Chương 1968: Người phía sau màn
Chương 1968: Người phía sau mànChương 1968: Người phía sau màn
Mặc dù có tường thành sắt thép bảo hộ, thôn dân thành trại Thái Bình vẫn cảm giác được sự run rẩy thật sâu.
Cho dù cộng thêm người già phụ nữ trẻ em, bọn họ cũng chỉ có vẻn vẹn mấy ngàn người, muốn canh phòng nghiêm ngặt tử thủ được đường màu đỏ thật dài xuyên qua phế tích thành thị, căn bản không có khả năng.
Đối diện, tội dân mấy chục thôn cộng lại thật sự quá nhiều, mặc dù đại đa số tội dân đều da bọc xương như bộ xương biết đi, nhưng chỉ riêng đáy mắt bọn họ nở rộ ra ánh sáng xanh lét âm u, đã đủ để khiến người ta run sợ trong lòng, hầu như không cầm được đao kiếm.
“Chuẩn bị chiến đấu, mọi người đều buông vật tư xuống, cầm lấy vũ khí, chuẩn bị chiến đấu!”
Triệu Trùng cùng xe bay một người khống chế của “Thiết Huyết Thiếu Niên Đoàn” của hắn, ở trong phế tích thành thị hô to gọi nhỏ, đem từng bó kiếm lưỡi cưa cùng lang nha bổng điện cao thế phân phát đến trong tay người già cùng trẻ con.
Lý Diệu mơ hồ nghe được trên tháp chỉ huy truyền đến tiếng kịch liệt khắc khẩu của “Phá Sơn Chùy” Cổ Chính Dương cùng “Huyết Ưng” Triệu Liệt, hơi động tâm, nói khẽ với Hàn Đặc và Lưu Ly: “Đi, lên xem.”
Lúc ba người tiến lên, đám người đông nghìn nghịt đối diện đường màu đỏ lại di động một khoảng cách.
Trên tháp chỉ huy, thôn trưởng cùng đội trưởng thăm dò tranh chấp đã kịch liệt đến trình độ không che giấu được.
Chỉ nghe Cổ Chính Dương lớn tiếng nói: “Mau, dùng máy bắn của chúng ta, ném hai trăm hòm vật tư qua, mời thôn trưởng đối diện đi ra nói chuyện, nói cho bọn họ, nếu là nguyện ý thối lui, đợi tới lúc trời sáng, chúng ta cho bọn họ thêm hai trăm rương vật tư ―― dùng danh hiệu ‘Phá Sơn Chùy’ của ta cam đoan!”
“Huyết Ưng” Triệu Liệt lại trợn tròn mắt, gầm nhẹ: “Thôn trưởng, ngươi có phải điên rồi hay không, những vật tư này đều là bị gió thổi đến, là món quà thiên nhân ban cho chúng ta, thịt béo cũng nhét vào trong cổ họng rồi, làm sao nhổ ra?”
Cổ Chính Dương cũng đề cao thanh âm, phẫn nộ quát: “Cục diện bây giờ, ngươi cũng thấy rồi, những người này căn bản đều đã phát cuồng, không sợ sống chết. Một đường màu đỏ dài như vậy, chúng ta làm sao thủ được? Nhỡ đâu bị bọn họ đánh tới, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi!”
“Thủ không được lại như thế nào, có cái gì thiết tưởng không chịu nổi?”
“Huyết Ưng” Triệu Liệt liếm môi cười dữ tợn, “Chiến sĩ của chúng ta vốn đã tinh anh cường tráng hơn bọn hắn rất nhiều, lại lấy khỏe đánh yếu, nghỉ ngơi dưỡng sức lâu như vậy, nhìn xem bộ dáng những người này, một trận gió có thể thổi ngã, muốn từ trong miệng chúng ta cướp miếng ăn, quả thực mơ mộng hão huyền!”
Cổ Chính Dương cuống lên: “Vậy phải chết bao nhiêu người?”
“Huyết Ưng” Triệu Liệt hét to: “Trên Nghiệt Thổ mỗi ngày đều có người chết, không phải bọn hắn chết, chính là chúng ta chết! Ngươi cho rằng mấy trăm hòm vật tư là có thể lấp đầy bụng những người này sao? Không, vậy sẽ chỉ làm người khác cảm thấy ngươi yếu đuối có thể bắt nạt, liên tục được một tấc lại muốn tiến một thước, thật sự là đem uy phong của thành trại Thái Bình chúng ta đều xoá hết rồi!
“Ta dám cam đoan, ngươi hôm nay cho bọn họ bốn trăm hòm vật tư, ngày mai không còn một thôn nào sẽ sợ thành trại Thái Bình chúng ta nữa, mọi người đều sẽ đem chúng ta coi là một miếng thịt béo không có xương, ai cũng muốn tìm cơ hội ở trên người chúng ta hung hăng cắn một miếng!
“Chỉ có làm bọn hắn sợ chúng ta, đem sợ hãi đóng đinh thật sâu đến trong xương cốt lũ tạp chủng này, mới có thể bảo vệ thành trại Thái Bình an toàn!”
“Bọn hắn sẽ không sợ chúng ta.”
Thanh âm Cổ Chính Dương mềm đi, “Xem bộ dáng bọn hắn, bọn hắn đã biến thành một đám chó điên!”
“Không sai, bọn hắn chính là một đám chó điên, bây giờ tự nhiên sẽ không sợ chúng ta.”
“Huyết Ưng” Triệu Liệt cười lạnh, “Nhưng, chờ lúc ta đem thiên linh cái của bọn hắn bóp chết tươi, đàn chó điên này tự nhiên sẽ biết sợ hãi.”
“Triệu Liệt ―― “
“Không cần nhiều lời nữa, thôn trưởng, đó là tật xấu lớn nhất của ngươi, không quả quyết! Quy củ ‘người không phạm ta, ta không phạm người, ai vượt qua đường màu đỏ thì giết’ là ngươi đặt ra, quyền tổng chỉ huy lần hành động này cũng là ngươi giao tới trên tay ta, bây giờ ta là quan chỉ huy cao nhất, mọi người đều phải nghe theo hiệu lệnh của ta, nếu không, đừng nói là ngươi, mặc dù là con ruột của ta, ta cũng không giảng tình cảm chút nào, kẻ trái lệnh, giết không tha!”
“Huyết Ưng” Triệu Liệt trợn mắt lên, đằng đằng sát khí, đoạt lấy một cái ống tròn hình thù kỳ quái, phát ra tiếng rống giận như sấm sét: “Chiến sĩ thành trại Thái Bình nghe lệnh, thề sống chết bảo vệ vật tư của chúng ta, đám rác rưởi đui mù đối diện nếu dám vượt qua ‘đường chết chóc’ nửa bước, giết giết giết giết giết giết giết!”
“Giết giết giết giết giết giết giết!”
Tiếng rống giận dữ như sấm sét gió bão, ở trên đường màu đỏ xây dựng lên một bức tường cao.
Nếu là ngày xưa, nghe được các tráng hán thành trại Thái Bình gầm rú như vậy, tội dân thôn khác khẳng định đều sợ tới mức tóc gáy dựng thẳng, lui nhường ba phần.
Nhưng hôm nay, hoa Bỉ Ngạn màu máu rực rỡ, như là hướng trong cơ thể bọn họ rót vào ma lực vô cùng vô tận, thanh âm này ngược lại kích thích bọn họ phát ra tiếng sói tru càng thêm bén nhọn.
“Phành! Phành phành phành phành!”
Đúng lúc này, từ sâu trong phế tích đối diện đường màu đỏ bỗng nhiên truyền đến mấy chục tiếng súng vang mỏng manh, trên đèn pha thành trại Thái Bình bên này đều bùng nổ ra quả cầu lửa chói mắt, ngay sau đó, mặt đất lâm vào một mảng bóng tối.
Toàn bộ đèn pha, đều ở nháy mắt bị đánh nổ!
Phế tích giống như ban ngày, nháy mắt bị bao phủ ở trong một mảng sương máu ảm đạm.
“Ngao ngao ngao ngao ngao!”
Tiếng súng giống như là sợi dây dẫn nổ, đại quân tội dân đối diện phát động xung phong như thủy triều, trường hợp đó so với “thú triều bùng nổ” trong ấn tượng của Lý Diệu càng thêm ghê người gấp trăm lần.
Cá thể trong thú triều bùng nổ đều là yêu thú diện mạo dữ tợn, nhưng bây giờ vô cùng điên cuồng xông lên, lại bao gồm người già tóc trắng xoá cùng trẻ con ngây thơ không biết gì!
Thủy triều máu thịt hung hăng va lên tường thành sắt thép của thành trại Thái Bình.
Vô số tội dân đều vừa hộc máu vừa bị đánh bay ra ngoài, càng nhiều người hơn lại từ trong khe hở giữa xe bánh xích cùng khiên sắt lao vào.
Chiến sĩ của thành trại Thái Bình cũng không biết đèn pha vì sao sẽ bỗng nhiên tắt, bóng tối đem sự sợ hãi của bọn họ tăng phúc gấp mười, nháy mắt lâm vào vòng xoáy của tội dân điên cuồng.
Việc đã đến nước này, không có gì đáng nghĩ nữa, “Huyết Ưng” Triệu Liệt và “Phá Sơn Chùy” Cổ Chính Dương đều nổi giận gầm lên một tiếng, như hai ngôi sao băng hừng hực thiêu đốt hung hăng rơi vào trong đám người, linh năng kích động lên sóng xung kích, lập tức đem mấy chục tội dân đánh bay ra ngoài.
Nhưng một tội dân bị hung hăng đánh bay, còn có hai thậm chí ba tội dân tranh nhau lao lên.
Bọn họ thậm chí không để ý còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không, chỉ muốn ở trên người thôn dân thành trại Thái Bình tận tình phát tiết phẫn nộ tích tụ mấy chục năm, cho dù đồng quy vu tận cũng sẽ không tiếc.
“Sư phụ!”
“Ba ba!”
Hàn Đặc và Lưu Ly chưa bao giờ gặp trường hợp nhìn ghê người như vậy, gấp đến độ con mắt bốc hỏa, muốn đi lên đem Cổ Chính Dương cứu ra.
Lý Diệu quan sát một lát, lại nói: “Không có việc gì, Cổ thôn trưởng bây giờ vận chuyển linh năng, so với nửa tháng trước thông thuận hơn rất nhiều, chỉ bằng vào những thôn dân điên cuồng này còn không gây thương tổn được cho hắn. Đi, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm!”
Hai đứa nhỏ hơi ngẩn ra, không biết phụ cận đường màu đỏ đã giết đến mức máu chảy thành sông, còn có chuyện gì càng thêm quan trọng.
Nhưng qua nửa tháng, bọn họ đối với “Diệu lão” đã sớm tâm phục khẩu phục, biết “Diệu lão” nhất định có đạo lý của hắn, ngoan ngoãn nhảy đến trên người Lý Diệu, mặc cho Lý Diệu mang theo bọn họ từ phía sau chiến trường vòng một vòng lớn, vòng đến bên kia của phế tích thành thị.
Giờ phút này, mọi người đều hướng phụ cận đường màu đỏ chạy đi, nơi này đã không ai có thể nhìn thấy bọn họ. Lý Diệu đem bánh xích thúc giục đến cực hạn, ở giữa tường đổ ngói vỡ nhanh như điện chớp, còn ngại tốc độ không đủ nhanh, dứt khoát đem những luồng linh năng đều quấn quanh đến trên đáy, ngưng tụ thành từng mảng phù trận phản trọng lực mô phỏng.
“Vù!”
Năm đôi bánh xe phụ trọng đã bay lên!
Tuy chỉ rời khỏi mặt đất nửa thước, lại như thuyền đệm khí, thoát khỏi lực ma sát cùng địa hình gập ghềnh trói buộc, tốc độ lập tức lại tăng lên ba năm lần, không phát ra nửa tiếng nổ vang của bánh xích hạng nặng nghiền ép, dọc đường bập bềnh, lắc lư, lẻn vào sâu trong phế tích đối diện đường màu đỏ.
“Tít tít, Tít tít Tít tít!”
Máy quay nhìn đêm được khảm trên đầu vai phát ra tiếng điều tiết mỏng manh, thần niệm Lý Diệu thông qua máy quay tăng phúc, như thủy triều tràn ngập, không bỏ qua mỗi một khe hở nhỏ bé cùng mỗi một góc hẹp.
Rất nhanh, đã phát hiện mục tiêu.
“Bên phải các ngươi, ước chừng ba trăm mét, tòa nhà sáu tầng sụp đổ một nửa, tầng thứ tư cánh cửa sổ thứ ba, cảm giác được cái gì chưa?”
Lý Diệu thản nhiên nói, “Các ngươi đã tiếp nhận ta huấn luyện đặc biệt cường hóa nửa tháng, cũng nên có chút thành quả nho nhỏ rồi, cái này coi như là một lần kiểm tra đặc thù, trong phạm vi một ngàn tám trăm mét, tổng cộng có bốn mục tiêu, xem các ngươi rốt cuộc có thể tiêu diệt mấy cái đi!”
Hàn Đặc và Lưu Ly liếc nhau, phủ phục ở chỗ góc ngoặt của một căn nhà tầng nhỏ, ngưng tụ cảm giác nửa phút đồng hồ, hướng căn nhà cao tầng cách ba trăm mét đi qua thăm dò.
Hồi lâu sau, mới phát hiện một chút lóe sáng mỏng manh, không khỏi càng thêm bội phục sát đất đối với cảm giác cường đại của “Diệu lão”.
“Hiểu rồi, Lưu Ly, chú ý động tác tay của ta...”
Hàn Đặc liếm liếm môi khô khốc, vòng kim loại trên cánh tay phải bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, phát ra hồ quang như vòng xoáy, từ bên hông lấy ra mấy chục viên đạn to như đá cuội, vận chuyển tốc độ cao một lát, hướng căn nhà cao tầng đối diện hung hăng bắn ra!
“Vù! Vù vù vù vù!”
Thứ đó giống như mấy chục tia chớp thẳng tắp, hung hăng đâm về phía cửa sổ lầu bốn cách ba trăm mét.
“Bốp bốp bốp bốp!”
Đối diện một hơi tuôn ra bốn tiếng súng vang, tốc độ bắn thật sự quá nhanh, tiếng súng trọng điệp cùng một chỗ, như chỉ bắn một phát súng.
“Lưu Ly, chính là bây giờ!”
Hai đứa nhỏ xông ra ngoài.
Tiếng súng vang, tiếng nổ, tiếng kinh hô cùng tiếng nhà cao tầng sụp đổ không dứt bên tai, ước chừng náo nhiệt năm phút đồng hồ, mới dần dần yên lặng xuống.
Hai đứa nhỏ mặt xám mày tro, thở hồng hộc bò về, trên mặt trên người còn dính từng mảng vết máu, lại không phải của bản thân bọn họ.
“Thật ngại quá, Diệu lão, chỉ xử lý ba kẻ, còn có một kẻ lợi hại nhất để hắn chạy mất rồi!”
Hàn Đặc cúi đầu, oán hận đấm một phát.
“Là kẻ này sao?”
Phía sau thân thể Lý Diệu vươn một cánh tay máy móc, đem một thi thể còn ấm kéo tới.
Đây là một nam tử thân hình gầy yếu nhưng dáng vẻ nhanh nhẹn, huyệt Thái Dương nhô lên cao cao cùng cơ bắp như gang thép đã nói rõ thực lực của hắn.
Nhưng giờ phút này trán hắn lại có một lỗ thủng so với chiếc đũa còn nhỏ hơn, ánh mắt đã tan rã, trên mặt hãy còn treo biểu cảm không thể tin được.
“Cái này ―― “
Hàn Đặc và Lưu Ly đều ngây người, thằng cha này rõ ràng ở nửa phút đồng hồ trước hướng tới sâu trong phế tích chạy trốn, bọn họ trơ mắt nhìn đối phương biến mất ở trong bóng đêm cực xa, sao có thể nháy mắt đã bị Diệu lão đánh chết, còn đem thi thể kéo về?
Diệu lão, thật sự quá cường đại, quá không thể tưởng tượng!