Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2035 - Chương 1991: Cô Gái Mèo Con

Chương 1991: Cô gái mèo con Chương 1991: Cô gái mèo conChương 1991: Cô gái mèo con

Thành Tiêu Dao tranh bá chiến, thật sự đơn giản như mặt ngoài, chỉ là quyết đấu giữa “Quyền Vương” Lôi Tông Liệt và “Tiêu Dao thành chủ” Hạ Hầu Vô Tâm sao?

Nếu người tu tiên thật muốn kiểm tra vũ khí nào uy lực cường đại, hoặc là bất động thanh sắc bắt đi rất nhiều cường giả trong tội dân đến “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” nghiên cứu, lại sẽ can thiệp trận chiến đấu này như thế nào đây?

Trong thành Tiêu Dao có pháp bảo “quét từng tầng cao phân tử” hay không?

Mặc dù là có, hơn nữa nếu mình có thể thuận lợi đạt được, một bước tiếp theo lại nên làm như thế nào?

Mình có cách nào ở dưới tầng tầng vây khốn của người tu tiên, thay đổi thế giới chết tiệt này không?

Còn có, tổ chức người tu chân phản kháng “Tinh Quang” thần bí, cùng với “người tu chân thất lạc ngàn năm” càng thêm hư vô mờ mịt kia đã hiển lộ ra dấu vết để lại, nhưng bọn họ rốt cuộc ở nơi nào đây?

Lý Diệu trầm ngâm.

“Diệu lão!”

Hàn Đặc bỗng hô to gọi nhỏ, “Mau xem phía đông nam chúng ta, hình như có người!”

Lý Diệu hơi ngẩn ra, điều tiết khoảng cách, phương hướng cùng độ phân biệt của camera, ở phía đông nam cách mấy chục km, trước thấy được khói bụi cuồn cuộn, ngay sau đó nhìn thấy một nữ nhân bốn chân chạm đất, hốt hoảng chạy trốn.

Trong khói bụi cuồn cuộn, là mười mấy chiếc xe bách xích cùng xe bay, đều là loại khảm đầy kim thép cùng sừng húc, rất giống con nhím sắt thép, nhìn qua là biết cực không dễ chọc.

Toàn bộ xe bách xích cùng xe bay đều hướng ra phía ngoài chọc ra ba năm khẩu pháo tinh từ cùng pháo oanh kích, hướng phía trước điên cuồng bắn phá.

Mà nữ nhân bốn chân chạm đất kia, tóc rối bời hướng phía ngoài bùng nổ, tỏ ra thân hình đặc biệt gầy yếu, trên tay chân đều đeo pháp bảo phun khí nào đó, vừa chạm vào mặt đất đã phun ra cả mảng lớn khí, như là có lò xo vô hình chống đỡ đô, di chuyển ở giữa sóng xung kích cùng mảnh vỡ vụ nổ, chật vật chạy trốn.

Cô tựa như từng tu luyện phép khinh thân đặc thù, lại phối hợp bốn pháp bảo phun ra, tốc độ khi bắt đầu chạy không chậm hơn xe bay chút nào.

Chỉ tiếc bị đối phương điên cuồng oanh tạc quấy nhiễu, thỉnh thoảng bị đánh bay ra, như là diều đứt dây đảo quanh ở giữa không trung, thật sự vô cùng thê thảm.

Đối phương thậm chí không vội giết chết cô hoặc là đuổi kịp cô, mà là đang chơi trò mèo vờn chuột, như là dùng nữ tử đáng thương này để giết thời gian.

Nữ tử lần lượt ngã ở trên mặt đất, máu chảy như suối, mình đầy thương tích, lại lần lượt bò dậy, giãy dụa chạy về phía trước.

Lý Diệu cũng có thể nhìn thấy ở trong những con nhím sắt thép kia, nụ cười xấu xí đến cực điểm trên mặt đám giặc cướp diện mạo dữ tợn kia.

“Diệu lão!”

Hàn Đặc và Lưu Ly đều thấy được thảm trạng của nữ tử này, trong thanh âm toát ra một tia hương vị cầu xin.

Tuy ở trên Nghiệt Thổ “xen vào việc của người khác” chính là từ đồng nghĩa “tự tìm đường chết”, nhưng...

Bọn họ cùng tội dân Nghiệt Thổ bình thường, là khác nhau.

Huống chi, còn có Diệu lão mà!

“Đi!”

Lý Diệu kích hoạt động lực phù trận của xe bay hạng nặng, ở trong tiếng hoan hô của hai đứa nhỏ, nháy mắt đem tốc độ tăng vọt đến cực hạn!

Chủ thể của hắn, con rối linh năng kiểu bánh xích kia tuy cũng có năng lực lơ lửng phản trọng lực, chung quy không phù hợp nguyên lý không khí động lực học, tốc độ không có cách nào tăng lên quá nhanh, hơn nữa tải trọng có hạn, không có khả năng luôn để hai đứa nhỏ ngồi ở trên bờ vai của hắn.

Cho nên, bọn họ bây giờ ngồi là một chiếc xe bay hạng nặng trải qua Lý Diệu cải tạo, ban đầu là chuyên môn dùng để vận chuyển hàng hóa, phía sau còn có một thùng xe thật lớn, nhưng sau khi trải qua Lý Diệu cải tạo, lại có được tốc độ không thua gì xe bay đua.

Ở dưới Lý Diệu khống chế thuần thục, khoảng cách hai ba mươi km ngay lập tức cắn nuốt, bọn họ từ bên trái phía sau cắt vào đoàn xe của đối phương, có thể rõ ràng nhìn thấy dấu hiệu đối phương phun vẽ ở giữa kim thép cùng gai sắt, báo đen sườn mọc hai cánh.

Đó hình như là một bang cướp tên là “Phi Báo đường”, ở trên Huyết Nguyên cũng có tiếng tăm không nhỏ, lấy qua lại như gió, cướp bóc như lửa trứ danh.

Giặc cướp Phi Báo đường có lẽ là thiên tính cẩn thận, có lẽ là mạnh mẽ bá đạo quen rồi, thấy một chiếc xe bay chưa có lai lịch tới gần, không nói hai lời, trực tiếp quay nòng pháo, cơn bão hủy diệt phủ đầu đánh về phía Lý Diệu.

“Diệu lão, cẩn thận!”

Hàn Đặc và Lưu Ly đồng thời kinh hô.

Nguyên thần Lý Diệu lười biếng ngáp một cái, xe bay hạng nặng nhìn như vụng về lại hóa thành một luồng hào quang linh động vô cùng, lấy tư thái tinh diệu tuyệt luân, đã hiểm lại càng hiểm hơn từ trong mưa bom bão đạn né tránh.

Cả mảng lớn đuôi lửa phun đến trên chiến xa của Phi Báo đường, một lần nữa chợt tăng tốc, đuổi theo nữ tử chật vật chạy trốn kia, từ phía bên phải “Yêu Tinh” vươn một cánh tay máy, một tay đem cô xách lên, vứt đến trong xe, ngay sau đó quẫy đuôi một cú thật đẹp, thân xe hầu như xoay một trăm tám mươi độ, lại tránh thoát mấy phát đạn pháo tinh từ tập trung vị trí ban đầu của hắn, hướng tới hướng trái ngược đoàn xe Phi Báo đường lao như điện chớp.

Cả bộ động tác mây trôi nước chảy, liền mạch mượt mà, quỹ tích chạy lợi hại cùng sắc bén giống như dao gập!

Giặc cướp Phi Báo đường không ngờ sẽ chéo một bên xông ra một người thần bí kỹ xảo khống chế cao minh tới cực điểm, trong lúc nhất thời náo loạn người ngã ngựa đổ. Không ít xe bay mưu toan giống Lý Diệu dứt khoát lưu loát xoay tròn một trăm tám mươi độ, lại xem nhẹ chênh lệch trên kỹ xảo của hai bên, trực tiếp phá hủy hệ thống cân bằng của xe bay, ở giữa không trung liên tục lăn ra mười mấy vòng, đập thật mạnh trên mặt đất, từ bên trong chui ra vài tên giặc cướp đỏ mặt tía tai, nhìn bóng lưng Lý Diệu dần dần đi xa, tức giận đến mức kêu oa oa bừa lên.

Hàn Đặc và Lưu Ly lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Nữ tử bị Lý Diệu vứt tới ghế sau lại chưa hết kinh hồn, trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt gặp quỷ, quả thực so với vừa rồi bị giặc cướp Phi Báo đường truy đuổi còn cổ quái hơn.

“Các ngươi là người nào, muốn làm gì!”

Cô thật ra bề ngoài không xấu, cũng rất trẻ tuổi, lại lôi thôi đến cực điểm, trên người đen sì đều là bùn cùng vết bẩn, thấy không rõ màu sắc vốn có của làn da, tóc lại lộn xộn như là một bụi cỏ, thể hiện đầu lớn vô cùng, giờ phút này xương cột sống cong lên cao cao, như là một con mèo con tràn ngập cảnh giác, lúc nào cũng có thể vươn ra móng vuốt không sắc bén, kèm theo tiếng thét chói tai hoảng sợ bất an.

“Đừng sợ, chúng ta là tới cứu ngươi!”

Hàn Đặc và Lưu Ly trăm miệng một lời.

Vẻ mặt nữ tử này càng thêm cổ quái: “Cứu ta? Vì sao phải cứu ta? Các ngươi là có thù oán với Phi Báo đường, hay là có thù với ta?”

Hàn Đặc và Lưu Ly ngẩn ra, lắc đầu nói: “Không có, nhưng ngươi không phải bị người của Phi Báo đường đuổi theo sao, nếu bị bắt, nhất định sẽ giết chết ngươi hoặc là đem ngươi coi là nô lệ bán đi, chẳng lẽ không nên cứu ngươi sao?”

Nữ nhân này như là lần đầu tiên nghe được lời nói lý lẽ đương nhiên lại vớ vẩn tuyệt luân thế này, lại như là toàn bộ kế hoạch hết thảy bị đám người Lý Diệu bất ngờ xuất hiện đánh vỡ, sửng sốt thật lâu, mới vừa vội vừa giận kêu lên: “Ăn nói khùng điên cái gì vậy, coi ta là trẻ con ba tuổi à, trên Nghiệt Thổ lấy đâu ra chuyện tốt vô duyên vô cớ cứu người, các ngươi đều là ngu ngốc hay sao?”

Hàn Đặc và Lưu Ly liếc nhau, đồng thời mỉm cười: “Có lẽ thế!”

Nữ tử này một lần nữa toát ra vẻ mặt “Ta con mẹ nó là đang nằm mơ nhỉ”, dùng sức lay cửa xe, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, đa tạ ân cứu mạng của hai vị, bây giờ liền đem ta thả xuống đi, đừng để ý tới ta!”

Cô không để ý tất cả muốn nhảy xuống xe, lại bị cánh tay máy của Lý Diệu ôm lấy ngang hông, lấy khuỷu tay gõ vài cái nặng nề ở trên lớp vỏ sắt thép của Lý Diệu, trừ gõ làm chính mình nhe răng trợn mắt, tự nhiên không có chút tác dụng nào cả.

“Người của Phi Báo đường còn ở phía sau.”

Hàn Đặc tốt bụng nhắc nhở.

“Không cần lo lắng, chúng ta thật sự không có ác ý, nếu ngươi thật sự cái gì cũng không muốn nói, đợi tới nơi an toàn chúng ta liền đem ngươi thả xuống, mọi người đường ai nấy đi là được.”

Lưu Ly biết nghĩ cho người khác, nói.

Nữ tử giống như mèo con này ở trong cánh tay sắt của Lý Diệu liều mạng giãy dụa, lại nhìn gương mặt “ngây thơ vô tà” của hai đứa nhỏ, thực có một loại cảm giác dở khóc dở cười, cố nén giận một lúc, nói: “Nghe đây, mặc kệ các ngươi rốt cuộc là ngu ngốc từ đâu toát ra, trong đầu lại bị bao nhiêu nước vô, mới sẽ ở trên Huyết Nguyên chơi trò ‘Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ’, tóm lại, chuyện của bản thân ta, tự mình sẽ giải quyết. Các ngươi đã cứu ta, ta cảm tạ tổ tông mười tám đời của các ngươi, bây giờ mau đem ta thả xuống, bằng không các ngươi sẽ hối hận, hai đứa ngu ngốc các ngươi... Sẽ chết!”

“Đoàn xe Phi Báo đường đuổi không kịp chúng ta.”

Hàn Đặc tràn đầy tự tin nói.

“Cho dù đuổi kịp chúng ta cũng không sợ.”

Lưu Ly lắc nắm tay nho nhỏ, lại lộ ra răng khểnh nhòn nhọn, hướng nữ tử giống như mèo con cười nói, “Ngươi cũng đừng sợ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta đều sẽ bảo vệ ngươi.”

Nữ tử vốn đã ngưng tụ lửa giận vạn trượng, đang muốn tuôn ra, câu này của Lưu Ly lại đem lửa giận của cô chặn về hết.

Nhìn đôi mắt trong suốt như nước của Lưu Ly, nữ tử giống như mèo con nghẹn đến mức mặt đỏ tai hồng, không biết nên ứng phó hai đứa nhỏ không dựa theo lẽ thường ra bài này như thế nào.

“Ngu ngốc.”

Cô lẩm bẩm, “Ai đang nói cái gì Phi Báo đường thế?”

Lưu Ly chớp mắt: “Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao người của Phi Báo đường phải đuổi theo ngươi?”

Nữ tử đang lúc không biết đáp lại như thế nào, phía sau bọn họ bỗng vang lên tiếng nổ mỏng manh.

Không giống như lửa đạn cùng bom tinh thạch phát nổ, trái lại như là có mấy viên vẫn thạch nho nhỏ rơi xuống.

Ngay cả Lý Diệu cũng cảm giác được mấy viên vẫn thạch ma sát tốc độ cao với không khí khuếch tán ra gợn sóng.

Có cái gì từ trên trời rơi xuống, nhưng không giống như là bình thường Đường Ray Trời ném xuống vật tư. Đường Ray Trời ném vật tư cứu viện đều là có dù giảm xóc, tốc độ tương đối chậm, màu sắc dù thường thường lại cực tươi đẹp, từ nơi rất xa đã có thể nhìn thấy, do đó dẫn lên tranh đoạt tanh máu.

Những “vẫn thạch” này chẳng những tốc độ rơi xuống cực nhanh, hơn nữa còn mở ra thần thông ẩn nấp nào đó, dẫn tới ở trước khi rơi xuống đến mặt đất, ngay cả sức cảm giác cấp bậc Hóa Thần của Lý Diệu cũng chưa trinh sát đo lường được bọn nó tồn tại.

Cho nên, bọn nó là cố ý không muốn để người ta phát hiện.

Đương nhiên, vẫn thạch từ trên trời giáng xuống, mặc dù có chứa hệ thống ẩn nấp và hoãn xung cực cao minh, lấy tốc độ cực nhanh đánh phá mặt đất, chung quy sẽ lưu lại đủ loại dấu vết.

Những “vẫn thạch tàng hình” này lúc đánh đến mặt đất, cũng khó tránh khỏi nhấc lên từng vụ nổ, nhấc lên tường đất cao bảy tám mét.

Điểm rơi của bọn nó vừa lúc cách đoàn xe Phi Báo đường không xa, giặc cướp Phi Báo đường nhắm chừng cũng là lòng hiếu kỳ nổi lên, phân ra một nửa chiến xa hướng điểm rơi của “vẫn thạch tàng hình” lao đi.

Sau đó, chính là vụ nổ kịch liệt, súng ống điên cuồng khai hỏa, cùng với tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi.
Bình Luận (0)
Comment