Chương 2099: Đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!
Chương 2099: Đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!Chương 2099: Đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!
“Ba! Ba! Ba!”
Huyền Cốt Huyết Dực hóa thành vòng xoáy sâu trong biển lớn, từng luồng thủy triều linh năng như nham thạch nóng chảy ở đáy biển hướng bốn phương tám hướng trào đi, không gian phạm vi vài trăm mét đều tràn ngập thần hồn và linh năng của Lý Diệu, giống như là não vực của hắn kéo dài!
Hắn có thể dễ dàng thao túng mỗi một luồng gợn sóng linh năng mỏng manh nhất trong không gian mấy trăm mét này.
Cũng có thể ở trong tích tắc, cảm ứng được mỗi một hạt tro bụi run rẩy trong không gian phạm vi vài trăm mét.
Đây là sự khủng bố nhất của cảnh giới Hóa Thần so với cảnh giới Nguyên Anh thần thông hoàn toàn mới nguyên thần phóng ra ngoài, hóa thành lĩnh vực, tạo nên một tiểu thế giới chuyên thuộc về mình!
Hắn chính là chúa tể của một vùng thiên địa này, hắn chính là quân vương của thế giới này, trong thế giới cuồng bạo gió âm rít gào giận dữ, sóng đục ngập trời này, hắn chính là thứ chí cao vô thượng, thần!
Người tu tiên nhóm làm ra một cái tuyệt đối với nhận sai lựa chọn.
Bọn họ thấy Lý Diệu chỉ có lẻ loi một mình, mưu toan bằng vào ưu thế trên nhân số ùa lên, ở trong hành lang chật hẹp vuông góc bao vây Lý Diệu nhiều vòng, lấy hỏa lực như bão táp mưa sa, thao thao bất tuyệt hoàn toàn bao trùm.
Chỉ tiếc, dùng chiến thuật biển người để đối phó một Nguyên Anh lão quái có lẽ còn có thể hiệu quả, nhưng dùng để đối phó Hóa Thần lão quái, tuyệt đối không thể thực hiện được!
Không gian nhỏ hẹp, tinh khải người tu tiên chồng chất cùng một chỗ cao độ, ngược lại mang ưu thế “lĩnh vực tuyệt đối” của Lý Diệu phát huy đến cực hạn.
Bởi vì tuyệt đại đa số người tu tiên đều xuất hiện trong phạm vi “lĩnh vực” của hắn, ngay cả trốn cũng không có chỗ mà trốn.
Trong tích tắc, Lý Diệu liền cảm giác được tuyến đường linh năng tuần hoàn, loại hình lò phản ứng tinh nguyên nén siêu cao trong tinh khải của bọn họ, kết cấu mỗi một thanh kiếm lưỡi cưa và chiến đao chấn động của bọn họ, mỗi một viên đạn linh năng đang ở trong nòng súng vận sức chờ phát động tùy thời chuẩn bị gào thét lao ra chấn động, thậm chí bao gồm mỗi một lần hít thở cùng tim đập của bọn họ, cùng với mỗi một giọt mồ hôi lạnh từ trán bọn họ che kín gân xanh thẩm thấu ra.
Toàn bộ người tu tiên ở trước mặt Lý Diệu đều không có chỗ nào để ẩn nấp, tinh khải hóa thành thủy tinh bán trong suốt, mạch máu, thần kinh thậm chí lục phủ ngũ tạng đều thấy rõ ràng!
Thậm chí ở lúc đầu dây thần kinh của bọn họ còn chưa co rút lại, Lý Diệu liền có thể đoán trước được động tác một bước tiếp theo của bọn họ!
“Vù!”
Đang lúc hệ thống khống chế hỏa lực ở tinh khải của toàn bộ người tu tiên đều gắt gao tập trung Lý Diệu, Lý Diệu bỗng nhiên biến mất từ trên máy tính của bọn họ.
Hắn rõ ràng lơ lửng ở trước mặt những người này, thậm chí không cần camera quét, dựa vào mắt thường có thể rõ ràng nhìn thấy.
Nhưng con trỏ khống chế hỏa lực trên màn hình máy tính lại sững sờ, hư vô mờ mịt, hoàn toàn không khóa được mục tiêu.
Giống như xuất hiện ở trước mắt bọn họ không phải nhân loại, mà là một du hồn không có thực thể!
Một giây tiếp theo, Lý Diệu đã hành động.
Đôi cánh dài ba bốn mươi mét, lượn lờ lửa máu và ánh vàng bỗng tăng vọt đến dài gần trăm mét, bao phủ hơn trăm người tu tiên, cấp tốc xoay tròn, hóa thành một mảng gió xoáy hung ác mãnh liệt!
Tiếng kinh hô, tiếng đấu hỏa lực, tiếng va chạm và tiếng nổ không dứt bên tai. Những người tu tiên không để ý tới an nguy của đồng bạn, điên cuồng hướng trong gió xoáy màu đen phun ra huyền quang và viên đạn, lại như là đang nuôi nấng một con Thao Thiết khổng lồ, ngược lại làm gió xoáy màu đen thể tích càng lúc càng lớn, cuốn thêm càng nhiều người tu tiên vào!
“Phốc! Phốc phốc phốc phốc!”
Khi gió xoáy màu đen xoay tròn đến cực hạn, không ít tinh khải vỡ tan tành thậm chí người tu tiên đang hừng hực thiêu đốt đều bị hung hăng ném văng ra, hóa thành những viên đạn pháo nhanh như điện chớp, đập mạnh đến trên tường thủy tinh trong suốt của nhà tù xung quanh.
Lực lượng va đập to lớn, không ít người tu tiên còn chưa kịp chia năm xẻ bảy đã bị trực tiếp hoá khí, mà lò phản ứng tinh nguyên nén siêu cao của tinh khải bọn họ, thì biến thành một những quả bom tinh thạch uy lực cường đại, ở trên tường thủy tinh trong suốt liên tiếp phát nổ!
Tường thủy tinh trong suốt có kiên cố nữa, cũng không chịu được tinh khải va chạm liên tiếp, “Rắc rắc, rắc rắc”, trên không ít tường thủy tinh xuất hiện khe hở mạng nhện đan xen ngang dọc.
Chiến ca cuồng bạo làm người ta nhiệt huyết sôi trào càng thêm to rõ, hầu như toàn bộ tù phạm đều ở trong tòa ngục giam như địa ngục này trải qua cuộc sống muốn sống không được, muốn chết không xong, hận thấu xương đối với ngục tốt, giờ phút này nhìn thấy Lý Diệu giết hại ngục tốt như giết gà giết chó, càng kích động không thể tự giữ mình.
Bọn họ vừa phối hợp Lý Diệu không ngừng húc tường thủy tinh trong suốt, mưu toan hoàn toàn đánh nổ những khe hở mạng nhện kia; vừa phát ra tiếng rống giận thú tính nguyên thủy, tận tình phát tiết sự phẫn nộ cùng khoái ý của mình. Bọn họ còn chưa biết tên Lý Diệu, nhưng ở trong mắt bọn họ, Lý Diệu đã trở thành hóa thân của sự phẫn nộ vô biên bọn họ mấy chục năm bị nhốt cùng tra tấn tích tụ tới cực điểm!
ẦM!
Lại có một tên ngục tốt bị Lý Diệu hung hăng đánh bay ra, va thật mạnh vào trên một bức tường trong suốt thủy tinh tràn ngập nguy cơ.
Người này sinh mệnh lực tương đối ương ngạnh, xương khớp vỡ hết, ngũ tạng đều rạn nứt, trong lúc nhất thời thế mà còn chưa chết đi.
Nhưng còn chưa chờ hắn giãy dụa một lát, từ trong khe hở vỡ vụn của tường thủy tinh trong suốt đã vươn ra một cái móng vuốt lông xù, lập tức bóp chặt cổ hắn, dùng sức bẻ, cứng rắn giật gãy xương sống của hắn!
Rầm! Rầm rầm rầm!
Rốt cuộc, tên tù phạm đầu tiên húc vỡ tường thủy tinh trong suốt, từ trong lỗ thủng thò ra cơ thể cường tráng máu tươi đầm đìa, dùng ánh mắt vô cùng sùng bái chăm chú nhìn sát thần Lý Diệu sâu trong gió xoáy màu đen, phát ra tiếng rít gào tràn ngập ý chí giết chóc và phản kháng tương tự!
Tiếng cảnh báo của ngục giam tổ ong càng thêm chói tai cùng hốt hoảng.
Nhưng tiếng cảnh báo bén nhọn nữa cũng bị khúc quân hành địa ngục cuồng bạo vô cùng của Lý Diệu hoàn toàn che giấu.
Mấy trăm tên ngục tốt đều sợ tới mức vỡ cả tim mật, ở dưới uy phong uy áp rợp trời rợp đất của Hóa Thần lão quái, căn bản không sinh ra được chút dũng khí phản kháng nào.
Không ít người nhấc chân bỏ chạy, mưu toan chạy trốn tới phía dưới hành lang vuông góc, lại tiến vào bộ phận chủ thể của “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa”.
Nhưng càng lúc càng nhiều tù phạm ở dưới sự trợ giúp của Lý Diệu đánh nổ tường thủy tinh trong suốt trước mặt, đạt được tự do tạm thời, ùn ùn lui vài bước, tăng tốc một cái tiến lên, bay về phía đám ngục tốt hốt hoảng chạy trốn kia, hung hăng đánh bay bọn họ ra ngoài.
Loạn rồi, loạn rồi, cả tòa ngục giam tổ ong đại loạn, càng lúc càng nhiều tù phạm như nước lũ vỡ đê chạy ra, ùn ùn hướng phòng khống chế chỗ giám ngục trưởng bên trên phóng đi, tuy quần áo tả tơi, tay không tấc sắt, nhưng thân thể máu thịt của bọn họ trải qua mấy chục lần điều chế, chính là binh khí giết chóc tốt nhất!
“Mau, mau kích phát ‘Thiên La Địa Võng’ đại trận đến cực hạn!”
Giám ngục trưởng ở trong phòng khống chế điên cuồng hô to.
“Ông...”
Một đợt tiếng vang nặng nề truyền đến, hồ quang tráng kiện như mãng xà từ phía dưới hành lang vuông góc gào thét dựng lên, trong tích tắc quét ngang cả ngục giam tổ ong.
Toàn bộ tù phạm đều bị từ trường mạnh mẽ ở bốn phương tám hướng dẫn dắt, tay chân không tự chủ được dang ra, bị gắt gao trói buộc ở vách tường cùng trên sàn.
Gông xiềng kia dây dưa thật sâu xương cột sống cùng đại não của bọn họ, miễn cưỡng phản kháng sẽ chỉ đau thấu tim, tuyệt đối không ai có thể ngăn cản.
“A! A! A!”
Đám tù phạm ngã chỏng vó phong ấn ở trên mặt đất, chỉ có thể trừng lớn đôi mắt sung huyết, phát ra tiếng rống giận không cam lòng.
“Hừ!”
Giờ phút này, Lý Diệu đã mang toàn bộ ngục tốt trong phạm vi trăm mét xung quanh dọn trống hết, hóa thành “đạn pháo” bắn về phía tường thủy tinh trong suốt.
Hắn nhìn quét một vòng tù phạm chung quanh bị trấn áp ở trên mặt đất, lại nghiêng đầu, nhìn chằm chằm phòng khống chế trên đỉnh đầu, tay trái để sau lưng, tay phải duỗi thẳng, xòe năm ngón tay.
Một quả cầu ánh sáng màu đỏ sậm ẩn chứa năng lượng cực độ nguy hiểm, lấy các luồng hồ quang màu vàng đậm làm khung xương, ở lòng bàn tay của hắn nhanh chóng ngưng tụ, xoay tròn và bành trướng!
“Không, không ổn!”
Giám ngục trưởng trong phòng khống chế như thấy được đôi mắt của Lý Diệu, cái đó giống như là hai siêu tân tinh ở trước mặt hắn phát nổ cùng lúc!
Giám ngục trưởng phản ứng theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng hắn từ sợi cơ bắp đến đầu dây thần kinh đến xương cột sống đã bị ánh mắt Lý Diệu phá hủy hết thảy, căn bản không di chuyển được nửa cái móng chân, chỉ có thể trơ mắt nhìn quả cầu ánh sáng màu đỏ sậm như hố đen kia càng lúc càng to, thẳng đến cuối cùng, tràn ngập cả tầm mắt của hắn, hoàn toàn hòa tan hắn và phòng khống chế!
Lý Diệu một phát pháo xử lý phòng tổng khống chế của ngục giam tổ ong.
Nhưng “Thiên La Địa Võng” đại trận đã phát động đến cực hạn, cũng không dễ dàng phá giải như vậy, ngàn vạn tù phạm vẫn như cũ dính chặt ở trên mặt đất.
“Hắc...”
Lý Diệu mỉm cười, ánh mắt một lần nữa chuyển tới phía dưới.
Hành lang đen sì giống như biến thành kết cấu bán trong suốt lấp lánh, làm hắn có thể dễ dàng cảm giác được, trạm trung chuyển linh năng chôn sâu ở chỗ sâu nhất của ngục giam tổ ong, cũng chính là ngọn nguồn cuồn cuộn không ngừng cung cấp năng lượng cho “Thiên La Địa Võng” đại trận.
Ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú tràn ngập chờ mong lại không dám tin của toàn bộ tù phạm, một màn kỳ tích vô tiền khoáng hậu đã xảy ra!
Lý Diệu cắm hai tay thật sâu vào trung tuyến giáp ngực tinh khải, hướng ra phía ngoài hung hăng bẻ.
Bộ tinh khải này hẳn là kim loại và tinh thạch mài thành, lại ở ngực hiển lộ ra kết cấu như thuỷ tinh thể của sinh vật.
Sau đó, theo một đợt quy luật vận động quỷ dị, trên đôi tay của Huyền Cốt Huyết Dực cũng hiện ra hai mảng thuỷ tinh thể to bằng trứng ngỗng.
Những luồng hồ quang và gợn sóng linh năng hiện lên ở hư không chung quanh bốn quầng thuỷ tinh thể, ở sau khi xẹt qua những luồng quỹ tích khó nắm bắt, thế mà ngưng tụ thành một chuỗi phù văn huyền ảo phức tạp lại rồng bay phượng múa, cuối cùng hết thảy bị hút vào trong bốn quầng thuỷ tinh thể.
Bốn mảng thuỷ tinh thể càng lúc càng sáng ngời, càng lúc càng chói mắt, càng lúc càng nóng rực, giống như là trên thân thể Lý Diệu chợt xuất hiện ra bốn vầng mặt trời nho nhỏ!
Ngay từ đầu, còn có không ít tù phạm mở to mắt nhìn chăm chú vào một màn không thể tưởng tượng này.
Nhưng rất nhanh, quanh thân Lý Diệu trào ra vết lốm đốm, liền mãnh liệt đến mức như là quầng mặt trời đại bùng nổ, làm người ta căn bản không thể nhìn thẳng.
Đến cuối cùng, cho dù bọn họ gắt gao nhắm mắt lại, cũng cảm giác hào quang không lỗ nào không vào hóa thành thanh kiếm sắc bén màu vàng, muốn hung hăng chọc mù đôi mắt bọn họ!
Đây là lực lượng bọn họ không thể địch nổi, thậm chí không thể trốn tránh, bọn họ chỉ có thể dốc hết toàn lực để rít gào và rống giận, dùng phương thức này phát tiết sự sợ hãi cùng khoái ý của mình.
Cho dù chết, bọn họ cũng muốn cùng với ngục giam tổ ong, cùng “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa”, cùng người tu tiên đồng quy vu tận!
“Đã lâu rồi, một trăm tỷ lần, Pháo Tế Bào Hủy Diệt, nổ cho ta!”
Khi mỗi một tuyến lạp thể trong mỗi một tế bào đều thiêu đốt đến cực hạn, cùng thần hồn sinh ra cộng hưởng tầng sâu nhất, Lý Diệu quát to một tiếng, hung hăng đẩy hai bàn tay ra ngoài!