Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2020 - Chương 1976: Giặc Cướp Đột Kích!

Chương 1976: Giặc cướp đột kích! Chương 1976: Giặc cướp đột kích!Chương 1976: Giặc cướp đột kích!

Giặc cướp hầu như không che giấu bọn hắn sắp xuống tay đối với thành trại Thái Bình.

Sài lang của Thế Giới Huyết Chiến muốn cắn nuốt heo chó của Thế Giới Hoang Vu, là không cần lén lút.

Thành trại Thái Bình rõ ràng ở trong lần Đại Điển Trời Ban này thu hoạch lượng lớn vật tư, toàn thôn lại không có chút vui sướng của “mùa thu hoạch”, mọi người đều tận hết sức lực gia cố thành trại, đem thành trại biến thành thành lũy sắt thép đao thương bất nhập, vững như thành đồng.

Dù vậy, cũng không cách nào tăng thêm cho dù một chút cảm giác an toàn, lại tránh ở phía sau gân thép cùng bọc thép mà run bần bật.

Trừ số rất ít đội viên thăm dò, hầu như mọi người đều ở lại trong thành trại.

Lý Diệu, Hàn Đặc và Lưu Ly lại không ở hàng ngũ này.

Phía đông hồ lớn hai mươi dặm, dưới một mảng núi hoang đá lởm chởm, hẻo lánh không người, Hàn Đặc và Lưu Ly trông mong nhìn một hang núi nho nhỏ.

Lý Diệu thì bình tĩnh tự nhiên ngồi xổm phía sau bọn họ.

“Ầm!”

Trong hang núi truyền đến một tiếng nổ nhẹ nhàng, thậm chí không cảm giác được chấn động quá lớn, ngay cả sương khói bay ra cũng loãng như sợi mây, nếu không cẩn thận cảm giác, căn bản không phát hiện được vụ nổ xảy ra.

Hàn Đặc và Lưu Ly đều có chút bất ngờ, không ngờ uy lực bom tinh thạch “Diệu lão” tỉ mỉ cải tạo nhỏ như vậy.

“Mặc quần áo phòng hộ cách nhiệt, đi vào xem.”

Lý Diệu bất động thanh sắc nói.

Hàn Đặc mặc vào ước chừng ba tầng quần áo cách nhiệt, gạt cỏ dại ngoài hang núi, còn chưa gạt đến cửa hang, liền cảm giác được nhiệt lượng cuồn cuộn giống như nham thạch nóng chảy trào ra.

Giương mắt nhìn vào bên trong, liền nhìn thấy một mảng màu da cam cùng đỏ đậm. Hang núi vốn chỉ sâu hơn hai mét, thế mà bị vẻn vẹn một quả bom tinh thạch đánh đến trình độ sâu không thấy đáy, hơn nữa tầng đá phía trên vách hang hòa tan hết thảy, như là nhựa cao su dinh dính “Tí tách” rơi xuống.

Hàn Đặc đem tay trái hơi thò vào một lát, cảm giác cánh tay sắp bị nướng cháy, kêu oa oa rút ra, hai tầng quần áo cách nhiệt đã hòa tan dính vào nhau, suýt nữa dính đến trên tay hắn!

“Hiệu quả hình ảnh càng mãnh liệt, nói lên năng lượng bom tinh thạch lãng phí càng nhiều, chỉ có đem toàn bộ năng lượng đều tập trung ở trên một điểm, mới có thể kích phát ra lực phá hoại mạnh nhất.”

Lý Diệu nghiêm túc nói, đối với uy lực của quả bom tinh thạch này cũng không tính là quá hài lòng.

Nhưng thời gian quá ngắn, lại không có công cụ tiện tay, hiểu biết đối với phù trận kiểu mới của đế quốc Chân Nhân Loại cũng không sâu, có thể làm đến loại trình độ này, cũng coi như qua loa, tạm được.

Hàn Đặc đem một con thỏ mọc cái đuôi dài dài dùng côn sắt xiên lên, thò đến trong hang núi, chỉ một lát đã truyền đến từng đợt khét, đợi tới lúc rút ra, đã biến thành một cục than đen sì, mà cây sắt kia cũng nóng tới mức sắp không nắm được.

Hai đứa nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ, một lần nữa đối với sự cường đại không thể tưởng tượng của “Diệu lão”, có một tầng nhận thức sâu hơn nữa.

“Đúng rồi.”

Lý Diệu đột nhiên hỏi, “Hai ngày trước bảo các ngươi nghe ngóng rõ phân chia phe phái trong thôn, làm rõ rốt cuộc có ai ngày thường đi lại tương đối gần với Triệu Liệt, mà kết cấu bên trong mười mấy chiếc thuyền lớn vỏ sắt lại là như thế nào, gặp tình huống khẩn cấp nên ứng đối như thế nào... Mấy thứ này, các ngươi đều thăm dò rõ chưa?”

“Thăm dò được rồi.”

Hàn Đặc gật đầu, đem côn sắt tính cả cục than đen sì đều ném trong hang núi, ngồi xếp bằng xuống, “Diệu lão vẫn hoài nghi Triệu Liệt có vấn đề?”

“Mặc dù Triệu Liệt vốn không có vấn đề.”

Lý Diệu không nhanh không chậm nói, “Nhưng hắn đã rời khỏi thành trại Thái Bình, không biết tung tích, nếu ta là giặc cướp Song Long cốc, có mưu đồ với thành trại Thái Bình, nhất định sẽ đem hắn bắt lại nghiêm hình tra tấn trước, ép hỏi ra nội tình của thành trại Thái Bình!”

...

Đêm thứ bảy sau Đại Điển Trời Ban.

Tuy đã ở trong hoảng sợ lo âu giày vò bảy ngày, trên dưới thành trại Thái Bình vẫn không có chút dấu hiệu thả lỏng cảnh giác, ngay cả Hàn Đặc và Lưu Ly, cũng vẫn như cũ ở bên Lý Diệu trong kho hàng số Ba, tiến hành cải tạo thiên kì bách quái, phát rồ đối với pháp bảo từ trên trời giáng xuống.

Khoang thu nạp cánh tay máy móc nhiều công năng hai bên thân thể Lý Diệu hoàn toàn mở rộng, tổng cộng vươn ra bốn cánh tay máy gấp xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, mỗi một cánh tay máy đều có được nhiều tới bảy “ngón tay”, bốn bảy hai mươi tám “ngón tay” thi triển động tác hoa cả mắt, hóa thành một mảng sương mù màu bạc sáng, thậm chí không thấy rõ trong sương mù rốt cuộc che giấu cấu kiện pháp bảo gì, chỉ nhìn thấy từng mảnh sắt vụn không ngừng từ trong sương mù bắn tung tóe ra, có một số mảnh sắt còn kịch liệt thiêu đốt, hóa thành đốm lửa xanh xanh đỏ đỏ.

Bỗng nhiên ——

“Rắc”, lại có một cánh tay máy không chịu nổi nguyên thần cường đại của Lý Diệu thao túng, gãy từ chỗ khớp, động tác vừa rồi còn mây trôi nước chảy, như thủy ngân rót xuống đất nháy mắt bị đánh gãy.

“Keng!”

Cấu kiện pháp bảo đang gia công nhất thời rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

Lưu Ly vội vàng giúp Lý Diệu nâgn lên một cánh tay máy hoàn toàn mới, nhưng như vậy cũng không triệt tiêu được sự không vui ở đáy lòng Lý Diệu.

Khối thể xác gân thép xương sắt này, thật sự quá gầy yếu.

Hoặc là nói, nguyên thần của hắn quá mức cường đại, cường đại đến mức sắt thép bình thường căn bản không chịu nổi trình độ.

Mặc dù là hợp kim siêu mạnh thiên chuy bách luyện, cường độ cùng tính mềm dẻo đều đủ, nhưng hình thái sắp xếp phân tử, thậm chí kết cấu hạt nhân nguyên tử của nó, đều đã định sẵn “tính thông qua” cùng “cảm giác cộng hưởng” của thần hồn và linh năng sẽ không quá tốt, cực dễ dàng xuất hiện cảm giác tắc cùng trở ngại.

Nhân loại trời sinh là sinh mệnh hữu cơ, chỉ có thân thể máu thịt mới là vật dẫn tốt nhất của thần hồn cùng linh năng.

Lý Diệu một lần nữa khát vọng thể phách mạnh mẽ trời sinh của mình, vô cùng khát khao sớm ngày dung hợp hoàn mỹ với thân thể máu thịt của mình, tiến vào Hóa Thần kỳ thật sự, cảnh giới chí cường!

Nhưng trước mắt, vấn đề thiên tài địa bảo, thức ăn nén cùng tinh thạch tinh khiết cao độ khó giải quyết nhất còn chưa giải quyết.

Thế Giới Hoang Vu bên này từ trên trời giáng xuống, đều là thức ăn cùng tinh thạch phẩm chất thấp ẩn chứa lượng lớn tạp chất, đối với người tu luyện cấp thấp còn miễn miễn cường cường có thể tạo được hiệu quả nhất định, đối với hắn cường giả Hóa Thần như vậy mà nói, “ăn” nhiều nữa cũng không “no”.

Thế Giới Huyết Chiến cùng Thế Giới Cực Lạc, có lẽ có thức ăn, dược vật cùng tinh thạch độ tinh khiết cao hơn, nhưng phiền toái càng lớn hơn nữa là vấn đề tồn trữ cùng vận chuyển.

Lý Diệu thông qua hai đứa nhỏ tìm hiểu được, trên Nghiệt Thổ giống như rất ít nghe nói có “nhẫn Càn Khôn” tồn tại, thậm chí rất nhiều pháp bảo so với nhẫn Càn Khôn càng thêm quý giá hơn cũng từng gặp, nhẫn Càn Khôn lại là truyền thuyết hư vô mờ mịt.

Nếu xuất hiện một chiếc, đủ để dẫn phát hai thành trì lớn của Thế Giới Cực Lạc, mấy trăm hơn một ngàn cường giả tranh đấu ngươi chết ta sống.

Lý Diệu nghĩ, đây có thể là người tu tiên vì khống chế Nghiệt Thổ, cố ý thu nạp toàn bộ nhẫn Càn Khôn —— bởi vì loại pháp bảo này thật sự là công cụ phụ trợ tốt nhất bí mật lẻn vào, ám địa phá hoại, giết người phóng hỏa trong vô hình, nếu rơi vào tay tổ chức người tu chân phản kháng, đạt được tám cái mười cái, nhất định như hổ thêm cánh.

Không có nhẫn Càn Khôn, cho dù hắn có thể sưu tập được lượng lớn vật tư, lại nên vận chuyển đến ngoài tầng khí quyển, trên vệ tinh giấu thân thể máu thịt của hắn như thế nào đây?

Năng lực vận chuyển của tàu Kiêu Long là vấn đề lớn, càng phiền toái hơn là, thiên nhân —— người tu tiên thông qua Đường Ray Trời cùng Thiên Không Chi Thành, tiến hành phong tỏa nghiêm mật đối với cả bầu trời Vũ Anh tinh.

Lý Diệu có lòng tin khống chế tàu Kiêu Long tiến vào trạng thái ẩn nấp xông ra khỏi vòng vây, nhưng lại mang theo hàng tấn vật tư, vậy cho dù người mù cũng có thể nhìn ra có người muốn chạy trốn ra khỏi Vũ Anh tinh.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cần kiếm được một pháp bảo quét từng tầng cao phân tử, mở ra nhẫn Càn Khôn của mình.

Lý Diệu đang trầm ngâm, nguyên thần bỗng hơi chấn động: “Có người đến đây!”

Khi Lý Diệu mang theo hai đứa nhỏ thông qua cầu thang đi lên sàn tàu, dưới màn đêm đen sì, trên hồ lớn vẫn như cũ là gió êm sóng lặng, không gợn sóng.

Mặc dù trên dưới mười mấy con thuyền lớn vỏ sắt của thành trại Thái Bình đèn đuốc sáng trưng, không ít thôn dân đều ở bên cạnh tháp đại bác cùng lỗ bắn ngày đêm đợi lệnh, nhưng dù sao cũng là thời điểm đêm dài yên tĩnh, mọi người giày vò lâu như vậy, không khỏi có chút buồn ngủ.

Dõi mắt trông về phía xa, trên mặt hồ nhộn nhạo sương mù nhàn nhạt, căn bản không thấy rõ động tĩnh trên bờ.

Lý Diệu lại kích động nguyên thần, xuyên thấu qua năm đôi bánh xe phụ trọng cùng bánh xích, hướng phía dưới vỏ thuyền đánh mạnh tới.

“Ầm!”

Một tiếng vang lớn kinh thiên động địa, giống như cả chiếc thuyền lớn vỏ sắt đều biến thành một cái chuông lớn, dư âm lượn lờ, xuyên qua màng tai cùng não vực mọi người, đem mấy ngàn thôn dân đều đánh thức hết, không có chút nào buồn ngủ nữa.

“Địch tập!”

Thẳng đến giờ phút này, từ trên trạm canh gác chỗ cao nhất cột buồm mới truyền đến gầm rú thê lương và tiếng cảnh báo phòng không đợt sau cao hơn đợt trước.

Cả thành trại nháy mắt sôi trào, khắp nơi đều là tiếng “Rắc rắc” lên đạn cùng tiếng kiếm lưỡi cưa, chiến đao chấn động “Ong ong”, thỉnh thoảng xen lẫn rít gào kinh ngạc giận dữ đan xen, mấy trăm đôi giày da đầu to được khảm tấm thép giẫm trên sàn tàu, cũng giẫm đạp mỗi một trái tim hốt hoảng!

Hàn Đặc và Lưu Ly ghé vào trên mép thuyền, dựng lên kính viễn vọng tính năng siêu cao Lý Diệu chuyên môn luyện chế cho bọn họ, Lý Diệu thì điều tiết ba mươi sáu camera kiểu hàng ngũ vừa mới lắp lên trên cái đầu sắt, hầu như đồng thời thấy được kẻ xâm nhập xé rách sương mù cùng sóng biển, như thú triều hướng thành trại Thái Bình lao tới.

Thế mà không phải bang Hắc Thủy, mà là các tội dân ở trên Đại Điển Trời Ban được bọn họ tha cho một mạng!

Tội dân không biết từ nơi nào kiếm được hàng ngàn chiếc xe bay, rậm rạp, rợp trời rợp đất, điên cuồng hò hét hỗn loạn lao tới.

Bọn họ đem xe bay ép cực thấp, bổ ra trên mặt hồ từng cơn sóng to trắng xóa, giống như kéo những cái đuôi thật dài, dùng phương thức này được luồng khí thêm vào, làm tốc độ tăng lên đến cực hạn.

Cũng có không ít tội dân không được phân phối xe bay, lại khống chế thuyền nhỏ ba ván, cũng bổ gió đạp sóng, tốc độ rất nhanh.

Bọn họ giống như kết hợp thể của Tuần Hải Dạ Xoa cùng ruồi bọ không đầu, điên cuồng, dữ tợn, đáng ghê tởm đến cực điểm!

“Lũ khốn kiếp này, chúng ta tốt bụng tha bọn hắn một mạng, bọn hắn thế mà còn dám tới thành trại Thái Bình tìm chết!”

Hàn Đặc tức đến mức cả khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo, sư phụ ngày đó nhân từ nương tay mà đau lòng không thôi, càng sinh ra dao động trong nháy mắt, thầm nhủ chẳng lẽ Triệu Liệt mới là đúng, ngày đó thực sự nên đuổi tận giết tuyệt, nhổ cỏ tận gốc hay sao?

“Không đúng.”

Lý Diệu trầm giọng nói, “Ngươi nhìn kỹ xe bay của bọn họ.”

Hàn Đặc hơi ngẩn ra, may có kính viễn vọng Lý Diệu tỉ mỉ luyện chế, làm hắn ở trong đêm tối cũng có thể thấy rõ mỗi một chi tiết trên chiến xa của đối phương. Hắn trừng lớn con mắt quan sát hồi lâu, bỗng kinh hô, “Những… những tội dân này, đều bị người ta dùng xích sắt trói chặt tay chân, thậm chí xuyên qua xương tỳ bà, buộc chặt lại với xe bay chiến đấu!”
Bình Luận (0)
Comment