Chương 2098: Huyền Cốt Huyết Dực, buông xuống!
Chương 2098: Huyền Cốt Huyết Dực, buông xuống!Chương 2098: Huyền Cốt Huyết Dực, buông xuống!
Lôi âm cuồn cuộn rống giận từng đợt, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng vỡ vụn và nổ mạnh long trời lở đất, hóa thành dòng lũ mãnh thú, theo màng tai lao vào trái tim cùng thần hồn của mỗi một tù phạm, ở trước mặt bọn họ trình diễn những màn ảo giác kỳ quái, tanh máu tàn khốc, không thể chịu đựng được!
Bọn họ giống như lại nhìn thấy hình ảnh mình bị ngục tốt và nhân viên nghiên cứu trói gô, cứng rắn ấn tới trên giường phẫu thuật đi tiếp nhận các loại điều chế tàn khốc; Giống như lại nhìn thấy những con dao giải phẫu và kìm sắt lập lòe ánh sáng lạnh, còn có những người tu tiên cười dữ tợn; lại nhìn thấy mình lần đầu tiên bị điều chế thành bộ dáng không ra người không ra quỷ; lại nhìn thấy thảm trạng mình ở dưới roi chiến điện từ và súng tấn công cao áp của ngục tốt uy hiếp, không thể không chém giết với thú biến dị phóng xạ cùng với tù phạm khác, chém giết đến mức mình đầy thương tích, máu tươi điên cuồng phun trào, xương vỡ đầy đất!
Đây không phải âm nhạc, mà là rên rỉ vô cùng đau khổ và tuyệt vọng đến từ chỗ sâu nhất của Cửu U Hoàng Tuyền.
Toàn bộ tù phạm đều gắt gao bịt kín tai, không muốn để ma âm này xỏ xuyên qua não vực của mình nữa.
Nhưng vô luận bọn họ tránh né và kháng cự như thế nào, thanh âm đến từ địa ngục này lại luôn rung động máu, xương cốt và hồn phách của bọn họ.
“A!”
Đám tù phạm phát ra tiếng gào rống không thể nhịn được nữa, đầu dùng sức húc ở trên tường thủy tinh trong suốt, húc cho cả tòa ngục giam tổ ong đều vang lên “Ào ào”.
Ngay tại thời điểm âm nhạc địa ngục này đạt tới trầm thấp nhất, đen tối nhất, tàn khốc nhất, bỗng nhiên, ở trong một mảng vụ nổ đinh tai nhức óc, nổ ra một tiếng rống giận như hồng hoang hung thú thức tỉnh.
Long trời lở đất, sét đánh giữa trời quang!
Thanh âm này như là ở trên căn phòng sắt tuyệt đối không có đường ra hung hăng nổ vỡ ra một lỗ thủng, ánh sáng cuồn cuộn chiếu vào như nham thạch nóng chảy.
Từ sau đó, tiết tấu âm nhạc càng lúc càng nhanh, làn điệu cũng càng lúc càng dâng cao, càng lúc càng kịch liệt, càng lúc càng cuồng bạo.
Tuyệt vọng biến thành hy vọng, đau khổ biến thành phẫn nộ, phẫn nộ hội tụ thành dòng lũ mãnh liệt mênh mông, tung hoành phá hoại!
Trước mắt đám tù phạm một lần nữa xuất hiện ảo giác, giống như bản thân cũng hóa thành một bộ phận của dòng lũ phẫn nộ này, phá tan nhà giam, phá tan ngục giam tổ ong, quét ngang cả tòa “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa”, những người tu tiên cao ngạo, nắm quyền sanh sát kia, chỉ có thể ở dưới dòng lũ của bọn họ run rẩy, bị bẻ gãy nghiền nát hủy diệt!
“Rống! Rống rống rống rống rống!”
Đám tù phạm huyết mạch sôi sục, đại não sôi trào, chỉ cảm thấy cả người tràn ngập lực lượng có tính bùng nổ không chỗ nào để phát tiết, liên tiếp đánh phá tường thủy tinh trong suốt, để lại ở trên tường những vết máu đậm đặc!
Cơn bão địa ngục đã thổi quét cả tòa ngục giam tổ ong, ngàn vạn tù phạm phẫn nộ, đều bị một khúc chiến ca đến từ chỗ sâu nhất của Cửu U Hoàng Tuyền hoàn toàn đánh thức!
“Sao, sao có thể như vậy?”
Trong phòng khống chế, đối mặt sóng âm như thủy triều ngập trời, giám ngục trưởng và ngục tốt đều bị rung động đến mức hồn vía lên mây.
“Có người xâm nhập hệ thống của chúng ta, phát ra âm nhạc cổ quái này!”
“Liên hệ giữa chúng ta cùng trung tâm khống chế bị chặt đứt, đang thử kết nối, nhắm chừng, nhắm chừng còn cần vài phút đồng hồ!”
Tin tức xấu liên tiếp truyền đến.
“Khốn kiếp...”
Cơ thịt trên mặt giám ngục trưởng run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phát động ‘Thiên La Địa Võng’ đại trận, bảo đảm mỗi một tù phạm đều thành thành thật thật nằm úp sấp ở trên mặt đất cho ta, đừng quậy ra một chút nhiễu loạn nào cho ta. Tất cả mọi người, toàn diện cảnh ―― “
“RẦM!”
Một chữ “Giới” cuối cùng còn chưa nói ra khỏi miệng, trên hành lang dựng thẳng như ống phóng tàu vũ trụ liền truyền đến tiếng đánh phá kinh thiên động địa.
Đó căn bản không phải thanh âm nhân loại có thể phát ra.
Trái lại như là có một con tàu vũ trụ hạng nặng, hoặc là một con dị thú vũ trụ trước đây chưa từng gặp, lấy tốc độ siêu cao hung hăng húc về phía cửa chính của ngục giam, rầm, rầm, rầm rầm rầm rầm, một lần lại một lần điên cuồng húc!
Cả tòa ngục giam tổ ong đều đang run bần bật.
Giám ngục trưởng và đám ngục tốt nhìn nhau, ba hồn bảy vía đều đang run rẩy, căn bản không nghĩ ra lực lượng thế nào có thể tạo thành động tĩnh to lớn như thế.
Đám tù phạm cho dù trì độn nữa, cũng ý thức được không thích hợp, khẳng định đã xảy ra chuyện gì ra ngoài dự liệh, giống như có người đang ―― tấn công ngục giam tổ ong!
Trong lúc nhất thời, trái tim của toàn bộ ngục tốt và tù phạm đều nhấc lên cổ họng, trơ mắt nhìn miệng cống đỉnh đầu bọn họ, ở trong chấn động như đất rung núi chuyển không ngừng vặn vẹo biến hình, lõm xuống phía dưới.
“Vù! Vù vù vù!”
Mấy chục cấu kiện nối tiếp đường kính ở nửa mét trở lên, dùng để cố định miệng cống và vỏ ngoài ngục giam tất cả đều bay ra, như viên đạn xẹt qua tầm mắt của mọi người, bắn vào sâu trong hành lang vuông góc.
Ngay sau đó, lại là một lần va chạm như san núi lật biển, miệng cống ngục giam tổ ong độ dày đạt tới năm mét trở lên, do bảy tầng tài liệu tổng hợp luyện chế thành, nặng tới một ngàn năm trăm năm mươi tấn, đủ có thể chống đỡ chủ pháo tàu vũ trụ đánh phá, đã bị người ta mạnh mẽ đánh nổ.
Ba bốn khối mảnh vỡ miệng cống nặng tới mấy chục tấn như vẫn thạch gào thét mà tới, rơi xuống sâu trong hành lang dựng thẳng mấy ngàn mét, phát ra tiếng vang nặng nề, đủ để mài vỡ trái tim của mỗi một tên ngục tốt!
Không đợi giám ngục trưởng phản ứng lại, hơn trăm người tu tiên thân hình vặn vẹo, thất khiếu đổ máu đều bị người ta từ phía trên đánh rơi xuống, vừa kêu thảm thiết, vừa hoa chân múa tay ngã xuống.
Tinh khải của không ít người đều “Vù vù” phun ra tia lửa thảm thiết, còn ở giữa không trung đã phát nổ, trái lại tránh khỏi thảm trạng ngã thành thịt nát.
Trái tim của giám ngục trưởng và toàn bộ ngục tốt hầu như nổ tung, hốc mắt sắp xé rách, mỗi một ngụm khí hít thở đều như là hít vào lửa mang theo bụi gai, trơ mắt nhìn quái vật kia đánh nổ miệng cống ngàn tấn, chậm rãi buông xuống trước mặt bọn họ.
Ra ngoài dự liệu, đó không phải cả một mũi đại quân, cũng không phải một con quái thú dài trên trăm mét, bề ngoài dữ tợn, mà chỉ là một người.
Nhưng lại là một người cường hãn cỡ nào chứ!
Hắn mặc một bộ tinh khải màu đen bán trong suốt, nhìn qua không phải kim loại cũng không phải gỗ, căn bản không thể nào phán đoán chất liệu cũng rất khó bị pháp bảo quét kim loại, pháp bảo quét nhiệt năng khóa mục tiêu, như mang tinh tú hắc ám đầy trời đều ngưng tụ lại với nhau, thâm thúy cùng thần bí nói không nên lời.
Ở giữa chất liệu màu đen trong suốt lấp lánh lại khó có thể nắm lấy, mơ hồ có thể nhìn thấy dây cáp màu đỏ tươi cùng màu vàng nhạt, đan xen ngang dọc, cấu tạo thành một mạng lưới lập thể phức tạp như thần kinh và mạch máu.
Mạng lưới này tăng lên trình độ lớn nhất tốc độ tuần hoàn linh năng của tinh khải, điểm sáng màu đỏ lốm đốm kia cùng hào quang màu vàng đậm sinh sôi không thôi, lại tăng thêm vài phần hương vị thần bí khó lường, hoa lệ đến cực điểm.
Giám ngục trưởng từ trước tới nay chưa từng gặp loại tinh khải tạo hình này, thậm chí chưa từng gặp tài liệu thần bí và phương thức cấu tạo tinh khải như thế.
Nhưng ở trong kinh nghiệm tương đối có hạn của hắn, tinh khải liền mạch tự nhiên cùng hoàn mỹ không sứt mẻ như thế chỉ ý nghĩa một sự kiện ―― Đó là tuyệt thế cường giả tung hoành tinh hải, và lực lượng hủy thiên diệt địa!
“Xì xì xì xì ―― “
Giữa dây cáp màu đỏ đậm cùng màu vàng đậm trong tinh khải thần bí cũng trào ra những chùm huyền quang to bằng sợi tóc, thế mà đâm ra ngoài tinh khải, từ lưng tinh khải lan tràn, như là có được sinh mệnh của mình không ngừng xen kẽ và biên chế, rất nhanh đã biên chế thành hai cái cánh “mạch máu” cùng “thần kinh” thật lớn.
Ngay sau đó, ánh lửa màu đen điên cuồng phun trào, ngưng tụ thành những cái lông vũ tinh xảo lại sắc bén không thể chống đỡ, bao trùm mạng lưới “mạch máu” cùng “thần kinh”, hóa thành đôi cánh thật lớn hai dài ba mươi mét, cực giàu sự kiêu ngạo cùng bá đạo!
Tinh khải màu đen, linh văn màu máu, hào quang màu vàng, đây là Lý Diệu vì xông pha đế quốc Chân Nhân Loại, ngưng tụ lực lượng toàn bộ Tinh Diệu Liên Bang, lại thêm đơn nguyên pháp bảo và hệ thống phù trận mũi nhọn nhất trong di tích hồng hoang luyện chế thành, tinh khải mạnh nhất liên bang có một không hai ―― Huyền Cốt? Huyết Dực!
“A a a a a a!”
Giám ngục trưởng và ngục tốt đều có thể cảm ứng được quanh thân Lý Diệu phóng ra gợn sóng núi sập đất nứt, bẻ gãy nghiền nát, cái đó giống như có cả một chiếc xe hỏa đường ray từ siêu cao tốc, từ trên mặt bọn họ hung hăng đè qua.
“Rống rống rống rống rống rống!”
Vô số tù phạm cũng thấy được một màn này, tuy không biết thân phận Lý Diệu, lại biết hắn tuyệt đối là kẻ địch của ngục giam tổ ong thậm chí “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa”, ngọn nguồn của “khúc quân hành địa ngục” kia.
Đám tù phạm bị hình tượng bá đạo vô cùng của Lý Diệu chấn nhiếp thật sâu, tiếng hò hét mừng rỡ như điên lại tăng lên một cấp, liều mạng đánh phá tường thủy tinh trong suốt, hò hét trợ uy cho Lý Diệu.
“Vù vù vù vù vù vù vù!”
Chỉ có mấy trăm con rối linh năng bị máy tính khống chế vẫn thờ ơ đối với Lý Diệu ra sân hoa lệ, ùn ùn từ trong hành lang bốn phương tám hướng phun trào ra, từ hình cầu vươn ra, thể hiện ra hình thái chiến đấu, hỏa lực khai hỏa toàn bộ!
“Hừ...”
Ẩn nấp ở dưới mặt nạ màu đen sậm, trên mặt Lý Diệu hiện ra nụ cười sốt ruột không chờ được, nhẹ nhàng liếm khóe miệng, vươn một ngón tay.
Giữa không trung, vô số súng đạn nổ, pháo tinh từ, hỏa pháo hỗn độn, pháo oanh kích sáu nóng xoay tròn và máy phóng phi kiếm kiểu tổ ong từ trên trời giáng xuống.
Đó đều là vũ khí lúc hắn một đường đánh giết tới đây, từ trong tay người tu tiên cướp được.
Thần niệm của Lý Diệu hóa thành mấy trăm xúc tu, phân biệt quấn quanh và khống chế các pháp bảo hỏa lực mạnh kia, gắt gao tập trung toàn bộ con rối linh năng ở bốn phương tám hướng.
“Ba... Ba... Ba... Ba...”
Sâu trong nguyên thần của hắn càng phóng ra những gợn sóng vô hình, nhiễu loạn và phá hư con chip khống chế hỏa lực của những con rối linh năng kia.
“Bốp!”
Lý Diệu nhẹ nhàng búng vang ngón tay.
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”
Đỏ vàng lục lam cam chàm tím, cơn bão đạn và thủy triều linh năng làm người ta hoa cả mắt đan xen dựng lên, huyền quang, viên đạn cùng mảnh vỡ kim loại tràn ngập cả hành lang vuông góc, vụ nổ cùng quả cầu lửa trầm trầm bổng bổng, con rối linh năng như hạt mưa không ngừng rơi xuống, nhưng bóng người màu đen kia lại luôn ở trung tâm vụ nổ kịch liệt nhất sừng sững không ngã!
Nửa phút sau, vụ nổ dừng lại, ánh lửa, linh diễm, sóng xung kích tràn ngập ở giữa không trung hết thảy đều bị Huyền Cốt Huyết Dực cắn nuốt đi vào, Lý Diệu chung quanh không trống rỗng, lại nhìn không tới bán thai còn có thể phiêu phù ở giữa không trung con rối linh năng.
Một màn này xảy ra ngay tại địa phương cách đám tù phạm gần trong gang tấc.
Thật sự quá đặc sắc, quá kích thích, quá cuồng bạo rồi!
Toàn bộ tù phạm đều bị sức chiến đấu kinh người của Lý Diệu rung động đến tột đỉnh, khàn cả giọng trầm trồ khen ngợi trợ uy cho hắn.
Rất nhiều ngục tốt rốt cuộc lắp vào tinh khải, từ cao thấp trái phải, khí thế hùng hổ lao tới.
Âm lượng “khúc quân hành địa ngục” chợt tăng lên một cấp, giống nhnhư muốn làm cả tòa ngục giam tổ ong ―― ít nhất là tường thủy tinh trong suốt cách trở toàn bộ tù phạm đều đánh vỡ, chấn sập!
“Không ai có thể ở trong âm nhạc của ta chiến thắng ta.”
Lý Diệu nheo mắt, lẩm bẩm: “Huống chi, chỉ là các ngươi rác rưởi như vậy!”