Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2096 - Chương 2052: Tả Kinh Vân Dịu Dàng

Chương 2052: Tả Kinh Vân dịu dàng Chương 2052: Tả Kinh Vân dịu dàngChương 2052: Tả Kinh Vân dịu dàng

Lý Diệu nhìn bộ dáng tiều tụy mà ảm đạm của đứa nhỏ kia, nguyên thần cũng tỏa ra những vòng gợn sóng bi thương.

Quyền Vương tiếp tục phóng ra đoạn di ngôn thứ ba, chủ nhân đoạn di ngôn này là một nam nhân con mắt rất lớn, nhưng gầy đến da bọc xương, mặt mày tràn ngập đau thương.

“... Hôm nay là Vũ Anh ngày 44 tháng 3 năm 1855, nơi này là chỗ tránh nạn số 668, ngày hôm qua, một đồng bạn cuối cùng cũng đã rời khỏi trần thế, ta trở thành một người còn sống cuối cùng trong chỗ tránh nạn.

“Hệ thống tuần hoàn không khí đã tổn hại nghiêm trọng, thức ăn cũng hết thảy hao hết, sinh mệnh ta không còn sót lại là bao, phải lấy ‘phút’ để tính toán. Vài ‘phút’ sau, chỗ tránh nạn này sẽ biến thành một phần mộ tĩnh mịch, có lẽ ngàn năm sau, cũng sẽ không có ai phát hiện. Chỉ hy vọng như thế!

“Nửa năm qua, ta mang nhật ký và di ngôn của mọi người trong chỗ tránh nạn đều sửa sang lại cất đi, đặt chung với sách vở, ngọc giản và máy tính chúng ta từ mặt đất mang xuống, bảo tồn ở trong trạng thái chân không.

“Trong đó... Ghi lại huy hoàng và vinh quang của chúng ta văn minh này ngày xưa, cùng với chúng ta những tu chân giả tự xưng là người thủ hộ văn minh này, ở sau lưng huy hoàng cùng vinh quang tự mình bành trướng, phạm phải các loại sai lầm không thể tha thứ.

“Hy vọng ngàn năm sau không ai có thể nhìn đến cái này tất cả, nhìn đến ngày xưa người tu chân là như thế nào ngây thơ, thiên chân, mù quáng, giả nhân giả nghĩa cùng ngu xuẩn, mà đại chúng lại là như thế nào cuồng nhiệt, vô tri, thô bạo, dễ dàng bị nhân kích động.

“Hy vọng, hy vọng mọi người sau này đừng tái phạm sai lầm như Vũ Anh văn minh chúng ta, nhưng càng hy vọng các ngươi đừng đi đến mặt đối lập của chúng ta, biến thành quái vật như người tu tiên.

“Hy vọng ở thế giới ngàn năm sau, còn có người tu chân tồn tại, còn có một số người tu chân so với chúng ta thông minh hơn, cơ trí hơn, lý tính hơn tồn tại, sau đó, tiếp tục mang theo những dân chúng nhìn như cuồng nhiệt, vô tri và thô bạo kia, giải quyết vấn đề chúng ta không có trí tuệ và dũng khí đi giải quyết, ở trong mảng vũ trụ tối tăm này giãy dụa đi tiếp, đi tiếp.

“Vô luận cuồng nhiệt, vô tri, ngu xuẩn, ích kỷ thậm chí tà ác như thế nào cũng tốt, nhân loại, vẫn là có hi vọng, phải không? Phải không...”

Một người tu chân cuối cùng của ngàn năm trước lẩm bẩm, thanh âm càng lúc càng mỏng manh, hình ảnh cũng dần dần ảm đạm đi, đến cuối cùng, biến thành một mảng bóng tối.

Quyền Vương xòe ra năm ngón tay, từ lòng bàn tay vươn ra năm sợi cáp, cắm vào lỗ truyền số liệu sau lưng Lý Diệu, truyền hết nhật ký cùng với di ngôn của toàn bộ người tu chân, Xi Vưu tín đồ và người thường trong chỗ tránh nạn qua.

Lý Diệu trong nháy mắt hiểu rõ hỉ nộ ái ố của vô số người, vô số linh hồn ở trong bóng tối và tuyệt vọng giãy dụa cùng với... Sám hối.

Nắm tay của Hàn Đặc và Lưu Ly siết chặt lại buông ra, buông lỏng lại siết chặt, đến cuối cùng mười ngón tay của hai người gắt gao nắm lấy nhau, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc nói: “Không sai, vô luận như thế nào, chúng ta tuyệt không biến thành người tu tiên như vậy, tuyệt không!”

Lý Diệu thu nhiếp tinh thần, trầm ngâm nói: “Cho nên, Ngụy Long Đào nói hẳn là lời thật?”

“99.5% khẳng định là thật.”

Quyền Vương nói: “Nhưng, hắn như nhiệt tình quá phận đối với chiến thể sắt thép này của ta bây giờ, luôn luôn nói bóng nói gió bí mật ta có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, bao gồm khối thân thể này, hắn tựa như không quá tin tưởng ta có thể luyện chế ra cỗ máy giết chóc hoàn mỹ như vậy. Đương nhiên, hắn đoán không sai, ta quả thực không luyện chế được.”

Trong lòng Lý Diệu rùng mình: “Chuyện liên quan to lớn, đã đề cập đến nhiệm vụ cực kỳ quan trọng như thế, hắn tự nhiên phải mỗi một chi tiết đều làm rõ, cẩn thận như thế nào cũng không đủ.”

“Nếu thật là cẩn thận, căn bản không nên mạo hiểm như vậy cứu chúng ta.”

Quyền Vương phân tích rất lý tính: “Mặc dù thật sự mạo hiểm cứu chúng ta, cũng không cần thiết đưa chúng ta tới căn cứ bí mật có mấy chục bộ ‘Địa Hành Thần Long’, nhỡ đâu bị người tu tiên truy theo nguồn gốc tìm tới nơi này, chẳng phải là bị một lưới bắt hết?

“Mệnh lệnh Tả Kinh Vân dùng Địa Hành Thần Long khoan vào trong một chỗ mỏ quặng bỏ hoang khác cách xa vạn dặm, lại triển khai cẩn thận phân biệt, cho dù bị người tu tiên phát hiện, tổn thất cũng chỉ là một chiếc Địa Hành Thần Long của Tả Kinh Vân mà thôi. Ngươi không cảm thấy đây mới là cách làm bình thường nhất của một quan chỉ huy tổ chức phản kháng bí mật sao?”

Nguyên thần Lý Diệu nhộn nhạo một phen, rốt cuộc biết mình từ ban đầu đã mơ hồ sinh ra bất an bắt nguồn từ nơi nào.

Quyền Vương nói không sai, Ngụy Long Đào làm như vậy, quả thực lỗ mãng một chút.

Nếu quan chỉ huy của “tổ chức Tinh Quang” ở Nghiệt Thổ chính là một tên thiết huyết hãn tướng đâm thẳng xuyên thủng, chỉ sợ cũng không có khả năng ở dưới “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” không đâu không có bao vây tiễu trừ, kiên trì cho tới hôm nay.

Lỗ mãng chỗ lớn, cẩn thận chỗ nhỏ, lại xuất hiện vừa đúng, quả thực là chỉ mành treo chuông... Sau lưng mọi sự kỳ quái này, rốt cuộc cất giấu chân tướng như thế nào đây?

“Còn có, hắn tựa như đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với Hàn Đặc và Lưu Ly.”

Quyền Vương thản nhiên nói, “Nói chuẩn xác hơn, là đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với ngươi.”

“Ta?”

Nguyên thần Lý Diệu kích động, sức tính toán điên cuồng tăng vọt.

“Hắn thuận miệng nhắc tới Hàn Đặc và Lưu Ly hai đứa nhỏ, hỏi có phải người ta của ta hay không, hai con rối linh năng và con rối chiến thú của bọn họ cũng chính là hai phân thân của ngươi, có phải ta luyện chế hay không.”

Quyền Vương nói, “Tuy hắn giả bộ lơ đãng, nhưng ta từ cơ bắp phần mặt hắn run rẩy và con ngươi co rút lại, vẫn cảm giác có chút không thích hợp.”

“Ngươi chưa nói cho hắn thân phận chân thật của ta?”

Lý Diệu càng cân nhắc càng cảm thấy cổ quái.

“Đương nhiên chưa.”

Quyền Vương Bình tĩnh nói, “Ta cẩn thận phân tích rất lâu, cảm thấy bí mật của mình rất có thể đã bại lộ, nhưng ta không hy vọng một con rối linh năng khác loại hình tự chủ học tập và thăng cấp tiên tiến như thế, cũng bị ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ phát hiện, căn cứ tính toán của ta, giữ bí mật của ngươi, hẳn là có thể tăng lên tỷ lệ ta đánh hạ ‘Thiên Không Chi Thành’, để ta có khả năng lớn hơn nữa trở nên mạnh hơn nữa!”

Lý Diệu không biết nên giải thích như thế nào, mới có thể khiến Quyền Vương tin tưởng mình không phải là đồng loại của nó.

Lúc này, xiềng xích bên ngoài lại vang lên, thân hình cao lớn đẹp khỏe của nữ chiến sĩ “Tả Kinh Vân” cụt một tay đã ngăn ánh sáng ở cửa động.

Lý Diệu vội vàng thu hồi thần niệm và hào quang trong camera, ngụy trang “Nhện Sói” và “Yêu Tinh” thành con rối linh năng bình thường.

Camera của Quyền Vương chợt lóe, nhìn cô nói: “Tả xe trưởng, Ngụy chỉ huy bảo ngươi đến?”

Tả Kinh Vân hơi ngẩn ra, phía dưới cánh tay kim loại lạnh như băng của cô mang theo hai bộ đệm chăn xoã tung, tay phải thì xách theo một ít đồ ăn và thuốc men đơn giản, gật gật đầu nói: “Đúng, Ngụy chỉ huy bảo ta tới xem xem các ngươi có gì cần, ta nghĩ quặng mỏ âm u ẩm ướt như vậy, thân thể hai đứa nhỏ có thể không chịu đựng được, cho nên đưa tới cho các ngươi hai bộ đệm chăn.”

“Chúng ta không phải ‘đứa nhỏ’ nha!”

Lưu Ly tránh ở phía sau Quyền Vương, bàn tay nhỏ hồng hào bắt lấy nắm đấm sắt gồ ghề của Quyền Vương, từ phía dưới cánh tay Quyền Vương thò đầu ra, to gan nói: “Ta và Hàn Đặc cũng là chiến sĩ đường đường chính chính, là... anh hùng tương lai, người tu chân tương lai!”

“Các ngươi cũng muốn trở thành người tu chân?”

Tả Kinh Vân “phốc” bật cười vui vẻ, dưới ánh đèn tối tăm chiếu rọi, đường nét khuôn mặt trở nên nhu hòa, chỉ cần đối mặt không phải giặc cướp và hung nhân cùng hung cực ác, cô tựa như cũng không phải lạnh lùng, người sống chớ tới gần như vậy.

Cô trải đệm chăn giúp hai đứa nhỏ, mở hộp thức ăn, lộ ra từng cục thức ăn tổng hợp nóng hôi hổi, mùi vị tự nhiên không tốt như nguyên liệu nấu ăn thuần thiên nhiên tối hôm trước Quyền Vương mời hai đứa nhỏ ăn, nhưng hít qua cũng đủ thấy hương thơm xộc vào mũi.

“Ngươi bị thương rồi, mau tới đây, ta giúp ngươi lau một chút.”

Cô hướng Lưu Ly ngoéo một ngón tay kim loại, sau đó không kiên nhẫn trực tiếp kéo Lưu Ly tới, đặt ở trên đôi chân dài săn chắc của mình, cười khẽ, “Các ngươi biết cái gì gọi là ‘người tu chân’, đã ở chỗ này nói hươu nói vượn? Ta ngược lại phi thường tò mò, hai đứa các ngươi vừa thấy là biết đứa nhỏ từ Thế Giới Hoang Vu đi ra, sao có thể đi theo lăn lộn với giặc cướp đáng sợ nhất trên Nghiệt Thổ ‘Quyền Vương’ Lôi Tông Liệt? Vô luận thành Tiêu Dao hay là thế giới dưới lòng đất, đều không phải nơi đứa nhỏ như các ngươi nên tới.”

“Nói rồi, chúng ta không phải ‘đứa nhỏ’ nha!”

Lưu Ly liều mạng giãy dụa ở trên cái chân đẹp của Tả Kinh Vân, mặt đỏ lên, cực kỳ không phục nói, “Chúng ta đương nhiên biết cái gì là ‘người tu chân’, mụ mụ ta chính là một người tu chân!”

“Ồ?”

Tả Kinh Vân ngừng lại động tác bôi thuốc lên cánh tay của cô gái, băng sương trên mặt hoàn toàn hòa tan, như có hứng thú nói: “Nói xem?”

Lưu Ly nhìn Hàn Đặc một cái, hàm răng cắn bờ môi đỏ, mang lai lịch của cô từ đầu tới cuối nói ra, tự nhiên giấu đi một đoạn về Lý Diệu, chỉ nói cô và Hàn Đặc đều là thiên tài khôi lỗi rất có linh tính, “Yêu Tinh” và “Nhện Sói” đều là con rối chiến đấu lợi hại nhất trong thôn.

“Mụ mụ trước khi chết đã giao sứ mệnh gieo trồng Kim Khoa cho ba ba, bây giờ lại từ ba ba truyền thừa đến chỗ ta. Nhìn đi, đây là hạt giống Kim Khoa ta mang theo bên người, một ngày nào đó ta sẽ trồng Kim Khoa khắp mặt đất, để mọi người đều có thể ăn no bụng!”

Lưu Ly đầy kiêu ngạo mà nâng lên hai tay ánh vàng rực rỡ, đưa đến dưới chóp mũi Tả Kinh Vân, “Vân tỷ tỷ, ngài cảm thấy ba ba mụ mụ của ta, có tư cách được xưng là ‘người tu chân’ không?”

Tả Kinh Vân không ngờ hai đứa nhỏ còn có lai lịch như vậy, ngẩn ra nhìn hũ hạt giống Kim Khoa này rất lâu, nhớ lại nói: “Không sai, ta nghe người trong tổ chức nói, rất lâu rất lâu trước kia, chúng ta quả thực từng phái ra một ít chiến sĩ đi ngao du trên khắp Nghiệt Thổ, truyền bá lý niệm của người tu chân, hy vọng ở trong sa mạc cằn cỗi nhất cũng có thể nở ra đóa hoa hy vọng.

“Nhưng loại cách làm này thật sự quá nguy hiểm, rất nhiều đạo hữu đều bị ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ phát hiện và bắt, mặc dù chưa bị bắt, thường thường cũng bị tội dân Nghiệt Thổ coi là ngu ngốc và kẻ điên, hiệu quả không tốt, về sau cũng chậm rãi bỏ dở loại cách làm này.

“Không ngờ, hạt giống chúng ta gieo xuống thật sự nở hoa kết quả rồi. Hạt giống Kim Khoa, thật đẹp.”

Cô nhắm hai mắt, hít một ngụm hương thơm thật sâu, khi lại lần nữa mở hai mắt, ánh mắt nhìn hai đứa nhỏ đã hoàn toàn khác với vừa nãy, mỉm cười nói: “Ba ba mụ mụ của ngươi, đương nhiên có tư cách được xưng là người tu chân, ta tin tưởng hai đứa các ngươi sau này nhất định cũng sẽ trở thành người tu chân rất lợi hại!”
Bình Luận (0)
Comment