Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2082 - Chương 2038: Sát Ý Như Bóng Với Hình!

Chương 2038: Sát ý như bóng với hình! Chương 2038: Sát ý như bóng với hình!Chương 2038: Sát ý như bóng với hình!

Thành Tiêu Dao là xây dựng ở trên phế tích thành thị lớn phồn hoa của Vũ Anh văn minh ngày xưa, dưới lòng đất vốn đã có hài cốt rắc rối khó gỡ như mê cung, như là gỗ mục bị con mối đục ruỗng.

Cái đó giống như “máy kích phát đại trận” của Ngụy Tiếu Thiên kích hoạt pháp trận trọng lực quá mức cường đại, mặt đất yếu ớt cũng không chịu nổi áp lực, trực tiếp sụp đổ, làm Hạ Hầu Vô Tâm ngã vào trong “tổ mối”.

Ngụy Tiếu Thiên nhíu mày thật sâu, tùy tay một đao chặt đứng ngang lưng hai tên giặc cướp lao về phía hắn, lại vung ra hai cơn gió mạnh ném mảnh thi thể ra ngoài ―― Cùng lúc đó, còn không quên ở trên mảnh thi thể treo mười mấy hai mươi quả bom tinh thạch, “Rầm rầm rầm rầm”, ở trước mặt mình nổ tung ra một thông đạo máu tươi đầm đìa.

Hai chân Ngụy Tiếu Thiên hung hăng đạp xuống đất, bước ra khí thế đất rung núi chuyển, hướng phía Hạ Hầu Vô Tâm ngã xuống lao đi.

“Muốn đi? Nào có dễ như vậy!”

Thẳng đến giờ phút này, hắn vẫn như cũ cho rằng đây chẳng qua là chuyện ngoài dự liệu.

Nhiều nhất là Hạ Hầu Vô Tâm lão cẩu quỷ kế đa đoan này muốn thừa dịp loạn chạy trốn, chủ động đánh nổ mặt đất dưới chân, mưu toan “thổ độn” .

Nhưng một giây sau, ngay tại lúc hắn sắp bổ nhào vào cửa địa huyệt, một đợt báo động dựng tóc gáy lại ở trong nháy mắt lưu chuyển quanh thân, hung hăng giật mỗi một đầu dây thần kinh của hắn một phát.

Con ngươi cùng lỗ mũi và lỗ chân lông với mỗi một lỗ thủng trên người Ngụy Tiếu Thiên, ở trong nháy mắt co rút lại đến cực hạn.

Giống như sâu trong địa huyệt đột ngột xuất hiện này, một con hung thú tuyệt cường hắn không thể tưởng tượng, càng không thể đối kháng đang ngủ đông, mà con hung thú này đang mở to mắt nhìn, chờ đợi hắn chui đầu vô lưới!

Trong nháy mắt, chém giết cùng tiếng kêu thảm trên chiến trường quanh mình hết thảy không thấy nữa, chỉ có con hung thú này hít thở cực kỳ khẽ, hung hăng tàn phá màng tai cùng trái tim của hắn!

“Thùng thùng thùng thùng thùng thùng!”

Tim của Ngụy Tiếu Thiên nhảy nhanh thêm tới cực hạn.

“Sao có khả năng, trong khu vui chơi Nghiệt Thổ, từ khi nào xuất hiện quái vật hung tàn như vậy, chúng ta sao lại chưa theo dõi được?”

Ý niệm này chợt lóe qua trong lòng Ngụy Tiếu Thiên, trong tích tắc làm ra phản ứng, mạo hiểm xương khớp cùng cơ bắp hết thảy nổ tung, cứng rắn điều chỉnh tư thái lao về phía trước một góc độ, trong đường tơ kẽ tóc lướt qua bên cạnh địa huyệt.

“ẦM!”

Ngay tại khoảnh khắc hắn vồ sát địa huyệt, sâu trong địa huyệt phun trào ra một đám khói đen đậm đặc, giống như con rồng nổi giận phun ra hơi thở.

Nếu hắn vừa rồi không để ý tất cả lao vào địa huyệt, giờ phút này nhất định bị khói đen cắn nuốt, rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục.

Mặc dù chưa bị khói đen trực tiếp quét trúng, Ngụy Tiếu Thiên vẫn cảm giác được lực lượng cực độ hung tàn này vẫn gắt gao tập trung mình, như là vô số cái răng nanh trong suốt đã cắn cánh tay cùng đùi mình.

Ở dưới luồng lực lượng này vặn vẹo, ngay cả hắn người tu tiên lãnh khốc vô tình như vậy cũng không khỏi phát ra rên rỉ, căn bản không kịp đi phân tích nguồn gốc cùng thành phần lực lượng này, động tác mau lẹ, nhấc chân bỏ chạy!

Khói đen tản ra cực nhanh, như là yêu ma giương nanh múa vuốt, lấy địa huyệt làm trung tâm, từng vòng một khuếch tán đi bốn phương tám hướng, trong nháy mắt bao phủ cả chiến trường.

“ẦM ẦM ẦM ẦM!”

Nhà cao tầng xung quanh ngã trái ngã phải, cũng bị bom tinh thạch đã sớm giấu ở dưới nền dẫn nổ, ở cùng lúc ầm ầm sụp xuống nhấc lên mảng lớn sương khói, che phủ cả khoảng trời.

Ngụy Tiếu Thiên âm thầm kêu khổ, như vậy, “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” liền hoàn toàn không quan sát được chuyện xảy ra ở chiến trường này.

“Đây là một cao thủ so với Hạ Hầu Vô Tâm càng thêm lợi hại, thực lực ít nhất hơn hắn ba lần... Năm lần... Không, không biết bao nhiêu lần!

“Rốt cuộc là người nào, chẳng lẽ là Quyền Vương?

“Không có khả năng, mặc dù ‘Quyền Vương’ Lôi Tông Liệt thật sự là con rối linh năng nào đó có được năng lực tự mình học tập và thăng cấp, ‘thành Đại Thiết’ cũng cực hạn của nó, loại khí thế bá đạo, khốc liệt kia, hoàn toàn khác với sát ý hiện tại âm hiểm, hung tàn cùng sắc bén này!”

Tâm tư Ngụy Tiếu Thiên xoay chuyển thật nhanh, rất quyết đoán, muốn chỉ huy thuộc hạ tạm thời rút lui, bình tĩnh phân tích toàn cục sau đó tính toán tiếp.

Bọn họ là ngọc thạch, đám tội dân Nghiệt Thổ này đều là gạch ngói, không có đạo lý dùng ngọc thạch đi cứng rắn đập gạch ngói.

Nhưng, hắn vừa mới sinh ra ý nghĩ này, liền nghe thấy trong kênh thông tin truyền đến thuộc hạ của mình, các đội viên tiểu đội hành động đặc thù thứ hai của “chiến đoàn Thiên Nhãn” kêu thảm thiết.

Tội dân Nghiệt Thổ số lượng tuy nhiều, nhưng đều là đám ô hợp trang bị đơn sơ, thực lực thấp kém, bằng trang bị tiên tiến và thực lực cường đại của bọn họ, vốn còn có thể miễn cưỡng ứng phó.

Nhưng, nếu ở trong đám ô hợp nước lũ tràn ra, nổi sóng mãnh liệt, ẩn giấu mấy cao thủ tương tự “Quyền Vương” Lôi Tông Liệt, thậm chí càng thêm lợi hại, vậy thế cục liền trở nên phi thường hiểm ác.

Người ta thậm chí không cần trực tiếp ra tay với bọn họ, chỉ cần nấp trong bóng tối, mơ hồ chế trụ bọn họ, làm bọn họ không thể không phân ra một nửa tinh lực để giằng co, đám ô hợp người trước ngã xuống, người sau tiến lên, hung hãn không sợ chết kia tự nhiên sẽ giải quyết vấn đề kế tiếp.

Tiểu đội hành động đặc thù thứ hai chiến đoàn Thiên Nhãn, vừa rồi đã tạo thành đả kích nặng nề đối với bọn giặc cướp, sát thương vô số giặc cướp, hai bên cũng kết thù sân hận lớn, thấy bọn họ lộ ra sơ hở, giặc cướp nào còn không biết đạo lý “thừa dịp ngươi bệnh, lấy mạng ngươi”, thế công càng thêm mãnh liệt, làm toàn bộ người tu tiên đều lâm vào trong vòng xoáy cuồng bạo, không thể động đậy.

Ngắn ngủn mười mấy giây, trên màn hình biểu hiện trong tinh khải của Ngụy Tiếu Thiên, tính năng tinh khải và chỉ số thân thể của thuộc hạ lại cấp tốc hạ xuống, chỉ số tinh khải và thân thể của không ít người đều biến thành một mảng đen sì, đó là ý tứ hoàn toàn tổn hại cùng tử vong!

Kế tiếp, màn hình vặn vẹo, toàn bộ số liệu hết thảy biến thành dấu chấm hỏi, liên hệ giữa hắn cùng thuộc hạ thế mà bị quấy nhiễu toàn diện.

Sát ý như giòi trong xương lại lần nữa xuất hiện ở phía sau hắn.

Thẳng đến giờ phút này, Ngụy Tiếu Thiên vẫn không thấy rõ, rốt cuộc là ai đang quấy rầy thuộc hạ của hắn, là ai đang đuổi giết hắn.

Ngụy Tiếu Thiên sợ tới mức vỡ cả tim mật, nào còn có chút phong thái bình tĩnh vừa rồi như mèo vờn chuột trêu chọc Hạ Hầu Vô Tâm? Tay chân cùng sử dụng, vừa lăn vừa bò, ở trong mưa bom bão đạn và đao quang kiếm ảnh chạy trối chết!

Đáng sợ, thật sự đáng sợ, mặc dù lúc đối mặt những hung thú biến dị kia trong phòng thí nghiệm, hoặc là Vũ Anh Lan đại nhân, hắn tựa như, tựa như cũng chưa từng cảm giác sát ý khủng bố như vậy!

Mấy tên giặc cướp phía trước cùng lúc phát hiện hắn tồn tại, cũng nhìn ra hắn mới là thủ lĩnh của tiểu đội chiến đấu thần bí này, đều hét lớn một tiếng, lao về phía hắn.

“Cút ngay, các ngươi những con kiến này!”

Gương mặt Ngụy Tiếu Thiên trở nên vô cùng dữ tợn, hiển lộ ra vẻ mặt so với tội dân Nghiệt Thổ càng thêm xấu xí, liều mạng tinh khải bị kiếm lưỡi cưa và chiến đao chấn động của đối phương bổ trúng chính diện, cũng tuyệt không giảm tốc độ, hai tay tuôn ra hai quả cầu ánh sáng chói mắt, mang vài tên giặc cướp đưa hết xuống âm tào địa phủ!

Trong một lần hít vào thở ra, hắn đã xông qua gió tanh mưa máu, tới bên rìa chiến trường cùng sương mù đen.

Sát ý phía sau càng lúc càng sắc bén, càng lúc càng tới gần, giống như ở bên tai hắn phát ra tiếng cười dữ tợn.

Ngụy Tiếu Thiên quát to một tiếng, đầu cũng không quay lại, cánh tay trái vươn về phía sau, ý đồ kích phát một đại trận mới, cản trở đối phương đuổi giết.

Nào ngờ cánh tay vừa mới vươn ra, “máy kích phát đại trận” còn chưa kịp vận chuyển, đã cảm thấy vai chợt lạnh, cả cánh tay trái tính cả “máy kích phát đại trận” cùng với nhẫn Càn Khôn thu nạp tinh khải đều bị cùng nhau chặt xuống, bị đối phương hút lấy!

Ngụy Tiếu Thiên không dừng lại một chút nào, thậm chí không có chút do dự, căn bản không sinh ra được chút ý tứ đi vớt phần thi thể, như thằn lằn đứt đuôi, tốc độ không giảm chút nào, rốt cuộc lao ra khỏi xương mù đen!

Hắn liều mạng chạy trốn, cả đời này chưa từng chạy trốn nhanh như vậy, hốt hoảng thất thố như vậy, thẳng đến khi toàn bộ lực lượng hao hết, thân thể trống rỗng, mới cắm đầu ngã trong một mảng phế tích sụp đổ.

Quay đầu nhìn, thủ hạ của hắn một người cũng chưa chạy thoát, mà đám sương mù đen giương nanh múa vuốt kia lại tỏ ra càng thêm dữ tợn cùng quỷ dị bí hiểm.

“Xẹt xẹt xẹt xẹt!”

Chỗ đứt gãy của tinh khải phun trào ra một mảng sương băng màu trắng, trực tiếp đông lại, cầm máu vết thương, cũng làm hắn không cảm giác được đau khổ, sau đó mới tiết ra một tầng vật chất tương tự keo, bao bọc vết thương nhìn ghê người, sau khi lộ ra ở trong không khí mấy giây, keo biến thành giáp xác màu bạc trắng, như một tầng tinh khải mới.

Trên khuôn mặt trắng bệch như băng của Ngụy Tiếu Thiên không có chút ý cười nào nữa.

Vẻ mặt hắn u ám điều tiết máy tính, lấy được liên lạc với “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa”.

“Đại nhân, chúng ta thất bại rồi, ngài hẳn là cũng nhìn thấy chiến trường xuất hiện khác thường nhỉ. Đúng, đã xuất hiện vài tên cao thủ, ta hoài nghi ‘Quyền Vương’ Lôi Tông Liệt còn sống, lại nghĩ cách kiếm được chiến thể sắt thép mới, nhưng còn không chỉ một mình nó.

“Đúng vậy, đối phương một chiêu đã chặt đứt cánh tay trái của ta, nhưng ta căn bản không thấy rõ đó rốt cuộc là ‘Quyền Vương’ Lôi Tông Liệt hay là người nào khác, nhưng đều không sao cả, ta thỉnh cầu thực thi quỹ đạo oanh tạc trogn phạm vi một km đối với vùng chiến trường này.

“Đúng vậy, hiểu, cái gì?

“Đại nhân, ngài xác định muốn làm như vậy sao, đây chính là dẫn một chỗ động toàn thân, đề cập đến ‘nhiệm vụ cấp Sử Thi’ kế tiếp của chúng ta, so với ‘trận chiến thành Tiêu Dao’ càng to lớn hơn gấp trăm lần đó!”

...

Giờ phút này, trong đường ống nước bẩn bỏ hoang trong lòng đất rời xa chiến trường năm km, Lý Diệu “Kẽo kẹt kẽo kẹt, kẽo kẹt kẽo kẹt” tiến lên.

“Keng!”

Lưỡi cưa siêu hợp kim loại lớn hắn vốn trang bị ở bên trái thân thể đứt gãy, rơi xuống đất.

Bánh xích cũng thỉnh thoảng phát ra tạp âm chói tai, hướng hắn biểu đạt kháng nghị.

Lý Diệu thở dài, thân thể lâm thời ghép lại này vẫn quá yếu ớt, không thể chịu tải nguyên thần quá mức cường đại của hắn, khi nào mới có thể dung hợp với thân thể máu thịt của mình đây.

Sau đó lại cười ra tiếng ―― Ngụy Tiếu Thiên thật sự quá cẩn thận chút, thế mà thật sự bị mình giả thần giả quỷ dọa chạy.

Thật ra Ngụy Tiếu Thiên tuyệt đối có thể xưng là một cao thủ có hạng, lại thêm tinh khải bậc cao tăng phúc, so với bộ thân thể rách mướp bây giờ của Lý Diệu, không nói lực lượng ngang nhau, ít nhất có thể ở dưới huyết chiến khiến hắn trả giá thê thảm đau đớn.

Cho nên Lý Diệu một mực dấu đầu lộ đuôi không dám hiện thân, chỉ là đơn thuần thả ra sát ý sắc bén cấp Hóa Thần hù dọa đối thủ, chơi trò “phô trương thanh thế”, quả nhiên dọa đối thủ tới mức chạy trối chết, thậm chí do trong lòng run sợ, mất một cánh tay cũng không dám quay đầu liều chết chiến một trận.

Lúc ấy Ngụy Tiếu Thiên nếu dám huyết chiến đến cùng, ngược lại Lý Diệu sẽ tương đối xấu hổ, không thể không làm ra lựa chọn gian nan ở giữa lộ nguyên hình và chuồn mất.

Bây giờ sao...

“Nhẫn Càn Khôn tới tay rồi!”

Lý Diệu dùng cánh tay máy mang theo “máy kích phát đại trận” kia và nhẫn Càn Khôn Ngụy Tiếu Thiên dùng để thu nạp tinh khải, nguyên thần cười cực kỳ vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment