Chương 1992: Khách tới từ ngoài bầu trời
Chương 1992: Khách tới từ ngoài bầu trờiChương 1992: Khách tới từ ngoài bầu trời
“Chuyện gì vậy?”
Hàn Đặc và Lưu Ly đều cả kinh, “Phi Báo đường đang giao thủ với người nào, còn giống như bị giết chóc nghiêng về một phía!”
Lý Diệu hơi động tâm, nắp khoang trên sàn đáy vô thanh vô tức trượt ra, tàu Kiêu Long tiến vào trạng thái tàng hình bắn nhanh đi, chậm rãi thăng lên giữa không trung, hướng địa điểm vẫn thạch rơi xuống điều tra.
Hắn đầu tiên nhìn thấy chính là ba hố vẫn thạch trọng điệp cùng một chỗ, cường độ va đập cực lớn, từng cái hố đều sâu bốn năm mét, đất chung quanh giống như là tầng tầng lớp lớp sóng biển, đọng lại thành nếp uốn màu vỏ quất, hãy còn bốc lên sương khói màu trắng.
Trung tâm hố bom, là ba khoang kim loại hình cầu đường kính không đến hai mét, vỏ thô ráp như trứng sâu, mặt ngoài tuyên khắc phù trận hoa văn như vòng xoáy, lại như là trái ác quỷ nào đó.
Giờ phút này, ba quả “trứng ác ma” hết thảy mở ra, mơ hồ có thể nhìn thấy keo giảm xóc bên trong giống như thạch, còn có một hình người lõm xuống, bên trong lại không có một bóng người.
“Oành! Oành! Oành!”
Đúng lúc này, ba quả “trứng ác ma” đồng thời phát nổ, chẳng những đem bản thân nổ tới mức tan xương nát thịt, thậm chí ngay cả dấu vết vẫn thạch rơi xuống cũng bị làm cho hỗn loạn, lại không ai có thể căn cứ mảng dấu vết này, phán đoán chuyện đã xảy ra nơi này.
Nói cách khác, những người đáp “trứng ác ma” từ trên trời giáng xuống, cũng không hy vọng tội dân trên Nghiệt Thổ biết lai lịch bọn họ.
Chẳng qua, còn có kẻ chứng kiến – người Phi Báo đường.
Một nửa đoàn xe của Phi Báo đường đều bị khói đen của vụ nổ quấn quanh, như là lâm vào đầm lầy trong Cửu U Hoàng Tuyền, sau ngắn ngủn nửa phút đồng hồ chém giết cùng tiếng kêu thảm thiết, hóa thành một mảng tĩnh mịch.
Một nửa giặc cướp còn lại của Phi Báo đường vốn đang truy đuổi Lý Diệu, Hàn Đặc, Lưu Ly cùng nữ nhân thần bí giống như mèo con, giờ phút này thấy tình thế không ổn, thế mà lại làm ra lựa chọn chính xác nhất, cứng rắn quay một trăm tám mươi độ, lao đi như bão táp, nghe gió mà chạy!
Chỉ tiếc, tốc độ bọn hắn có nhanh nữa, cũng không nhanh bằng tốc độ ba luồng hào quang trong sương mù đen lao ra.
Ba luồng hào quang một đỏ một xanh lam một vàng gào thét mà ra, phát sau mà đến trước, nháy mắt rơi xuống phía trước đoàn xe giặc cướp Phi Báo đường, triển khai một lượt giết chóc mới.
“Tinh khải!”
Nguyên thần Lý Diệu chợt co rút lại.
Trên Nghiệt Thổ cũng có tinh khải, nhưng ở trong mắt Lý Diệu, trừ số rất ít đơn nguyên pháp bảo tương đối có sáng ý, có chứa sắc thái thực nghiệm rất mạnh, bộ phận chủ thể phần lớn là hàng kém hỏng lắp ghép lại, không biết sửa chữa cải tạo bao nhiêu lần, ngay cả Lý Diệu lúc dùng những cấu kiện pháp bảo đó để cải tạo thăng cấp, cũng phải thật cẩn thận, sợ rót vào quá nhiều linh năng, sẽ đem những phế liệu đó đánh nổ hết.
Mà tinh khải của ba vị khách tới từ ngoài bầu trời này, cũng tuyệt đối là loại cấp cao thành thục kết cấu ổn định, tính năng vô cùng cao minh, uy lực cường đại, mặt ngoài tinh khải mơ hồ lưu động hào quang vảy vàng lấp lánh, rõ ràng là “quang khải” ứng dụng “lý luận màng”, lại phối hợp kỹ xảo khống chế mây trôi nước chảy, thuần thục của bọn họ, quả thực đem giết chóc hóa thành một môn nghệ thuật.
Tráng hán bên trái mặc tinh khải màu đen, sau lưng giao nhau hai khẩu trọng pháo, ngực còn tuyên khắc một cái chiến huy đầu gấu, chiều cao ít nhất ở hai mét hai mươi trở lên, căn bản không cần bất cứ vũ khí gì, tay không đã đem một chiếc chiến xa giáp sắt trực tiếp xé rách từ chính giữa.
Nữ tử ở giữa mặc tinh khải màu đỏ, bộ ngực nhô lên cao cao, vòng eo tinh tế như rắn độc, hai tay đều cầm một sợi roi mềm màu đỏ tươi, như nham thạch nóng chảy đọng lại thành, mang theo nhiệt độ cao hơn hơn một ngàn độ, vung lên đánh tới trên chiến xa của Phi Báo đường, cũng là chém sắt như chém bùn, không chút tốn sức.
Càng không cần nói vung đến trên thân người, tuyệt đối một roi đứt thành hai đoạn, chỉ để lại từng vết thương cháy thành than đen.
Kẻ vóc dáng nhỏ phía bên phải mặc tinh khải màu lam, trên mười ngón tay, phía sau hai khuỷu tay, trên đầu gối cùng mũi chân, hết thảy kéo dài ra lưỡi đao sắc bén mỏng như cánh ve lại trong suốt lấp lánh, tinh khải cũng có được công năng ẩn nấp cực kỳ cao minh, mặc dù lúc di động tốc độ cao cũng có thể nhanh chóng biến ảo màu sắc tự vệ, làm bản thân hóa thành một làn gió chết chóc, tàn sát bừa bãi những tên giặc cướp chạy trối chết kia.
Xem bọn họ giết người thoải mái có thừa, là một loại hưởng thụ tàn khốc.
Giặc cướp Phi Báo đường vốn đang chơi trò “mèo vờn chuột”, lại đột nhiên phát hiện, bọn hắn mới là “con chuột” .
Không, bọn hắn quá yếu, ngay cả tư cách làm “chuột” cũng không có, rất nhanh đã bị ba vị khách tới từ ngoài bầu trời dứt khoát lưu loát chém giết sạch sẽ.
“Đều là cao thủ!”
Lý Diệu yên lặng phân tích.
Ba vị khách tới từ ngoài bầu trời rõ ràng chưa dùng ra toàn lực, cho nên Lý Diệu cũng không chắc bọn họ rốt cuộc có tu vi mạnh bao nhiêu, nhưng bước đầu tính ra, ít nhất đều là cường giả cấp Kim Đan, nữ tử kia cầm roi dài nhiệt điện, cũng có tỷ lệ thật lớn đạt tới cảnh giới Nguyên Anh.
“Bá! Bá! Bá!”
Tinh khải trên người ba vị khách tới từ ngoài bầu trời bỗng biến mất, thay thế vào đó là mấy bộ áo choàng phòng hộ liền mũ nâu xám rất thông thường ở trên Nghiệt Thổ, cùng kính gió hầu như có thể che khuất nửa khuôn mặt.
Nhưng, ở trước khi nón trùm cùng kính gió che mặt, Lý Diệu vẫn rõ ràng thấy được gương mặt bọn họ.
Bên phải là siêu cấp tráng hán chiều cao ngoài hai mét, làn da tỏa sáng, hầu như ngay cả trong tròng mắt cũng phát triển ra cơ bắp.
Ở giữa là nữ nhân vẻ mặt lạnh lùng, hình xăm rắn độc xoay quanh trên gương mặt, nhìn không ra tuổi.
Kẻ vóc dáng thấp bên trái tựa như đã tiến hành cải tạo kiểu nửa máy móc đối với bản thân, mắt bị hai camera xoay ba trăm sáu mươi độ hướng ra phía ngoài lồi ra thay thế. Cổ quái là, ở trên dưới hai camera này, phân biệt còn có hai camera khác, cũng chính là nói, ở trên mặt hắn tổng cộng được khảm sáu camera, đồng thời phát ra hào quang màu xanh lam, xoay loạn “vù vù”, tỏ ra cực kỳ dọa người.
Tướng mạo đặc dị tự nhiên không cần phải nói, Lý Diệu càng từ trên người bọn họ cảm giác được một luồng khí chất hoàn toàn khác với tội dân Nghiệt Thổ.
Tội dân sinh sống trên Nghiệt Thổ cực độ ác liệt, trải qua cuộc sống rung chuyển bất an, ăn bữa hôm lo bữa mai, mặc dù giặc cướp cùng hung cực ác, thường thường cũng đem sợ hãi cùng tuyệt vọng viết ở trên mặt, như là một đám chim sợ cành cong không có chân, mỗi một giây đều có khả năng là một giây cuối cùng của bọn họ.
Ba vị khách tới từ ngoài bầu trời này, trên mặt lại tràn ngập ngạo mạn, khinh thường, lười biếng. Đó thường thường là vẻ mặt của kẻ tuyệt đối nắm giữ quyền sanh sát trong tay mới có.
Tiếng của Huyết Sắc Tâm Ma từ trong nguyên thần truyền đến: “Ngươi có phát hiện gì?”
“Những người này không phải ‘lão gia gia từ trên trời giáng xuống’, mà là người tu tiên không hơn không kém.”
Lý Diệu nói cực kỳ khẳng định, “Căn cứ ý kiến của Hàn Đặc còn có Cổ Chính Dương, tuyệt đại bộ phận ‘lão gia gia’ sau khi từ trên trời giáng xuống, đều sẽ không chủ động công kích người ta, mặc dù số rất ít triển khai công kích, cũng là phản ứng bản năng dưới sự kinh hãi.
“Mà ba vị khách tới từ ngoài bầu trời này, rõ ràng là chậm rãi giết chóc, phân công rõ ràng, phối hợp thành thạo, cực có lý trí, bộ dáng không giống như là đánh mất ký ức.”
Huyết Sắc Tâm Ma nói: “Còn gì nữa?”
“Khác với ‘lão gia gia’ cùng với ‘vật tư cứu viện’ bình thường gióng trống khua chiêng, bọn họ cũng không muốn để người ta phát hiện bọn họ từ trên trời giáng xuống, cho nên khoang đổ bộ của bọn họ có được công năng tàng hình, đến về sau còn đem khoang đổ bộ bao gồm hố vẫn thạch nổ tung, lại giết sạch toàn bộ người chứng kiến, như vậy, ai cũng không biết bọn họ là từ đâu đến!”
Lý Diệu trầm ngâm một lát, tiếp tục phân tích, “Tuổi của bọn họ cũng không lớn, đặc biệt tên to xác bên phải cùng tên sáu mắt bên trái, tu vi lại cao đến mức dọa người, quả thực là á chủ bài tinh anh xuất sắc, trong vạn người không có một, tồn tại vô cùng hiếm có, lại thêm ba bộ tinh khải bậc cao tính năng trác tuyệt như thế, để ta tính một chút, giả thiết sức chiến đấu mạnh nhất của bọn họ là gấp năm lần vừa mới biểu hiện ra ngoài, chỉ sợ ta cũng phải dùng mười mấy hai mươi phút đồng hồ, mới có thể đem bọn họ giết chết hết, chậc chậc chậc chậc, lợi hại, thật sự là lợi hại nha!”
Huyết Sắc Tâm Ma: “... Nói nhảm, ta là bảo ngươi chú ý nhẫn Càn Khôn của bọn hắn, bọn hắn đều có nhẫn Càn Khôn đó!”
Lý Diệu hơi ngẩn ra: “Đúng rồi, bọn hắn vừa mới đem tinh khải thu về trong nhẫn Càn Khôn nhỉ. Thú vị, ba người tu tiên thần bí mang theo nhẫn Càn Khôn cùng tinh khải bậc cao, thần bí đổ bộ Nghiệt Thổ làm gì đây? Còn có, nữ nhân này tựa như biết người tu tiên sẽ đổ bộ, cô ta lại sắm vai nhân vật thế nào?”
Lý Diệu lại lần nữa đem sức chú ý chuyển dời đến trên thân nữ nhân mình vừa mới cứu ra.
Xem ra bọn họ ngược lại đã xen vào việc của người khác.
Mặc dù bọn họ không xuất hiện, ba người tu tiên từ trên trời giáng xuống cũng sẽ rất nhanh xuất hiện, xử lý giặc cướp Phi Báo đường. Đây là mục đích của nữ nhân này sao?
Nữ tử giống như mèo con lại không giống như là người tu tiên, Lý Diệu cực kỳ khẳng định một điểm này.
Cô thậm chí không giống như là nhận ra ba người tu tiên, nghe được phía sau truyền đến từng tiếng nổ cùng tiếng kêu thảm, lại chợt run bắn cả người lên, toát ra vẻ mặt so với vừa rồi hoảng sợ gấp trăm lần, thét to: “Dừng lại, mau dừng lại, các ngươi chạy không thoát được bọn họ đâu, muốn sống sót thì mau dừng lại!”
Lý Diệu hơi động tâm, kịp thời phanh xe bay, vẫn lơ lửng ở giữa không trung.
Quả thực, hắn cảm giác đã có ba luồng thần niệm rất cường đại đã sớm đuổi kịp, xa xa khóa mục tiêu bọn họ, lấy tính năng tinh khải của đối phương, muốn đuổi kịp bọn họ là chuyện dễ dàng.
Nhìn gương mặt ngây thơ không biết gì của Hàn Đặc và Lưu Ly, trên mặt nữ tử giống như mèo con toát ra vẻ mặt giãy dụa cùng do dự, nghiến răng nói: “Này, hai đứa nhỏ ngốc các ngươi, vừa rồi sẽ không thật sự là tới cứu ta chứ?”
Hàn Đặc và Lưu Ly liếc nhau, gật gật đầu nói: “Vốn chính là vậy, bằng không thế nào?”
“Đệch!”
Nữ nhân này cực kỳ thô lỗ mắng một câu, như là bó tay không có cách nào dùng sức cào tổ chim trên đầu mình, lại giống như phát tiết ở trên người Lý Diệu hung hăng đấm một quyền, tự nhiên lại đau đến mức nhe răng trợn mắt, “Các ngươi con rối linh năng thế nào đây, nhìn giống thùng rác, vỏ ngoài cứng rắn như vậy! Thôi thôi, trước đừng nói nhiều như vậy, nghe, tiếp theo chính là lúc liên quan tới tính mạng các ngươi! Bên kia có ba hung nhân tâm địa độc ác, đều là quái vật giết người giống như uống nước, Phi Báo đường kết cục thế nào các ngươi đều thấy rồi chứ? Các ngươi như vậy, người ta một hơi giết tám mươi đứa một trăm đứa cũng không cần mắt. Ta nói cho các ngươi!
“Tóm lại, tiếp theo hai người các ngươi đừng nói chuyện, tất cả giao cho ta đến ứng phó!
“Ta tên Tân Tiểu Kỳ, ở một khu này rất nổi tiếng đó, nhưng xem bộ dáng nhà quê hai đứa đần độn các ngươi liền biết chưa từng nghe qua. Dù sao, vô luận các ngươi muốn bán tình báo tư gia trực tiếp gì, hay là muốn thần không biết quỷ không hay kiếm được thứ trong túi người khác, hay là có mặt hàng gì phỏng tay vội vã ra tay, hoặc là mời sát thủ làm sát thủ vân vân các loại nhiệm vụ lộn xộn, hết thảy đều tìm ta là đúng rồi!
“Ta thật sự là đầu óc vô một tấn nước thải mới sẽ ù ù cạc cạc muốn giúp các ngươi, đợi lát nữa các ngươi đều trấn định chút, coi như cùng một hội với ta, tuyệt đối đừng ngu ngốc nói lung tung lộn xộn, đem ta cũng hại chết nha, có hiểu không, hai đứa ngốc?”