Chương 2029: Ruồi bọ không có lựa chọn nào khác
Chương 2029: Ruồi bọ không có lựa chọn nào khácChương 2029: Ruồi bọ không có lựa chọn nào khác
“Ta không có lựa chọn, Tiểu Cầm cũng không có lựa chọn!”
Dấu vết mỗi một dòng lệ máu khô cạn trên mặt Hạ Hầu Vô Tâm đều đang run rẩy, “Cô ta không thể không chết!”
“Đừng gọi tên mẹ ta!”
Tân Tiểu Kỳ thét to, “Ngươi không xứng gọi tên của bà, ngươi lão cẩu vô sỉ này!”
“Ngươi nói không sai, ta chính là một lão cẩu âm hiểm hạ lưu, vô sỉ không biết xấu hổ, lại con mẹ nó yếu đuối tới cực điểm. Không đúng, ở trước mặt những ‘thiên nhân’ thần thông quảng đại, không gì không làm được kia, ta ngay cả chó cũng không tính, nhiều nhất là một con ruồi bọ úp ngược ở trong ly thủy tinh, lao như thế nào cũng không lao ra được mà thôi.”
Hạ Hầu Vô Tâm cười khổ, cười vô cùng thê lương, “Ngươi không hiểu, ngươi căn bản cái gì cũng không biết, ta và Tiểu Cầm đã trải qua nhiều người như vậy, nhiều chuyện như vậy, nhiều năm lang bạc kỳ hồ cùng bấp bênh như vậy mới có thể gặp lại, vốn ta cho rằng đây là lão thiên gia ban ân cho ta, ta chỉ cần dốc hết khả năng, cùng nàng, cùng ngươi cùng nhau trải qua cuộc sống gió êm sóng lặng, vô luận thế giới bên ngoài đáng ghê tởm bao nhiêu, ta chỉ cần chuẩn bị cho các ngươi một cái ổ nhỏ yên tĩnh, thoải mái, ta thà rằng mình bị băm chém một trăm lần, bị đưa đến trong phòng thí nghiệm tà ác nhất của Thiên Không Chi Thành, cũng không muốn thương tổn đến một đầu ngón tay của nàng.
“Nhưng ―― là nàng cầu ta giết chết nàng, chúng ta không có lựa chọn nào khác!”
Tân Tiểu Kỳ ngây người, thấy bộ dáng Hạ Hầu Vô Tâm không giống như đang nói dối, lắp bắp nói, “Cái gì gọi là ‘bà cầu ngươi giết chết bà’, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”
“Chúng ta vốn có thể giống người một nhà thật sự, trải qua cuộc sống hư ảo mà tốt đẹp.”
Ánh mắt Hạ Hầu Vô Tâm mê mang, sâu trong con ngươi tan rã lóng lánh một thế giới không tồn tại, một đoạn cuộc sống tốt đẹp không tồn tại, “Nhưng Tiểu Cầm thấy được thứ không nên nhìn thấy, phát hiện bí mật của thiên nhân ―― có một ‘nguyên liệu thí nghiệm’, không biết tu luyện biện pháp lộn xộn rối rắm nào, có thể chống đỡ được thuốc mê cường độ cao thôi miên, trên đường bị đưa đến ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ tỉnh lại, còn nghe được vài tên ‘thiên nhân’ nói chuyện với nhau, hiểu biết được một tia chân tướng của ‘Mạn Châu Sa Hoa’.
“Người này dũng mãnh đến cực điểm, thế mà bị hắn xử lý vài tên ‘thiên nhân’, giãy dụa từ đầu trên đường ống vận chuyển một đường giết xuống, giết tới mức mình đầy thương tích, máu chảy thành sông, cuối cùng ngã xuống, vừa lúc rơi xuống phụ cận mẹ ngươi, còn đáng chết nói cho mẹ ngươi tất cả!
“Thiên nhân hạ lệnh, toàn bộ tội dân từng tiếp xúc ‘nguyên liệu thí nghiệm’ này đều phải chết, do ta tự mình phụ trách xử lý việc này! Nếu ta không thể cho bên trên một câu trả lời hài lòng, sẽ do ‘chiến đội Cuồng Nhân’ hoặc là ‘chiến đoàn Thiên Nhãn’ đáng sợ nhất Thiên Không Chi Thành đến xử lý, đến lúc đó sẽ không là chuyện chết trên dưới một trăm người, mà là toàn bộ Thế Giới Cực Lạc ―― thành Tiêu Dao đều sẽ bị lau đi!
“Khi đó ngươi còn nhỏ, là đứa bé ngây thơ không biết gì, nhưng ‘thiên nhân’ sẽ không để ý nhiều như vậy, cho nên mẹ ngươi không có lựa chọn, nếu không phải nàng chết, sẽ là hai mẹ con các ngươi cùng chết.
“Ta, ta tìm được nàng, nói cho nàng tất cả.
“Sau khi biết chân tướng ‘Thiên Không Chi Thành’, nàng ở dưới sự kinh hoảng thất thố và cực độ phẫn nộ, giống với ngươi giờ phút này, hướng ta chửi ầm lên, mắng ta không phải người, là cầm thú, là súc sinh, là tạp chủng không bằng heo chó... Những cái này ta đều thừa nhận, nhưng ta cũng nói cho nàng, lúc này tuyệt đối không thể trở về tìm ngươi, một khi nàng tiếp xúc đến ngươi, ngươi cũng xong rồi!
“Cuối cùng, nàng đã hiểu tất cả, biết nói làm thế nào mới là tốt nhất với ngươi.
“Nàng cầu ta bảo vệ ngươi, vô luận như thế nào cũng phải bảo vệ ngươi, ta đã đáp ứng.
“Ta tự mình động thủ, một chưởng đánh nát thiên linh cái, hủy diệt đại não cùng thần hồn, bảo đảm nàng tuyệt không có chút đau khổ, cũng không có bất cứ giá trị gì bị tiến hành thí nghiệm.
“Về phần tội dân khác từng tiếp xúc ‘nguyên liệu thí nghiệm’ trốn xuống kia, hết thảy đều bị đưa lên Thiên Không Chi Thành, thừa nhận tra tấn sống không bằng chết.
“Ngươi biết không, lúc nàng đi là đang cười, tuy là cười khổ tràn ngập lo lắng lại bất lực, nhưng ta nghĩ, vậy chung quy tốt hơn nhiều so với hai mẹ con các ngươi cùng nhau bị đưa lên phòng thí nghiệm Thiên Không Chi Thành, cùng nhau tiếp nhận thí nghiệm cực kỳ tàn ác nhỉ?”
Tân Tiểu Kỳ ngẩn ra rất lâu rất lâu, vẻ mặt giống như khóc mà không khóc, tựa cười mà không cười, trong lúc hốt hoảng liều mạng lắc đầu: “Ta không tin, ngươi đang gạt ta, mẹ ta đã nói muốn ngươi chiếu cố ta, vậy ngươi lại đưa ta ra bên ngoài hai mươi năm, chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, không cho ta ở bên cạnh ngươi, thậm chí không nói cho bất luận kẻ nào quan hệ giữa chúng ta?”
“Cái này là vì bảo hộ ngươi.”
Hạ Hầu Vô Tâm giải thích, “Ngươi cảm thấy đấu giữa các bang cướp lớn cùng đám đông hung nhân rất nguy hiểm, lại không ngờ ở lại bên cạnh ta càng nguy hiểm hơn ―― ở lại bên cạnh ta, ngươi liền tránh không được sẽ tiếp xúc đến rất nhiều bí mật, còn có thể tiến vào tầm mắt của ‘thiên nhân’, mà ‘thiên nhân’ là tuyệt không muốn để quá nhiều người biết bí mật của bọn họ.
“Cho nên, chẳng lẽ ngươi chưa phát hiện sao, các đệ tử cùng thuộc hạ ở lại bên cạnh ta, cách mỗi một đoạn thời gian sẽ thay một đám, những người ban đầu hết thảy bị đưa đến Thiên Không Chi Thành ‘hưởng phúc’ rồi, ngươi muốn rơi vào kết cục như vậy sao?”
Tân Tiểu Kỳ rùng mình.
Giống như có một tòa “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” vô hình như là sâu bọ gắt gao bám ở trên mặt của cô, cô nghẹn đến mức không thở nổi.
“Toàn bộ mọi người biết bí mật ‘Mạn Châu Sa Hoa’, đều là bị hạ nguyền rủa không thể phá giải, không có kết cục tốt, bao gồm ta ở trong, cho nên ta không hy vọng ngươi ở quá gần ta.”
Hạ Hầu Vô Tâm nói, “Ta không có khả năng bảo hộ ngươi cả đời, muốn sinh tồn ở trên Nghiệt Thổ, mấu chốt vẫn là cần bản thân đủ cường đại! Hai mươi năm qua, ta đưa ngươi tới trên Nghiệt Thổ chấp hành đủ loại nhiệm vụ, lại là tiến hành từng bước, không ngừng nâng cao độ khó, dùng loại phương thức đặc thù này tiến hành huấn luyện đối với ngươi, để ngươi có được năng lực có thể độc lập sinh tồn, bây giờ xem ra, ngươi huấn luyện rất tốt, ngay cả chiến trường như vậy cũng có thể không mất cọng lông tóc nào trốn ra, nghĩ hẳn cũng có 1% cơ hội, có thể chạy thoát ‘thiên nhân’ đuổi giết.”
“Dùng loại phương pháp này để huấn luyện ta? Không phải ta điên rồi, chính là ngươi điên rồi!”
Tân Tiểu Kỳ thét chói tai, sau đó hơi ngẩn ra, “Thiên nhân đuổi giết?”
“Không sai.”
Hạ Hầu Vô Tâm cay đắng nói, “Chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra sao, ‘thiên nhân’ đã hoàn toàn vứt bỏ ta, có lẽ là ta ‘trung thành và tận tâm’ phục vụ mấy chục năm cho bọn họ, biết thật sự quá nhiều, vô luận ta ‘trung thành’ như thế nào nữa cũng không bảo hiểm, lại có lẽ là ‘Quyền Vương’ Lôi Tông Liệt ở trên chiến trường dị biến kinh người, cất giấu bí mật lớn nào đó, tuyệt không thể bị chúng ta biết nhỉ? Tóm lại, ta có thể cảm giác được, thành Tiêu Dao xong rồi, giờ phút này mỗi người ở trên chiến trường thành Tiêu Dao đều xong rồi, ‘thiên nhân’ sẽ không thả nửa người sống đi ra ngoài.
“Cho nên, ta mới muốn ngươi tới nơi này, trước cải trang giả dạng một phen, lấy một ít kẻ tiện tay, lại đi một chỗ kho bí mật của ta lấy được vật tư thật sự hữu dụng, sau đó nghĩ cách đánh ra khỏi thành Tiêu Dao, liều 1% cơ hội chạy trốn kia!
“Đây là toàn bộ chân tướng, tin tưởng ta, Tiểu Kỳ!”
Tân Tiểu Kỳ kinh ngạc nhìn Hạ Hầu Vô Tâm hồi lâu, tiếng răng va chạm ngay cả Lý Diệu cũng nghe được rõ ràng.
“Keng” một tiếng, đoản đao rơi xuống đất.
“Ta không tin ngươi, trong miệng ngươi từ trước tới giờ chưa từng nói ra nửa câu thật.”
Tân Tiểu Kỳ lẩm bẩm, từ con ngươi đến ánh mắt, từ ánh mắt đến hốc mắt, từ hốc mắt đến mỗi một bó cơ trên mặt hết thảy tản mát ra ý cười vặn vẹo, “Ta không tin, ta không tin, ta không tin ta không tin ta không tin ta không tin ta không tin ta không tin...
“Ha ha, ha ha ha ha, đều là giả, nào có chuyện vớ vẩn như vậy, ngươi đang gạt ta, các ngươi hết thảy đều đang gạt ta, thế giới này đều đang gạt ta!”
Cô lảo đảo đứng lên, hoa chân múa tay như là uống say, trên mặt phóng ra thần thái mê say, ngửa cổ cao cao, ánh mắt mê ly giống như xuyên thấu nóc nhà, xuyên thấu mây xám loang lổ vết gỉ, bắn tới một thiên đường không tồn tại.
“Mẹ nhất định còn ở trên trời chờ ta, bà từng nói, bà ở bên trên cố gắng làm việc, đã gom được rất nhiều rất nhiều tiền, chờ ta đi trên trời, chúng ta có thể trải qua ngày lành vô ưu vô lự, vui vẻ.
“Mẹ chưa chết, mẹ năm trước còn tặng ta hộp nhạc làm quà sinh nhật, đó là một cái hộp nhạc đẹp cỡ nào chứ, bên trong còn có hai người tí hon ôm nhau nhảy múa, còn có thể xoay! Trên Nghiệt Thổ căn bản không có thứ tinh xảo như vậy, cho nên nhất định là mẹ tặng cho ta!
“Mẹ chờ nha, con bây giờ sẽ tới tìm mẹ, con bây giờ bay đến ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ để tìm mẹ...”
Cô kiễng mũi chân, cất bước nhảy nhẹ nhàng, giống như dưới chân không phải giày tác chiến rách tung toé, mà là một đôi giày nhảy pha lê khảm đầy kim cương màu đỏ, cười tủm tỉm lao về phía cửa.
Hạ Hầu Vô Tâm nghiến răng đứng dậy, một tay lôi cô về, hung hăng ném xuống đất, không nói một lời nhìn cô.
Trên khuôn mặt nữ nhân như mèo con vẫn đọng lại nụ cười cứng ngắc, sâu trong hốc mắt lại nhanh chóng ngưng tụ lên sương mù màu đen, ở dưới ánh mắt âm trầm của sư phụ nhìn chăm chú, rốt cuộc sụp đổ toàn bộ.
“Mẹ chết rồi! Mẹ chết rồi! Mẹ chết rồi!”
Tân Tiểu Kỳ túm tóc, cong tới mức giống như một con tôm, gào khóc lên, “Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ, mẹ!”
Cô khóc tới mức thở đứt quãng, nước mắt nước mũi phun trào ra, lại lớn tiếng ho khan lên, bộ dáng sắp co giật.
Hạ Hầu Vô Tâm cúi đầu thở dài.
“Nếu ngươi thật sự không có dũng khí đào vong, ta bây giờ sẽ đưa ngươi đi gặp mẹ ngươi.”
Lão thấp giọng nói, “Gật đầu một cái, sư phụ cam đoan sẽ làm ngươi đi thật thoải mái, sẽ tuyệt đối không để ngươi thừa nhận tra tấn sống không bằng chết, cũng sẽ không để ngời ta lăng nhục xác của ngươi ―― tựa như phương thức mẹ ngươi năm đó đi, được không?”
“Mẹ...”
Tân Tiểu Kỳ ngơ ngác, ánh mắt dại ra, tựa như đang nghiêm túc tự hỏi đề nghị của Hạ Hầu Vô Tâm.
Nguyên thần Lý Diệu tràn ra mảng lớn sóng gợn.
Hắn vốn không có nhiều ác cảm đối với Tân Tiểu Kỳ nữ nhân đáy lòng còn sót lại một tia thiện ý này, sau khi nghe xong chuyện xưa của cô với Hạ Hầu Vô Tâm, càng không muốn trơ mắt nhìn nữ nhân đáng thương này cứ như vậy chết đi.
Nhưng nghe lén chuyện nhà người ta hồi lâu, bây giờ vội ho một tiếng lóe sáng ra sân, hình như cũng rất xấu hổ.
Đang lúc do dự, ánh mắt tan rã của Tân Tiểu Kỳ lại một lần nữa ngưng tụ, lẩm bẩm: “Không... Ta không thể chết được, ta muốn báo thù cho mẹ.”