Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2053 - Chương 2009: Thành Trì Đấu Thành Trì!

Chương 2009: Thành trì đấu thành trì! Chương 2009: Thành trì đấu thành trì!Chương 2009: Thành trì đấu thành trì!

Một đêm dài, Lý Diệu luôn luôn đau khổ suy tư “Quyền Vương” Lôi Tông Liệt vì sao phải làm như vậy, mơ hồ mang theo một tia hương vị thể hiện ý tốt đối với hắn.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra, vị “Quyền Vương” hung danh hiển hách, uy chấn Nghiệt Thổ này rốt cuộc có mục đích gì.

Lý Diệu rất muốn tìm Lôi Tông Liệt mở lòng, thậm chí nói ra chân tướng Nghiệt Thổ.

Dù sao nghe Lôi Tông Liệt vừa rồi nói, liền biết đây là một kẻ điên kiệt ngạo bất tuân, không để ý tất cả, tuyệt không cam lòng bị người tu tiên thiên nhân cưỡi ở trên cổ ỉa đái.

Nhưng hắn lại không biết người tu tiên theo dõi đối với Lôi Tông Liệt đến trình độ nào, sẽ truy theo nguồn gốc nổi lòng nghi ngờ với mình hay không. Một khi bị người tu tiên khóa mục tiêu, vậy thì đau đầu đến cực điểm.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Diệu chuẩn bị chờ sau khi ngày mai kịch chiến lại nói, hoặc là ở trong kịch chiến tìm cơ hội khói thuốc súng nổi lên bốn phía, linh ba dâng trào, tràn đầy hỗn loạn, thần không biết quỷ không hay câu thông với Lôi Tông Liệt, hướng hắn nói ra... Bộ phận chân tướng.

Nếu phải nói, Lý Diệu vẫn rất bội phục cuồng nhân này.

Sinh trưởng ở Nghiệt Thổ khu vui chơi dành cho giết chóc như vậy, lại không chỉ mang dã tâm cực hạn ở trên việc làm “người khống chế Thế Giới Cực Lạc”, lại là muốn nhất thống Nghiệt Thổ, thậm chí đánh hạ cả “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa”!

Phần dã tâm cuồng vọng đến cực điểm này, đã đủ để làm Lý Diệu âm thầm vươn ngón tay cái vì hắn, ít nhất so với những giặc cướp đần độn như dã thú kia mạnh hơn một vạn lần.

Chỉ tiếc, “Quyền Vương” Lôi Tông Liệt vẫn xa xa xem nhẹ sự đáng sợ của người tu tiên.

“Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” chẳng qua là một phần vạn thực lực của người tu tiên, ở trên bầu trời vô tận gắt gao phong tỏa, còn đứng sừng sững một cái đế quốc Chân Nhân Loại khổng lồ!

Dã tâm Quyền Vương, tám chín phần mười đã sớm bị người tu tiên nhận ra, nhưng tựa như là bọ ngựa hướng chiến xa vung vuốt sắc, căn bản chưa được người tu tiên để ở trong lòng, ngược lại trở thành một loại trò chơi rất thú vị nhỉ?

Nếu không phải Lý Diệu ở dưới cơ duyên xảo hợp đổ bộ tới trên Nghiệt Thổ, dã tâm của Quyền Vương vĩnh viễn cũng không có khả năng thực hiện, có lẽ ở lúc hắn bước lên thành Tiêu Dao trạm thứ nhất của hành trình, sẽ bị những “người chơi” cùng “du khách” kia, bóp chết ở trong châm biếm và khinh thường nhỉ?

Về phần bây giờ sao...

“Vô luận ‘Quyền Vương’ Lôi Tông Liệt có phải giặc cướp cùng hung cực ác hay không, ít nhất, cũng tính là một con người rắn rỏi.”

Lý Diệu lẳng lặng nghĩ, con người rắn rỏi như vậy cho dù chết, cũng có thể oanh oanh liệt liệt chết ở trên chiến trường thật sự, mà không phải bị người tu tiên coi là quân cờ cùng món đồ chơi, lăng nhục, đùa bỡn cùng bóp chết không chút ý nghĩa!

Tôn nghiêm của nhân loại, kiêu ngạo của nhân loại, dũng khí cùng dã tâm của nhân loại, thậm chí nhân loại điên cuồng ở lúc đối mặt bầu trời mênh mông, Lý Diệu sẽ tuyệt đối không trơ mắt nhìn người tu tiên mang tất cả cái này đều chà đạp ở dưới chân, tuyệt đối không!

“Chúng ta muốn phá hủy ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’, Quyền Vương cũng muốn làm như vậy.”

Huyết Sắc Tâm Ma nói, “Đây là một minh hữu có thể tạm thời hợp tác, hơn nữa ta mơ hồ cảm giác được, thực lực của hắn so với lúc ban ngày đối kháng ‘Huyết Đồ’ Lôi Cuồng bày ra càng cường đại hơn gấp trăm lần, hắn tựa như dùng bí pháp đặc thù nào đó, phong ấn cùng ngụy trang lực lượng thật sự của mình, ta không biết nên hình dung như thế nào, cái đó giống như hắn bây giờ, chỉ là ‘hình thái thứ nhất’ mà thôi!”

“Khoa trương như vậy?”

Nguyên thần Lý Diệu nở rộ ra hào quang rực rỡ, ngưng tụ thành gợn sóng như có hứng thú, “Quả thực như thế, vậy thì thú vị rồi, người tu tiên tự cho là có thể nắm giữ tất cả trong ‘khu vui chơi Nghiệt Thổ’, không biết không ai có thể thật sự nắm giữ tất cả!

“Quyền Vương không giống như người huênh hoang, cho nên, hắn rốt cuộc dựa vào cái gì tự tin có thể chinh phục toàn bộ Thế Giới Cực Lạc, thậm chí hướng ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ khai chiến, lại vì sao phải mơ hồ hướng chúng ta lấy lòng chứ?

“Đáp án của tất cả cái này, ngày mai hẳn là có thể công bố rồi nhỉ?”

Một đêm không ngủ, Lý Diệu yên lặng vận chuyển nguyên thần, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Không chừng ngày mai phải phát ra toàn bộ thực lực, vui vẻ đầm đìa đại chiến một trận, hoàn toàn đập nát “khu vui chơi Nghiệt Thổ” ăn thịt người này!

Khi ánh sáng yếu ớt của bình minh xuyên thấu qua lỗ quan sát phía trên “thành Đại Thiết” bắn vào phòng, tiếng còi hơi cùng sấm sét hút tâm hồn người ta lại lần nữa vang lên.

Một lần này, ngay cả “thành Đại Thiết” dưới mông bọn họ cũng chấn động “Ầm ầm ầm”.

Lý Diệu, Hàn Đặc và Lưu Ly bám vào lỗ quan sát nhìn hướng ra phía ngoài, lại thấy mặt đất đang nhanh chóng lui bước về phía sau, đá cùng bùn đất phía trước “thành Đại Thiết” đều hướng hai bên tràn đi, lại bị mười sáu cái bánh xích to lớn hung hăng nghiền thành bột phấn.

“Thành Đại Thiết” đi trước làm gương, đang hướng thành Tiêu Dao nhanh chóng di động!

Ai cũng không ngờ Quyền Vương thế mà sẽ điên cuồng đến trình độ này, mang một trận công thành chiến, đánh thành “thành trì” va chạm với “thành trì”!

Tiếng còi hơi cùng sấm sét càng lúc càng bén nhọn, càng lúc càng to rõ, càng lúc càng cất cao, quả thực làm mỗi một luồng thần hồn của Lý Diệu, Hàn Đặc và Lưu Ly đều xé nát, nổ tung!

Lại càng không cần nói giặc cướp và hung nhân hôm qua còn chưa chém giết thống khoái, nhìn thấy “thành Đại Thiết” hướng thành Tiêu Dao thẳng tiến không lùi lao lên, biết hôm nay là ngày quyết thắng đập nồi dìm thuyền, không phải trở thành chúa tể Thế Giới Cực Lạc, thì là chết không có chỗ chôn, tất cả bọn họ bị kêu gọi ra hung tính sâu trong xương tủy, sĩ khí tăng vọt đến cực điểm, như là một trăm vạn con dã thú phát cuồng, gắt gao theo “thành Đại Thiết” xung phong!

Trong lúc nhất thời, khói thuốc súng tràn ngập, luồng khí xộc thẳng lên trời, kiếm lưỡi cưa và chiến đao chấn động gào rống vang tận mây xanh!

Cả chiến trường đều như không chịu nổi sĩ khí kinh người của đại quân Quyền Vương, trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh hừng hực thiêu đốt!

“Nhìn kìa!”

Lưu Ly bỗng chỉ vào “Lưu Tinh Điện Tương Pháo” phía trước “thành Đại Thiết” kinh hô.

Trên khẩu pháo khổng lồ như hùng quan huyết mạch sôi sục, nhếch lên cao cao đó, “Quyền Vương” Lôi Tông Liệt khoanh hai tay, ngạo nghễ đứng sừng sững, đầu vai còn vác lá “Chiến kỳ thiết quyền vương miện” uy phong lẫm liệt, làm tội dân toàn bộ Nghiệt Thổ đều nghe tin đã sợ mất mật đó của hắn!

Khí thế của hắn giống như có thể đọng lại toàn bộ không khí trong phạm vi mấy ngàn mét, lại giống có thể dựa vào sức một người đối kháng cả tòa thành Tiêu Dao, đường hoàng như vậy đứng ở tận cùng phía trước của chiến trận, trực diện phòng tuyến thành Tiêu Dao tối hôm qua gấp gáp tu bổ.

“Thật... Uy phong!”

Hàn Đặc kìm lòng không được nuốt ngụm nước miếng, theo bản năng nhìn Lý Diệu một cái, nói, “Thật không biết Diệu lão ở thời kì toàn thịnh, có uy phong như Quyền Vương hay không?”

“Ô...”

Lý Diệu không khỏi nghĩ đến cảnh tượng mình ngày xưa khống chế Cửu U Huyền Cốt, mang theo mười hai bộ Cự Thần Binh đánh đến trước mặt hạm đội Hắc Phong.

Luận bản lãnh tạo hình, đùa giỡn uy phong, “Quyền Vương” Lôi Tông Liệt miễn cưỡng cũng đạt tới một phần mười trình độ của hắn, thực sự không đơn giản!

“Rầm rầm rầm rầm!”

“Vù vù vù vù!”

“Bùm bùm!”

Trong thành Tiêu Dao bắn ra vạn đạo hào quang cùng cơn bão hủy diệt, phủ đầu đánh về phía “thành Đại Thiết”.

“Thành Đại Thiết” phát ra tiếng vang lớn “Ong ong”, ngàn vạn phù trận phun trào ra linh năng nhiều màu rực rỡ, ngưng tụ thành một tấm khiên bảo vệ hình nửa vòng tròn, gắt gao chặn lại toàn bộ công kích, vô số quả cầu lửa phát nổ, hội tụ thành một biển lửa hình cung, giống như phủ thêm cho “thành Đại Thiết” cái áo ngoài bằng lửa hừng hực thiêu đốt.

Quyền Vương ở dưới sóng nhiệt cuồn cuộn và sóng xung kích tàn phá lù lù bất động, chiến kỳ thiết quyền vương miện bay phất phới, càng tỏ ra đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, trăm trận trăm thắng.

“Vì sao hắn còn không vận dụng ‘Lưu Tinh Điện Tương Pháo’, cứ bị động chịu đòn như vậy?”

Hàn Đặc nhìn mà trong lòng run sợ, nắm tay cũng siết tới mức toát mồ hôi đầm đìa.

Tối hôm qua bữa cơm đó lại mơ hồ thu mua được hai kẻ này, làm bọn họ bất tri bất giác đứng về phía Quyền Vương, tự trong lòng hy vọng cuồng nhân này có thể thành công, ít nhất đừng thất bại nhanh như vậy.

“Hắn đang đợi.”

Lý Diệu nói, “Chờ khoảng cách đủ gần mới nổ súng.”

“Đủ gần?”

Hàn Đặc ngạc nhiên nói, “Vậy phải gần bao nhiêu chứ?”

“Không sai biệt lắm họng pháo phải trực tiếp tì lên cái mũi của ‘Tiêu Dao thành chủ’ Hạ Hầu Vô Tâm.”

Lý Diệu thản nhiên nói, “Có thể một phát pháo đánh nổ khiên phòng ngự của thành Tiêu Dao!”

“Thành Đại Thiết” vẫn nhanh như điện chớp, như một ngọn núi lớn trong cơn giận dữ, thế như sấm sét.

Vô luận lửa đạn của thành Tiêu Dao mãnh liệt như thế nào, xé rách khiên phòng ngự của “thành Đại Thiết”, đánh “thành Đại Thiết” tới mức lung lay sắp đổ, Quyền Vương cũng chưa ra tay, thậm chí chưa run rẩy được một lần lông mày kim loại của hắn.

“Lưu Tinh Điện Tương Pháo” nhộn nhạo ra những vòng gợn sóng, tản ra hơi thở càng lúc càng nóng rực và sắc bén, giống như nếu không bắn, một giây sau sẽ hòa tan!

Rốt cuộc…

“thành Đại Thiết” đội lưới lửa phòng ngự của thành Tiêu Dao, cứng rắn thẳng tiến đến chỗ cách phòng tuyến thứ nhất không đủ một km.

Xung quanh “Lưu Tinh Điện Tương Pháo” điên cuồng khuếch tán gợn sóng, cũng kịch liệt đến mức sắp xé rách không gian ba chiều.

“Vù!”

“Lưu Tinh Điện Tương Pháo” nổ súng mãnh liệt, như là một vầng mặt trời hung hăng đánh ở trên khiên phòng ngự của thành Tiêu Dao.

Cả tòa thành Tiêu Dao đều đang rên rỉ và run rẩy, trong hư không hiện ra những luồng hồ quang cùng ánh chớp tràn ngập nguy cơ, giống như là vách ngăn trong suốt ban đầu không nhìn thấy, bị xé ra một khe hở xấu xí!

Khoảnh khắc “Lưu Tinh Điện Tương Pháo” nổ súng, bóng người Quyền Vương liền từ phía trên nòng pháo biến mất, lại ở khoảnh khắc khiên phòng ngự của thành Tiêu Dao bị xé rách, chui vào nhanh như điện chớp!

Phòng tuyến thứ nhất của thành Tiêu Dao trong tích tắc khói đặc cuồn cuộn, vụ nổ liên hoàn, người ngã ngựa đổ, những mắt trận chống đỡ phòng ngự đại trận liên tiếp bị đánh nổ!

“Thành Đại Thiết” vẫn chưa dừng bước chân tiến lên, ở dưới mười sáu bánh xích to lớn nghiền áp, cái gì ngăn ngựa, chiến hào cùng địa lôi, đều không có sức cứu vãn.

Đại quân Quyền Vương theo sát sau, như cơn sóng sắt thép, hung hăng đánh ở trên phòng tuyến, lập tức cắn nuốt cả phòng tuyến.

Vốn, tuyệt đại bộ phận bang cướp và hung nhân ở lân cận càng thêm xem trọng “Quyền Vương” Lôi Tông Liệt, ùn ùn gia nhập trận doanh hắn, làm số lượng phe công kích đạt tới hơn ba lần của phe phòng thủ.

Lại gặp được Quyền Vương biểu hiện hung hãn không sợ chết, như điên như ma như thế, toàn bộ giặc cướp và hung nhân đều như là tiêm vào gấp mười lần liều thuốc hưng phấn, không để ý tất cả lao về phía trước.

Vấn đề lớn nhất của phe thủ thành lại là, trừ bè cánh Hạ Hầu Vô Tâm vẫn luôn chiếm cứ ở trong thành Tiêu Dao, đám ô hợp lâm thời chiêu mộ, căn bản không có quyết tâm cùng tồn vong với thành Tiêu Dao.

Thậm chí, nhìn thấy đại quân Quyền Vương thế tới rào rạt, bọn hắn rất quyết đoán, lâm trận phản chiến, mưu toan giữ được mạng đồng thời lại chia một ly canh, cũng là thường tình con người!
Bình Luận (0)
Comment