Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2116 - Chương 2072: Thay Đổi Sắc Mặt!

Chương 2072: Thay đổi sắc mặt! Chương 2072: Thay đổi sắc mặt!Chương 2072: Thay đổi sắc mặt!

“Ác như vậy!”

Mặc dù Lý Diệu đã sớm đoán trước được, năng lượng chất chứa ở trong cơ thể thiếu niên tuyệt không bình tĩnh giống mặt ngoài gã hiển lộ ra như vậy, nhưng loại biến đổi đột ngột từ đóng băng đến sấm sét này, vẫn khiến Lý Diệu âm thầm tặc lưỡi.

Mà đám đông người tu tiên sớm đã quen bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng, cái xác không hồn của Lệ Gia Lăng, càng có người mơ hồ biết mục đích của rất nhiều điều chế và thí nghiệm, chính là nghĩ cách bức bách hắn đại khai sát giới, lại từ đầu tới giờ vô ích.

Lệ Gia Lăng tuyệt đối sẽ không làm người ta bị thương ―― đây là quan niệm ấn tượng ban đầu của mọi người.

Không ngờ Lệ Gia Lăng sẽ bỗng nhiên bùng nổ làm khó dễ, không gian trong căn phòng bí mật quá mức nhỏ hẹp, tinh khải đám đông người tu tiên “đinh đương” va đập ngược lại trở thành một loại gánh nặng.

Lệ Gia Lăng phun ra một ngụm khí đục thật dài, giống như mười mấy năm buồn bực hết thảy bị phun ra, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh tàn khốc, như đây mới là bộ mặt thật sự của hắn!

Hắn bộ mặt dữ tợn, hình thái như quỷ mỵ, hóa thành hào quang chết chóc, nhảy lên nhảy xuống ở giữa người tu tiên.

Trên hai bàn tay cùng cánh tay của hắn đều mơ hồ tỏa ra các hoa văn màu vàng sậm, hình thành những tòa phù trận khó nắm bắt, tinh khải hợp kim siêu cường luyện chế thành, ở dưới hai tay của hắn xé rách, yếu ớt như trang giấy cùng tấm ván gỗ!

Mà ở trong nguyên thần của Lý Diệu cảm giác, linh diễm mãnh liệt mênh mông của Lệ Gia Lăng càng điên cuồng phá tan thân thể máu thịt trói buộc, hóa thành một con quái vật khổng lồ tám xúc tu vô hình.

Xúc tu linh năng tràn ngập cả căn phòng bí mật, gắt gao tập trung mỗi một hơi thở của mỗi một người tu tiên.

“Rắc!”

Lại một gã người tu tiên bị một chiêu đao tay lửa cháy lượn lờ của Lệ Gia Lăng hung hăng bổ trúng ngực, cả ngực đều lõm xuống, ngay cả áo giáp sau lưng cũng nổ tung ra.

“Rắc! Phốc!”

Một người tu tiên khác mặc tinh khải siêu trọng từ phía sau lao về phía Lệ Gia Lăng, mưu toan lợi dụng sức nặng của mình và lực đẩy tinh khải gắt gao đè thiếu niên ở trên sàn.

Nào ngờ Lệ Gia Lăng giống như sau gáy có mắt, giành trước tiến một bước, nắm lấy cổ tay một người tu tiên phía trước, cả áo giáp lẫn xương khớp hung hăng bóp nát, nhân cơ hội đoạt lấy trường đao trong tay đối phương, xoay tay lại đâm một phát, vừa lúc đâm ở ngực người tu tiên phía sau.

“Xẹt xẹt xẹt xẹt!”

Quanh thân người tu tiên mặc tinh khải siêu trọng phóng ra khiên linh năng cường đại, phát ra sương khói nham thạch nóng chảy gặp sông băng, gian nan ngăn cản chiến đao xâm nhập.

Lệ Gia Lăng mặt không biểu cảm, cổ tay run lên, chiến đao hóa thành một đống mảnh vỡ, lại ở dưới linh diễm của hắn lôi cuốn, biến thành một dòng lũ kim loại siêu cao tốc, toàn bộ đột phá khiên linh năng, hung hăng đánh vào trong ngực người tu tiên này!

Trong tích tắc, bốn năm người tu tiên đều bị Lệ Gia Lăng đánh bay đi, ở trên tường và trong góc run rẩy, không rõ sống chết!

Lệ Gia Lăng cười một tiếng dữ tợn, liếm liếm vết máu dính khóe miệng, hướng một bộ tinh khải hỏa lực mạnh quanh thân che kín súng ống lao tới.

Người tu tiên khống chế bộ tinh khải này phản ứng theo bản năng, súng đạn nổ, pháo tinh từ và máy phóng phi kiếm kiểu tổ ong quanh thân hết thảy nở rộ ra hào quang chói mắt.

“Đừng giết hắn!”

Người tu tiên cầm đầu kia hét lớn một tiếng: “Bắt sống!”

Người tu tiên khống chế tinh khải hỏa lực mạnh này hơi do dự, liền bị Lệ Gia Lăng nắm lấy nòng súng đạn nổ ở tay trái, hung hăng kéo.

Không biết là người tu tiên này kinh hãi, hay là động tác của Lệ Gia Lăng ảnh hưởng phản ứng của hắn, nòng súng phun trào ra mảng ánh lửa to lớn, đâm thẳng giữa ngực bụng Lệ Gia Lăng.

“ẦM” một tiếng, một quả cầu lửa ở ngực trở xuống cùng bụng trở lên của Lệ Gia Lăng hung hăng nổ tung!

Lệ Gia Lăng ngoảnh mặt làm ngơ, tốc độ không giảm chút nào, hai tay trực tiếp ấn lên ngực tinh khải người tu tiên này.

“ẦM!”

Tiếng nổ vang thứ hai, so với quả cầu lửa kia nổ tung ở giữa ngực bụng Lệ Gia Lăng còn kinh người hơn gấp trăm lần, theo linh năng của Lệ Gia Lăng từ hai bàn tay điên cuồng trào ra, trong mỗi một khe hở của tinh khải hỏa lực hạng nặng đều phun trào ra ngọn lửa hỗn loạn, người tu tiên bên trong thế mà bị cứng rắn đốt thành tro bụi!

Mất đi thân thể máu thịt chống đỡ, các khớp cùng chỗ nối tiếp đều bị chấn vỡ, bộ tinh khải này giống như tòa thành sụp đổ, “rầm rầm” rơi xuống đất.

Mọi người lúc này mới nhìn thấy giữa ngực bụng Lệ Gia Lăng xuất hiện một vết thương be bét máu thịt, vô cùng thê thảm, hầu như có thể xuyên thấu qua lục phủ ngũ tạng vỡ tan tành nhìn thấy xương cột sống.

Nhưng các luồng tơ máu và mầm thịt, lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được sinh trưởng ra, nhanh chóng chữa trị vết thương nhìn thấy ghê người.

Mọi người nghĩ tới năng lực của Lệ Gia Lăng vừa rồi bị dạ xoa lông xanh công kích mọi cách cũng không đánh trả, mình đầy thương tích như thế nào nữa cũng có thể trong giây lát chữa trị như lúc ban đầu, lại nghĩ đến sớm hơn trước đó, Lệ Gia Lăng lúc đối mặt thú biến dị phóng xạ dũng mãnh biểu hiện, không khỏi đều gian nan nuốt một ngụm nước miếng, sinh ra vài phần sợ sệt.

Lệ Gia Lăng nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, như hỗn hợp thể của dã thú và ác ma, phát ra một tiếng gào rống hưng phấn, hướng cửa chính đang nhanh chóng khép lại chạy trốn!

“Bá!”

Lệ Gia Lăng ở trên hành lang u ám lạnh lẽo chạy như điên, bốn phía đều là điểm dừng chân của hắn, trình diễn hình thái bước nhảy quỷ dị ba trăm sáu mươi độ.

“Này ―― “

Vẻ mặt hắn hỗn hợp hưng phấn và hối hận không khống chế được, thần hồn dao động lại bình tĩnh nói không nên lời: “Ngươi sẽ không là chưa đi ra theo chứ?”

“Ta đi ra theo rồi.”

Lý Diệu khống chế tàu Kiêu Long, không xa không gần bám theo phía sau thiếu niên, có Lệ Gia Lăng mục tiêu bắt mắt như vậy tồn tại, thật ra không cần lo lắng người khác sẽ tập trung sức chú ý ở trong không khí cái gì cũng không có, “Chỉ là có chút bị biểu hiện của ngươi rung động, thì ra ngươi ra tay độc ác như vậy?”

“Là bọn người kia điều chế ta thành bộ dáng bây giờ, từng chút một đau khổ mà ta thừa nhận đều là bọn hắn mang đến, bây giờ ‘hồi báo’ đến trên thân bọn hắn, có vấn đề gì?”

Ý cười âm lạnh ở đáy mắt Lệ Gia Lăng hầu như không che giấu được, sau khi đại khai sát giới gã hoàn toàn biến thành một người khác, “Bọn hắn đã muốn một cỗ máy giết chóc hoàn mỹ, vậy ta liền cho bọn hắn một cỗ máy giết chóc hoàn mỹ, bọn hắn nên vui vẻ mới đúng!”

Lý Diệu trầm mặc một lát nói: “Vừa rồi đối mặt con dạ xoa lông xanh kia, vì sao không ra tay, ta còn tưởng ngươi có cấm kỵ gì, ặc, kiểu như ‘Tuyệt đối không thể giết người’.”

“Tuyệt đối không thể giết người? Vậy không phải biến thành ngu ngốc?”

Lệ Gia Lăng đương nhiên lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta có rất nhiều rất nhiều người muốn giết, nhưng mãi chưa gặp được cơ hội thích hợp, dù sao bọn hắn đều là con kiến không quan trọng gì, cứ để bọn hắn sống thêm một đoạn thời gian, làm Lệ Linh Phong sinh ra phán đoán sai lầm đối với ta là được rồi!

“Ở trong đối kháng của ta với Lệ Linh Phong, ta hầu như không có bất cứ cơ hội nào, nếu có thể khiến hắn sinh ra phán đoán sai lầm đối với tính cách và phương thức tư duy của ta, mới có khả năng sáng tạo một tia cơ hội không phải cơ hội, cũng chính là bây giờ!

“Đừng nói nhiều như vậy nữa, vết thương bụng ta sắp khép lại, ngươi mau tránh vào đi!”

Nghe thiếu niên dùng giọng điệu hơi tỏ ra khoe khoang, kể ra bản thân hướng đại nhân vật của đế quốc khiêu chiến, lại nhìn thấy cả quá trình hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, đối với bản thân cùng người khác đều tàn nhẫn đến tột đỉnh, Lý Diệu càng lúc càng cảm thấy to đầu.

Vốn đã như một đống tơ vò đột nhiên chui ra tiểu quái vật như vậy, rốt cuộc nên phá giải như thế nào đây!

Còn có, Hàn Đặc, Lưu Ly và Quyền Vương bọn họ, bây giờ lại thế nào rồi?

...

Nghiệt Thổ, sâu trong lòng đất.

Một cuộc đại chiến xe khoan đất thảm thiết đang tiến hành đến thời điểm kịch liệt nhất.

Bắt giữ, chạy thoát cùng va chạm giữa xe khoan đất, có chỗ tương tự với tàu ngầm chiến đấu trong biển sâu, so với tàu ngầm chiến càng tàn khốc hơn gấp trăm lần.

Vô luận phe săn bắn hay là phe đào vong đều nín thở, cẩn thận lắng nghe sâu trong tầng đá truyền đến mỗi một luồng thanh âm nhỏ bé nhất, dựa vào đó xác định tọa độ và phương hướng của kẻ địch.

Mà bọn họ cũng sẽ ở trong tầng đá mình chui qua phun ra lượng lớn keo khô nhanh, cũng bố trí bom tinh thạch rậm rạp.

Keo dùng để trì hoãn tốc độ khoan thăm dò của đối phương, bom tinh thạch thì có thể phá hoại mũi khoan huyền quang của đối phương.

Nhưng vô luận cẩn thận trốn tránh như thế nào nữa, từ đầu tới cuối cũng có lúc không đường thối lui, chính diện va chạm.

Thường thường phải chiến đến còn một binh một tốt, thậm chí dẫn nổ toàn bộ bom tinh thạch và nhiên liệu tồn trữ trong xe khoan đất, đánh sập cả tầng nham thạch, mọi người đều đồng quy vu tận mới thôi.

Không có ai muốn ở trở thành tù binh ngàn mét dưới lòng đất, trong tầng nham thạch sâu không lường được.

Điều đó thường thường ý nghĩa kết cục so với tử vong càng đáng sợ hơn gấp trăm lần.

“Lưu Ly, cẩn thận!”

Từ hai ngày trước, sau khi từ mỏ quặng bỏ hoang lập tức giải tán, liền có xe khoan đất phương diện người tu tiên âm hồn không tiêu tan bám theo ở sau người, Địa Hành Thần Long “tàu Xuyên Vân” của Tả Kinh Vân rất xui xẻo bị đối phương nhằm vào, sau khi ở lòng đất tả xung hữu đột hơn hai mươi giờ, vẫn bị đối phương cắn một phát, tổn thất thê thảm nặng nề đến mức ngay cả Hàn Đặc và Lưu Ly hai đứa nhỏ này cũng phải ra trận.

Mắt thấy Lưu Ly đã sắp bị một cơn bão viên đạn quét trúng, Hàn Đặc hét to một tiếng, cả cánh tay trái hầu như nổ tung, phát ra một chuỗi hồ quang, hóa thành khiên bảo vệ kín không kẽ hở, cứng rắn giúp Lưu Ly chặn được một đòn trí mạng.

Nhưng toàn thân hắn cũng bị lực phản chấn bắn ra ngoài, một ngụm máu tươi điên cuồng phun ra, cánh tay trái vô lực buông thõng xuống.

“Ha ha ha...”

Người tu tiên cao to đối diện một lần nữa lấy nòng súng tráng kiện của pháo oanh kích xoay tròn nhắm vào cái đầu nho nhỏ của Lưu Ly, tựa như rất hưởng thụ khoái ý giờ khắc này, còn cố ý dừng lại một lát.

Sau đó, tiếng cười dữ tợn của hắn liền hóa thành kêu thảm.

Một cánh tay sắt thép từ ngực hắn chui ra, giơ toàn thân hắn lên cao giữa không trung, lại hung hăng nện xuống đất, đập thành một đống phế liệu be bét máu thịt.

“Quyền Vương đại nhân!”

Hàn Đặc và Lưu Ly vừa mừng vừa sợ hô lên.

Quyền Vương như vừa mới xuyên qua một cơn bão có tính hủy diệt, chiến thể sắt thép có thể dùng “không còn miếng da nào lành lặn” để hình dung, bốn cánh tay xé rách hai cái, giữa ngực bụng còn có bảy tám mươi lỗ thủng trong suốt, “Vù vù” toát ra tia lửa.

Nhưng, ở phía sau nó, lại là một chiếc xe khoan đất của người tu tiên ầm ầm nổ tung, hừng hực bốc cháy, cùng với thi thể người tu tiên vỡ tan tành và mảnh vỡ tinh khải đầy đất.

“Nằm úp sấp xuống.”

Quyền Vương mặt không biểu cảm, thờ ơ đối với hai đứa nhỏ hoan hô, thản nhiên nói.

Hàn Đặc và Lưu Ly hơi ngẩn ra, liền cảm giác có một dòng lũ như nham thạch nóng chảy từ đỉnh đầu mình cọ sát qua, phía sau hai người lại lần nữa truyền đến người tu tiên kêu thảm.

“Không phải sợ.”

Quyền Vương bảo vệ Hàn Đặc và Lưu Ly ở sau người, nhìn nắm tay dính máu của mình, bình tĩnh nói: “Ta sẽ bảo vệ các ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment