Chương 2007: Lòng như gương sáng
Chương 2007: Lòng như gương sángChương 2007: Lòng như gương sáng
Quyền Vương đẩy hai cái hộp kim loại ngăn nắp tới trước mặt hai đứa nhỏ, nhẹ nhàng búng ra, một hương thơm nồng đậm đến cực điểm nhất thời đập vào mặt, bên trong là đồ ăn đủ mọi màu sắc, nóng hôi hổi.
Không phải thức ăn tổng hợp dinh dính nát bét nhìn không ra hình dạng, mà là loại thịt sợi cơ thuần thiên nhiên có thể nhìn đến, còn có rau dưa so với loại thịt càng quý giá hơn gấp trăm lần!
Đáy mắt hai đứa nhỏ nhất thời phóng ra hào quang xanh lét.
Trên Nghiệt Thổ, loại thịt thuần thiên nhiên tuy hiếm thấy, tốt xấu còn có mấy trăm loại thú phóng xạ biến dị có thể săn bắn cùng xâm lược, nhưng rau dưa lại là thứ rất nhiều người nghe cũng chưa từng nghe. Đường Ray Trời ném xuống vật tư cứu viện phần lớn là thức ăn tổng hợp nguồn gốc đáng ngờ, mặc dù năng lượng đủ, nhưng vị lại vị như ăn sáp, rau dưa cùng ngũ cốc, thuộc loại thức ăn trong truyền thuyết, rất nhiều người đến chết cũng chưa từng nếm một miếng.
Hàn Đặc và Lưu Ly nhìn nhau, trong bụng lập tức phát ra tiếng vang như sấm sét.
“Ăn đi.”
Quyền Vương múa máy một cái động tác “mời”, thật sự giống đại thúc nhà bên hòa ái dễ gần.
Lý Diệu thực có chút dựng tóc gáy, thật sự không hiểu Quyền Vương rốt cuộc có mục đích gì. Mặc dù thật sự nhìn thấu ngụy trang của mình, nhưng rất nhiều giặc cướp cùng hung nhân trên Nghiệt Thổ đều có rất nhiều kẻ thù, dịch dung ngụy trang, mai danh ẩn tích, không phải chuyện gì to tát ghê gớm cả, cần gì phải ở thời khắc mấu chốt như vậy xét hỏi tới cùng chứ?
Nhưng, lấy thực lực cùng quyền thế của Quyền Vương, nếu thật muốn làm rõ một sự kiện, bằng hai đứa nhỏ Hàn Đặc cùng Lưu Ly, là như thế nào cũng không kháng cự được.
Lý Diệu thở dài, âm thầm hướng não vực Hàn Đặc và Lưu Ly gửi đi một tin tức: “Ăn đi, Quyền Vương hỏi cái gì, các ngươi cứ thành thành thật thật trả lời cái đó là được, đừng nghĩ có thể lừa gạt hắn.”
Hàn Đặc và Lưu Ly không hẹn mà cùng nuốt một ngụm lớn nước miếng, lập tức gió cuốn mây tan, ăn thùng uống vại.
Quyền Vương là quỷ tu, trực tiếp lấy tinh thạch và linh dịch làm nguồn năng lượng, tự nhiên không có cách nào ăn cái gì. Hắn không chút biểu cảm gì nhìn tướng ăn như hùm như sói của hai đứa nhỏ, chờ tới lúc miệng hai đứa nhỏ đều nhét vào miếng thịt cùng rau dưa, mới chậm rãi nói: “Ta đã xem tư liệu các ngươi điền, nói mình đến từ bên cạnh địa khu Ngàn Hồ, phụ cận thành Song Long, một chỗ tên là thành trại Thái Bình, nơi đó hẳn tính là ‘Thế Giới Hoang Vu’ nhỉ? Nhưng thẻ mời của các ngươi, lại là ta đưa đến thành Song Long nhỉ.”
Hai đứa nhỏ nhất thời dừng nhai nuốt, chớp mắt thật nhanh.
“Đừng sợ.”
Quyền Vương thản nhiên nói, “Trên Nghiệt Thổ, cá lớn nuốt cá bé, vật đấu với trời, vốn chính là đạo lý thiên kinh địa nghĩa, ta hướng bốn phương tám hướng vô số thế lực của Nghiệt Thổ đều phát ra thẻ mời, triệu tập quần hùng thiên hạ cùng nhau vây công thành Tiêu Dao, nhưng cuối cùng rốt cuộc là ai cầm thẻ mời đến, nói thực ra, ta cũng không để ý.
“Có thực lực cầm thẻ mời xuyên qua cả Huyết Nguyên đến dưới ‘thành Đại Thiết’, vậy chính là cường giả, có tư cách chia sẻ vinh quang phá được thành Tiêu Dao với ta!
“Mặt khác, những phế vật nọ ngay cả thẻ mời cũng không thủ được, cho dù đến đây đều là đám ô hợp, trừ nhiễu loạn lòng quân sĩ khí, lại có lợi gì?
“Cho nên, thẻ mời của các ngươi ban đầu rốt cuộc thuộc về ai, căn bản không quan trọng, dù sao nó ở trong tay các ngươi, vậy chính là của các ngươi rồi.
“Ta chỉ là có chút tò mò thành Song Long tuy chỉ là một thành nhỏ chưa có tiếng tăm gì bên rìa Thế Giới Huyết Chiến, dựa vào mậu dịch như nhổ lông chim nhạn đi qua để miễn cưỡng sinh tồn, nhưng mặc kệ nói như thế nào, mười mấy bang cướp chiếm cứ nơi đó đều là ở trong núi thây biển máu giết ra, mỗi cái đều là loại liều mạng giết người không chớp mắt.
“Mà thành trại Thái Bình các ngươi... Hẳn chỉ là một thôn xóm bình dân trong Thế Giới Hoang Vu nhỉ, vô luận thực lực cường đại như thế nào nữa, lại dựa vào cái gì có thể cướp lấy thẻ mời của bọn họ?
“Hơn nữa, từ khi các ngươi tới ‘thành Đại Thiết’ đã qua đi gần một tháng, cũng chưa có hung nhân thứ ba thành Song Long chạy tới, có thể thấy được bang cướp chiếm cứ ở nơi đó hết thảy bị các ngươi đuổi tận giết tuyệt, cái này khiến ta càng thêm kỳ quái, các ngươi rốt cuộc là làm như thế nào?”
Hàn Đặc dùng sức nhai nuốt vài cái, gian nan nuốt một miếng thịt lớn xuống yết hầu, lắp bắp nói: “Bang cướp thành Song Long muốn bắt hết tội dân mấy chục thôn chúng ta làm vật hi sinh, chúng ta ở vào bước đường cùng, chỉ có thể liều với bọn họ! Về sau, ặc, hình như trong bọn họ có một số người muốn đầu nhập vào Tiêu Dao thành chủ, liền xảy ra nội loạn, tự mình liều mạng rối tinh rối mù trước, lưỡng bại câu thương chúng ta thừa dịp hư mà vào, mới có thể hoàn toàn trấn áp những bang cướp này!”
“Ta nghĩ cũng là như thế.”
Quyền Vương gật đầu, ra hiệu hai đứa nhỏ tiếp tục ăn, bỗng chuyển đề tài nói, “Nhưng, các bang cướp cáo già này dễ dàng như vậy xung đột quy mô lớn, đánh đến mức sức cùng lực kiệt, lưỡng bại câu thương sao? Trong đó, tất nhiên còn có một cái mấu chốt, có lẽ chính là con rối linh năng này bên cạnh các ngươi.”
Hàn Đặc và Lưu Ly vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, bị câu này của Quyền Vương dọa tới mức sợ run cả người, đồ ăn đều mắc ở trong cổ họng, lên không được xuống cũng không xong, nghẹn đến mức đỏ mặt tía tai.
Lý Diệu lại không kinh ngạc. Thành trại Thái Bình có thể chiến thắng rất nhiều bang cướp thành Song Long, vốn đã tương đối không thể tưởng tượng, người hữu tâm chỉ cần khóa mục tiêu, tùy tiện gõ một phát, liền có thể tìm ra rất nhiều điểm đáng ngờ.
Hắn càng ngày càng tò mò đối với mục đích của Quyền Vương.
Trên mặt nạ sắt thép của Quyền Vương, có hơn vạn bó sợi sắt thép mảnh như sợi tóc, có thể làm ra động tác “mỉm cười” giống như đúc, thậm chí có thể phát ra ánh mắt rất “nóng rực”, nhìn chằm chằm Lý Diệu, nói với hai đứa nhỏ: “Bởi vì tính năng không đủ ổn định, lại rất khó khống chế, bây giờ rất ít nhìn thấy con rối linh năng có được công năng tự chủ học tập và thăng cấp, không ngờ các ngươi thôn nhỏ hoang vu như vậy, còn có được một bộ bảo dưỡng xuất sắc như thế, nó là từ đâu mà có?”
Hàn Đặc và Lưu Ly liếc nhau, ở dưới Lý Diệu bày mưu đặt kế, thành thành thật thật nói: “Là chúng ta ở không lâu trước đây, từ sâu trong phế tích nhặt được, tựa như là trước ‘Đại Thẩm Phán’ con rối chiến tranh, bên trong khảm một bộ máy tính quân dụng tính năng tương đối tiên tiến, dù sao không cần chúng ta thao túng cụ thể, chỉ cần đưa vào cho nó một mệnh lệnh đại khái, nó sẽ tự động hoàn thành tất cả.”
“Cho nên…”
Quyền Vương nhìn Lý Diệu nói, “Ngươi ở một mức độ nào đó, có thể mô phỏng phương thức nhân loại, trao đổi với người khác?”
“Đúng vậy.”
Lý Diệu lạnh như băng nói.
Sức nhẫn nại cùng lòng hiếu kỳ của hắn đều đã đạt tới cực hạn.
Camera của hắn cùng camera của Quyền Vương lấy tần suất tương tự nhanh chóng chấn động, lại ở giữa không trung va chạm ra tia lửa vô hình, giống như những trận mưa sao băng lửa lấp lánh trong suốt.
Lý Diệu trăm phần trăm khẳng định, Quyền Vương đã nhìn ra chỗ quỷ dị của hắn, biết hắn tuyệt đối không phải con rối linh năng cùng cỗ máy chiến tranh bình thường.
Nhưng một lần nữa ra ngoài hắn dự kiến, Quyền Vương cũng chưa tiến một bước khí thế ép người, chủ động lùi về ánh mắt nóng rực, đề tài lại lần nữa quay lại trên thân hai đứa nhỏ: “Ta thấy hai người các ngươi, không giống người ham thích quyền thế và giết chóc, như vậy, các ngươi tham dự trận chiến tranh này, rốt cuộc muốn đạt được những gì? Nói ra, ta có lẽ có thể giúp các ngươi.”
Hàn Đặc và Lưu Ly liếc nhau, đều không dám tin lỗ tai của mình, quả thực là bị một chiếc chiến xa tên là “may mắn” đón đầu lao vào, bị húc cho đầu óc choáng váng.
Hàn Đặc vội vàng lau miệng sạch sẽ, phun hạt cơm nói: “Chúng ta, chúng ta muốn mời Quyền Vương che chở thành trại Thái Bình, chỉ cần chiến kỳ của ngài có thể cắm ở trên thành trại Thái Bình, thì không có bang cướp nào dám đến bắt nạt chúng ta!”
Quyền Vương thản nhiên nói: “Chỉ vậy mà thôi sao?”
“Còn có…”
Hàn Đặc do dự một lát, đáy mắt phóng ra hai luồng hào quang mãnh liệt, kiên định nói, “Ta muốn đi ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’, vậy cũng chỉ có gia nhập liên minh đại quân của ngài, giúp ngài phá được thành Tiêu Dao mới có cơ hội!”
“Không sai.”
Có lẽ là Quyền Vương vẫn luôn ôn tồn nhỏ nhẹ cùng bữa mỹ vị này kéo gần lại khoảng cách với nhau, Lưu Ly cũng to gan nói, “Ta cũng muốn đi ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’, nếu ngài thật có thể đánh hạ thành Tiêu Dao, xin nghĩ cách giúp chúng ta đi đi, kính nhờ ngài!”
“Thiên Không Chi Thành sao?”
Nhìn vẻ mặt hai đứa nhỏ kích động vạn phần, ánh mắt Quyền Vương hơi ảm đạm, có chút thất vọng nói, “Vì sao phải mạo hiểm cửu tử nhất sinh đi nơi đó chứ, hai người các ngươi cũng muốn trở thành thiên nhân cao cao tại thượng sao?”
“Không phải.”
Hàn Đặc nhìn nắm tay gắt gao siết lại của mình, nói, “Thiên nhân cái gì, ta căn bản không để ý, ta chỉ là muốn đi ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ tìm kiếm chân tướng!”
Quyền Vương hơi ngẩn ra, camera chợt lóe, lóe ra đến mức sắp hừng hực thiêu đốt: “Chân tướng gì?”
“Chị gái ta ở ba năm trước đi Thiên Không Chi Thành, từ đó về sau liền không còn tin tức của chị ấy. Ta muốn đi Thiên Không Chi Thành tìm chị gái, hỏi xem chị ấy ba năm nay rốt cuộc đã xảy ra cái gì!”
Hàn Đặc nghiêm túc nói, “Còn có, không chỉ là chị gái ta, còn có rất nhiều rất nhiều người được xưng phi thăng đến ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’, tựa như cũng cực ít trở về, đây lại là chuyện gì chứ, Mạn Châu Sa Hoa có tốt như vậy, tốt đến mức có thể làm mọi người đều quên cố thổ cùng người nhà sao?
“Còn có, còn có toàn bộ thế giới chúng ta sống, mảnh đất hoang vu này, bầu trời bị phong ấn này, về tất cả tất cả, ta đều muốn tìm được chân tướng!
“Từ nhỏ đến lớn, ta đều là đứng trên mặt đất, dốc hết toàn lực ngẩng cổ, nhìn ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ cao cao tại thượng; Bây giờ, ta rất muốn biết nếu là đứng ở ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ nhìn xuống mảnh đất này, lại là một bộ cảnh tượng như thế nào!”
“Thật sự là...”
Camera của Quyền Vương nhộn nhạo ra từng gợn sóng vi diệu, quay cái đầu kim loại về phía Lưu Ly, “Tiểu cô nương, ngươi cũng tương tự sao?”
“Ta khác với sư huynh.”
Lưu Ly lắc lắc đầu, giọng giòn tan nói, “Nghe nói thiên nhân thần thông quảng đại, không gì không làm được, ta muốn đi ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’, tìm kiếm phương pháp có thể trồng Kim Khoa khắp Nghiệt Thổ!”
Quyền Vương một lần nữa sửng sốt: “Kim Khoa?”
“Đúng vậy, chính là cái này.”
Lưu Ly từ trong túi da buộc chặt vào trên lưng lấy ra bình mép da, thật cẩn thận mở ra, lộ ra kim sa như hạt giống Kim Khoa, cười nói, “Kim Khoa là số rất ít hoa màu có thể ở trong các loại hoàn cảnh ô nhiễm cùng cằn cỗi mọc rễ nảy mầm, nếu có cách cải tạo nó có cường tráng một chút, có thể trồng khắp Nghiệt Thổ, để mọi người đều có thể ăn no bụng mà nói, có lẽ sẽ không có nhiều phân tranh như vậy, không có nhiều giết chóc như vậy!”