Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2118 - Chương 2074: Người Tu Tiên Hoàn Mỹ Nhất!

Chương 2074: Người tu tiên hoàn mỹ nhất! Chương 2074: Người tu tiên hoàn mỹ nhất!Chương 2074: Người tu tiên hoàn mỹ nhất!

Lệ Gia Lăng ở trong hành lang lạnh như băng cướp đường chạy như điên, vết thương quanh thân như hoa văn yêu dị hoàn toàn bao phủ gã.

Mà ở trong hành lang phía sau gã, lại lưu lại một mảng hài cốt be bét máu thịt, giống như đường tiêu hóa của hồng hoang cự thú.

“Ở nơi đó, mau ngăn hắn!”

“Nguy hiểm, đừng tùy tiện tiến lên, nổ súng!”

Xa xa gần gần truyền đến người tu tiên gầm rú vừa sợ vừa giận, công kích của đối phương đã sớm không cực hạn ở gây tê, mà là lấy các loại pháp bảo có tính công kích nguy hiểm nhất phủ đầu đánh tới.

“RẦM!”

Một đạo huyền quang hung hăng phát nổ ở ngực thiếu niên, nổ hắn lảo đảo một cái mới ngã xuống đất, vừa vặn tránh thoát ba thanh phi kiếm từ sau lưng hướng hắn bắn tới.

Mà hắn ở trong nháy mắt ngã trên mặt đất, mỗi một khớp quanh thân đều như là mọc lò xo, vô cùng quỷ dị thay đổi phương hướng, hướng phía sau bắn đi, như gió xoáy lao vào giữa ba người tu tiên: sau “Rắc rắc rắc rắc” vài tiếng nổ vang, công kích hoa cả mắt, tinh khải của mấy người tu tiên này ùn ùn nổ tung, ngã bay về phía sau.

Lệ Gia Lăng nhân cơ hội chui vào một ngã rẽ.

Vách tường kim loại của ngã rẽ vô thanh vô tức trượt ra, tháp đại bác tinh từ hoàn toàn tự động hoá lật lại, đôi mắt thiếu niên bị huyền quang trí mạng điểm hỏa.

“Ôi ôi ôi ôi!”

Cả khuôn mặt Lệ Gia Lăng đều như là muốn thiêu đốt lên, sâu trong yết hầu phát ra gầm rú không biết là vui sướng hay phẫn nộ, tốc độ chợt tăng vọt đến cực hạn, từ giữa bốn tháp đại bác tinh từ chạy qua.

Bốn tháp đại bác tinh từ đều “Vù vù” toát ra tia lửa, run rẩy và co giật kiểu như máy móc, thẳng đến khi Lệ Gia Lăng biến mất ở cuối hành lang, mới cùng lúc phát nổ!

Mà ở một đầu khác của hành lang, chờ đợi Lệ Gia Lăng lại là vượt qua năm mươi bộ tinh khải hỏa lực siêu nặng, bọn họ bịt chặt con đường chạy trốn duy nhất.

Vũ Anh Lan đứng ở trước mặt những khải sư này, hai tay chắp sau lưng, nét mặt thoải mái, ý vị sâu xa nhìn Lệ Gia Lăng.

Từ ngọn lửa nhảy nhót bất định sâu trong đôi mắt đó có thể thấy được, vị chủ nhân “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” này, đối mặt “thí nghiệm thể” mất khống chế, so với nói là ngoài ý muốn cùng bất mãn, chẳng bằng nói là mừng rỡ như điên.

“Ngươi chơi đủ rồi chứ?”

Vũ Anh Lan cẩn thận đánh giá vết thương nhanh chóng khép lại quanh thân Lệ Gia Lăng, như là tỉ mỉ đánh giá một kiệt tác hoàn mỹ, thản nhiên nói: “Nếu còn muốn tiếp tục chơi, ít nhất cũng cần nghỉ ngơi trước một phen chứ!”

“Tránh ra! Tránh ra! Tránh ra!”

Hai mắt Lệ Gia Lăng đỏ rực, mắt điếc tai ngơ, quanh thân dâng trào sương máu, hóa thành yêu ma giương nanh múa vuốt, lao về phía Vũ Anh Lan: “Tránh ra cho ta, bằng không chính là chết!”

“Bá!”

Sương máu của Lệ Gia Lăng hóa thành móng vuốt quái dị, cào ra ba luồng hào quang đỏ như máu, hung hăng chụp vào động mạch cổ của Vũ Anh Lan, thậm chí muốn giật cả đầu hắn xuống!

“Chậc chậc chậc chậc, thực độc ác nha.”

Vũ Anh Lan cười nhẹ, hắn chưa trang bị tinh khải, chỉ là mặc thường phục không có gì đặc biệt, tốc độ so với người tu tiên trang bị tinh khải trinh sát tính cơ động siêu cao càng nhanh hơn, không có ai nhìn thấy hắn là như thế nào né tránh Lệ Gia Lăng công kích, chỉ nhìn thấy Lệ Gia Lăng như là va phải một ngôi sao băng không tồn tại, hung hăng bay ra ngoài, “ẦM” một tiếng nện ở trên vách tường hành lang kim loại, đập ra một vết lõm hình người.

“PHỐC!”

Lệ Gia Lăng phun ra cả mảng lớn máu tươi màu đen và bãi nôn màu trắng.

“Người trẻ tuổi, ngươi là kiệt tác hoàn mỹ nhất ta từng điều chế, lực lượng một số phương diện nào đó thậm chí so với ta càng cường đại hơn.”

Vũ Anh Lan chậm rãi hoạt động cổ tay và mắt cá chân, đi về phía Lệ Gia Lăng: “Nhưng ngươi chỉ có suông một thân lực lượng cường đại, lại căn bản không biết nên phát huy như thế nào, chỉ là đang tiêu xài năng lực quý giá nhất thượng thiên ban cho ngươi, không cảm thấy có chút lãng phí tâm huyết tất cả chúng ta bỏ vào trên người ngươi sao?”

“Các ngươi, các ngươi...”

Lệ Gia Lăng như là bị một cú đấm này hung hăng đánh cho tỉnh, vừa khóc vừa ho khan, một lần nữa giương nanh múa vuốt lao lên: “Đều là ác ma, ác ma!”

“ẦM!”

Hắn một lần nữa bị Vũ Anh Lan nặng nề đánh bay ra ngoài, một lần này nắm tay của Vũ Anh Lan chưa dừng lại, lại một mực đánh đầu gã vào sâu trong vách tường kim loại, sau đó mới xòe năm ngón tay, gắt gao bóp chặt đầu của gã, kẹp tới mức ngay cả thiên linh cái của gã cũng vang lên “Rắc rắc”.

Vũ Anh Lan lôi Lệ Gia Lăng ra, quát một tiếng, thân hình trong tích tắc bành trướng gấp đôi, thường phục vốn rộng thùng thình cũng biến thành quần áo tu luyện bó sát người mỏng như cánh ve, mà gân xanh thô to quanh thân càng như là quấn đầy mãng xà, rõ ràng hiển lộ ở trên quần áo.

Hắn như là ném bao tải rách vung bừa thiếu niên ở trên mặt đất, trên tường thậm chí trần nhà, mỗi lần đánh phá đều phát ra tiếng nổ vang đất rung núi chuyển, làm người ta hoài nghi có phải bản thân “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” gặp pháo lớn oanh kích hay không, ngay cả rất nhiều người tu tiên hung hãn không sợ chết nghe xong da đầu cũng phát tê, âm thầm kinh hãi.

Mà thân thể máu thịt của Lệ Gia Lăng cũng mạnh mẽ đến trình độ không thể tưởng tượng, thấy Vũ Anh Lan loại cường giả cấp số này không hề giữ lại điên cuồng oanh tạc, thế mà còn chưa chết, vẫn có thể phát ra tiếng rên rỉ mỏng manh.

“Đủ rồi!”

Một thanh âm trầm thấp mà uy nghiêm từ phía sau đám đông khải sư truyền đến, mọi người vội vàng lao sang một bên, cung nghênh Lệ Linh Phong đến.

Vũ Anh Lan cười lạnh một tiếng, tùy tay ném thiếu niên sang một bên, lui ra.

“Các ngươi lui xuống trước đi.”

Lệ Linh Phong mặt không biểu cảm nhìn Lệ Gia Lăng, không ai biết hắn rốt cuộc đang suy nghĩ những gì.

Vũ Anh Lan rất cung kính vái một cái, rất nhanh đã mang theo đám đông người tu tiên đi sạch sẽ.

Trong hành lang tanh máu, chỉ còn lại có hài cốt be bét máu thịt đầy đất và hai người Lệ Gia Lăng, Lệ Linh Phong, ồ, có lẽ còn phải tính cả tàu Kiêu Long vẫn luôn giấu kín ở trong cơ thể Lệ Gia Lăng ―― nơi đó, là có hai luồng thần niệm của Lý Diệu cùng Huyết Sắc Tâm Ma!

“Ngươi rốt cuộc thức tỉnh rồi.”

Sau khi đám đông người tu tiên lệ thuộc “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” lui ra, giọng Lệ Linh Phong thế mà trở nên thuần hậu và... dịu dàng hẳn đi, mỉm cười nói: “Ta vẫn luôn nghĩ, có một ngày khi ngươi phá tan toàn bộ gông xiềng, hoàn toàn thức tỉnh sẽ là một bộ dáng như thế nào, thật không ngờ ngày đó so với trong tưởng tượng của ta còn buông xuống sớm hơn, càng không ngờ ngươi có thể làm ra biểu hiện đặc sắc tuyệt luân như thế.

“Tuyệt đối đừng bị lời nói của Vũ Anh Lan vừa rồi ảnh hưởng, hắn đã nắm giữ lực lượng khổng lồ như thế mấy chục năm, mà ngươi mới lần đầu tiên sử dụng, sẽ bị hắn đánh bại là chuyện đương nhiên.

“Nhưng ở dưới sự dạy dỗ của ta, điên cuồng tu luyện mà nói, không cần bao lâu ngươi liền có cơ hội vượt xa hắn!

“Tin tưởng tiềm lực của mình, xem xem con đường tanh máu phía sau ngươi đi, ác ma? Ha ha, rốt cuộc ai mới càng giống ác ma chứ?”

“Phù, phù, phù...”

Lệ Gia Lăng vô lực cuộn mình ở trong góc, vết thương vô cùng thê thảm quanh thân đang nhanh chóng khép lại, nhưng tinh thần vừa mới từ trong trạng thái cực độ phấn khởi giải thoát ra lại suy sụp cùng mê mang đến cực điểm.

Đôi mắt thất thần nhìn Lệ Linh Phong trước mắt mỉm cười, lại nhìn nhìn phía sau người tu tiên lưu lại chân tay cụt cùng lục phủ ngũ tạng, cuối cùng nhìn đôi tay của mình còn che kín gân xanh, tỏ ra dữ tợn vô cùng, môi thiếu niên mấp máy thật lâu.

“Ta giết người rồi, ta giết người rồi, ta giết người rồi...

“ỌE!”

Hắn ôm bụng, lại lần nữa nôn khan.

Chỉ tiếc tất cả mọi vật trong lục phủ ngũ tạng vừa rồi đều nôn không còn một mảnh, lúc này trừ tràn ngập mê mang, hối hận cùng phẫn nộ, lại là cái gì cũng chưa nôn ra.

“Vì sao, tất cả cái này rốt cuộc là vì sao!”

Nước mắt nóng bỏng lại vỡ đê tràn ra, thiếu niên như đóa hoa vừa mới chịu khổ chà đạp, bị đầm lầy ô nhiễm tiều tụy cùng run rẩy, không để ý tất cả hô to: “Ngươi là đại nhân vật cao cao tại thượng, bóp chết ta như là giẫm một con kiến đơn giản như vậy, vì sao cứ phải ép ta làm chuyện không muốn, phải đùa bỡn ta như vậy!”

“Chuyện không muốn?”

Ý cười của Lệ Linh Phong càng thêm thâm thúy và châm chọc, thưởng thức thi thể những người tu tiên bị Lệ Gia Lăng xé nát, thản nhiên nói: “Việc đã đến nước này, không cần thiết lừa mình dối người nữa, chẳng lẽ ngươi dám nói mình vừa rồi là ở dưới tình huống hoàn toàn đánh mất lý trí mới giết chết nhiều người như vậy, chẳng lẽ ngươi ở trong quá trình triển khai điên cuồng giết chóc chưa cảm giác được khoái ý không gì sánh kịp, chẳng lẽ đây không phải sự xúc động vẫn luôn ngủ đông ở sâu trong tâm linh ngươi, lại bị gông xiềng chết tiệt hung hăng trấn áp?

“Nhìn xem những thi thể vỡ tan tành kia, những thứ này đều là chứng cớ tốt nhất, chứng minh ngươi là một người tu tiên trời sinh, người tu tiên hoàn mỹ nhất, đây là bản năng của ngươi, là ngươi đích thực, ta chẳng qua là biết thời biết thế, ‘thúc đẩy’ ngươi một phát nho nhỏ mà thôi.”

Lệ Gia Lăng như là bị tia chớp đánh trúng sâu trong thần hồn, bộ dáng trợn mắt cứng lưỡi, khóc không ra nước mắt.

“Muốn giúp ngươi kiểm tra trước một phen hay không?”

Lệ Linh Phong thấy cảm xúc của hắn thoáng bình tĩnh trở lại, hỏi: “Tuy cơ năng tự mình khôi phục của thân thể ngươi cực kỳ cường đại, nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên ngươi giết chóc, toàn diện kiểm tra một phen tương đối bảo hiểm hơn.”

“Đừng động vào ta!”

Lệ Gia Lăng như là điện giật nhảy dựng lên, hai tay khoanh lại, run rẩy, nước mắt rơi xuống: “Đừng động vào ta, van cầu các ngươi ai cũng đừng động vào ta, để ta ở một mình, ta muốn hảo hảo bình tĩnh một lần, van cầu ngươi, van cầu ngươi...”

“Được, được, được, ngươi nên bình tĩnh một phen, làm rõ thân phận và sứ mệnh thật sự của mình.”

Lệ Linh Phong dang hai tay, ra hiệu mình tuyệt không có chút ác ý: “Không cần cầu ta, cũng không cần cảnh giác với ta như vậy, lần trước đã nói với ngươi, hôm nay ta muốn lập lại một lần nữa ―― ngươi từ trước tới nay không phải ‘thí nghiệm thể’ gì cả, ngươi cũng nên rõ ràng tuyệt đối không có ai sẽ đầu tư nhiều tài nguyên và tâm huyết như vậy đến trên thân vẻn vẹn một ‘thí nghiệm thể’. Trong mắt ta, ngươi là chiến sĩ hoàn mỹ nhất của Lệ gia, là người tu tiên một thế hệ mới, tiêu chuẩn nhất!”

“Ta không hiểu.”

Ánh mắt thiếu niên dần dần ổn định, giống như ở trong bất tri bất giác, bước vào tiết tấu của Lệ Linh Phong, hắn hoàn toàn từ trong bối rối cùng chán ghét vừa rồi giãy thoát ra, đối với bên cạnh nhiều người như vậy bị hắn giết chết coi như không thấy, lại nheo mắt nói: “Nói cho ta biết chân tướng, ta đã không phải ‘thí nghiệm thể’ gì cả, vì sao nhiều năm qua như vậy, vẫn luôn phải tra tấn ta tàn khốc như vậy.”

“Tra tấn?”

Lệ Linh Phong cười ha ha, bỗng thay đổi sắc mặt, hung hăng trừng mắt lên nhìn Lệ Gia Lăng: “Tiểu tử, đừng có hưởng phúc mà không tự biết, ngươi cho rằng ‘tra tấn’ như vậy, là thứ mỗi người đều có tư cách thừa nhận sao?

“Nói cho ngươi, đây không phải tra tấn gì cả, mà là tu luyện tiên tiến nhất, mũi nhọn nhất, cường đại nhất, bao nhiêu người cầu cũng cầu không được đâu!”
Bình Luận (0)
Comment