Chương 2031: Mạt lộ đào vong!
Chương 2031: Mạt lộ đào vong!Chương 2031: Mạt lộ đào vong!
Lý Diệu ban đầu chỉ là tràn ngập hứng thú đối với kho bí mật của Hạ Hầu Vô Tâm.
Nhưng bây giờ, hắn bỗng cảm thấy Hạ Hầu Vô Tâm và Quyền Vương giống nhau, đều là đồng bạn có thể tạm thời hợp tác.
Mặc dù Hạ Hầu Vô Tâm giờ phút này sức chiến đấu không bằng Quyền Vương, nhưng hiểu biết đối với “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa”, lại vượt xa tuyệt đại đa số tội dân Nghiệt Thổ.
Dứt bỏ Hạ Hầu Vô Tâm không nói, Lý Diệu cũng rất muốn cứu Tân Tiểu Kỳ một mạng, hơn nữa nói cho cô báo thù là có hi vọng!
Nhưng, cứ như vậy đường hoàng đi ra ngoài?
Hạ Hầu Vô Tâm non nửa ngày trước, mới đánh nhau to với Quyền Vương, bị Quyền Vương đánh cho cả lồng ngực lõm xuống thật sâu, mười cái mạng già đã mất đi chín.
Hơn nữa lần “trận chiến thành Tiêu Dao” này, cũng tính là “Quyền Vương” Lôi Tông Liệt gây ra.
Lý Diệu không cảm thấy Hạ Hầu Vô Tâm có thể chung sức hợp tác không kẽ hở với Quyền Vương, ít nhất bây giờ không quá có khả năng, muốn giải thích thật sự quá nhiều phiền toái.
Huống chi, Hạ Hầu Vô Tâm nói không sai, thân là Tiêu Dao thành chủ, lão nhất định là mục tiêu người tu tiên trọng điểm theo dõi, nếu giờ phút này Lý Diệu mang theo Quyền Vương, Hàn Đặc và Lưu Ly xuất hiện ở trước mặt Hạ Hầu Vô Tâm, tạo thành một đội với lão, liền trở nên càng thêm đáng chú ý, ngay lập tức sẽ bị người tu tiên phát hiện.
Trầm ngâm một lát, Lý Diệu quyết định trước không xa không gần bám theo Hạ Hầu Vô Tâm và Tân Tiểu Kỳ, âm thầm hộ giá hộ tống cho bọn họ, quan sát một phen hướng đi của người tu tiên rồi nói sau.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau, bây giờ Hạ Hầu Vô Tâm và Tân Tiểu Kỳ là ve, người tu tiên thiên nhân là bọ ngựa, Lý Diệu cùng Quyền Vương chính là chim sẻ!
“Bọn họ muốn đi một kho bí mật Hạ Hầu Vô Tâm dùng mấy chục năm thời gian xây ra, bên trong hẳn là có thứ chúng ta cần.”
Lý Diệu hướng Quyền Vương truyền gợn sóng rắc rối phức tạp, “Nhưng Hạ Hầu Vô Tâm đã trở thành mục tiêu nhất định phải giết của người tu tiên, ở trước khi biết nhiều bí mật hơn về Thiên Không Chi Thành, chúng ta không thể để người tu tiên giết chết hắn, càng không thể bị người tu tiên tìm được kho bí mật của hắn.”
“Giết người diệt khẩu?”
Quyền Vương thấp giọng nói, “Trách không được ta ở lúc giao thủ với hắn, cảm giác hắn nhão nhoét, tràn ngập hương vị qua loa cho xong, tử khí nặng nề, hoàn toàn không có chút chiến ý nào, xem ra hắn sớm đã biết vận mệnh của mình, biết kết cục của thân là chó săn và quân cờ.”
Khi nói chuyện, Hạ Hầu Vô Tâm và Tân Tiểu Kỳ đã hướng phía dưới áo choàng nhét mười bảy mười tám pháp bảo, sau khi bọc chặt áo choàng, đẩy cửa mà ra.
Hạ Hầu Vô Tâm ở bên tai Tân Tiểu Kỳ dặn dò vài câu, Tân Tiểu Kỳ gật gật đầu, hai người nhìn như phân công nhau làm việc, từ hai bên bãi chôn đầy rác rưởi kéo ra ngoài, nhưng ở sau khi khúc khúc chiết chiết, lại hướng tới cùng một phương hướng đi tới, chỉ là cách lẫn nhau hai ba trăm mét.
Lý Diệu tiếp tục để tàu Kiêu Long giữ trạng thái ẩn nấp, đi theo phía sau Hạ Hầu Vô Tâm.
Giờ phút này Hạ Hầu Vô Tâm bị thương nặng, cảm giác tụt xuống trên diện rộng, mà Lý Diệu ở sau khi tiến vào Hóa Thần, đối với công phu ẩn nấp của tàu Kiêu Long lại tăng lên một cảnh giới, không sợ bị lão phát hiện.
Về phần Tân Tiểu Kỳ bên kia, sẽ không rời khỏi Hạ Hầu Vô Tâm quá xa, lại bị Lý Diệu đặt ở bên người con chip truy tung, cũng không cần lo lắng sẽ đánh mất tọa độ của cô.
Đôi thầy trò quan hệ đặc thù này chợt cao chợt thấp, hướng một mảng phế tích thành thị sôi trào lao đi.
Giờ phút này, chiến hỏa đã lan tràn đến mỗi ngõ ngách của thành Tiêu Dao.
Giữa tường đổ ngói vỡ và hang cùng ngõ hẻm, khắp nơi đều là đám người kinh hoảng thất thố, ra sức hò hét.
Có người đang chạy nhảy khắp nơi, có người đang đục nước béo cò, còn có người đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thậm chí có không ít bang cướp tới nơi này bắt người, bắt rất nhiều thị dân tầng dưới chót tới làm vật hi sinh và khiên thịt lâm thời, dùng để tấn công những kho hàng vật tư phòng ngự nghiêm ngặt kia.
Đây là Tu La địa ngục không hơn không kém, con người không là người nữa, mà là zombie xấu xí, cục thịt mấp máy, quái vật phun ra nước đặc màu đen.
Tân Tiểu Kỳ và Hạ Hầu Vô Tâm bị đám đông bọc lấy, bất động thanh sắc di động về phía ngoài thành.
Lý Diệu, Quyền Vương và hai đứa nhỏ lại ở lòng đất dưới chân bọn họ lẻn đi, làm sẵn chuẩn bị chiến đấu, chuẩn bị chui từ dưới đất lên bất cứ lúc nào.
Bầu trời mây xám dày đặc, ánh sáng màu máu ẩn hiện, không biết có bao nhiêu con mắt đang chăm chú nhìn tòa thành giết chóc này.
Phía trước bỗng thành một mảng rối loạn, một bang cướp bôi vẽ khuôn mặt thành đỏ như máu, hung thần ác sát đang bắt người làm vật hi sinh.
Bọn họ dùng bom tinh thạch nổ sập cao ốc hai bên đường, lại lái tinh thạch chiến xa hạng nặng chặn hai đầu, tháp đại bác xoay tròn, nhắm vào mọi người đào vong trên đường.
Trên đường nhất thời vang lên một mảng thanh âm kêu cha gọi mẹ khàn cả giọng.
Hạ Hầu Vô Tâm nắm thật chặt áo choàng, ý đồ tìm ra một con đường chạy trốn, vòng nửa vòng vẫn không thu hoạch được gì, mùi máu tươi nồng đậm trên người cùng tiếng ho khan không dừng được lại dẫn tới giặc cướp chú ý. Vài tên giặc cướp đều dùng ánh mắt cảnh giác đặt đến trên người hắn, còn có một tên giặc cướp hướng hắn ngoắc ngón tay: “Lại đây!”
“Những kẻ này là bang cướp đi cùng ta, không phải người của Hạ Hầu Vô Tâm.”
Quyền Vương nói.
“Cho dù là người của Hạ Hầu Vô Tâm cũng vô dụng, nhìn thấy bộ dáng lão lúc này mèo bệnh, thủ hạ trung thành và tận tâm nhất cũng sẽ không lưu tình chút nào xử lý lão.”
Lý Diệu thở dài, thấy bộ dáng Hạ Hầu Vô Tâm gù lưng, cúi đầu thấp, nhìn như thành thành thật thật đi qua, liền biết tuyệt đối khó có kết quả tốt đẹp gì rồi.
Quả nhiên, khi đối phương tùy tùy tiện tiện dùng một thanh chiến đao đẩy ra áo choàng của lão, lộ ra đủ loại súng đạn nổ, kiếm lưỡi cưa và bom tinh thạch, Hạ Hầu Vô Tâm bùng lên làm khó, ra tay như tia chớp!
Một lát trước đó, lão còn như là một lão cẩu hấp hối.
Nhưng sau tích tắc, lão lại biến thành một con sài lang cùng hung cực ác, ngay cả thần phật đầy trời cũng dám cắn xuống một miếng thịt.
Tên giặc cướp kia gạt ra áo choàng của lão còn chưa kéo lưỡi đao về, đã bị lão một đao chém rụng cánh tay ngang vai, sau đó hung hăng đâm súng đạn nổ vào mồm, chẳng những bắn nổ đầu, còn đánh một tên giặc cướp khác phía sau tên xui xẻo này mặt nở hoa.
Đám người kinh hô, giặc cướp kêu lên quái dị, tinh thạch chiến xa hạng nặng liều mạng xoay tròn tháp đại bác muốn tập trung vị trí Hạ Hầu Vô Tâm, Hạ Hầu Vô Tâm lại như là một chiếc lá khô nhẹ nhàng bay bay, bắn vào gầm tinh thạch chiến xa, 0.1 giây sau, lại từ phía sau chui ra.
“ẦM!”
Phía dưới tinh thạch chiến xa tuôn ra quả cầu lửa thật lớn, trực tiếp bay lên bầu trời, biến thành một đóa hoa thép dần dần nở rộ.
Khi ánh mắt toàn bộ giặc cướp đều tập trung tiêu cự ở trên đóa hoa thép này, ánh mắt Hạ Hầu Vô Tâm lại ngắm nhìn ở trên yết hầu bọn họ.
Trong nửa phút đồng hồ, từng dòng suối phun máu tươi liên tiếp xuất hiện ở trên đường phố bốc cháy.
“Vậy mới nên là tiêu chuẩn thật sự của ‘Tiêu Dao thành chủ’!”
Quyền Vương mô phỏng giọng Lôi Tông Liệt nói, “Như vậy mới đủ tư cách làm mục tiêu số một của ta!”
Hạ Hầu Vô Tâm như tia chớp giải quyết đám đông giặc cướp, thừa dịp đám người tràn đầy hỗn loạn, lộn áo choàng lại một lần nữa rồi khoác lên, đẩy nhanh tốc độ, bay vút ra ngoài.
Trong toàn bộ quá trình, Tân Tiểu Kỳ vẫn luôn ngủ đông ở một quảng trường khác cách lão không xa, chuẩn bị tiếp ứng bất cứ lúc nào, thẳng đến khi thấy lão bình yên vô sự xông ra khỏi vòng vây, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Động tác cùng vẻ mặt vi diệu, bị tàu Kiêu Long quét được rõ ràng.
Quét rõ ràng tương tự, còn có gợn sóng bất thường nguy hiểm trong không khí.
“Không xong.”
Lý Diệu hướng Quyền Vương và Hàn Đặc, Lưu Ly ra hiệu, “Cẩn thận chút, có cao thủ đột kích!”
Hạ Hầu Vô Tâm bỗng dừng bước, vươn ra chóp mũi ngửi ngửi, hiển nhiên cũng đã ngửi thấy trong không khí truyền đến khí tức khác thường.
Từng gợn sóng, từ bốn phương tám hướng nhộn nhạo về phía lão, lại giống những cái bóng xám xịt gắt gao bao vây lấy lão.
Đường phố sôi trào bốn phía không biết từ khi nào an tĩnh lại, ở trong chiến trường chiến hỏa bay tán loạn, gào khóc thảm thiết, tĩnh mịch đến mức cực độ quỷ dị.
Lý Diệu nhìn thấy Hạ Hầu Vô Tâm trầm ngâm một lát, hiển nhiên đang suy tư đối sách.
Bỗng, lão siết chặt hai nắm tay, gầm nhẹ một tiếng, giật áo choàng trên người xuống, hai cánh tay giao nhau, rút ra hai thanh kiếm lưỡi cưa, tốc độ chợt tăng lên một bậc, như một viên đạn pháo nóng rực, hướng phía tây nam phóng đi.
Lượng lớn gợn sóng hoặc là nói bóng xám lập tức di động tốc độ cao, kéo ra từng tàn ảnh mơ hồ.
Tân Tiểu Kỳ ở phía đông bắc của lão cũng cảm giác được khí tức sư phụ trong giây lát cường đại lên mấy chục lần.
Lý Diệu nhìn thấy, nữ nhân giống như mèo con này cuộn mình ở góc tường, ngơ ngác suy tư giống như sư phụ.
Sau đó, mèo con biến thành hổ, không để ý tất cả hướng phía Hạ Hầu Vô Tâm lao tới.
Đôi thầy trò quan hệ quỷ dị này đồng thời rơi vào tầm mắt của gợn sóng hoặc là nói bóng xám.
“Ngu ngốc!”
Hạ Hầu Vô Tâm phát ra tiếng kêu thảm tuyệt vọng.
“Sư phụ, chúng ta cùng nhau giết ra ngoài!”
Tân Tiểu Kỳ chảy nước mắt cười to, hai thanh đoản đao vung ra khí thế của trảm hạm đao.
“Ha ha ha ha, thật thú vị nha.”
Trong bóng xám mơ mơ hồ hồ ở chung quanh truyền đến tiếng cười nhàn nhạt.
Từng mảng gợn sóng bắt đầu ngưng tụ, bóng xám tháo xuống ngụy trang, từ hình thái ẩn nấp biến ảo thành hình thái chiến đấu, tổng cộng mười lăm bộ tinh khải màu xám toàn thân tạo hình giọt nước xa xa gần gần bao vây hai người, vị trí đứng nhìn như thưa thớt, lại thủ chặt toàn bộ đường chạy trốn.
Khi một khải sư nhẹ nhàng nhấn một cái ở trên mũ giáp, tháo xuống giáp mặt.
Nhưng gương mặt lạnh như băng không chút sinh khí kia giấu ở trong tinh khải không có khác biệt quá lớn với giáp mặt kim loại.
Đây là một nam nhân nhìn không ra bao nhiêu tuổi, nằm giữa ba mươi tuổi cùng một trăm ba mươi tuổi, trên mặt như là đeo mười tầng mặt nạ da người, mặc dù giờ phút này cười vô cùng sáng lạn, vẫn cho người ta cảm giác âm lạnh từ thiên linh cái lạnh đến xương cụt.
“Hạ Hầu thành chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt kích động như thế?”
Người này nho nhã lễ độ cười nói, “ ‘Trận chiến thành Tiêu Dao’ lần này cấp trên phi thường hài lòng, ngươi lại một lần nữa lập công lớn, cộng thêm công lao hãn mã mấy chục năm qua, cũng đủ cho ngươi ở ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ đổi lấy một vị trí quý giá. Ta đang muốn đi nói cho ngươi tin vui lớn bằng trời này, ngươi lại không từ mà biệt, cái này... Không tốt lắm nhỉ?”
Hạ Hầu Vô Tâm im lặng không nói gì, tuyệt vọng nhìn Tân Tiểu Kỳ một cái.
“Ha ha...”
Nam nhân nhìn không ra tuổi lại nhẹ nhàng cười lên, “Đừng ở đáy lòng thầm oán đệ tử ngươi nhất thời xúc động tới cứu ngươi, cấp trên rất rõ ràng đối với quan hệ của các ngươi. Trò chơi nho nhỏ các ngươi giờ phút này chơi cũng trốn không thoát ánh mắt bất luận kẻ nào, cho dù Tân tiểu thư không chủ động tới, ta cũng sẽ phái người mời cô ta đi theo, sau đó hai thầy trò các ngươi cùng đi ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ hưởng phúc, chẳng phải là tốt lắm sao?”