Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2021 - Chương 1977: Ý Chí Của Ta, Bắt Đầu Từ Nơi Này!

Chương 1977: Ý chí của ta, bắt đầu từ nơi này! Chương 1977: Ý chí của ta, bắt đầu từ nơi này!Chương 1977: Ý chí của ta, bắt đầu từ nơi này!

Quả thực, thông qua kính viễn vọng linh năng độ nét siêu cao có thể rõ ràng nhìn thấy, trên thân toàn bộ tội dân xông lên dẫn đầu đều buộc chặt không chỉ một sợi xích sắt, nối liền với vòng sắt lớn hàn ở trên xe bay.

Vì phòng bị bọn họ chạy trốn, thậm chí có mấy sợi xích sắt dài nhỏ trực tiếp xuyên qua xương bả vai hoặc là mắt cá chân bọn họ, đem bọn họ hòa hợp một thể với xe bay.

Hàn Đặc và Lưu Ly có thể rõ ràng nhìn thấy thảm trạng máu thịt lộn ra ở chỗ bọn họ bị xích sắt xuyên qua, máu thịt lật ra hiện ra màu tái nhợt cùng đen xám, hiển nhiên dần dần bắt đầu hoại tử.

Nhưng trên mặt bọn họ không có quá nhiều biểu cảm đau khổ, ngược lại là hai mắt đỏ rực, khuôn mặt vặn vẹo, miệng sùi bọt mép, thậm chí có những sợi gân xanh màu đen hiện ra.

Mặc dù ở trong bọt sóng tung tóe, nước hồ dâng trào, vẫn có những luồng khí màu đen từ trong lỗ chân lông bắn ra, hướng bầu trời bốc lên, hội tụ thành một đám mây đen giương nanh múa vuốt.

Thứ đó đã giống vô tận dữ tợn, lại như là vô tận bi ai, vô tận không tự làm chủ được!

“Đây là...”

Mỗi một sợi lông tóc trên đầu Hàn Đặc và Lưu Ly đều dựng lên, run rẩy không thôi.

“Những tội dân này bị trói buộc ở trên xe bay, còn bị tiêm vào lượng lớn thuốc hưng phấn, ăn mòn thần trí của bọn họ, trở nên vô cùng khát máu và cuồng nhiệt.”

Thanh âm Lý Diệu ẩn chứa phẫn nộ như nham thạch nóng chảy cùng lạnh lùng tàn khốc như chùy băng, “Hơn nữa, trên xe bay của bọn họ còn mang theo lượng lớn bom tinh thạch chạm khẽ là nổ, chỉ cần bọn họ có thể hung hăng va phải vỏ tàu thành trại Thái Bình, lập tức có thể đục ra trên vỏ tàu lỗ thủng đường kính mấy mét, đem toàn bộ kẻ phòng thủ đều chấn động hoặc ngất hoặc chết.

“Bọn họ là... Đội viên cảm tử chấp hành xung phong kiểu tự sát, hoặc là nói, là ‘vật hi sinh’ bị bắt buộc tới nơi này chịu chết, kẻ xâm nhập thật sự, cực kỳ không biết xấu hổ tránh ở phía sau bọn họ!”

Nguyên thần Lý Diệu sắc bén như mắt chim ưng, dõi mắt trông về phía xa, đâm xuyên vô số tội dân.

Lại thấy phía sau sóng biển thấp thoáng, trên mặt hồ nổi năm quả cầu lớn hình thù kỳ quái, thoạt nhìn, như là khí cầu rơi xuống trên mặt hồ, mặt ngoài lại là một tầng kết cấu kim loại bóng loáng như gương, còn có được hiệu quả màu sắc tự vệ tương đối cao minh, làm bọn hắn cùng hồ nước hòa hợp một thể, không nhìn kỹ, căn bản không phân biệt ra được.

Phía dưới năm “khí cầu” này vươn ra mấy chục cánh tay máy từng vòng đan xen, co duỗi tự nhiên, vung vẩy bí ẩn mà sắc bén trên mặt hồ, tội dân nào nếu sợ hãi không tiến lên, lập tức bị cánh tay máy bắt lấy đầu, trực tiếp xé thành hai nửa, đem xác ném đến phía trước.

Phía trên “khí cầu” càng che kín lỗ bắn kiểu tổ ong, bắn ra những cái lưỡi lửa, ở phía sau tội dân kích lên bức tường lửa mang tính hủy diệt, bắt buộc bọn họ ra lực lao về phía trước.

Bên trong năm “khí cầu” như bạch tuộc kim loại này ẩn nấp hơn trăm luồng khí tức rất cường đại, đó mới là thành viên Hắc Thủy bang thật sự.

Có lẽ là dùng người già phụ nữ trẻ em trong mấy chục thôn kia, để uy hiếp toàn bộ chiến sĩ tráng niên, đem xương khớp cùng máu thịt của mình buộc chặt với chiến xa giáp sắt đựng đầy bom tinh thạch, lại bị tiêm vào thuốc hưng phấn cuồng nhiệt, ở trong đần độn, như điên như ma, dùng cái chết của mình, giãy dụa ra cho người nhà một con đường sống xa vời!

“Rắc, rắc rắc rắc rắc!”

Phía dưới bánh xích của Lý Diệu, sàn tàu sắt thép cũng bị xé ra mấy khe hở nhìn thấy ghê người!

Camera kiểu hàng ngũ của hắn lướt qua tội dân tràn ngập bi ai cùng táo cuồng, cũng lướt qua bọn giặc cướp tránh ở phía sau tội dân, kéo dài đến trên bầu trời đen sì, giữa mây xám, cuối Đường Ray Trời.

Cuối Đường Ray Trời, hoa Bỉ Ngạn nở, ánh sáng đỏ âm u giống như một con mắt yêu dị, cười tủm tỉm chăm chú nhìn mọi thứ trên mặt đất, chăm chú nhìn mảnh đất tràn ngập giết chóc cùng tội nghiệt, chiến hỏa vĩnh viễn không tắt này.

Nếu Lý Diệu có nắm tay, giờ phút này nhất định bị siết nổ.

Mặc dù hắn không có nắm tay, mũi khoan cùng lưỡi cưa của hắn, cũng đã đói khát khó chịu tới cực điểm!

Rất nhiều đội xung phong tự sát chen chúc mà tới.

“Đát đát đát đát đát đát!”

Tháp đại bác cùng lỗ bắn ở cao hướng xuống của thành trại Thái Bình ùn ùn toát ra rắn lửa nhiều màu rực rỡ, trên mặt hồ nháy mắt nhấc lên một mảng tia điện, nham thạch nóng chảy, băng sương cùng đao gió đan xen mà thành cơn mưa hủy diệt.

Vô số tội dân bị shotgun bắn trúng, xe bay của bọn họ vốn đã chở lượng lớn bom tinh thạch cực không ổn định, nháy mắt nổ tung, hóa thành những quả cầu lửa to lớn vô cùng lấp lánh.

Tội dân còn lại đáy mắt tràn đầy lửa, lại không cách nào đốt tan tơ máu bốc lên trên tròng mắt, vẫn kêu ngao ngao xông lên.

“Vù! Vù vù vù vù!”

Lúc này, trên năm quả “khí cầu” kia chậm rãi mở ra năm lỗ thủng đen sì, một hơi bắn ra mấy chục viên đạn.

Những viên đạn này ở lúc đạt tới đỉnh đường vòng cung, “Vù” một tiếng bốc cháy lên, như là sao băng bốc cháy từ trên trời giáng xuống, ít nhất có một phần ba điểm rơi, đều tập trung chính xác đội tàu thành trại Thái Bình!

Ở trong một đợt tiếng rống dồn dập, không ít chiến sĩ thành trại Thái Bình đều đem súng pháo nhắm bầu trời, đem “sao băng bốc cháy” đánh thành mảnh vụn, nhưng “sao băng bốc cháy” vỡ vụn vẫn phủ đầu đập xuống như cũ, ở trên vỏ tàu cùng sàn tàu bắn ra vô số lỗ thủng, xuyên qua vài tầng sàn tàu, trong ngoài đều bốc cháy.

Những tảng vẫn thạch rơi trên mặt hồ, cũng ở sau khi bốc lên những cột nước cao mấy chục mét, phóng ra khói đặc cuồn cuộn, quấy nhiễu nghiêm trọng tầm mắt xạ thủ thành trại Thái Bình.

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm, tiếng rên rỉ, tiếng nổ cùng tiếng cứu hoả loạn hết cả lên, thành trại Thái Bình như lưới hỏa lực nghiêm mật, trong nháy mắt trở nên hỗn độn.

Đội viên xung phong kiểu tự sát cách thành trại Thái Bình càng lúc càng gần, bây giờ, không cần kính viễn vọng cũng có thể nhìn thấy đôi mắt bọn họ mang theo dòng lệ máu, lại bị lạc nhân tính.

“Diệu lão!”

Hàn Đặc và Lưu Ly nhìn thấy mảnh vỡ thiêu đốt rợp trời rợp đất đánh tới, đang muốn cúi đầu né tránh, lại thấy đỉnh đầu mình như xuất hiện một vách ngăn vô hình, toàn bộ mảnh vỡ thiêu đốt đều bị cố định ở trong hư không, nhất thời si ngốc, hồi lâu sau mới rụt rè gọi Lý Diệu một tiếng.

“Nơi này do ta đến ứng phó, các ngươi mau đi tìm Cổ thôn trưởng.”

Nguyên thần Lý Diệu hướng mặt hồ nhìn như gió êm sóng lặng phía sau thành trại Thái Bình nhìn lướt qua, “Giúp ta kéo dài... Năm phút đồng hồ!”

“Cái gì?”

Hàn Đặc và Lưu Ly hơi ngẩn ra, nhớ tới lời mà Lý Diệu trước đó vài ngày nói, lập tức gật đầu thật mạnh, vừa lăn vừa bò đi trợ giúp Cổ Chính Dương.

“Kẹt... Kẹt... kẹt... Kẹt....”

Thẳng đến lúc hai đứa nhỏ rời khỏi sàn tàu, Lý Diệu lúc này mới không chút hoang mang mở ra tấm che thu nạp hai bên thể xác, vươn mũi khoan bên trái cùng lưỡi cưa bên phải.

Hai kiện “pháp bảo dân dụng” này trải qua hắn thiên chuy bách luyện, giờ phút này lại ở dưới thần hồn cuồng nộ của hắn thêm vào, nở rộ ra ánh sáng màu vỏ quất như hằng tinh bùng cháy!

Huyết Sắc Tâm Ma: “Ngươi muốn làm gì?”

Lý Diệu: “Ta muốn xem xem... cực hạn của Hóa Thần rốt cuộc ở nơi nào!”

Huyết Sắc Tâm Ma: “Ngươi, ngươi đừng làm bậy, ngươi rõ ràng có thể trước tiên dẫn nổ bom tinh thạch buộc ở trên thân những tội dân kia, đem bọn họ tiêu diệt hết trên mặt hồ, ngươi sẽ không là muốn cứu vớt những kẻ này chứ? Xem bộ dáng bọn hắn, xem ánh mắt bọn hắn! Bọn họ đã không phải người nữa, đều là dã thú, đều là súc sinh!”

Lý Diệu: “Không sai, nhưng vô luận như thế nào... Bọn họ từng là người, nhân loại cao quý, kiêu ngạo, giống với ta!”

Huyết Sắc Tâm Ma: “... Để ta nhắc nhở ngươi một câu, mặc dù ‘Hóa Thần lão quái’ cũng xa xa không phải không gì làm không được, đặc biệt ngươi bây giờ loại trạng thái này thần hồn và thân thể bổn nguyên chia lìa, miễn cưỡng thao túng một đống phế liệu, nguyên thần của ngươi cũng có cực hạn, nhỡ đâu hao hết lực lượng thần hồn, vậy thì xấu hổ!

“Với lại, cho dù ngươi có thể tạm thời cứu những người này thì thế nào? Tội dân hầu như toàn bộ thôn trong phạm vi trăm dặm đều ở đây, nhiều người như vậy, không đủ thức ăn, vẫn là một chữ Chết! Ngươi cứu được nhất thời, cứu không được một đời! Cứu được thành trại Thái Bình cùng toàn bộ thôn trang trong phạm vi trăm dặm, cũng cứu không được cả Nghiệt Thổ! Vẫn là lấy đại cục làm trọng, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta chứ!”

Lý Diệu: “Ngươi nói rất có đạo lý, chẳng qua... Nếu ngay cả ý chí của mình cũng không có thể bừa bãi vươn ra, Hóa Thần cùng cá muối lại có gì khác nhau? Nhiệm vụ của chúng ta, không phải là đem lý niệm của người tu chân, quán triệt đến tinh hải trung ương sao?

“Như vậy ―― liền từ nơi này bắt đầu đi!”

Nguyên thần Lý Diệu phát ra gợn sóng sắc bén nhất!

Hơn trăm quả bom tinh thạch giấu ở dưới đáy hồ lớn trong nháy mắt nổ tung!

Ở sau một đợt nổ vang nặng nề, mặt hồ giống như mặt biển gặp lốc xoáy, cuốn lên sóng triều ngập trời cao mấy chục mét, che phủ cả bầu trời, cũng đem vô số xe bay kiểu tự sát cuốn hết lên.

Lý Diệu không để ý tất cả kích phát lực lượng thần hồn, nguyên thần như thủy triều hướng bốn phía khuếch tán, cũng bị pha loãng đến cực hạn khống chế của hắn.

Hắn có thể rõ ràng cảm giác được kết cấu cơ bản của mấy trăm chiếc xe bay, cùng với các tội dân đảm đương vật hi sinh có bao nhiêu không cam lòng, phẫn nộ cùng đau thương.

“Bốp bốp, bốp bốp!”

Sức tính toán của Lý Diệu tăng vọt lên đến cực hạn, ngay cả bộ máy tính kia chịu tải nguyên thần của hắn cũng không chịu nổi, phát ra tiếng vang yếu ớt.

Ở trong cảm giác của Lý Diệu, toàn bộ thế giới đều biến thành năng lượng lưu động thuần túy cùng dòng lũ số liệu vô cùng vô tận, hắn thậm chí có thể phân tích ra, giờ phút này lấy hắn làm trung tâm, trong toàn bộ mặt khu vực quạt bán kính năm trăm mét, tổng cộng có bảy ngàn ba trăm hai mươi hai viên đạn đang cuồng loạn bay múa.

Hắn có thể tính toán ra chính xác quỹ tích bay của một ngàn ba trăm hai mươi tư viên đạn trong đó, cộng thêm tốc độ gió, sóng triều cùng sóng xung kích ảnh hưởng, tổng hợp ra điểm rơi cuối cùng.

Nguyên thần của hắn trong nháy mắt phóng ra một ngàn ba trăm hai mươi tư đạo ý niệm, thực thi quấy nhiễu vi diệu đối với những đầu đạn này.

“Vù vù vù vù vù vù vù!”

Những đầu đạn này đều lệch khỏi quỹ đạo mục tiêu ban đầu, không nghiêng không lệch, vừa lúc đánh trúng xiềng xích trên người những vật hi sinh, vô số xiềng xích bị trực tiếp bắn nổ, mặc dù xiềng xích chưa bị bắn nổ, cũng lung lay sắp đổ, chỉ còn một tia còn nối tiếp.

Những vật hi sinh bị sóng triều ngập trời phủ đầu, nước hồ lạnh như băng làm thần kinh cuồng nhiệt của bọn họ đột nhiên co rụt lại, xiềng xích đứt gãy càng khơi dậy bản năng không cam lòng bị trói buộc của bọn họ, lập tức giãy dụa lên mãnh liệt, không ít người đều thoát khỏi xe bay khống chế!

Lý Diệu mỉm cười, chính xác bom tinh thạch thao túng mai phục ở đáy hồ, phóng ra “sóng xung kích” thứ hai!
Bình Luận (0)
Comment