Chương 2073: Ta, chỉ là máy móc
Chương 2073: Ta, chỉ là máy mócChương 2073: Ta, chỉ là máy móc
Chiến đấu tàn khốc rốt cuộc chấm dứt.
Tả Kinh Vân mang “tàu Xuyên Vân” rách xơ xác lặn vào trong một chỗ khoang rỗng dưới lòng đất thiên nhiên, dọc theo một mạch nước ngầm khô cạn một đường thẳng tiến, liền có thể không cần phát động mũi khoan huyền quang, giảm tạp âm tới thấp nhất.
Hảo thủ nghe âm thanh dưới lòng đất của tổ chức Tinh Quang kề sát pháp bảo như lỗ tai kim loại vào vách đá bốn phương tám hướng, rất lâu cũng chưa nghe được phía trên truyền đến tiếng mũi khoan ma sát tầng đá.
Người tu tiên hẳn là không đuổi theo.
Tạm thời là an toàn.
Những người tu chân cuối cùng có thể thoáng thở phào một hơi, giành giật từng giây kiểm tra sửa chữa Địa Hành Thần Long, trị liệu thương thế của mình.
Làm công thần lớn nhất của trận chiến này, Quyền Vương cho dù rời xa đám người, tránh ở trong góc u ám của khoang rỗng dưới lòng đất, để Hàn Đặc và Lưu Ly hai đứa nhỏ giúp hắn cầm công cụ sửa chữa và cấu kiện dự bị, chữa trị chiến thể sắt thép hư hao.
Người ngoài đều biết uy danh hiển hách của “Quyền Vương” Lôi Tông Liệt, lại nhìn thấy hắn ở trong hai trận đại chiến cũng biểu hiện dũng mãnh vô song, thấy bộ dáng hắn chớ có lại gần, tự nhiên cũng không dám tiến lên quấy rầy.
“Miếng tản nhiệt số ba.”
Quyền Vương thông qua bốn camera lơ lửng ở trước mặt, quan sát thân thể vặn vẹo của mình, vừa tự hỏi phương án sửa chữa, vừa hướng Lưu Ly nói.
Lưu Ly vội vàng từ trong hòm cấu kiện dự bị tìm ra thứ Quyền Vương cần, hai tay nâng qua.
Nhìn thân thể Quyền Vương che kín kiếm lưỡi cưa và chiến đao chấn động bổ chém, cùng với súng đạn nổ và pháo tinh từ đánh phá, chi chít vết thương, vỡ nát, lại nghĩ đến cảnh tượng người khổng lồ sắt thép này không để ý tất cả che ở trước mặt mình và Hàn Đặc, câu “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ các ngươi” kia vẫn quanh quẩn bên tai, trong lòng Lưu Ly nóng lên, kìm lòng không được đi chạm vào thân thể vỡ nát của Quyền Vương, thiệt tình thực lòng nói: “Cảm ơn ngài, Quyền Vương đại nhân.”
Thấy cô gái vươn bàn tay múp míp tới, camera của Quyền Vương nhanh chóng co rút lại một phen, lại chưa né tránh, chỉ là lạnh lùng nói: “Không cần cảm tạ ta, các ngươi biết đây chỉ là một cuộc giao dịch, ta chỉ là vì mục đích ‘mạnh lên’, từ trong kho số liệu sàng chọn ra một loại lựa chọn nhìn như tối ưu hoá mà thôi.
“Huống chi, ta không phải nhân loại, tuy có thể mô phỏng ra tất cả tình cảm của nhân loại, nhưng đó cũng chỉ là số liệu đắp lên, mặc dù ngươi là thật tâm thực lòng cảm ơn ta, ta cũng sẽ không có chút cảm động.”
“Ài, là như thế này sao?”
Lưu Ly quậy đỏ bừng cả mặt, có chút xấu hổ nói: “Nhưng mà ngày đó ở tầng cao nhất của ‘thành Đại Thiết’, lúc Quyền Vương đại nhân mời chúng ta ăn cơm...”
“Đó chỉ là một loại ngụy trang, là mô phỏng ra tính cách của ‘Quyền Vương Lôi Tông Liệt’.”
Quyền Vương thản nhiên nói: “Nếu cần thiết, ta có thể mô phỏng ra mấy trăm loại tính cách khác nhau, hoặc cực độ bình tĩnh, hoặc dã man cuồng bạo, hoặc âm hiểm giả dối, hoặc xúc động dễ giận. Mô phỏng như vậy có thể giúp ta dung nhập trong hoàn cảnh chiến trường tốt hơn, có lẽ có lợi cho hoàn thành mục tiêu, nhưng cùng lúc cũng sẽ tiêu hao một bộ phận sức tính toán, làm tốc độ vận hành kho số liệu trung tâm của ta chậm đi, hơn nữa dẫn tới không ổn định ở trình độ nhất định.
“Cho nên, hai người các ngươi đã biết thân phận chân thật của ta, ta bây giờ lại cần điều lấy toàn bộ sức tính toán để tự hỏi phương án sửa chữa, thì không cần thiết duy trì mô phỏng phương diện tính cách ―― như vậy, có thể khiến hiệu suất sửa chữa của ta tăng lên 7% trở lên.”
Thật ra lần trước Quyền Vương đã từng nói với Lý Diệu, nhưng Lưu Ly mãi không thể lý giải: “Thật khó hiểu, nói cách khác, bộ dáng băng lạnh như bây giờ, mới là tính cách thật sự của Quyền Vương đại nhân sao?”
“Cũng không có ‘tính cách thật sự’ gì, thậm chí cũng không có ‘Quyền Vương đại nhân’ thật sự gì cả.”
Quyền Vương lạnh lùng nói: “Tính cách, tình cảm hoặc là ý chí, là thứ nhân loại mới có. Ta không phải nhân loại, cũng không có ý thức của mình, chỉ là... Một con rối, một vật phẩm, một cỗ máy sau khi lên đủ dây cót thì hướng phương hướng nào đó đi tới mà thôi, chẳng lẽ các ngươi trước kia chưa từng sử dụng con rối linh năng sao?”
“Đương nhiên từng dùng.”
Lưu Ly nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Nhưng Quyền Vương đại nhân cùng những con rối linh năng đó vẫn là không giống nhau, những thứ đó đầu óc ngu ngốc, chỉ có hạ đạt chỉ lệnh đặc biệt hoặc là đưa ra vấn đề đặc biệt, bọn nó mới có thể đáp lại, động cái là ‘Vù vù’ toát ra tia lửa, lâm vào trầm mặc.”
“Không có gì không giống nhau.”
Quyền Vương mặt không biểu cảm nói: “Những con rối linh năng cấp thấp kia sở dĩ thoạt nhìn ngu ngốc, bởi vì kho số liệu cùng tổ sách lược có thể cung cấp lựa chọn của bọn họ quá mức bần cùng, lại không có năng lực tự chủ học tập và thăng cấp.
“Kho số liệu và tổ sách lược của ta phong phú, là gấp bọn nó mấy ngàn lần, thoạt nhìn tự nhiên có thể đối với tất cả vấn đề của ngươi đều đối đáp trôi chảy.
“Nhưng ở trên bản chất, ta và mấy thứ kia không có gì khác nhau, đều là con rối và máy móc. Ngươi hướng ta đưa ra một vấn đề, ta sau khi trải qua tính toán phân tích, từ trong kho số liệu lựa chọn một tin tức nhìn như thích hợp nhất, lấy phương thức giọng nói làm ra đáp lại, làm quan hệ của chúng ta trở nên càng thêm hòa hợp, để hoàn thành tốt hơn mục đích ‘bảo vệ các ngươi’, như thế mà thôi, cờ lê nhiều công năng, cảm ơn.”
Lưu Ly đưa qua cờ lê nhiều công năng, thè lưỡi, cười tủm tỉm nói: “Thì ra Quyền Vương đại nhân cũng biết nói ‘cảm ơn’ nha, ngài không phải mới vừa nói ‘cảm ơn’ không có ý nghĩa sao?”
“Với ta mà nói, ‘cảm ơn’ không có bất cứ ý nghĩa gì, nhưng đối với nhân loại các ngươi mà thôi, đây là một loại phương thức biểu đạt thiện ý.”
Quyền Vương nói: “Ta tính toán được, nếu ta có thể biểu hiện thân mật hơn chút, hiệu suất hai người các ngươi giúp ta phân loại và sàng chọn cấu kiện dự bị cũng sẽ tăng lên, mà xác suất xảy ra sai lầm sẽ hạ xuống ―― đây là nguyên nhân ta phải cảm ơn ngươi.”
Lưu Ly sửng sốt hồi lâu, đỏ mặt nói: “Vô luận Quyền Vương đại nhân nói như thế nào, chúng ta cần phải cảm tạ ngài hẳn hoi. Ngài biết không, thật ra ngài... Thật sự là người tốt đó!”
“Logic sai lầm.”
Quyền Vương nói: “Các ngươi rất rõ, ta dù không tốt, cũng không phải ‘người’, chỉ là vì thực hiện mục tiêu không ngừng mạnh lên, lại cảm thấy vụ giao dịch này có thể có lợi, mới lựa chọn bảo vệ các ngươi.
“Nếu có cách khác có thể khiến ta trở nên mạnh hơn, lại phải giết chết rất nhiều người, ta cũng sẽ không chút do dự lựa chọn giết người, bao gồm giết chết hai người các ngươi ―― trên thực tế, ta đã từng giết chết rất nhiều rất nhiều người, nếu không làm sao có thể trở thành ‘Quyền Vương’ Lôi Tông Liệt?”
“Nhưng mà ―― “
Lưu Ly đỏ mặt lên, không biết từ đâu trào ra một luồng dũng khí, nói, “Ít nhất ngài sẽ không lựa chọn cực kỳ tàn ác hành hạ đến chết, đúng không?”
Quyền Vương trầm mặc một lát, nói: “Đúng.”
“Vậy thì đúng rồi.”
Lưu Ly nói: “Ta và Hàn Đặc từ nhỏ lớn lên ở Thế Giới Hoang Vu, cũng từng kiến thức vô số giặc cướp của Thế Giới Huyết Chiến, trong đó rất nhiều người đều là biến thái, kẻ điên, ác ma! Giết chết trẻ mới sinh còn chưa cai sữa, lột da sống người ta nhìn người ta máu tươi đầm đìa khiêu vũ, vứt người ta đến trong đàn thú biến dị phóng xạ cắn xé chết tươi, treo ngược người ta lên ở dưới ánh mặt trời phơi nắng vài ngày mới phơi nắng chết cùng đói chết... Loại chuyện này cũng không biết đã gặp bao nhiêu, từng nghe bao nhiêu, Quyền Vương đại nhân sẽ làm chuyện như vậy sao?”
“Sẽ không.”
Quyền Vương lắc đầu nói: “Nếu ta muốn giết người, khẳng định sẽ áp dụng phương pháp hiệu suất cao nhất và nhanh nhất, ta không thể lý giải cách làm dùng ba ngày ba đêm đi tra tấn một người, thiên đao vạn quả chậm rãi tra tấn hắn đến chết. Thế này đã lãng phí thời gian và tinh lực của mình, càng tăng thêm khả năng chạy trốn của đối phương, thật sự... Không có chút ý nghĩa nào cả.”
“Cho nên đó!”
Lưu Ly nở nụ cười: “Ở Nghiệt Thổ nơi như vậy, người như Quyền Vương đại nhân, đã có thể tính là người tốt rồi nhỉ, tựa như ba ba ta cùng Diệu lão.”
Quyền Vương trầm mặc rất lâu, hết sức chuyên chú điều tiết các khớp cùng phù trận động lực của mình, ước chừng năm phút đồng hồ sau mới nói: “Các ngươi không sợ ta sao?”
Lưu Ly và Hàn Đặc liếc nhau: “Chúng ta nên sợ ngài sao?”
“Ta không biết, nhưng từng có một số nhân loại là rất sợ chúng ta, sợ chúng ta loại trí tuệ nhân tạo này.”
Quyền Vương nói: “Các ngươi biết, ta từng đạt được một tòa chỗ tránh nạn hoặc là nói thư viện dưới lòng đất của Vũ Anh văn minh, bên trong để lại vô số tư liệu của Vũ Anh văn minh, trong đó cũng bao gồm một ít tác phẩm giải trí cùng nghệ thuật của bọn họ.
“Rất kỳ quái, ngay lúc đó Vũ Anh văn minh gặp phải đủ loại uy hiếp, có thể nói là loạn trong giặc ngoài không ngừng, nhưng ở trong không ít tác phẩm giải trí và nghệ thuật, lại đều mang kẻ địch tương lai chỉ về phía trí tuệ nhân tạo.
“Không biết vì sao, có một bộ phận người Vũ Anh tựa như rất sợ hãi trí tuệ nhân tạo loại hình tự mình học tập và thăng cấp xuất hiện, thậm chí cho rằng một ngày kia trí tuệ nhân tạo sẽ hủy diệt thế giới của bọn họ.
“Chẳng qua, kết quả hủy diệt Vũ Anh văn minh, vẫn là bản thân nhân loại.
“Ta cũng không biết nhân loại nên sợ hãi trí tuệ nhân tạo hay không, nhưng nếu ‘sợ hãi’ có thể định nghĩa thành cảnh giác đối với nguy hiểm chưa biết. Như vậy, có lẽ vẫn là ta tương đối sợ nhân loại các ngươi một chút.”
Lưu Ly và Hàn Đặc chớp chớp mắt: “Ngài, ngài sợ chúng ta?”
“Đúng vậy, ta sợ các ngươi.”
Quyền Vương nghiêm trang nói: “Một bộ phận số người trong các ngươi rất đáng sợ.”
Lưu Ly nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, không biết nên giải thích hoặc trấn an như thế nào, cô bỗng nhiên từ trong lòng lấy ra hũ kim loại cô coi như sinh mệnh, bốc ra một nắm nhỏ hạt giống ánh vàng rực rỡ, đưa qua.
“Đây là hạt giống Kim Khoa.”
Khuôn mặt tiểu cô nương đầy nụ cười rạng rỡ, ngây thơ vô tà nói: “Ta từng nghĩ, Nghiệt Thổ lớn như vậy, bằng lực lượng của một mình ta khẳng định không thể khiến Kim Khoa trồng khắp toàn bộ thế giới, cho nên ta quyết định, từ nay về sau, nếu có thể gặp được người tốt thật sự, thì tặng hắn một nắm hạt giống Kim Khoa, để hắn giúp ta một tay.
“Quyền Vương đại nhân, ngài nguyện ý giúp ta việc này, sau này đi đến nơi rất xa rất xa, khi gặp được mảnh đất thích hợp, giúp ta rải xuống một nắm hạt giống Kim Khoa đi!”
Camera của Quyền Vương đọng lại hồi lâu, có chút khô khan vươn cánh tay kim loại, tiếp nhận hạt giống Kim Khoa, đưa đến trước mắt nhìn thật lâu, đựng đến trong không gian trữ vật sâu trong ngực của mình.
“Được, ta sẽ làm hết sức.”
Nó trầm thấp nói, thanh âm không lạnh như băng nữa, lại mang theo hùng tâm và lửa giận bễ nghễ thiên hạ.
“Ài?”
Lưu Ly nhanh chóng chớp mắt, ngạc nhiên nói: “Quyền Vương đại nhân lại biến thành bộ dáng ngày đó mời chúng ta ăn cơm, ngài không phải nói mô phỏng ra tính cách như vậy, sẽ tiêu hao rất nhiều sức tính toán sao?”
“... Nếu như vậy có thể khiến các ngươi cảm giác thoải mái một chút, cũng không tính là rất nhiều.”
Quyền Vương rầu rĩ nói: “Dù sao ta đã sắm vai nhân vật ‘Quyền Vương’ Lôi Tông Liệt mười mấy năm, đã quen rồi.”
“Quá tốt rồi.”
Tiểu cô nương hoan hô: “Nếu có thể quen mãi, có lẽ có một ngày, Quyền Vương đại nhân có thể biến thành nhân loại thật sự thì sao!”
“Nhân loại thật sự quá mức phức tạp, ta chỉ sợ vĩnh viễn cũng không có khả năng thăng cấp thành các ngươi nhỉ?”
Quyền Vương ngừng lại một phen, tăng thêm giọng điệu, lặp lại nói: “Ta... Chỉ là một con rối, một cỗ máy.”