Chương 2030: Làm nam nhân đội trời đạp đất một lần!
Chương 2030: Làm nam nhân đội trời đạp đất một lần!Chương 2030: Làm nam nhân đội trời đạp đất một lần!
“Báo thù?”
Hạ Hầu Vô Tâm cười xùy một tiếng, không biết đang cười Tân Tiểu Kỳ ngây thơ, hay là đang cười mình nhát gan, “Báo thù là không có khả năng, ngươi căn bản không biết thiên nhân đáng sợ cùng thế giới bên ngoài khổng lồ, ngay cả một phần ức vạn khả năng cũng không có.
“Nếu ngươi muốn chạy trốn, sư phụ còn có thể đánh bạc mạng già đi toàn lực giúp ngươi, nhưng nếu ngươi muốn đi tìm thiên nhân báo thù, còn không bằng bây giờ cho ngươi thống khoái, miễn cho ngươi bị thiên nhân bắt được, nhốt ở trong phòng thí nghiệm chịu đủ mười mấy hai mươi năm tra tấn mới chậm rãi chết đi.”
“Ta không chạy!”
Mê mang và bi thương ở đáy mắt Tân Tiểu Kỳ dần dần ngưng tụ thành ngọn lửa phẫn nộ, trợn mắt nhìn Hạ Hầu Vô Tâm, khàn cả giọng nói, “Nghiệt Thổ chỉ lớn như vậy, chạy lại có thể chạy tới chỗ nào? Cho dù có thể chạy tới góc xa xôi nhất của Nghiệt Thổ, vậy còn không phải Nghiệt Thổ, còn không phải cần trải qua cuộc sống đầy đen tối, không nhìn thấy hy vọng như bây giờ, cần cả ngày thấp thỏm lo âu bị thiên nhân bắt đi? Trải qua cuộc sống như vậy cả đời, có gì khác với cái xác không hồn! Dù sao thế nào cũng là chết, cùng lắm thì liều mạng với thiên nhân!”
“Ngọc đá cùng vỡ mới gọi là ‘liều’, hành vi ngu xuẩn trứng chọi đá, không có tư cách dùng chữ ‘liều’ này.”
Hạ Hầu Vô Tâm bi ai nói, “Tin tưởng ta, thiên nhân căn bản không để ý ngươi liều hay không, phản kháng hay không, toàn bộ phẫn nộ và cố gắng của ngươi, ở trong mắt bọn họ chỉ là một việc vui bé nhỏ không đáng kể, ngươi không có hy vọng thành công.”
“Chưa từng thử, làm sao biết?”
Tân Tiểu Kỳ nghiến răng nói, “Chẳng lẽ ngươi từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới báo thù cho mẹ ta?”
Ánh mắt Hạ Hầu Vô Tâm lóe lên một cái, như là ánh nến suýt nữa bị gió lạnh thổi tắt, nói: “Từng nghĩ, nhưng không thể nào, ngược lại sẽ hại chết nhiều người hơn. Bao gồm ngươi ở trong.”
Tân Tiểu Kỳ nhìn chằm chằm Hạ Hầu Vô Tâm thật lâu, ánh mắt vô cùng cứng rắn, nóng rực cùng sắc bén.
Thẳng đến khi đường đường Tiêu Dao thành chủ, sư phụ của cô cũng không chịu nổi chăm chú nhìn như vậy, hơi nghiêng mặt đi mới thôi.
Tân Tiểu Kỳ nhẹ nhàng cười lên, cười vô cùng khinh miệt, lại vô cùng càn rỡ.
“Ngươi con mẹ nó thật sự là một tên nhát gan không hơn không kém, phế vật uất ức tới cực điểm.”
Tân Tiểu Kỳ không lưu tình chút nào nói, “Năm mươi năm trước, khi mẹ ta bị ‘bang Huyết Sa’ cướp đi, ngươi như rùa đen rút đầu, nén giận nhìn nữ nhân mình yêu thương biến mất ở trong khói bụi; Hai mươi năm trước, ngươi đã là Tiêu Dao thành chủ, có được thực lực mạnh mẽ đến cực điểm, có một tia hy vọng mang theo mẹ ta thay hình đổi dạng, vong mệnh thiên nhai như vậy, nhưng ngươi vẫn lựa chọn một con đường đáng khinh nhất, ở dưới thiên nhân uy hiếp, tự tay kết thúc tính mạng mẹ ta; Cho tới bây giờ, ngươi rõ ràng đã mất đi tất cả, rõ ràng chỉ còn lại nửa cái mạng, không có gì đáng để do dự nữa, nhưng ngươi vẫn không nhấc lên nổi một chút dũng khí, ngay cả ý niệm báo thù cho mẹ ta cũng không sinh ra được.
“Những thiên nhân cao cao tại thượng kia, lựa chọn ngươi làm người phát ngôn của bọn hắn ở trên Nghiệt Thổ, thật sự là chưa chọn sai chút nào cả, bởi vì ngươi chính là một lão cẩu không hơn không kém, còn là loại bị hoạn sạch sẽ kia.
“Biết không, khi ta tuổi nhỏ không biết gì, còn bị ngươi che giấu lừa gạt, ta từng ở trong vô số đêm nghiến răng nghiến lợi thống hận, vì sao cha đẻ của ta sẽ là một con dã thú dã man thô lỗ, tên điên phát rồ, tên cặn bã coi mẹ ta là công cụ tiết dục như vậy, vì sao không phải ngươi chứ?
“Ngươi khi đó, ở trong ấn tượng của ta là hoàn mỹ cỡ nào, ở trong thành một tay che trời, uy phong lẫm liệt, được mọi người kính sợ cùng sùng bái, lúc đến trong nhà chúng ta lại không có chút ra vẻ nào của đại nhân vật, đối với mẹ ta là nhã nhặn, mối tình thắm thiết như vậy, ngươi cũng không biết mẹ ta ở lúc nhìn ngươi, cười vui vẻ bao nhiêu, ngươi quả thực chính là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh tối tăm của chúng ta.
“Ta từng rất nhiều lần quỳ xuống hướng ông trời khẩn cầu, thật hy vọng dùng tất cả của mình để trao đổi một đoạn vận mệnh hoàn toàn mới, để cha đẻ của ta không là con dã thú kia nữa, mà biến thành... Ngươi.
“Nhưng ta sai rồi, ha ha, thật là khờ mà.
“Bây giờ ta cảm thấy, ngươi so với con dã thú kia còn ghê tởm hơn, ghê tởm hơn một vạn lần.
“Ít nhất, con dã thú đó, tên ác ôn kia, tên cặn bã kia, còn miễn cưỡng tính là một nam nhân có xương cốt, dám thẳng cột sống đối mặt kết cục nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
“Vô luận hắn rốt cuộc coi mẹ ta là công cụ hay là đồ chơi hay là cái gì khác, ít nhất cũng dám vì bảo vệ thứ của mình, liều mạng tới chết với cao thủ như ngươi, mặc dù trước khi bị ngươi chém giết, biết rõ ngươi là Tiêu Dao thành chủ, biết rõ tuyệt đối không phải đối thủ của ngươi, hắn vẫn chửi ầm lên, mắng đến chết mới thôi!
“Ngươi loại mặt hàng không trứng này, không có tư cách làm sư phụ ta, cũng không có tư cách làm... Phụ thân ta, lại càng không xứng làm nam nhân của mẹ ta. Sư phụ ta, phụ thân ta, nam nhân của mẹ ta, nên là một anh hùng đội trời đạp đất, thiết cốt boong boong, cho dù không phải anh hùng, mà là kẻ giống như con dã thú kia, nhưng cũng tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không là ngươi loại bị hoạn quỳ ở trên mặt đất quá lâu, đầu gối cũng không thẳng lên được này.
“Cho nên, đừng cản đường của ta, cút ngay!”
Tân Tiểu Kỳ đẩy mạnh Hạ Hầu Vô Tâm, ra sức từ trên mặt đất bò dậy, quỳ một gối xuống đất, hít sâu một hơi, lại nắm chặt hai thanh đoản đao kia của mình.
Giống như đây là thứ duy nhất cô có thể tin cậy trên toàn bộ thế giới.
Cô không thèm nhìn Hạ Hầu Vô Tâm mất hồn mất vía, hình dung tiều tụy một cái, ưỡn cao cao bộ ngực cũng không đầy đặn, ngẩng đầu mà bước, đi ra phía ngoài.
“Đợi chút, Tiểu Kỳ!”
Hạ Hầu Vô Tâm khô khốc gọi một tiếng, “Ngươi đi đâu?”
Tân Tiểu Kỳ dừng bước, trầm mặc một lát, đoản đao ở sau người lóng lánh ra hai luồng hào quang như cái kéo, cắt xuống một mảng góc áo, như thiêu thân như phiêu linh ở giữa hai người: “Khi đó, ngươi mang ta và mẹ ta từ ‘bang Huyết Sa’ cứu ra, lại chiếu cố chúng ta nhiều năm như vậy, phần ân tình này, ta tự nhiên sẽ không phủ nhận.
“Nhưng, hai mươi năm qua, ta cũng giúp ngươi làm nhiều chuyện như vậy, bao gồm lần này lẻn vào đại quân Quyền Vương giúp ngươi vận chuyển thích khách, ân tình lớn bằng trời, cũng nên hoàn trả hết rồi nhỉ?
“Huống chi ngươi còn tự tay giết mẹ ta, mặc dù là chính bà... Món nợ này có lẽ không nên tính đến trên đầu của ngươi, nhưng ta cũng không cảm thấy mình còn nợ ngươi cái gì.
“Nợ đã tính rõ rồi, từ giờ khắc này trở đi, ngươi không là sư phụ ta nữa, Tân Tiểu Kỳ ta là nữ nhân ở Nghiệt Thổ Huyết Nguyên lăn lộn xông pha, không có ngươi sư phụ nhát gan như vậy. Giữa ngươi với ta, như là góc áo này, ân đoạn nghĩa tuyệt, thanh toán xong từ đây!
“Đại lộ hướng lên trời, mỗi người đi một bên, ta đi báo thù của ta, ngươi đi tiếp tục làm lão cẩu hoặc là rùa đen rút đầu của ngươi, hy vọng những thiên nhân kia xem ở trên phần ngươi trung thành và tận tâm lại ‘không oán không hối hận’ như vậy, còn có thể cho ngươi tiếp tục làm Tiêu Dao thành chủ vinh quang vẻ vang!”
Tân Tiểu Kỳ như pháo liên châu nói xong, bộ dáng nửa giây cũng không muốn nán lại thêm, muốn đi mở cửa.
Hạ Hầu Vô Tâm lại giãy dụa tiến lên, xòe ra bàn tay to run rẩy, gắt gao đè cửa: “Đợi chút.”
“Còn có chuyện gì, Hạ Hầu thành chủ?”
Ánh mắt Tân Tiểu Kỳ trở nên vô cùng âm lạnh, khóe miệng mang theo ý cười châm chọc, “Hay là nói, ta muốn đối phó chủ tử của ngươi, cần bước qua xác của ngươi trước?”
Khuôn mặt Hạ Hầu Vô Tâm giống như là vỏ cây cháy trụi, nhìn không ra chút biểu cảm nào, con mắt lại đỏ đến mức tận cùng, thấp giọng nói: “Ngươi có nhận ta gã sư phụ này hay không không sao cả, nhưng chỗ ta còn có lượng lớn vật tư, ta còn có một kho hàng cực độ cơ mật...”
“Ta sẽ không cần thứ ngươi từ chỗ thiên nhân chó vẫy đuôi mừng chủ đạt được.”
Tân Tiểu Kỳ nghiến răng nói, “Ta muốn cái gì, sẽ tự mình dùng hai tay ở trên Nghiệt Thổ trộm, cướp, dụ, lừa. Hai mươi năm qua, ngươi không phải luôn dạy ta như vậy sao?”
Hạ Hầu Vô Tâm á khẩu không trả lời được, trầm mặc một lát, thở dài một tiếng, nói: “Bây giờ thiên nhân đã quyết định hủy diệt cả tòa thành Tiêu Dao, bên ngoài lại vẫn rối loạn như cũ, không có ai biết đại họa tới nơi, không đủ trang bị, ngươi chạy không thoát, càng đừng nghĩ báo thù cho mẹ ngươi. Thật muốn báo thù, mà không phải trẻ con hờn dỗi mà nói, thì đừng từ chối sự giúp đỡ của ta.”
Hạ Hầu Vô Tâm bỗng mềm giọng đi, làm thân hình Tân Tiểu Kỳ nhoáng lên một cái, cánh mũi cay cay, khóe mắt lại trào ra nước mắt cay cay, siết chặt nắm tay nói: “Ngươi cũng biết ta cần giúp đỡ, vậy ngươi vì sao chỉ ném cho ta một ít pháp bảo lạnh như băng, vì sao không thể tự mình giúp ta!”
“Ngươi còn không hiểu sao, Tiểu Kỳ.”
Hạ Hầu Vô Tâm lẩm bẩm, “Không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là mục tiêu của ta quá lớn. Mấy chục năm qua, ta biết thật sự quá nhiều bí mật về thiên nhân, bọn họ không giết ta không được!
“Ta ở chung với ngươi, sẽ chỉ liên lụy ngươi, hại ngươi cũng cùng nhau bị thiên nhân bắt lấy, giết chết thậm chí thảm hại hơn.
“Chẳng bằng chúng ta chia binh hai đường, ta sẽ nghĩ cách tận khả năng hấp dẫn thiên nhân chú ý, làm bọn hắn đầu nhập nhiều binh lực nhất để đuổi giết ta, mà ngươi thừa dịp hỗn loạn nghĩ cách chạy ra khỏi thành Tiêu Dao sắp hủy diệt đi, đường sau khi chạy ra ngoài, phải trông vào ngươi tự mình bước đi!”
Tân Tiểu Kỳ không phải ngu ngốc, Hạ Hầu Vô Tâm vừa giải thích như vậy, lập tức phản ứng lại.
Khuôn mặt nhỏ nhếch nhác, trở nên so với vừa rồi càng thêm tái nhợt.
“Nghĩ thông chưa, nếu hiểu rồi, thì thu thập một phen, đi kho bí mật của ta đi.”
Hạ Hầu Vô Tâm nói, “Vô luận là muốn giữ được tính mạng, hay là muốn báo thù cho mẹ ngươi, tóm lại đều phải chạy thoát trước mới được. Đến đây, những thứ này là trang bị ta mười mấy năm qua luôn tỉ mỉ chuẩn bị, chính là đề phòng một ngày này đến!”
Tân Tiểu Kỳ nét mặt đờ đẫn, tùy ý Hạ Hầu Vô Tâm thay hình đổi dạng cho cô, chỉ một lát đã ngụy trang cô thành một thiếu niên quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, lại hướng trên người cô chụp vào một bộ chiến giáp rách tung toé, loang lổ vết gỉ, ở giữa lại có được bốn tầng tường kép, mấy chục phù trận phòng ngự.
Bản thân cũng ngụy trang thành một nam nhân đầu trọc mặt đen, béo lùn, trên mặt có hai vết sẹo giao nhau, như hai con rết bò lung tung.
Lại dùng áo choàng rộng thùng thình che kín hết hai người, lại từ dưới cùng của thùng lấy ra hai cái nhẫn, nghĩ một chút, đưa hết vào trong tay Tân Tiểu Kỳ.
Lý Diệu nhìn mà mắt sáng ngời. Nhẫn Càn Khôn!
“Đi thôi!”
Hạ Hầu Vô Tâm khàn khàn nói, “Vô luận bên ngoài xảy ra chuyện gì, hôm nay sư phụ nhất định nghĩ cách đưa ngươi ra khỏi thành Tiêu Dao!”