Chương 2025: Toàn diện mất khống chế bắt đầu
Chương 2025: Toàn diện mất khống chế bắt đầuChương 2025: Toàn diện mất khống chế bắt đầu
Đại não kim loại của Quyền Vương chấn động “Ong ong ong ong”, lâm vào tự hỏi đáng kể, cuối cùng nói: “Hình như có chút đạo lý.”
“Đương nhiên là có đạo lý.”
Lý Diệu nghiêm trang nói, “Giống như ngươi hung hăng đánh nát bình thủy tinh trong lòng ta, đánh nát một trăm lần, cũng không thể chứng minh thực lực của ngươi mạnh hơn ta, chỉ có thể chứng minh ngươi lựa chọn một con đường tương đối dễ đi mà thôi.
“Cường giả thật sự, luôn phải vượt khó mà lên, đi một con đường gian nan nhất, hiểm ác nhất, nhìn qua không có khả năng nhất, có phải hay không?”
Quyền Vương nói: “Đúng.”
“Cho nên!”
Lý Diệu vươn cánh tay giống như mũi khoan vỗ vỗ, ặc, hoặc là nói chọc chọc bả vai Quyền Vương, “Hủy diệt thế giới là chuyện tam lưu cường giả làm, xưng bá thế giới là chuyện nhị lưu cường giả làm, thủ hộ thế giới nhiệm vụ độ khó cao như vậy, mới là trò chơi chí cường giả nên chơi.
“Đương nhiên, ngay cả ta cũng cảm thấy lý niệm người tu chân thực tiễn hẳn lên độ khó quá cao quá cao, quả thực là người si nói mộng, cho nên ngươi sẽ cảm thấy có chút ngu ngốc... Cũng rất bình thường.
“Nếu mạch tư duy logic của ngươi sau khi trải qua vô số lần tính toán, cảm thấy đường của người tu chân là đi không thông, ít nhất không phải ngươi có thể đi thông, vậy cũng không sao cả, ta chỉ là nhắc nhở ngươi một phen, có một loại ‘chí cường’ tiêu chuẩn cân nhắc như vậy mà thôi.”
“Ở trong bảng mạch tư duy logic của ta, không có phân biệt ‘có thể’ hoặc là ‘không thể’, ‘đi thông’ hoặc là ‘đi không thông’.”
Quyền Vương nghiêm túc nói, “Ta chỉ muốn biết cái gì là ‘chí cường’ thật sự, sau đó cứ đi mãi là được rồi, rốt cuộc có đi thông hay không, không phải vấn đề ta nên suy xét.
“Nhưng, ta luôn cảm thấy logic của ngươi có vấn đề, ‘cường đại’ ngươi định nghĩa rốt cuộc hợp lý hay không, ta còn cần tốn thời gian, nghiêm túc tự hỏi một phen.”
“Đó là tất nhiên!”
Lý Diệu cười hì hì, dùng mũi khoan kéo lưỡi cưa, trong bóng đêm chà xát ra một mảng tia lửa, “Ngươi thong thả nghĩ, ta rất xem trọng ngươi, có một ngày, nhất định sẽ trở thành ‘mạnh nhất’, về phần bây giờ sao, chúng ta trước nghĩ cách tặng cho ‘thiên nhân’ trên ‘Thiên Không Chi Thành’ một phần ngạc nhiên lẫn vui mừng thật lớn, sau đó lại mang ‘Mạn Châu Sa Hoa’ từ trên trời chọc rơi xuống!”
...
Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa.
Màn hình không gian ba chiều lơ lửng ở quanh đại sảnh vẫn như cũ đang truyền phát kịch chiến trên mặt đất, nhưng tiệc rượu đã chấm dứt, chỉ có từng đợt tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng nổ, vang dội ở trong đại sảnh trống rỗng.
Thí luyện của đám người mới phải kéo dài vài ngày thậm chí mười bữa nửa tháng, đại lão và cường giả đến từ bốn phương tám hướng của đế quốc Chân Nhân Loại, tự nhiên không thể một khắc cũng không ngừng chú ý biểu hiện của bọn họ.
Nương danh nghĩa dẫn dắt người mới của gia tộc tới tham gia thí luyện, cùng các phương đại lão, đồng bạn ích lợi tự mình gặp mặt, bàn bạc một ít cơ mật tuyệt không thể bị người ngoài biết đến, đây mới là nguyên nhân chủ yếu bọn họ từ các nơi của tinh hải tề tụ đến nơi đây.
Tuy đế quốc Chân Nhân Loại có được năng lực thông tin bốn chiều tương đối phát triển, có thể làm các phương đại lão và cường giả cách nhau mấy chục hơn trăm năm ánh sáng, phân ra đại thiên thế giới khác nhau câu thông trong nháy mắt, nhưng linh võng chung quy có khả năng bị theo dõi cùng xâm nhập.
Không ai có thể hoạt động ở trên linh võng, lại không lưu lại bất cứ dấu vết nào.
Cũng không ai có thể cam đoan, thứ mình ở trên màn hình không gian ba chiều nhìn thấy, hẳn là “người nào đó” đặt mình cách mấy trăm năm ánh sáng, nhất định chính là “người nào đó” .
Càng không ai có thể cam đoan, khi mình cùng “người nào đó” thảo luận vụ làm ăn lớn giá trị mấy trăm tỷ, cũng bởi vậy phải xử lý mười bảy mười tám tên Kim Đan, hai ba mươi tên tướng quân, cùng với lão ba của mình, những lời này sẽ không bị bên thứ ba nghe được.
Giáp mặt trao đổi, vĩnh viễn là phương thức an toàn nhất, ổn thỏa nhất, tin cậy nhất.
“Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa”, chính là hội sở cấp cao, cứ điểm bí mật của những đại lão đó.
Trong mấy chục năm quá khứ, vô số cơn bão siêu mạnh ảnh hưởng đế quốc Chân Nhân Loại quân sự, chính trị, kinh tế các lĩnh vực, lúc ban đầu đều bởi vì một số con bướm nào đó của nơi này, trong cơn lơ đãng khe khẽ đập cánh.
So sánh với cái gì “kiểm tra pháp bảo”, “thí luyện hạt giống mới”, “trò chơi trực tiếp”, đây mới là chỗ giá trị trung tâm của “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa”.
Chủ nhân nơi đây Vũ Anh Lan, chính bởi vì sắm vai một nhân vật “lái buôn” đặc thù như vậy, mới có thể bám lên cánh chim của đại lão các phương, lên thẳng mây xanh, cường thế quật khởi, cho tới bây giờ, mình cũng đã trở thành đại lão một phương, có tư cách ngồi ngang hàng với các giới chủ, gia chủ, chưởng môn, nguyên soái thậm chí các Hóa Thần lão quái danh chấn thiên hạ.
Lần “trận chiến thành Tiêu Dao” này cùng với một loạt nhiệm vụ đến tiếp sau, cùng nhau hợp thành “nhiệm vụ cấp Sử Thi” khúc chiết ly kỳ, rung động đến tâm can, là hành động lớn Vũ Anh Lan nhọc lòng, tỉ mỉ tính kế nhiều năm, cũng hấp dẫn được các phương cường giả tiến đến quy mô lớn nhất, triển khai giao dịch giữ kín không nói ra.
Vô luận giao dịch thành công hay không, trên thực tế các cường giả này đều chung quanh Vũ Anh Lan hình thành một tập đoàn lợi ích nho nhỏ. Mặc dù ở mặt ngoài, tập đoàn ích lợi này lấy gia chủ Lệ gia tương lai Lệ Linh Phong cầm đầu.
Nhưng Vũ Anh Lan hắn, lại có cơ hội đạt được nhiều lợi ích nhất.
Thẳng đến giờ phút này, tất cả tiến triển tựa như đều rất thuận lợi.
Hai tên đại lão quân đội phi thường hài lòng đối với tiến độ hai hạng mục pháp bảo ủy thác Mạn Châu Sa Hoa đẩy mạnh, còn nhìn trúng một dòng binh khí sinh hóa khác Mạn Châu Sa Hoa tự điều chế ra.
Mấy tông phái lớn cũng đạt thành một loạt hiệp nghị với Mạn Châu Sa Hoa, có thể khiến xúc tu của Vũ Anh Lan hắn, ở ngoài nghề truyền thông, giải trí, cá độ, vươn đến lĩnh vực càng thêm rộng lớn.
Tương lai “tuyển đế hậu” Lệ Linh Phong, càng là cùng hắn ở trong một loạt hạng mục đen tối vô cùng buộc càng ngày càng chặt, mọi người cùng ở trên một chiếc chiến xa hừng hực thiêu đốt, ai cũng đừng nghĩ dễ dàng gạt ai ra.
Nhưng Vũ Anh Lan vẫn mặt trầm như nước, hai mắt nheo lại, trên mặt không nhìn thấy chút biểu cảm vui sướng nào.
“Ngươi nói, ‘không thấy nữa’, là có ý tứ gì?”
Vũ Anh Lan thản nhiên hỏi người phụ trách “phòng thí nghiệm Nghiệt Thổ” Lạc Thiên Thánh, “Chẳng những máy tính trung tâm của Quyền Vương không thấy nữa, hai tên khải sư tinh nhuệ của chiến đội Cuồng Nhân cũng không thấy nữa, thi thể, thịt nát, vết máu hoặc là mảnh vỡ tinh khải, hết thảy không thấy?”
“Phải.”
Lạc Thiên Thánh và Vũ Anh Lan đã hợp tác một trăm năm, ở lúc Vũ Anh Lan còn là tên lùn dị dạng dung mạo không kinh người đã từng lĩnh giáo thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, biết hắn giờ phút này tuy hít thở đều đều, mặt không biểu cảm, ngay cả lông mi cũng chưa run rẩy nửa cái, lại là giận tới cực điểm, vội vàng nói, “ ‘Thành Đại Thiết’ từ giữa không trung ầm ầm rơi xuống, hài cốt bốc cháy rải đầy hơn phân nửa tòa thành Tiêu Dao, trong thành Tiêu Dao lại lâm vào hỗn chiến, cho nên, tạm thời còn chưa phát hiện tung tích của bọn họ.
“Nhưng chân thân Quyền Vương quả thực đã bị hủy diệt, mặc dù máy tính trung tâm còn có thể giữ lại, hẳn là cũng không phát huy ra bao nhiêu sức tính toán và sức chiến đấu, nó tuyệt đối trốn không thoát thành Tiêu Dao, chờ sau khi chiến hỏa nguội đi một chút, hoặc là chiến đoàn Thiên Nhãn của chúng ta dọn sân, hẳn là có thể phát hiện.”
Vũ Anh Lan hít một hơi thật sâu, thật sâu, lạnh như băng nói: “Tốt nhất là như vậy.”
“Xin đại nhân tuyệt đối yên tâm, mặc kệ con rối linh năng này quỷ dị như thế nào nữa, hình thái cường đại nhất của nó cũng chính là ‘thành Đại Thiết’ như vậy, lại có thể nhấc lên sóng gió gì?”
Lạc Thiên Thánh vội vàng nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, đại nhân, Hung Thú Ác Mộng đã chuẩn bị xong, có thể đưa lên mặt đất bất cứ lúc nào, hoàn toàn thanh tẩy toàn bộ tội dân Nghiệt Thổ phạm vi trăm dặm thành Tiêu Dao!”
“Ừm, đợi một chút nữa đi, chờ những người này tự giết lẫn nhau được tương đối rồi nói tiếp.”
Vũ Anh Lan nhíu mày, trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng gõ vài cái trên máy tính cổ tay.
Một màn hình không gian ba chiều trước mặt bọn họ, lập tức cắt đổi đến trong thành Tiêu Dao khói thuốc súng tràn ngập, chiến hỏa bay tán loạn.
Một tiểu đội tinh khải màu xám, sử dụng sơn màu sắc tàng hình chiến thuật, thường thường biến mất ở trong tường đổ ngói vỡ cùng lửa cháy hừng hực.
Khác với đội khải sư vừa rồi giương nanh múa vuốt, hình thù kỳ quái, như côn trùng khổng lồ, tiểu đội khải sư tinh nhuệ này càng có hương vị quân đội phối hợp ăn ý, kỷ luật nghiêm minh, là bộ đội đặc chủng thân trải trăm trận.
Trên vai phải tinh khải của bọn họ, tất cả đều vẽ một chiến huy mặt trời màu đen, giữa mặt trời màu đen, còn có một con mắt màu đỏ tươi.
Vũ Anh Lan hướng máy tính cổ tay hỏi: “Tiếu Thiên, tìm được Hạ Hầu Vô Tâm chưa?”
“Còn chưa.”
Một người trong tiểu đội khải sư màu xám trả lời, “Hạ Hầu Vô Tâm không ở trên điểm tiếp ứng chúng ta chỉ định, xem ra hắn đã nổi lên lòng nghi ngờ đối với chúng ta, hoài nghi chúng ta cũng không phải thật lòng muốn tiếp nhận hắn gia nhập ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’, trở thành một thành viên của người tu tiên.”
“Ừm, lão cẩu này bệnh đa nghi rất nặng.”
Vũ Anh Lan thản nhiên nói, “Nhưng, hắn chuẩn bị mấy đường lui cho bản thân, tất cả đều ở trong sự khống chế của chúng ta, tìm được hắn, giết hắn. Ta không hy vọng ‘trận chiến thành Tiêu Dao’ có gì sai sót, ảnh hưởng ‘nhiệm vụ cấp Sử Thi’ cấp bậc cao hơn phía sau của chúng ta.”
Lạc Thiên Thánh nhìn thoáng qua Vũ Anh Lan, muốn nói lại thôi.
“Thu được.”
Gã khải sư tên “Tiếu Thiên” kia mỉm cười nói, “Ta sẽ giết cẩn thận một chút, sẽ không phá hư kết cấu của hắn, nhiều nhất một giờ, thi thể hắn sẽ đóng gói đưa lên Mạn Châu Sa Hoa, để tiến sĩ Lạc tận tình nghiên cứu.”
“Tốt lắm.”
Vũ Anh Lan hài lòng gật gật đầu, ánh mắt lại đặt đến hình ảnh trên những màn hình, cùng với trên số liệu như thác nước đổ ập xuống.
Toàn bộ số liệu đều rất bình thường, tất cả đều ở trong sự khống chế của mình, mặc dù tạm thời còn chưa tìm được Quyền Vương, nhưng chỉ là một con rối linh năng, lại đánh mất tuyệt đại đa số tính toán và sức chiến đấu, lại có thể nhấc lên sóng gió gì?
Cho nên, còn có cái gì phải lo lắng đây?
...
Thành Tiêu Dao hoàn toàn loạn thành một ngọn núi lửa bùng nổ.
Đầu tiên là một cú đấm của “Quyền Vương” Lôi Tông Liệt đánh “Tiêu Dao thành chủ” Hạ Hầu Vô Tâm tới mức phun máu tươi, sống chết không rõ.
Ngay sau đó bản thân Quyền Vương lại ù ù cạc cạc muốn xông lên bầu trời, kết quả bị pháo quỹ đạo của Thiên Không Chi Thành đánh nổ tươi sống.
Tuy chết rất oanh liệt không sai, nhưng đám giặc cướp và hung nhân cũng chỉ bị hắn rung động mười mấy giây, nửa phút đồng hồ mà thôi.
Về phần lượng lớn vật tư và chiến sĩ càng thêm quỷ dị từ trên trời giáng xuống, những thứ này đều không quan trọng.
Quan trọng là, Quyền Vương và Tiêu Dao thành chủ hai đại đầu sỏ hết thảy ngã xuống, bây giờ thành Tiêu Dao biến thành nơi vô chủ, lượng lớn vật tư giống bông hoa cắt đi gai nhọn, nụ hoa sắp nở, chờ đợi bàn tay to rậm lông của bọn hắn đi ngắt lấy!