Chương 2097: Thanh âm của địa ngục!
Chương 2097: Thanh âm của địa ngục!Chương 2097: Thanh âm của địa ngục!
Cảm giác của Lý Diệu giống như bộ rễ cây to, xuyên thấu qua mi tâm, đôi mắt, lòng bàn tay và đan điền cắm thật sâu vào mặt đất lạnh như băng, hướng mấy chục cảng vũ trụ ở bốn phương tám hướng hết sức kéo dài.
Ở trong cảm giác của nguyên thần hắn, cả tòa “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” dần dần trở nên trong suốt, hóa thành một pháo đài thủy tinh trong suốt lấp lánh.
Đặc biệt tàu vũ trụ bỏ neo ở trong các cảng vũ trụ lớn của tòa “pháo đài thủy tinh” này.
Tàu vũ trụ lúc khởi động nhất định sẽ phun trào ra ánh lửa chói mắt, phóng ra linh năng dao động mãnh liệt, vậy thì càng không có khả năng chạy thoát Lý Diệu Hóa Thần lão quái này cảm giác.
Mỗi một con tàu vũ trụ đều không chỗ nào ẩn nấp như là con kiến dưới ánh nắng chói chang phơi nắng, quỹ tích chạy về phía tinh hải, bị Lý Diệu bắt giữ rõ ràng.
Trong vòng một giờ ngắn ngủn, hầu như toàn bộ chiến hạm tinh hải bỏ neo ở “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa”, tất cả đều dốc toàn bộ lực lượng lao về phía chiến trường tinh hải, đi đánh tan và bao vây tiễu trừ hạm đội liên hợp tổ chức Tinh Quang.
Chỉ còn lại có lượng lớn tàu vận tải dân dụng và sà lan loại nhỏ còn bỏ neo ở trong cảng vũ trụ, nhưng cũng nhét đầy nhiên liệu, chuẩn bị phát động ở bất cứ lúc nào.
Chém giết trong vũ trụ kéo dài lâu, không phải chuyện một ngày nửa buổi có thể giải quyết, mặc dù đối mặt đám ô hợp như tổ chức Tinh Quang, muốn một lưới bắt hết những con gián cùng con chuột chạy loạn khắp nơi, Lý Diệu nhắm chừng không có mười ngày nửa tháng vây đuổi chặn đường, thì không làm được.
Nói cách khác, giờ phút này bên trong “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” trống rỗng đến cực điểm.
Rất nhiều tinh nhuệ bao gồm Lệ Linh Phong ở trong đều đã lao về phía tinh hải, gắt gao dây dưa với hạm đội liên hợp của tổ chức Tinh Quang, trong lúc vội vàng, tuyệt đối không rút ra được.
Bây giờ, căn cứ Huyết Sắc Tâm Ma khống chế tàu Kiêu Long đưa về tin tức: “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” chỉ còn lại có khoảng một phần mười binh lực, cùng với lượng lớn nhân viên thực nghiệm và chuyên gia xử lý tin tức, do Vũ Anh Lan tọa trấn chỉ huy.
Ồ, đúng rồi, còn có rất nhiều thiếu niên và thiếu nữ các đại tu tiên gia tộc chưa đạt tới tuổi tham chiến, lần này theo trưởng bối cùng nhau quan sát và lữ hành.
“Thế giới này, là có kỳ tích - kỳ tích thật sự!”
Lý Diệu hít sâu một hơi, chậm rãi bò dậy.
Bản đồ kết cấu cả tòa “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” cùng thứ hắn sắp tiến hành phá hỏng, đều như là mảnh vỡ thủy tinh xoay tròn cực nhanh ở sâu trong não vực của hắn, làm ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong đôi mắt màu đỏ tươi của hắn càng thêm nồng đậm cùng tràn đầy.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua camera theo dõi ở xung quanh, Lý Diệu ở trong lòng lẳng lặng nói: “Chuẩn bị xong chưa, nhất định phải bảo đảm chặt đứt liên hệ giữa ngục giam tổ ong cùng Vũ Anh Lan trung tâm khống chế, cùng lúc gửi đi hình ảnh số liệu giả qua, có thể làm được không?”
“Biết rồi, đừng dong dài nữa!”
Thanh âm lười biếng của Huyết Sắc Tâm Ma truyền đến: “Ta nói như thế nào bây giờ cũng giống với ngươi, là Hóa Thần lão quái không lớn không nhỏ, lại cắn nuốt nhiều mảnh vỡ năng lượng tối linh võng Thiên Ma như vậy, còn chiếm được lượng lớn truyền thừa của giáo sư Mạc Huyền, chỉ là việc nhỏ kiểu như xâm nhập máy tính, có phức tạp như vậy hay không chứ!
“Nhưng ta nói cho ngươi, Vũ Anh Lan là người thông minh, nhiều nhất năm phút đồng hồ, hắn khẳng định sẽ cảm giác được không thích hợp.”
“Năm phút đồng hồ, vậy là đủ rồi!”
Lý Diệu mỉm cười, đột nhiên đứng dậy, từ trong góc âm u ngẩng đầu bước ra.
Cảng vũ trụ chuyên cho tàu vận tải dân dụng bỏ neo này tuy hẻo lánh, nhưng cũng có một đội người tu tiên mặc giáp nặng trú đóng. Giờ phút này “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” đã tiến vào trạng thái toàn diện cảnh giới, toàn bộ hạng người không phận sự giống như bị lùa chạy tới khu vực chỉ định. Dưới ánh đèn ảm đạm, thân hình linh diễm lượn lờ của Lý Diệu tỏ ra đặc biệt chói mắt.
“Người nào!”
Đám thủ vệ người tu tiên hơi ngẩn ra, ùn ùn hét to, lấy họng súng gắt gao tập trung Lý Diệu, tản ra hình quạt, nhanh chóng hướng hắn bao vây lên: “Đừng cử động, buông vũ khí, tiếp nhận kiểm tra!”
Lý Diệu nhìn đôi tay rỗng tuếch của mình, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc mà sắc bén, tiếp tục không chút hoang mang đi về phía bình đài lên xuống thông hướng ngục giam tổ ong.
“Cấm động! Cấm động! Cấm động!”
Những người tu tiên liên tiếp cảm giác được lực lượng như núi lửa thức tỉnh trên người Lý Diệu, ai cũng lộ hết gân xanh, trái tim kinh hoàng, khẩn trương đến tột đỉnh.
Muốn hướng bên trên báo cáo, lại phát hiện trong kênh thông tin của bọn họ cùng lúc truyền đến tiếng “Sa sa”, giống như bị lực lượng quỷ dị nào đó, quấy nhiễu và che chắn năng lực hướng ra phía ngoài truyền tống tin tức của bọn họ!
“Đạp! Đạp! Đạp!”
Lý Diệu đi từng bước, mỗi một bước đều như là hung hăng giẫm lên ở trên mặt cùng trên trái tim của bọn họ.
“Ta bảo ngươi không được động đậy!”
Thủ lĩnh người tu tiên cầm đầu toát mồ hôi lạnh đầy người, ngoài mạnh trong yếu rống giận, không đợi Lý Diệu đáp lại, đã hung hăng bóp cò súng: “Bắn!”
“Đát đát đát đát đát đát!”
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”
Huyền quang có tính hủy diệt đan xen ngang dọc, đạn nổ kình lôi từ so với bom tinh thạch uy lực còn mạnh hơn liên hoàn nổ tung, toàn bộ người tu tiên đều đang điên cuồng rống giận, tận tình trút xuống sự phẫn nộ và sợ hãi của mình, mấy chục đường đạn ngưng tụ lại với nhau, hội tụ thành một quả cầu ánh sáng kịch liệt bành trướng, muôn màu sặc sỡ!
Khi đám người tu tiên bắn hết cả thảy mấy chục hộp tinh nguyên và băng đạn, rốt cuộc ở trong tiếng rống giận dữ của quan chỉ huy khàn cả giọng bình tĩnh lại, linh năng và mảnh vỡ kim loại tạo thành quả cầu ánh sáng lại còn chưa tiêu tán, ngược lại như là yêu ma có được sinh mệnh tiếp tục bành trướng.
Mơ hồ có thể nhìn thấy hư không giữa quả cầu ánh sáng có một người tóc tai bù xù, tóc dài không gió mà tự bay lên, cả người bị linh diễm màu máu lượn lờ đang đứng thẳng, người này còn hướng bọn họ bày ra nụ cười khủng bố nhất bọn họ trong đời này từng nhìn thấy.
“Chạy!”
Nụ cười này khiến con ngươi cùng trái tim toàn bộ người tu tiên đều co rút lại to như đầu mũi kim, từ đầu dây thần kinh đến tế bào đại não phản ứng đầu tiên chính là chạy trối chết.
Nhưng còn chưa chờ bọn họ mang ý tưởng đi thực thi, liền cảm thấy một gợn sóng quỷ dị như thủy triều vô hình đập vào mặt, sau đó máy tính vang lên hỗn loạn “bốp bốp” một phen, khắp nơi trên màn hình là hoa văn quần ma loạn vũ, tinh khải thế mà lại tê liệt hết thảy!
Pháp bảo dựa vào để sinh tồn biến thành vật hành hình dồn bọn họ vào chỗ chết, tinh khải của bọn họ như là bị những đôi tay to vô hình hung hăng đè ép, không ngừng co rút lại và sụp đổ, cứng rắn khiến bọn họ xương khớp nghiền nát, ép nổ máu thịt, huyết tương và nước đặc đều từ trong khe hở tinh khải bắn ra.
“A!”
Tư vị tinh khải khảm thật sâu vào trong cơ thể, ngay cả sọ cũng bị mũ giáp đè ép tuyệt đối không dễ chịu, những người tu tiên phát ra tiếng kêu rên thống khổ, điên cuồng run rẩy lên.
“Rầm!”
Nháy mắt cuối cùng khi bọn hắn sắp bị tinh khải ép nổ chết tươi, toàn bộ tinh khải bỗng đều vỡ thành mảnh nhỏ, như con bướm kim loại từ trên người bọn họ bay ra xung quanh!
Toàn bộ người tu tiên đều sốt ruột không chờ được hít sâu một hơi, tận tình hưởng thụ sinh mệnh đáng quý, đáy mắt phóng xạ ra dục vọng cầu sinh mãnh liệt.
Nhưng một giây sau, dục vọng cầu sinh ở đáy mắt bọn họ liền biến thành tuyệt vọng đau khổ nhất, bởi vì bọn họ nhìn thấy, toàn bộ mảnh vỡ tinh khải đều ngưng tụ lại với nhau, biến thành mãng xà dài mấy chục mét hoặc là nói xúc tu của tên quái nhân kia, ở sau khi cuốn theo linh diễm của quái nhân như núi lửa bùng nổ, một lần nữa hung hăng ném về phía bọn họ.
“Bốp! Bốp bốp bốp bốp!”
Mười hai người tu tiên hầu như cùng lúc bị xúc tu kim loại đập nổ chết tươi, thân thể chia năm xẻ bảy bị vụt bay đến trên bức tường xa xa, hóa thành kí tên màu máu nhìn ghê người, chính đại quang minh nói cho thế giới này
Người tu chân thật sự đã đến!
Lý Diệu nhìn cũng không thèm nhìn sương mù máu lơ lửng ở giữa không trung lấy nửa cái, tay trái chắp sau lưng, tay phải xòe ra năm ngón tay, hờ hững khẽ kéo khẽ nâng, xúc tu do mảnh vỡ của mười hai bộ tinh khải ngưng tụ thành đều bay đến giữa không trung, hội tụ thành một quả cầu kim loại thật lớn.
Một vòng rồi lại một vòng gợn sóng linh năng từ trên cánh tay phải của Lý Diệu cuồn cuộn không ngừng trào ra, bao phủ đến trên quả cầu kim loại, làm chung quanh quả cầu kim loại lóng lánh ra hồ quang màu đỏ vang lên “bốp bốp”, kéo quả cầu kim loại bắt đầu xoay tròn tốc độ cao.
Khi tốc độ hồ quang lóng lánh và xoay tròn song song đạt đến cực hạn, Lý Diệu xòe năm ngón tay, quả cầu kim loại gào thét lao ra, trúng cửa giữa cảng vũ trụ thông hướng ngục giam tổ ong.
“ẦM!”
Cửa chính bị nổ thành năm bảy mảnh, lộ ra thông đạo đen sì phía sau, tiếng cảnh báo đinh tai nhức óc chợt vang lên, nhưng ở trong tinh hải mênh mông thâm thúy lại tỏ ra mỏng manh như vậy.
Lý Diệu hướng lòng bàn tay nhẹ nhàng thổi một hơi, hai tay chắp sau lưng, sải bước đi về phía ngục giam tổ ong.
Nhưng, giống như thiếu một chút gì đó, luôn cảm thấy chỗ nào đó không quá thoải mái, không có bộ dáng vô cùng nhuần nhuyễn.
“Rốt cuộc còn thiếu chút gì đây?”
Lý Diệu nheo mắt, rất nghiêm túc tự hỏi.
...
Ngục giam tổ ong, một mảng gió êm sóng lặng.
Tuy trong tinh hải đã đánh nổi lửa, tiết mục khu vui chơi Nghiệt Thổ cũng đã diễn đến khâu mấu chốt nhất, nhưng tất cả cái này hiển nhiên không quan hệ với ngục giam tổ ong.
Trong mấy chục vạn tù phạm nguy hiểm trải qua các loại điều chế vẫn như cũ thành thành thật thật giam giữ ở phòng giam tài liệu hợp kim siêu cường và thủy tinh công nghiệp tổng hợp luyện chế thành, bị gông xiềng từ tính của “Thiên La Địa Võng” đại trận gắt gao trấn áp, mỗi một giây đều có mấy trăm con rối linh năng và bảy tám tiểu đội cảnh giới xốc vác qua lại tuần tra, không bỏ qua bất cứ một góc chết nào.
Ngục tốt và cảnh vệ còn lại thì có thể thoải mái ngồi ở trong phòng khống chế, vừa theo dõi tình huống “Thiên La Địa Võng” đại trận vận hành, vừa thưởng thức “trực tiếp giết chóc” đặc sắc, nhìn bộ dáng đám người tu chân ngây ra như phỗng, mất hồn mất vía mà cười ha ha.
Bỗng nhiên
“Bang bang! Bang bang! Bang bang bang bang!”
Âm nhạc như sấm sét địa ngục, từ trong toàn bộ phù trận truyền âm ở bốn phương tám hướng cả tòa ngục giam tổ ong cùng lúc vang lên, như nước lũ phá tan đập lớn, tàn phá mỗi ngõ ngách cùng màng tai mỗi một tù phạm của ngục giam!
“Tình huống gì vậy!”
Toàn bộ ngục tốt và cảnh vệ cùng lúc nhảy dựng lên, sau khi nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm phù trận truyền âm ở góc tường.
Bọn họ chưa bao giờ nghe âm nhạc phẫn nộ, cuồng bạo, rung động, không kiêng nể gì lại tràn ngập lực lượng mê hoặc như thế.
Mang âm nhạc so sánh thành tàu vũ trụ mà nói, đây nhất định là chiến hạm chủ lực hạng siêu nặng trong âm nhạc!
Mỗi một nhịp trống cùng huyễn âm, đều như là chủ pháo sáu nòng của siêu cấp chiến hạm cùng cất tiếng!
“Bang bang bang! Rầm rầm rầm! Bang bang bang!”
Âm nhạc “cấp quan trọng” rung động lòng người, kích động thần hồn vẫn đang tiếp tục, hơn nữa thành công hấp dẫn toàn bộ tù phạm chú ý. Bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được rất rõ ràng, âm nhạc vô cùng đen tối và cuồng bạo này, miêu tả là cuộc sống bình thường của bọn họ, chính là thanh âm bọn họ thừa nhận đau khổ, là bọn họ muốn điên cuồng phát ra, lại tuyệt đối sẽ không bị bất luận kẻ nào nghe được!