Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2101 - Chương 2057: Xả Nước!

Chương 2057: Xả nước! Chương 2057: Xả nước!Chương 2057: Xả nước!

Trong sóng âm thanh chói tai, vô số quả cầu kim loại tròn vo từ trong huyệt động lao xuống, lúc còn ở giữa không trung liền liên tiếp phân giải ra cánh lướt đi và máy phóng kiểu tổ ong, biến thành những con rối chiến đấu tròn xoe, gào thét hướng Địa Hành Thần Long ở bốn phía chưa rời khỏi lao đi.

“Chặn đứng bọn hắn!”

Ngụy Long Đào ra lệnh một tiếng, tháp đại bác bán cố định ở trong chiến sĩ phản kháng liên thanh rống giận phun ra ngàn vạn con rắn lửa, cứng rắn ngăn chặn sóng triều sắt thép đang hướng bốn phía khuếch tán, con rối chiến đấu của người tu tiên không ngừng bị xuyên thủng và đánh nổ, ở dưới lòng đất nở rộ ra những quả cầu lửa chói mắt!

Cảm giác được hỏa lực cường đại của chiến sĩ phản kháng, những con rối chiến đấu này rất nhanh đã thay đổi hình thức chiến tranh, bọn nó một lần nữa hóa thành quả cầu, liều mạng tụ lại với nhau, phóng ra từng mảng khiên linh năng loại nhỏ, dung hợp và cộng hưởng với nhau, hình thành tường đồng vách sắt chắc chắn, bảo vệ chặt chẽ cửa động phía trên.

Bảo vệ được cửa động, thì có con rối chiến đấu cuồn cuộn không ngừng có thể nối đuôi nhau mà vào, làm số lượng đạt tới giới hạn tổ chức Tinh Quang tuyệt đối không thể chống lại.

Trong đó còn kèm theo Thằn Lằn Xương Khô hôm qua tàn phá thành Tiêu Dao, loại binh khí sinh vật tiếp cận hoàn mỹ này vừa rơi xuống đất đã lướt ra tuyến đường quỷ dị, lao về phía chiến sĩ phản kháng, tốc độ cực nhanh, thân hình linh động, căn bản không phải vấn đề mà shotgun và pháo tinh từ có thể ở cự ly xa giải quyết.

“A!”

Vài tòa tháp đại bác kiểu bán cố định tập trung hết sức chú ý ở trên con rối chiến tranh, lại không rút ra được hỏa lực để đối phó Thằn Lằn Xương Khô lao nhanh tới, bị ba bốn con Thằn Lằn Xương Khô bao vây, dùng axit ăn mòn khe hở và nắp khoang, cứng rắn kéo chiến sĩ phản kháng bên trong ra ngoài, cái đầu như hoa ăn thịt người vây quanh lên, trong nháy mắt đã cắn nuốt thành sương máu cùng xương vỡ.

Còn có một chiếc Địa Hành Thần Long đã chở xong thành viên, đạn dược và nhiên liệu, đang muốn không để ý tất cả rời khỏi, lại bị mấy con Thằn Lằn Xương Khô chui vào cửa khoang còn chưa đóng lại, nhất thời ở trong thùng xe nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.

Không ít tháp đại bác và chiến sĩ phản kháng không thể không chuyển dời hỏa lực đến trên thân Thằn Lằn Xương Khô, do đó, con rối chiến đấu của người tu tiên giữa không trung liền có thể bình tĩnh khóa mục tiêu và bắn, đánh khiên linh năng của bọn họ đốm lửa văng tung tóe, lung lay sắp đổ.

Trong lúc nhất thời, tiếng kinh hô, tiếng nổ, rên rỉ và tiếng mắng không dứt bên tai, cục diện nguy cấp đến cực điểm!

“Tạp chủng, đi chết đi!”

Ngụy Long Đào ra tay!

Gã tổng chỉ huy phân bộ lòng đất tổ chức Tinh Quang này khống chế chiến thần sáo trang như tinh tinh đồng xanh, thật sự giống chiến thần oai phong một cõi, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhảy dựng lên, một đao vào thẳng, cứng rắn lao vào nơi con rối chiến đấu dày đặc nhất.

Hắn lấy thân hình cường tráng lại có chút vụng về, nhảy ra một điệu nhảy chiến đấu nhẹ nhàng cùng hoàn mỹ nhất, rõ ràng là pháo oanh kích xoay tròn dựa vào hỏa lực như bão táp mưa sa hình thành áp chế, lại bị hắn vung ra hương vị súng ngắm, hầu như không phát nào trượt, mỗi một viên đạn đều có thể đánh trúng điểm mỏng yếu nhất ở khiên linh năng của một con rối chiến đấu, mà một viên đạn tiếp theo có thể thừa sơ hở mà vào, triệt để đánh nổ máy chủ của nó!

Bên cạnh Ngụy Long Đào, con rối chiến đấu của người tu tiên ùn ùn hóa thành sắt vụn thiêu đốt, như mưa đá đập xuống.

Mà hai khẩu pháo oanh kích xoay tròn hắn dùng cùng lúc cũng dần dần từ màu da cam biến thành màu đỏ rực, rốt cuộc phát ra tiếng vang “Xẹt xẹt”, bởi vì phù trận quá tải, tiến vào thời gian làm nguội cưỡng chế.

Mấy chục con rối chiến đấu và bảy tám con Thằn Lằn Xương Khô nhất thời lao về phía hắn.

Ngụy Long Đào cười ha ha, nắm hai thanh Phần Thiên chiến phủ như dùng nham thạch nóng chảy ngưng tụ thành ở trong tay, tung bay cao thấp, múa may trái phải, lấy tư thái bào đinh giải ngưu, cứng rắn bám trụ hơn trăm tên địch tiến công.

Trong lửa hừng hực thiêu đốt, sương khói lượn lờ, bóng người hắn đặc biệt uy vũ và hùng tráng, một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!

“Đi, đi mau lên!”

Ngụy Long Đào dũng mãnh như thần ma, chiến sĩ phản kháng lưu lại cùng nhau cản phía sau với hắn cũng bùng nổ ra chiến ý đồng quy vu tận, không để ý xương cốt và cơ bắp quanh thân hết thảy bị sức giật tháp đại bác điên cuồng oanh kích đánh gãy chấn vỡ, giống như lấy toàn bộ sinh mệnh và tất cả hi vọng đều dung nhập trong rắn lửa phun trào ra, nhất thời đánh cho con rối chiến đấu cùng Thằn Lằn Xương Khô của người tu tiên hầu như không chui ra được.

Chiến sĩ phản kháng còn lại nhân cơ hội vận chuyển Địa Hành Thần Long tới cực hạn, từ trong đường hầm bốn phương thông suốt, rắc rối phức tạp chạy đi.

Sâu trong lòng đất truyền đến từng vụ nổ, hệ thống đường hầm vốn đã phức tạp như mê cung càng biến thành một đống tơ vò, không thể truy tung.

“Chúng ta cũng đi thôi!”

Tả Kinh Vân là một người cuối cùng đi lên Địa Hành Thần Long “tàu Xuyên Vân”, nhìn Ngụy Long Đào ở giữa bão đạn cùng răng nhọn tung hoành ngang dọc thật sâu, nghiến răng nói: “Nhất định phải tìm được ‘thánh điện’, báo thù cho toàn bộ huynh đệ tỷ muội hôm nay cùng mấy trăm năm qua chết đi!”

Đúng lúc này, mấy con rối chiến đấu và mấy con Thằn Lằn Xương Khô bỗng xé rách lưới lửa của chiến sĩ phản kháng, lao về phía “tàu Xuyên Vân”.

Tả Kinh Vân nâng tay đánh ngay, nhưng một bóng người màu xám nhanh hơn so với tốc độ cô nổ súng, chính là con rối chiến thú hình thái Nhện Sói kia của Lưu Ly.

Ở cùng lúc Tả Kinh Vân đánh nổ mấy con rối chiến đấu còn lại, nó hung hăng lao về phía một con Thằn Lằn Xương Khô, chi sắc bén đâm thật sâu vào trong cơ thể đối phương, dây dưa với Thằn Lằn Xương Khô, rơi xuống sâu trong mỏ quặng đen sì, ngay sau đó nổ tung ra một đóa hoa lửa màu lam, nho nhỏ.

Tả Kinh Vân khẽ nhíu mày.

Thật ra cô hoàn toàn có thể giải quyết vài cái phiền toái này, không cần hy sinh một con rối linh năng.

Nhưng nhìn bộ dáng Lưu Ly ánh mắt đăm đăm, trán đổ mồ hôi lạnh, tiểu cô nương nhắm chừng cũng bị dọa hỏng rồi, lựa chọn chiến thuật tương đối ổn thỏa thật ra cũng không sai.

Tả Kinh Vân không có thời gian nghĩ nhiều, đập mạnh cửa khoang Địa Hành Thần Long: “Đi!”

Lý Diệu thao túng hài cốt Nhện Sói bị Thằn Lằn Xương Khô bị thương nặng hung hăng cắn xé.

Nguyên thần của hắn lại ẩn nấp đến trong tàu Kiêu Long, ở dưới vụ nổ, ánh lửa và Thằn Lằn Xương Khô yểm hộ, lặng yên không một tiếng động chui vào trong khe đá tầng dưới chót của mỏ quặng bỏ hoang.

Tàu Kiêu Long cũng mang một mũi khoan nho nhỏ, là một hảo thủ lên trời xuống đất.

Bên trên đánh sôi nổi như vậy, tự nhiên tuyệt đối không ai có thể cảm giác được hắn lấy loại phương thức quỷ dị này lẳng lặng ngủ đông ở đây.

Thẳng đến khi Địa Hành Thần Long “tàu Xuyên Vân” của Tả Kinh Vân hoàn toàn biến mất ở sâu trong đường hầm, hơn nữa thả ra bom tinh thạch nổ sập chỉnh thể đường hầm, Lý Diệu mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, một lần nữa đặt sức chú ý lên trên chiến trường.

Sau đó, lòng hắn lại căng thẳng lên.

Theo thời gian chuyển dời, càng nhiều mũi khoan loại nhỏ từ trên vách đá xung quanh mỏ quặng bỏ hoang khoan vào, làm chiến sĩ phản kháng mệt mỏi, khó lòng phòng bị.

Đả thông mỗi một đường hầm, sẽ có nhiều con rối chiến đấu và Thằn Lằn Xương Khô hơn ùa vào.

Khi binh chủng kẻ địch thăng cấp đến quân chính quy “chiến đoàn Thiên Nhãn” mặc tinh khải, cùng với những “người trực tiếp” điên điên khùng khùng kia, phòng tuyến chiến sĩ phản kháng rốt cuộc toàn diện sụp đổ.

“Người tu chân vạn tuế, tổ chức Tinh Quang vạn tuế!”

“Ha ha ha ha, lão tử uất ức năm mươi lăm năm, chính là hôm nay đánh sảng khoái nhất, thực con mẹ nó đáng giá!”

“Cùng chết đi, tạp chủng đến từ bầu trời!”

Các chiến sĩ phản kháng rống giận, điên cuồng cười lên, nước mắt trào ra, vác pháo tinh từ nóng đến mức hầu như sắp hòa tan lao về phía kẻ địch, sau đó hóa thành những quả pháo hoa lấp lánh đến chói mắt trong dòng lũ sắt thép.

Mỗi một quả pháo hoa đều như là một quả bom tinh thạch, ở sâu trong nguyên thần Lý Diệu hung hăng nổ tung, làm hắn phẫn nộ đạt đến cực hạn, hận không thể lao ra ngay bây giờ, kề vai chiến đấu với đạo hữu tinh hải trung ương, làm nguyên thần của mình hết thảy hóa thành lửa giận, điểm hỏa thậm chí dẫn nổ cả mỏ quặng bỏ hoang.

Huyết Sắc Tâm Ma ở bên cạnh nguyên thần của hắn phát ra tiếng thét chói tai, thậm chí phóng ra các gợn sóng màu máu dây dưa nguyên thần của hắn, không cho hắn xúc động làm việc: “Vô dụng, số lượng đối phương thật sự quá nhiều, hơn nữa đều là tạp ngư và vật hi sinh, giết sạch một đám còn có thể có gấp mười trở lên, viện quân cuồn cuộn không ngừng xông lên, thậm chí bại lộ chúng ta tồn tại, cả khu vực đều bị bom khoan đất hoặc là quỹ đạo oanh tạc hóa thành địa ngục thật sự. Chúng ta không đáng ngọc đá cùng vỡ với loại tiểu nhân vật cấp bậc này nhỉ?

“Với lại, nguyên thần của chúng ta còn chưa dung hợp với thân thể, cho dù ngươi bây giờ liều cái mạng già, nhiều nhất phát huy ra 10% sức chiến đấu, có ích gì?

“Chờ nguyên thần trở về, mang tinh khải và Cự Thần Binh đều võ trang, lại tìm được độc thủ nấp ở phía sau màn ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’, ngươi lại cuồng tính đại phát cũng không muộn mà!”

“Ta biết.”

Lý Diệu nói từng chữ một, thần niệm như tơ nhện hư vô mờ mịt, từng sợi như gần như xa khóa mục tiêu Ngụy Long Đào hãy còn chiến đấu hăng hái đẫm máu.

Gã tựa như thật sự muốn thực tiễn lời thề “cản phía sau”, liều mạng vung Phần Thiên chiến phủ, mang chiến sĩ phản kháng ở bên người đưa hết đến sâu trong đường hầm.

Anh dũng cỡ nào, dũng mãnh cỡ nào, lại là vĩ ngạn cùng vô tư cỡ nào.

Giờ phút này, mặc dù giặc cướp và hung nhân ý chí sắt đá nhìn thấy, chỉ sợ cũng phải vì Ngụy Long Đào mà giơ ngón tay cái lên, khen một tiếng: “Hảo hán tử!”

Lý Diệu lại không có chút nào cảm động cùng khâm phục.

Hắn thật sự giống như biến thành một bộ máy tính hình người, ngưng tụ toàn bộ sức tính toán đến bên người Ngụy Long Đào, nói chuẩn xác hơn, là trên những viên đạn, phi kiếm và huyền quang trong đường tơ kẽ tóc cọ sát qua bên người Ngụy Long Đào.

“Ngụy Long Đào hẳn là cao thủ cấp Nguyên Anh, rất có thể đạt tới Nguyên Anh kỳ trung giai thậm chí cao giai.”

Lý Diệu lạnh lùng nói, “Nhưng mặc dù là Nguyên Anh kỳ đỉnh phong, cũng không tính là tồn tại vô địch, đối mặt cơn sóng sắt thép, chiến thuật biển người và hỏa lực dày đặc như bão táp mưa sa, vẫn sẽ bị thương.

“Mà Ngụy Long Đào lấy sức một người, kịch liệt chiến đấu kẻ địch số lượng vượt qua hắn gấp trăm lần, đánh kịch liệt lâu như vậy, vẫn có thể thi triển ra thân pháp né tránh hoàn mỹ như thế, như có thể cảm giác được trước quỹ tích công kích của đối thủ, thật sự là... Thiên phú dị bẩm, không thể tưởng tượng nha!

“Ngươi xem, ngươi xem, nhìn thấy chưa, một phát súng gần trong gang tấc, rõ ràng rất có cơ hội đánh trúng đầu hắn, đánh nổ ít nhất là quấy nhiễu camera trên mũ giáp của hắn, nhưng đối phương lại ma xui quỷ khiến run tay lên một cái, bắn trượt.

“Ngươi thấy thế nào?”

“Cái này sao...”

Huyết Sắc Tâm Ma nói: “Ba loại khả năng.

“Thứ nhất, Ngụy Long Đào sở trường công kích tinh thần, ở trong âm thầm hướng tâm linh và tầm mắt của mấy trăm người tu tiên bao gồm con rối linh năng và Thằn Lằn Xương Khô đều thực thi quấy nhiễu.

“Thứ hai, những người tu tiên và con rối linh năng kia vây công Ngụy Long Đào đều là kẻ mù, gần như vậy cũng không đánh trúng yếu hại.

“Thứ ba, rất đơn giản, người tu tiên nhả kèo rồi.”
Bình Luận (0)
Comment