Chương 2037: Xua hổ nuốt sói
Chương 2037: Xua hổ nuốt sóiChương 2037: Xua hổ nuốt sói
Thời gian lui đến năm phút đồng hồ trước.
Cách chiến trường Hạ Hầu Vô Tâm và Ngụy Tiếu Thiên giằng co hai km.
Quyền Thần hội và thành Tiêu Dao hai đám giặc cướp sót lại cũng quay quanh một kho hàng vật tư giương cung bạt kiếm giằng co, bốn phía còn có lượng lớn giặc cướp từ các nơi của Nghiệt Thổ chạy tới lượn quanh.
Trật tự đã sụp đổ, đám giặc cướp này đều biến thành sói đói không sợ trời không sợ đất, chỉ cần có đủ lợi ích, cho dù thần phật đầy trời cũng dám lao lên hung hăng cắn xé một miếng.
Mắt thấy không khí càng lúc càng ngưng trọng, giặc cướp sót lại của Quyền Thần hội vô cùng có khả năng muốn hướng kho hàng giặc cướp sót lại của thành Tiêu Dao gác phát động cường công.
Quân lính tản mạn xung quanh cũng cảm giác được trong không khí truyền đến từng đợt sát khí, kẻ nào cũng kích động nổi da gà, như cá mập ngửi được mùi máu tươi, nhe ra răng nhọn.
Bọn họ không dám xảy ra xung đột chính diện với Quyền Thần hội và thủ quân thành Tiêu Dao, nhưng đục nước béo cò, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lại đều là trò hay sở trường.
Ngay tại lúc chỉ mành treo chuông, hết sức căng thẳng, không biết từ đâu tuôn ra một tiếng kêu sắc nhọn: “Đã phát hiện Hạ Hầu Vô Tâm, hắn đang muốn chạy trốn tới kho báu bí mật của mình, nghe nói trong mấy chục năm hắn ở thành Tiêu Dao, vụng trộm thành lập mấy chục kho bí mật, đồ bên trong, so với nơi này nhiều hơn cả chục lần đó!”
“Cái gì!”
Thanh âm này như là tiếng sét giữa trời quang, mang lòng tham và dã tâm của toàn bộ giặc cướp hết thảy chiếu sáng như tuyết!
“Tiêu Dao thành chủ” Hạ Hầu Vô Tâm bị một cú đấm của “Quyền Vương” Lôi Tông Liệt đánh bị thương nặng, đây là sự thật rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy.
Lấy Quyền Vương uy mãnh và tàn bạo, một cú đấm này ít nhất đánh rớt một nửa sức chiến đấu của Hạ Hầu Vô Tâm, chính là thời điểm bị thương nặng, suy yếu nhất.
Mà Thế Giới Cực Lạc “thành Tiêu Dao” giàu có và đông đúc cùng phồn hoa, cũng là điều mọi người đều thấy.
Hạ Hầu Vô Tâm đã cai quản thành Tiêu Dao mấy chục năm, thành lập mấy chục kho bí mật của mình, vụng trộm giấu đi lượng lớn bí bảo, không những hợp tình hợp lý, quả thực là thiên kinh địa nghĩa.
Bây giờ toàn bộ giặc cướp đều đang vì kho hàng vật tư ở bề nổi mà đánh sống đánh chết, nhưng trong những kho hàng quang minh chính đại đặt trên mặt bàn đó, lại có thể có mặt hàng gì hiếm lạ?
Nếu có thể bắt lấy Hạ Hầu Vô Tâm, nghiêm hình tra hỏi kiếm được mấy kho bí mật trong đó, chẳng phải là trở thành người thắng lớn nhất trong trận loạn chiến này?
Toàn bộ giặc cướp đều hai mắt tỏa sáng, kích động tới mức nuốt nước miếng.
Đang ở lúc bọn họ dùng một tia đầu óc bình tĩnh cuối cùng, phân tích thật giả của câu này, không biết từ trong góc nào lại truyền đến một thanh âm khác thét to: “Không ổn rồi, Hạ Hầu Vô Tâm sắp bị người ta đoạt đi, mau nhìn bầu trời phía tây nam, rất không thích hợp nha!”
Trong lòng đám đông giặc cướp rùng mình, ùn ùn nhìn về phía tây nam, quả nhiên phát hiện một tia quỷ dị.
Cả tòa thành Tiêu Dao giờ phút này đều kêu loạn, nhốn nháo, náo nhiệt như lửa cháy đổ thêm dầu.
Chỉ có hướng tây nam của bọn họ một khu vực nhỏ cách đó không xa yên tĩnh đến mức đáng sợ, cẩn thận cảm giác, nơi đó giống như bị một đám sương mù xám xịt bao phủ, như là đang che giấu cái gì đó.
“Tận dụng thời cơ, mất rồi không đến nữa, nếu Hạ Hầu Vô Tâm thật sự bị người ta đoạt đi, đồ tốt trong mấy chục kho bí mật đều không có phần của chúng ta nữa!”
Giọng vịt đực chói tai lúc ban đầu lại lần nữa hô lên, ngừng lại một chút, lại nói, “Các anh em ‘Xích Quỷ hội’, chúng ta đi trước một bước, vượt phía trước những thằng nhóc kia, chặn giết Hạ Hầu Vô Tâm!”
Lần này, đám đông quân lính tản mạn và đám ô hợp đều nhịn không được nữa.
Bọn họ vốn lượn lờ ở xung quanh, chính là chờ đợi quyết đấu giữa Quyền Thần hội và thành Tiêu Dao thủ quân, chờ hai bang cướp lớn bắt đầu đánh sau đó đục nước béo cò.
Nhưng đục nước béo cò là chuyện cực kỳ không xác định, xem hai bang cướp lớn giằng co đến bây giờ cũng chưa thấy bộ dáng động thủ, cũng biết bọn họ sẽ tuyệt đối không cho linh cẩu lượn lờ xung quanh được lọt xuống quá nhiều thịt vụn.
Hạ Hầu Vô Tâm con cá lớn này đã vô cùng có khả năng ngay tại phụ cận, còn không bằng tới đó thử thời vận.
Không biết là đám quân lính tản mạn nào lao ra đầu tiên, tóm lại ở trong nửa phút đồng hồ, tuyệt đại bộ phận đám ô hợp đều hội tụ thành một dòng lũ chướng khí mù mịt lại giương nanh múa vuốt, hướng phía sương mù xám bao phủ lao đi.
Giặc cướp sót lại của Quyền Thần hội đang chuẩn bị tiến công vật tư kho hàng cũng không làm gì được.
Đối thủ trong kho hàng cân sức ngang tài với bọn họ, đều là tinh nhuệ trong bang cướp, lại ở đây nghỉ ngơi dưỡng sức rất lâu, độ khó cường công cực cao.
Mặc dù trả giá thảm thiết, thật sự cường công vào, nhỡ đâu đối phương ở thời khắc cuối cùng, dẫn nổ hết, phá hủy toàn bộ vật tư, chẳng phải là mất nhiều hơn được, ngay cả cái khố cũng phải đền vào?
Tấm thẻ đánh bạc như nhau, so với đặt ở nơi này, chẳng bằng đi chỗ Hạ Hầu Vô Tâm thử thời vận?
Mặc dù tin tức không thật, hoặc là Hạ Hầu Vô Tâm cuối cùng vẫn bị người khác cướp đi cũng không sao cả, dù sao kho hàng vật tư cắm rễ ở đây, sẽ không mọc chân chạy trốn, cũng không dễ dàng như vậy ở trong vòng ngắn ngủn nửa ngày vận chuyển toàn bộ vật tư ra khỏi thành, đến lúc đó lại hồi mã thương là được.
Vừa nghĩ như vậy, giặc cướp tinh anh của Quyền Thần hội cũng đi theo phía sau đám ô hợp này, khí thế hùng hổ giết qua!
Hàn Đặc và Lưu Ly giả thần giả quỷ hò hét, cũng bị thủ quân thành Tiêu Dao canh giữ ở trong kho hàng nghe được.
Những người này dựa vào kho hàng vật tư bốn bề đều không có đường đi, tuy tạm thời xem ra an toàn không đáng ngại, lại ở trong cục diện tương đối xấu hổ, tiến thối không được.
Cách nghĩ của tàn phỉ Quyền Thần hội cũng không sai, kho hàng vật tư không có khả năng mọc chân chạy mất, bọn họ trong thời gian ngắn cũng không cách nào vận chuyển toàn bộ vật tư ra ngoài, cho dù có thể kiên trì thủ ở chỗ này, liên tục đánh đuổi mấy đợt tiến công, cuối cùng vẫn tránh không được sẽ bị giặc cướp liên tiếp lao lên bao phủ.
Ngồi chờ chết như thế, tuyệt đối chỉ còn đường chết.
Thân là thủ quân thành Tiêu Dao, thuộc hạ “trung thành và tận tâm” của Hạ Hầu Vô Tâm trước kia, không có ai so với bọn hắn càng rõ ràng hơn Hạ Hầu Vô Tâm là kẻ cáo già, lòng dạ thâm trầm như thế nào.
Chuyện Hạ Hầu Vô Tâm xây dựng mấy chục kho bí mật, bọn họ ít nhiều cũng có chút nghe thấy.
Hơn nữa thân là địa đầu xà nơi này, một khi tra hỏi tới tọa độ kho bí mật, bọn họ đương nhiên cũng càng có biện pháp, vượt ở trước người tới bên ngoài khai quật ra bí bảo trong đó.
“Mẹ nó, duỗi cổ cũng là một đao, rụt đầu cũng là một đao, tử thủ ở chỗ này, kết quả là thật sự chết không có chỗ chôn, còn không bằng đi ra ngoài liều một phen!”
“Không sai, trong kho hàng vật tư này của chúng ta, có đạn dược đầy đủ nhất, trang bị tinh nhuệ nhất, mọi người võ trang hạng nặng, ra ngoài liều chết một phen, cũng không tin chúng ta không thể vượt ở trước đám rác rưởi kia bắt được Hạ Hầu Vô Tâm!”
“Đánh rắm, mỗi người các ngươi nói đều là chuyện ma quỷ gì vậy! Thành chủ đại nhân bình thường đối với chúng ta ân trọng như núi, bây giờ thành Tiêu Dao gặp một chút khó khăn nho nhỏ, các ngươi thế mà lại muốn phản bội thành chủ đại nhân, còn muốn bắt hắn tra hỏi? Các ngươi rốt cuộc còn có chút lương tâm hay không? Đang lúc bấp bênh, khẩn cấp, chúng ta nên nhanh chóng đi giải cứu thành chủ đại nhân, lại hộ tống hắn đi kho bí mật tránh né!”
“Không sai, Hắc Tâm lão Tứ, vẫn là ngươi nói có lý, thành chủ đối với chúng ta ân trọng như núi, chúng ta tự nhiên cũng nên trung thành và tận tâm, mọi người lập tức xuất phát, bảo hộ thành chủ đại nhân, đi hắn lão nhân gia bí khố tạm thời tránh né!”
Do đó, trong đội ngũ kêu ngao ngao lao về phía Hạ Hầu Vô Tâm, lại đã tăng thêm một đám tinh binh hãn tướng bụng đói kêu vang, giống như đói khát.
Ngụy Tiếu Thiên đang cười tủm tỉm nắm giữ toàn cục, khi nhìn Hạ Hầu Vô Tâm gắt gao quỳ ngã ở trước mặt hắn, đám giặc cướp hung hãn không sợ chết lại đói khát đến cực điểm này, liền từ trong phố nhỏ ngõ hẹp bốn phương tám hướng điên cuồng trào tới.
“Hạ Hầu Vô Tâm ở ngay nơi đó!”
Không biết từ đâu truyền đến thanh âm: “Người nọ quỳ ở trên mặt đất chính là Hạ Hầu Vô Tâm, hắn đã hướng những kẻ này nói ra chỗ kho bí mật!”
“...”
Nụ cười tinh xảo như đá cẩm thạch của Ngụy Tiếu Thiên rốt cuộc xuất hiện một tia rạn nứt.
“Khịt, thật đúng là Hạ Hầu Vô Tâm!”
Hạ Hầu Vô Tâm vừa rồi thân hình phình to, cũng xé rách ngụy trang bôi vẽ ở trên mặt, ngũ quan hắn tuy càng thêm dữ tợn, nhưng cũng chưa vặn vẹo quá mức nghiêm trọng, lập tức bị không ít thuộc hạ ngày xưa cùng giặc cướp Quyền Thần hội nhận ra.
Hơn nữa Ngụy Tiếu Thiên bọn người tu tiên đến từ “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa”, mặc tinh khải bậc cao, quanh thân tràn ra tư thái khí tràng cường đại, cũng thực sự khác với giặc cướp Nghiệt Thổ, tỏ ra tương đối chói mắt, làm đám đông giặc cướp nháy mắt sinh ra ác cảm cùng chung mối thù.
Cảnh tượng giờ phút này, khải sư màu xám bao vây kín Hạ Hầu Vô Tâm, đánh tới mức mình đầy thương tích, lại dùng cấm chế gắt gao trói buộc, cũng không mưu mà hợp với “nghiêm hình tra tấn”.
Đám đông giặc cướp vốn đối với tiếng hò hét cổ quái kia còn có chút nửa tin nửa ngờ, giờ phút này tự nhiên tiếp nhận toàn bộ, cho rằng Ngụy Tiếu Thiên bọn khải sư màu xám “chiến đoàn Thiên Nhãn” đã biết tọa độ của kho bí mật.
Hai bên chỉ ngẩn ra nửa giây, kịch chiến lập tức bùng nổ.
“Khốn kiếp, giao Hạ Hầu Vô Tâm ra đây!”
“Dám tranh kho bí mật với lão tử, chết!”
“Bảo vệ thành chủ đại nhân, mau mau bảo vệ thành chủ đại nhân!”
Đầu tiên là đám đông ô hợp, quân lính tản mạn, ngay sau đó là tinh nhuệ của Quyền Thần hội và thành Tiêu Dao kêu ngao ngao, như điên như ma hướng tiểu đội khải sư màu xám đánh tới!
Sắc mặt Ngụy Tiếu Thiên nhất thời khó coi tới cực điểm, nhưng cũng bó tay không có cách nào, chỉ có thể đại khai sát giới.
Bộ đội cảnh giới “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” “chiến đoàn Thiên Nhãn” bản thân thực lực mạnh mẽ, lại có được tinh khải cấp cao tăng phúc, tự nhiên không phải đám ô hợp trên Nghiệt Thổ có thể đánh đồng.
Mười mấy khải sư màu xám như hổ đói vồ dê, ở trong đám người ra ra vào vào, đánh cho giặc cướp đều biến thành dê núi, hung nhân cũng run bần bật, câm như hến.
Ngụy Tiếu Thiên càng liên tục nổ súng, nơi họng súng màu vỏ quất chỉ tới, không có hào quang rõ ràng phun trào ra, chỉ có từng gợn sóng nhàn nhạt khuếch tán, lại khiến vô số giặc cướp đều đột ngột hóa thành huyết tương, ở trong tiếng “Phốc phốc” toàn bộ nổ tung vỡ ra!
Nhưng số lượng giặc cướp thật sự quá nhiều, mặc dù giặc cướp phía trước đều bị dọa vỡ cả tim mật, muốn chạy trối chết, đường lui lại bị phong kín hết, bị giặc cướp phía sau cứng rắn ép lên.
Dù là lấy sự mạnh mẽ của Ngụy Tiếu Thiên, sau khi liên tục đánh mấy trăm tên giặc cướp thành thịt vụn và huyết tương, cũng nhìn thấy hai tay có chút phát tê, “máy kích phát pháp trận” có chút quá tải, cần gấp nửa phút đồng hồ làm nguội.
“Khốn kiếp!”
Ngụy Tiếu Thiên tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, mơ hồ cảm giác có chút không đúng, quay đầu nhìn quét Hạ Hầu Vô Tâm một cái, vừa lúc nhìn thấy điểm đặt chân hắn bị gắt gao trấn áp phát nổ, cả khối mặt đất đều sụp xuống.
Hạ Hầu Vô Tâm ở dưới áp lực lớn của đại trận, nhanh chóng ngã xuống dưới lòng đất, thoát ly tầm mắt Ngụy Tiếu Thiên!