Chương 2051: Ánh sao ngày xưa!
Chương 2051: Ánh sao ngày xưa!Chương 2051: Ánh sao ngày xưa!
Có lẽ là Tả Kinh Vân đối đãi bằng ánh mắt khác đối với hai đứa nhỏ Hàn Đặc và Lưu Ly, hoặc là Quyền Vương đánh tiếng, “tổ chức Tinh Quang” chuẩn bị cho bọn họ một phòng riêng, cũng chính là quặng mỏ đen sì trên vách mỏ tùy ý có thể thấy được.
Mặc dù trong quặng mỏ âm u chật hẹp, thường thường còn có đá vụn từ đỉnh đầu sụp xuống, ít nhất tốt hơn nhiều so với giặc cướp và hung nhân khác tụ tập một chỗ, mồ hôi chua lét trộn lẫn mùi máu tươi.
Hàn Đặc và Lưu Ly vừa mới trải qua luân phiên huyết chiến trong thành Tiêu Dao, trong mấy ngày ngắn ngủn lại trưởng thành lên rất nhiều, không còn chút nào nét trẻ con lúc vừa rời khỏi thành trại Thái Bình.
Giờ phút này, hai người không có chút bàng hoàng và lo lắng, lại mở to đôi mắt đen nhánh tỏa sáng, tò mò nhìn hào quang lấp lánh bên ngoài. Đó là vô số thành viên tổ chức Tinh Quang làn da trắng bệch, đang tỉ mỉ chăm sóc “Địa Hành Thần Long” của bọn họ.
Lý Diệu ở phía sau lẳng lặng nhìn hai đứa nhỏ, bắt giữ mỗi một luồng thần thái biến hóa vi diệu trên mặt bọn họ, lại lần nữa sinh ra một sự thổn thức.
Từng có lúc, hắn cho rằng mình bị sao Thiên Sát Cô Tinh chiếu, là từ trong nghịch cảnh hiểm ác nhất quật khởi, mọi thứ trong quá khứ quả thực là một đoạn truyền kỳ kinh tâm động phách, phóng mắt khắp tinh hải, cũng không có một tồn tại nào có sự từng trải phong phú mà độc đáo như hắn.
Nhưng, so với Hàn Đặc, Lưu Ly hai đứa nhỏ này, “cuộc sống hiểm ác của mình ngày xưa ở Phần Mộ Pháp Bảo” , quả thực là gió êm sóng lặng đến cực điểm.
Vũ trụ, thật sự quá mức rộng lớn vô ngần, mỗi người sinh sống ở trong đó, đều có chuyện xưa kỳ quái, rung động đến tâm can của mình, hai đứa nhỏ nếu có thể may mắn chạy ra khỏi “khu vui chơi Nhạc Thổ”, có lẽ ngày sau còn có gặp gỡ khúc chiết ly kỳ, có được thành tựu so với “Kền Kền Lý Diệu” hắn càng xuất sắc hơn thì sao?
Nhìn vẻ mặt hai đứa nhỏ lúc thì mê hoặc, lúc thì tán thưởng, lúc thì bừng bừng hứng thú, đáy lòng Lý Diệu âm thầm hạ quyết tâm mặc dù hắn không có cách nào cứu ra mỗi người trong Nghiệt Thổ, nhưng ít ra, hắn phải dốc hết khả năng, mang tới cho Hàn Đặc và Lưu Ly hai đứa nhỏ này một đoạn tương lai hoàn toàn khác biệt!
“Gặp nhiều chuyện như vậy, các ngươi đều không có chút nào kinh ngạc và sợ hãi sao?”
Nhìn hai đứa nhỏ, Lý Diệu nhịn không được cười nói: “Dây thần kinh các ngươi thật là thô to.”
“Ai?”
Hàn Đặc và Lưu Ly quay đầu, thiếu niên gãi tóc, lại nhìn nhìn cô gái, “Kinh ngạc cùng hại sợ cái gì chứ?”
“Tất cả.”
Lý Diệu nói, “Nói ví dụ ‘Quyền Vương’ Lôi Tông Liệt làm trí tuệ nhân tạo, chân tướng ‘khu vui chơi Nhạc Thổ’ và ‘Thiên Không Chi Thành’, còn có ‘tổ chức Tinh Quang’ sắp phát động tuyệt địa phản kích. Nói thực, ở tuổi của hai đứa các ngươi, ta hình như đang tranh giành tình nhân với người khác, ngay cả nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, mình có thể tham gia vào sự kiện lớn kinh thiên động địa như vậy.”
“Tranh giành tình nhân?”
Đáy mắt Lưu Ly toát ra hào quang như suối nước va chạm, vừa mừng vừa sợ nói: “Diệu lão, ngài khôi phục ký ức sao?”
Lý Diệu nhất thời nghẹn lời.
Nếu nguyên thần có thể ho khan, nhất định phải hung hăng ho khan nửa phút đồng hồ để che giấu sự xấu hổ của mình.
“Bắt đầu là có chút sợ, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không có gì phải lo lắng sợ hãi đi. Chúng ta nói như thế nào cũng tính là con cái Nghiệt Thổ, loại trường hợp này gặp nhiều rồi!”
Hàn Đặc ưỡn ngực, giả bộ kiến thức rộng rãi, sờ đầu cười nói: “Trí tuệ nhân tạo cái gì ta cũng không hiểu lắm, nhưng trên cảm giác Quyền Vương đại nhân không giống như người xấu, ít nhất không tệ hơn so người khác nha.”
“Không sai.”
Lưu Ly ngồi ở trên vách động, ôm đầu gối, cuộn bản thân thành một cục, u oán nói: “Ta cũng không biết cái gọi là ‘trí tuệ nhân tạo’ rốt cuộc ý nghĩa cái gì, lại có gì khác nhân loại thật sự. Nhưng, chúng ta sinh sống ở trên Nghiệt Thổ, từng nhìn thấy rất nhiều kẻ rất xấu rất xấu, có một số tên vô lại sẽ vô duyên vô cớ dùng súng bắn quét đám người, chỉ bởi vì bọn hắn tâm tình không ổn; Còn có một số tên vô lại sẽ ở trên tinh thạch chiến xa trang bị bánh xe răng cưa, ở trong đám người đâm thẳng xuyên thủng, chỉ bởi vì tâm tình bọn hắn rất tốt; Càng có một số tên vô lại sẽ lột sống da người, để kẻ vô tội máu tươi đầm đìa nhảy múa ở trước mặt bọn hắn, nhảy đến chết mới thôi.
“Những kẻ này đã đủ xấu xa rồi, nhưng so với tên vô lại của ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’, lại là gặp sư phụ.
“Ta vừa nghĩ tới những tên vô lại này làm chuyện xấu, liền nhịn không được cả người phát run, muốn nôn mửa, nhưng bọn họ đều là người có máu có thịt, nhân loại sống sờ sờ, giống với ta, với Hàn Đặc.
“Như vậy, trí tuệ nhân tạo lại có cái gì phải lo lắng chứ, sức tưởng tượng của ta rất có hạn, thật sự không nghĩ ra được một loại trí tuệ nhân tạo phải xấu xa như thế nào, mới có thể so với một số nhân loại nào đó càng thêm tà ác.
“Cho nên, cho dù Quyền Vương đại nhân thậm chí là Diệu lão, các ngươi đều là trí tuệ nhân tạo đặc thù nào đó, vậy cũng không có vấn đề gì nha, chỉ cần các ngươi đều là người tốt, như vậy đủ rồi!”
Tiểu cô nương nói xong, phồng quai hàm, cho Lý Diệu một nụ cười rạng rỡ đến hoảng hốt.
“Việc tổ chức Tinh Quang muốn làm hẳn là rất nguy hiểm nhỉ, nhưng ta không sợ hãi chút nào cả, ngược lại phi thường may mắn.”
Hàn Đặc nhìn Lý Diệu, nghiêm túc nói, “May mắn có thể ở sâu trong phế tích tìm được Diệu lão, bởi vậy phát hiện một thế giới càng thêm rộng lớn cùng đặc sắc, để ta biết cái gọi là cuộc sống không chỉ có Thế Giới Hoang Vu, thành trại Thái Bình một loại phương thức đó, còn có tổ chức Tinh Quang và Địa Hành Thần Long, còn có Tả Kinh Vân cùng Ngụy Long Đào... tồn tại anh hùng như vậy.
“Có lẽ có chút huênh hoang, nhưng ta cũng muốn trở thành anh hùng như bọn họ, thật sự!”
Lý Diệu nói: “Trở thành anh hùng, rất nguy hiểm.”
Hàn Đặc day day cái mũi, cười hì hì nói: “Vậy... vậy thì phải trách ‘Diệu lão’ nha, ai bảo ngài phải dẫn chúng ta kiến thức thế giới đầy đặc sắc như vậy? Sau khi trải qua mọi thứ trong một tháng qua, chúng ta sao có khả năng trở lại Thế Giới Hoang Vu, thành trại Thái Bình loại cuộc sống quá khứ đó?”
“Đúng vậy, giống như Ngụy Long Đào đại thúc nói như vậy.”
Lưu Ly nói, “Nếu ban đầu đã luôn sống trong bóng đêm, chưa từng thấy ánh sáng, thậm chí ở trong lòng cũng không tin ánh sáng tồn tại, vẫn luôn đần độn như vậy, không có ánh mặt trời, tựa như cũng không sao cả.
“Nhưng, chỉ cần nhìn thấy một luồng ánh sáng, thậm chí là một đốm lửa mỏng manh nhất, thì không bao giờ có thể chịu được bóng tối làm người ta hít thở không thông nữa?
“Bây giờ chúng ta đâu chỉ nhìn thấy một đốm lửa, quả thực nhìn thấy một phát pháo hoa rực rỡ nhất. Diệu lão, Quyền Vương đại nhân, Hạ Hầu thành chủ, Tả Kinh Vân, Ngụy Long Đào... Có thể kề vai chiến đấu với các ngươi nhiều anh hùng như vậy, chúng ta hai đứa nhỏ tầm thường này, cũng không trở về quá khứ được nữa, vậy thì chỉ có sải bước về phía trước, hướng về phía sáng nhất. Hàn Đặc, ngươi nói đúng không?”
“Không sai, chuyện chính là như vậy!”
Hàn Đặc không tim không phổi, vô ưu vô lự nhếch miệng cười to, “Với lại, còn có Diệu lão ở đây mà, có Diệu lão giúp chúng ta, nhất định có thể hoàn toàn đánh nổ ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’!”
Nhìn nụ cười kẻ không biết thì không sợ của thiếu niên và thiếu nữ, Lý Diệu nhịn không được cũng cười lên.
“Xem ra, ta thật sự phải toàn lực ứng phó rồi.”
Hắn lẩm bẩm: “Nếu không, thực sự hơi có lỗi các ngươi một câu một cái ‘Diệu lão’!”
Bên ngoài, tiếng xích sắt vang lên “Rầm rầm”, thân hình cao lớn của Quyền Vương xuất hiện ở cửa hang.
“Quyền Vương đại nhân!”
Hai đứa nhỏ đều đi lên nghênh đón.
“Ta vừa mới tìm tổng chỉ huy nơi này Ngụy Long Đào, thảo luận một ít chi tiết.”
Quyền Vương khom lưng đi vào, đặt mông ngồi ở bên cạnh Lý Diệu, nhìn như nói chuyện với hai đứa nhỏ, trên thực tế lại là câu thông với Lý Diệu, “Mọi thứ Ngụy Long Đào nói, cùng tình báo ta từ trong chỗ tránh nạn của Vũ Anh văn minh sưu tập được có thể đại khái đối ứng, cũng không có lỗ hổng quá lớn, tòa ‘thánh điện’ người tu chân này, có lẽ thật sự tồn tại.”
“Phải không?”
Tinh thần Lý Diệu rung lên, “Đúng rồi, hôm qua ngươi nói chờ thoáng yên ổn xuống, thì có thể lấy nhật kí và di ngôn trong chỗ tránh nạn của người Vũ Anh lưu lại dùng chung với chúng ta?”
Quyền Vương dừng một chút, máy tính vang lên một đợt “Ong ong”, rất nhanh bắn ra những chùm tơ ánh sáng nhỏ bé, ở giữa không trung phác họa ra những gương mặt sống động như thật, hỉ nộ ái ố đều đủ cả.
Trong đó một gương mặt đầy sẹo, dữ tợn mà sợ hãi bị Quyền Vương phóng đại, đồng thời truyền đến thanh âm đứt quãng, run rẩy tới cực điểm: “... Xi Vưu đại nhân, xin nói cho tín đồ thành tín nhất của ngài, vì sao sẽ biến thành như vậy? Chúng ta làm tất cả, đều là bắt nguồn từ ngài chỉ dẫn mà! Chúng ta rõ ràng lấy được toàn thắng, hoàn toàn thống trị hai thế giới, vì sao lại sẽ có nhiều người tu tiên đáng sợ như vậy từ trên trời giáng xuống?
“Chẳng lẽ đây là trừng phạt ngài đối với chúng ta sao, chẳng lẽ chúng ta hiểu lầm ý tứ ngài sao, chẳng lẽ chúng ta thật sự sai lầm rồi sao?
“Không, không có khả năng, chúng ta không sai, chúng ta sẽ tuyệt đối không sai! Xin cho chúng ta, chiến sĩ trung thành nhất của ngài, một chút gợi ý nữa đi!”
Tráng hán trong màn hình, trong vẻ mặt luôn luôn vặn vẹo mà quái đản, niệm tụng tên Xi Vưu, thẳng đến khi hai mắt bị đoạt đi thần thái, sinh mệnh theo gió biến mất mới thôi.
“Đây là di ngôn của một chiến sĩ ‘Xi Vưu đạo’.”
Quyền Vương hướng máy tính của Lý Diệu truyền lượng lớn số liệu, giải thích: “Xi Vưu đạo là tôn giáo chủ lưu của Sa Man giới, tín đồ Xi Vưu đạo đều là Sa Man võ sĩ tinh nhuệ nhất, di ngôn của hắn có thể chứng minh, rất lâu rất lâu trước kia, quả thực từng xảy ra một cuộc chiến tranh ngắn ngủi giữa Vũ Anh giới và Sa Man giới, do Sa Man giới lấy được toàn thắng mà chấm dứt.”
Hình đầu chiến sĩ Xi Vưu đạo diện mạo dữ tợn biến mất, thay thế vào đó là đầu của một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi. Cô như là suy dinh dưỡng mức độ nặng, chất dinh dưỡng toàn thân hết thảy cung ứng đến trên đầu, thân thể gầy yếu không chịu nổi cũng không chống đỡ được trọng lượng cái đầu, chỉ có thể xiêu xiêu vẹo vẹo ngã ở trên giường.
“Ba ba...”
Tiểu cô nương này mấy trăm năm trước đã hóa thành một đống xương khô, ôm một con chó nhỏ lông nhung xơ xác, như là ôm chặt toàn bộ thế giới, lẩm bẩm: “Mụ mụ nói ngươi đi trên trời đánh người xấu, mỗi một ngôi sao lấp lánh đều là hào quang chiến đấu của các ngươi, còn nói chỉ cần ta ngoan ngoãn, một ngày nào đó ánh sao này sẽ một lần nữa chiếu rọi đến trên mặt đất.
“Ta vẫn luôn rất ngoan mà, nhưng bây giờ mụ mụ cũng đi nơi rất xa rất xa, chỉ còn lại có một mình ta. Ba ba, người phải khi nào mới có thể trở về chứ? Nơi này thật tối, con sợ lắm, cũng có rất lâu rất lâu, chưa từng thấy ánh sao rồi, ba ba...”
“Từ ‘Tinh Quang (ánh sao)’ này, thường xuyên xuất hiện ở trong nhật kí và di ngôn của người khác nhau.”
Quyền Vương lạnh như băng phân tích: “Ban đầu ta cho rằng đây là thủ pháp tu từ nào đó, nhưng bây giờ xem ra, hẳn chính là tên gọi tắt của ‘tổ chức Tinh Quang’, ít nhất ở giai đoạn sau của ‘chiến tranh thẩm phán’, tổ chức phản kháng thanh thế lớn này đã sinh ra, cùng có một bộ phận người phản kháng phá tan phong tỏa, xông vào tinh hải.”