Chương 2008: Dã tâm kinh người!
Chương 2008: Dã tâm kinh người!Chương 2008: Dã tâm kinh người!
Quyền Vương ở dưới ánh mắt trong suốt như nước của Lưu Ly tắm rửa ngây ra rất lâu, bật cười nói: “Đã rất lâu chưa được gặp đứa nhỏ thú vị như các ngươi, muốn bình ổn phân tranh cùng giết chóc trên Nghiệt Thổ sao? Ô, đi theo ta!”
Quyền Vương xoay người, đi đến bên cạnh cái vương tọa kim loại do bánh răng và xiềng xích ghép thành đó, nhẹ nhàng túm cần điều khiển trên ghế dựa lưng, toàn bộ bánh răng đều bắt đầu chuyển động “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.
Vương tọa ở trong chậm rãi xoay tròn phân giải và biến hình, biến thành một cầu thang xoắn ốc, nối thẳng khung đỉnh của “thành Đại Thiết”.
Khung đỉnh “thành Đại Thiết” cũng như là đóa hoa hướng bốn phía dần dần nở rộ, lộ ra bầu trời đêm u ám thâm thúy, bị ánh sáng màu máu của “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” xâm nhiễm.
Quyền Vương dẫn dắt hai đứa nhỏ đi lên từng bậc, xuất hiện ở đỉnh “thành Đại Thiết”, bầu trời cao gần trăm mét trên Huyết Nguyên.
Xung quanh là cuồng phong như sóng triều ngập trời, thổi làm hai đứa nhỏ lảo đảo, suýt nữa từ trên cao của pháo đài ngã xuống.
Núi non trùng điệp xa xa đều như là thi hài mục nát, nhộn nhạo ra những đám sương mù đen.
Phóng mắt nhìn, đại doanh công thành dưới chân bọn họ và trong thành Tiêu Dao đối diện đều là đèn đuốc sáng trưng, toàn bộ hung nhân và giặc cướp đều đang giành giật từng giây kiểm tra sửa chữa pháp bảo, trị liệu thương thế, lại hướng trong bụng nhét thêm một ít thức ăn tổng hợp năng lượng cao, chuẩn bị chém giết lúc ngày mai mặt trời mọc.
Tiếng binh khí va chạm, tiếng viên đạn lên nòng, kiếm lưỡi cưa xoay tròn và tiếng chiến đao chấn động va chạm, còn có tiếng mọi người cười mắng, tiếng thương binh kêu rên cùng tiếng thú phóng xạ biến dị tru lên... Hội tụ thành một khúc nhạc máu tươi ngưng tụ chỉ có ở trong vực sâu của Cửu U Hoàng Tuyền mới có thể nghe được.
Địch ta hai bên, giữa hai tòa quân trận, trên chiến trường ban ngày kịch chiến, là đá vụn cùng hài cốt lộn xộn, đầy khắp núi đồi.
Trong hài cốt không ít tinh thạch chiến xa vẫn có một chút nhiên liệu và đạn dược đang âm ỉ thiêu đốt, thỉnh thoảng tuôn ra những quả cầu lửa yêu diễm, tăng thêm vài phần không khí mê ly cho màn đêm.
Dưới ánh lửa muôn màu rực rỡ chiếu rọi, ma trơi lén lút xen lẫn vong linh tàn hồn, như điệu nhảy quỷ dị của kẻ chết đuối, dần dần tan thành mây khói, hoàn toàn hủy diệt ở thế giới tàn khốc này.
Ở cao hướng xuống, nhìn bao quát một màn này, đã như là câu chuyện trẻ thơ tà ác, lại như là trò đùa vớ vẩn, Hàn Đặc và Lưu Ly không hẹn mà cùng rùng mình.
Từ nơi cao như vậy nhìn xuống, người ta thật sự không giống người nữa, mà là những quân cờ không trọn vẹn lại giương nanh múa vuốt.
“Nhìn thấy những người này không?”
Quyền Vương chắp hai tay sau lưng, yên lặng nhìn hai bên gối giáo chờ sáng, sẵn sàng ra trận, thản nhiên nói, “Bụng đói sôi sùng sục như thế, sốt ruột không chờ được như thế, vô luận đối với tính mạng của mình cùng người khác, đều không để ý như thế... Các ngươi thật sự cho rằng, bọn họ chỉ là vì ăn không đủ no, mới muốn đâm kiếm lưỡi cưa vào trong bụng của nhau, nghiền nát tất cả lục phủ ngũ tạng sao?”
Hàn Đặc và Lưu Ly im lặng không nói gì.
“Cho dù các ngươi thật sự trồng Kim Khoa khắp mặt đất, để mọi người đều có đủ thức ăn, mặc dù trẻ sơ sinh kêu khóc đòi ăn cùng người già tay trói gà không chặt, cũng sẽ không ở nửa đêm bởi vì bụng đói mà khóc, vậy cũng vô dụng, vẫn sẽ có mâu thuẫn, vẫn sẽ có giết chóc, vẫn sẽ có chiến tranh!”
Quyền Vương lạnh lùng nói từng chữ một, “Có lẽ, mảnh Nghiệt Thổ này vì chiến tranh mà tồn tại, toàn bộ ‘tội dân’ chúng ta đều là vì chiến tranh mà sinh, chiến tranh chính là số mệnh của chúng ta, pháp tắc cao nhất của thế giới này chính là như thế, không ai có thể thay đổi, cũng không ai có thể trốn tránh, chỉ có thể lựa chọn, giết, hoặc là bị giết!”
Cảm nhận được khí thế ngút trời trên thể xác kim loại của Quyền Vương, Hàn Đặc và Lưu Ly run rẩy càng thêm dữ dội, nhưng khi run rẩy đến mức tận cùng, Hàn Đặc ngược lại trấn định, không biết từ đâu sinh ra đảm phách bằng sắt bằng đồng, nghiến răng hỏi: “Quyền Vương đại nhân, chiến tranh chính là chuyện có ý tứ như vậy sao, ngài thích chiến tranh như vậy sao?”
“Không sai, ta thích chiến tranh.”
Quyền Vương nhếch miệng, sợi cơ kim loại ngưng tụ thành nụ cười, so với giặc cướp tầm thường cười dữ tợn càng thêm khủng bố cùng cuồng bạo hơn gấp trăm lần, “Ta thích mùi vị dùng nắm tay đâm vào mặt người khác, mang xương vỡ cùng óc hỗn hợp với nhau; Ta thích trên thân kiếm lưỡi cưa bắn tung tóe ra máu tươi và thịt nát, tuyệt vời như thiên nữ tán hoa; Ta thích hơi thở do thân thể máu thịt hừng hực thiêu đốt tản mát ra; ta thích sự lóng lánh của pháo tinh từ nổ vang cùng một vạn khẩu pháo huyền quang cùng lúc phóng ra... Tất cả cái này ta đều thích muốn chết mất, ha ha, ha ha ha ha!”
Hàn Đặc á khẩu không trả lời được, bại trận.
Lưu Ly lại ôm chặt lấy hũ hạt giống Kim Khoa kia, thấp giọng nhưng kiên định nói: “Nhưng chúng ta lại cảm thấy, thế giới này không nên là như vậy, rồi có một ngày, chúng ta sẽ nghĩ ra cách, hoàn toàn bình ổn toàn bộ chiến tranh trên Nghiệt Thổ!”
“Thật sự là tiểu cô nương to gan lớn mật.”
Nụ cười của Quyền Vương càng lúc càng dữ tợn, khuôn mặt kim loại to lớn ghé về phía Lưu Ly, “Cả Nghiệt Thổ, chính là một chiến trường lớn vĩnh viễn không ngừng nghỉ, toàn bộ tội dân sinh ra, đã được định sẵn chiến đấu đến chết, ngươi muốn bình ổn như thế nào? Thật muốn triệt để kết thúc chiến tranh trên Nghiệt Thổ, chỉ có một cách!”
Hàn Đặc và Lưu Ly cùng lúc sửng sốt, thất thanh nói: “Cái gì?”
Quyền Vương dang hai tay, giống như muốn ôm cả Nghiệt Thổ vào trong lòng mình, vẻ mặt trong tích tắc từ dữ tợn biến thành vô cùng nghiêm túc: “Trên Nghiệt Thổ, phân tranh không ngớt, các thế lực lớn đều quay quanh Thế Giới Cực Lạc, giết chóc và chinh phạt, mấy trăm năm qua chưa bao giờ thay đổi.
“Muốn làm bọn họ dừng giết chóc, dựa vào Kim Khoa buồn cười gì đó là không được, cách duy nhất rất đơn giản, chỉ cần có một cường giả trước đây chưa từng gặp, có thể mang toàn bộ thế lực ngưng tụ thành một mũi đại quân trăm trận trăm thắng, công đâu được đó, chinh phục toàn bộ Thế Giới Hoang Vu, Thế Giới Huyết Chiến cùng Thế Giới Cực Lạc!
“Nếu cả Nghiệt Thổ đều thần phục dưới nắm đấm sắt của một cường giả, tự nhiên liền đạt thành nguyện vọng của các ngươi, không có giết chóc, không có chiến tranh nữa!”
Hàn Đặc và Lưu Ly nhìn nhau, từ sâu trong xương tủy thẩm thấu ra sự lạnh lẽo không thể ngăn chặn, ánh mắt nhìn Quyền Vương, giống như là nhìn một tên điên.
“Không, thiếu chút nữa quên, còn có bên trên.”
Quyền Vương nhếch miệng cười, vươn một ngón tay kim loại, chọc chọc về phía bầu trời đêm, “Mặc dù thực có cường giả có thể thống nhất cả Nghiệt Thổ, chinh phục toàn bộ bang cướp và Thế Giới Cực Lạc, cũng không thể kết thúc toàn bộ chiến tranh, bởi vì còn có ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ tồn tại! Trừ phi có thể đánh hạ tòa Thiên Không Chi Thành cao cao tại thượng, huy hoàng nhất kia, vậy mới tính là chiến tranh cuối cùng nhỉ?”
Hàn Đặc gian nan nuốt ngụm nước bọt, thở dốc nói: “Quyền Vương đại nhân, ngài muốn thống nhất cả Nghiệt Thổ sao?”
Quyền Vương cười to không thành tiếng, lộ ra hàm răng thép lập lòe ánh bạc: “Đại khái thế, thành Tiêu Dao chỉ là khởi điểm của ta, chờ sau khi ta san bằng thành Tiêu Dao, sẽ hướng Thế Giới Cực Lạc khác tiến quân, đi cắn nuốt một rồi lại một Thế Giới Cực Lạc, thẳng đến cuối cùng, chính là ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ !
“Cho nên, các ngươi muốn đi ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ mà nói, ta chỉ sợ là không thể giúp được gì, nhưng ta có lẽ sẽ đánh hạ nó, đến lúc đó các ngươi tự mình đi trong hài cốt Thiên Không Chi Thành tìm kiếm đáp án đi!”
Lưu Ly thốt ra: “Ngài, ngài muốn đánh hạ Thiên Không Chi Thành?”
“Chẳng lẽ các ngươi từ trước tới giờ chưa nghĩ tới sao?”
Quyền Vương nhìn hoa Bỉ Ngạn màu máu trên bầu trời, “Từ trước tới giờ không cảm thấy hào quang của nó rất chói mắt, muốn bắn một phát pháo đánh rụng nó, lôi hết ‘thiên nhân’ bên trong ra, xem xem rốt cuộc có gì khác với chúng ta?”
Hàn Đặc run rẩy thật sâu, lắp bắp nói: “Nhưng, nhưng toàn bộ vật tư của chúng ta đều bắt nguồn từ Thiên Không Chi Thành, tác chiến với Thiên Không Chi Thành, có thể thành công hay không?”
“Vậy lại có liên quan gì đâu?”
Quyền Vương nói, “Chiến tranh trăm phần trăm sẽ thắng lợi là nhàm chán cỡ nào, chỉ có chiến tranh phải thua không thể nghi ngờ, mới đáng giá ta đi khiêu chiến và hưởng thụ!”
Hàn Đặc cùng Lưu Ly lại lần nữa trầm mặc, sau một lát, trăm miệng một lời hỏi: “Quyền Vương đại nhân, vì sao phải nói những thứ này với chúng ta. Chúng ta, chúng ta căn bản chỉ là hai tên vô danh tiểu tốt không đáng nhắc đến mà!”
“Không có gì, có lẽ là sắp bước lên hành trình số mệnh, tâm tình kích động khó nhịn nổi, tới chỗ hưng phấn, tùy tiện tìm kẻ vô danh tiểu tán gẫu; Lại có lẽ…”
Quyền Vương nhìn hai đứa nhỏ, ánh mắt nóng rực như nước thép lướt qua đầu vai bọn họ, rơi xuống trên thân Lý Diệu cách đó không xa, “Ta phát hiện, chúng ta là cùng một loại người, đều là kẻ điên ý nghĩ kỳ lạ!”
Hàn Đặc và Lưu Ly chỉ cảm thấy trên mặt phát sốt từng đợt, có chút cảm giác được yêu mà sợ, đáy lòng lại mơ hồ hiểu, đoạn lời này của Quyền Vương chỉ sợ không phải nói với mình, mà là nói cho “Diệu lão” nghe.
Quyền Vương và Diệu lão mới là cùng loại người, giữa bọn họ, rốt cuộc đang có cái bí hiểm gì vậy?
Hai đứa nhỏ nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra.
Đừng nói bọn họ, ngay cả Lý Diệu cũng không rõ Quyền Vương rốt cuộc là hát vở nào, chỉ là mơ hồ cảm thấy “Quyền Vương” Lôi Tông Liệt tựa như đã hiểu lầm cái gì...
“Hôm nay đã thử ra hư thật của thành Tiêu Dao, mà đại quân của ta trừ tinh nhuệ ‘Quyền thần hội’, đều là đám ô hợp chần chừ, không có khả năng vây khốn cùng tiêu hao thời gian dài.”
Quyền Vương nói, “Thừa dịp bây giờ sĩ khí còn chưa tiêu tán, ngày mai nhất định phải phát động tấn công mãnh liệt thật sự, đến lúc đó chém giết khẳng định so với hôm nay thảm thiết hơn gấp trăm lần, không thích hợp các ngươi hai đứa nhỏ tới từ Thế Giới Hoang Vu, cho nên, các ngươi theo con rối linh năng này, cùng nhau ở lại trong ‘thành Đại Thiết’ của ta đi!”
Lý Diệu lại cả kinh, Hàn Đặc và Lưu Ly càng không hiểu chút nào, không rõ Quyền Vương vì sao thân cận như thế, ưu đãi như vậy đối với bọn họ.
“Nhưng mà, đồng bạn của chúng ta...”
Hàn Đặc và Lưu Ly chần chờ nói.
“Đồng bạn của các ngươi, ta tự nhiên sẽ an bài ở bên cạnh, sẽ tuyệt đối không bạc đãi bọn họ.”
Quyền Vương làm cái động tác tay, không cho phép từ chối, nói: “Dù sao các ngươi chỉ là lâm thời ghép lại với nhau, tin tưởng bọn hắn cũng sẽ không để ý động hướng của các ngươi, đợi tới sau khi đánh hạ thành Tiêu Dao, chúng ta lại nói chuyện trắng đêm, giấc mộng hoang đường với nhau đi!”
Thẳng đến khi bóng người Quyền Vương biến mất ở trong “thành Đại Thiết” đen sì, Hàn Đặc và Lưu Ly hãy còn chưa phục hồi tinh thần lại.
“Diệu lão...”
Bọn họ hướng Lý Diệu ném tới ánh mắt nghi hoặc tới cực điểm.
“Ta cũng không rốt cuộc là chuyện gì.”
Lý Diệu cười khổ nói, “Nhưng, luôn cảm thấy ‘Quyền Vương’ Lôi Tông Liệt cất giấu bí mật gì đó, hơn nữa bí mật này và ta còn có... liên hệ ở trình độ nào đó?”