Chương 2130: Xuất hiện, kẻ địch càng thêm đáng sợ!
Chương 2130: Xuất hiện, kẻ địch càng thêm đáng sợ!Chương 2130: Xuất hiện, kẻ địch càng thêm đáng sợ!
Lý Diệu bị ánh mắt kiên định của thiếu niên thiêu đốt, cũng cảm giác được thần hồn gã gầm nhẹ ra lực lượng, không khỏi cười nói: “Tốt, vậy để chúng ta nghĩ biện pháp một lần nữa chạy thoát Lệ Linh Phong đuổi bắt đi!”
Lệ Gia Lăng nói: “Lên trời không lối, xuống đất không cửa, ở tinh cầu bỏ hoang hoàn cảnh ác liệt như vậy, chúng ta ngay cả tàu vũ trụ cũng không có, lại nên thoát khỏi Lệ Linh Phong đuổi bắt như thế nào?”
“Chính bởi vì hoàn cảnh ác liệt như thế, mới cho chúng ta cơ hội có thể thừa dịp nha!”
Lý Diệu nheo mắt, quét hoàn cảnh xung quanh và tốc độ gió hướng gió, “Tin tưởng ta, Lệ Linh Phong mang đến tàu vũ trụ cỡ lớn không thích ứng tác chiến hoàn cảnh trọng lực tiêu chuẩn trong tầng khí quyển, càng không cần nói từ trường và linh năng của tinh cầu này đều hỗn loạn như thế, điều kiện khí tượng cực đoan như vậy, bọn hắn giống như cá voi mắc cạn, sẽ chỉ so với chúng ta càng thêm không thích ứng hoàn cảnh nơi này.
“Về phần tàu vũ trụ, hê hê, ai nói chúng ta không có? Nơi đó không phải có đầy sao?”
Lý Diệu chỉ chỉ bầu trời.
Trên bầu trời là tàu vũ trụ của người tu tiên Lệ Linh Phong mang đến!
“Mặc dù thật sự ở vào bước đường cùng, bị Lệ Linh Phong ép lên tuyệt lộ…”
Lý Diệu cười lạnh, “Ta cũng có thủ đoạn cuối cùng chuyển bại thành thắng, tuyệt đối có thể đánh hắn trở tay không kịp!”
Lòng hiếu kỳ của Lệ Gia Lăng nổi lên, thật sự nghĩ không ra ở trong hoàn cảnh hiểm ác như thế, mình bên này còn có thủ đoạn phản chế cuối cùng gì, không khỏi lắp bắp hỏi: “Đó, đó là cái gì?”
“Rất đơn giản, ngươi đã là tấm thẻ đánh bạc quan trọng nhất của Lệ Linh Phong…”
Lý Diệu cười dữ tợn, năm ngón tay mở ra co lại, hút thiếu niên tới, từ trong nhẫn Càn Khôn vung ra một con dao găm thổi tóc qua cũng đứt đoạn, gắt gao tì ở động mạch chủ chỗ cổ thiếu niên, vẻ mặt giọng điệu đều dữ tợn nói: “Nếu Lệ Linh Phong thật sự khinh người quá đáng, vậy ta liền một đao xử lý ngươi, hủy diệt tấm thẻ đánh bạc duy nhất của hắn lợi, mọi người vỗ tay giải tán, đồng quy vu tận, ai sợ ai chứ!”
Đầu Lệ Gia Lăng đầy mồ hôi lạnh: “... Ngươi, ngươi rốt cuộc tính là người tu chân cái gì chứ!”
“Loại người tu chân có thể sống sót.”
Lý Diệu thu hồi dao găm, liếm liếm môi, lại hướng không trung quan sát một lúc, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, “Không ổn, Lệ Linh Phong đã phát hiện chúng ta, sao có khả năng, một tinh cầu lớn như vậy... Đúng rồi, lúc chúng ta rơi xuống, phát ra gợn sóng linh năng cùng phóng xạ hồng ngoại cường đại, tự nhiên sẽ bị hắn truy theo nguồn gốc tìm được, đi mau!”
Tinh khải của hai người ở trong va chạm bình yên vô sự, nhiên liệu trong lò phản ứng cũng coi như đầy đủ, phù trận động lực lập tức phun trào ra quầng sáng chói mắt, hóa thành hai luồng hào quang, hướng vùng núi địa thế gập ghềnh nhất, lôi từ phong bạo mãnh liệt nhất lao đi.
“Oành! Oành! Oành!”
Tàu vũ trụ của Lệ Linh Phong không ngừng nổ súng, ở chung quanh hai người chế tạo ra những ngọn núi lửa nhô lên cao cao, nham thạch nóng chảy và mảnh vỡ kim loại phủ đầu đánh về phía hai người, lại bị xúc tu linh năng biến ảo khó dò, khó nắm bắt của Lý Diệu lần lượt đánh văng.
Ở trước khi Cự Thần Binh của Lệ Linh Phong tới gần, Lý Diệu và Lệ Gia Lăng giành trước một bước, lao vào mảng rừng rậm tia chớp, cơn bão mây sét gió âm gào rít giận dữ, sương đen lượn lờ vừa mới nhìn thấy kia!
“Oành! Rắc! Xoẹt!”
Hoàn cảnh trong khu bão mây sét, so với trong tưởng tượng của bọn họ càng thêm ác liệt hơn.
Dưới cuồng phong thổi quét, giọt mưa hồ quang lượn lờ giống như song song với mặt đất, như viên đạn “bốp bốp” bắn về phía bọn họ, ở trên khiên linh năng của bọn họ khơi dậy những vòng gợn sóng muôn màu sặc sỡ.
Từng tia chớp tráng kiện như mãng xà quái dị, dữ tợn giống như giao long rơi xuống thẳng tắp, rải trên mặt đất vô số tia chớp dạng cầu, liên tục hơn mười phút đồng hồ cũng không tiêu tan.
Nếp uốn nhô lên cao cao khỏi mặt đất bị tia chớp bổ vỡ tan tành, mà một ít đá núi hơi nhỏ hết thảy bị cuồng phong cuốn lên, ở giữa không trung nhanh chóng xoay tròn, không ngừng va chạm, bật ra một dải đá vụn lơ lửng quỷ dị, quả thực như là những hàm răng quái thú sắc bén đến cực điểm!
Sức mạnh to lớn không thể địch nổi của thiên nhiên, mặc dù tàu vũ trụ của người tu tiên cũng không dám tùy tiện đối kháng mũi nhọn của nó.
Dù là hai quái vật Lý Diệu và Lệ Gia Lăng, ở trong cơn bão mây sét cũng không thể không hạ tốc độ, tăng lên cường độ khiên linh năng, đau khổ chống lại cuồng phong, lôi điện cùng đá vụn xâm nhập.
Nương ánh sáng trắng xóa tia chớp đâm phá bầu trời xây dựng, Lý Diệu lờ mờ nhìn thấy ở sâu trong dãy núi nếp uốn cách đó không xa dựng sừng sững một chỗ kiến trúc sụp đổ.
Khi lướt tới phụ cận xem xét, mới phát hiện đó là một tòa kiến trúc tôn giáo như miếu thờ.
Có lẽ ở mấy trăm năm trước là cao lớn nguy nga, bảo tướng trang nghiêm, muôn hình vạn trạng, một điểm này từ pho tượng đen sì to lớn vẫn như cũ đứng sừng sững trong miếu thờ là có thể thấy chút manh mối.
Nhưng bây giờ, trải qua mấy trăm năm lôi điện xâm nhập, cuồng phong ăn mòn và đá vụn va chạm, miếu thờ nguy nga ngày xưa chỉ còn lại có tường đổ ngói vỡ run rẩy. Tượng thần đầu đồng trán sắt, ba đầu sáu tay, uy vũ đến cực điểm, cũng bị lôi điện bổ ra, thoáng có chút nóng chảy, nghiêng hướng hai bên.
“Đây là ‘Xi Vưu thần miếu’ .”
Lệ Gia Lăng cẩn thận quan sát một phen, thấp giọng nói: “Ngày xưa người Sa Man hết thảy thờ phụng ‘Xi Vưu đạo’, Xi Vưu thần miếu là kiến trúc quan trọng nhất trong văn minh của bọn họ, thường thường đều là trái tim của thành trấn hoặc là bộ lạc.”
Nhìn thần miếu sụp đổ trước mắt, Lý Diệu cảm khái ngàn vạn.
Cách ngày xưa ở bí cảnh Côn Luân, người tu tiên Tô Trường Phát lần đầu tiên hướng hắn kể lại chuyện xưa Vũ Anh giới cùng Sa Man giới, đã trôi qua hơn một trăm năm.
Vô luận ở trong chuyện xưa “Vũ Anh giới hủy diệt” này, nhân vật người Sa Man sắm vai có bao nhiêu dã man, cuồng nhiệt cùng khát máu, cũng không quan trọng nữa.
Bởi vì văn minh của bọn họ, từ đầu tới cuối đều bước rập khuôn theo Vũ Anh văn minh, hầu như cùng lúc hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Bụi về bụi, đất về đất, Vũ Anh giới ngày xưa biến thành Nghiệt Thổ, thứ duy nhất người Sa Man ngày xưa lưu lại, sợ là cũng chỉ còn lại có những Xi Vưu thần miếu sụp đổ này.
Văn minh nhân loại, có đôi khi vô cùng cứng cỏi và cường đại, nhưng có đôi khi, lại là yếu ớt cỡ nào, từ vừa mới sinh ra giống như là ngọn nến trước gió, lúc nào cũng có thể hoàn toàn hủy diệt!
Lý Diệu đang trầm ngâm, trong thần miếu sụp đổ kia bỗng nhiên truyền đến một đợt tiếng “sột soạt”, ngay sau đó, mấy trăm hơn một ngàn đạo năng lượng thể bán trong suốt chui ra!
Linh năng xung quanh cực kỳ hỗn loạn, những năng lượng thể này lại như là không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, hướng Lý Diệu và Lệ Gia Lăng phát ra tiếng rít “xì xì”, giương nanh múa vuốt lao về phía hai người!
“Là âm sát!”
Lệ Gia Lăng kinh hô, “Là người Sa Man ngày xưa ở sau khi hủy diệt lưu lại oán hận, không cam lòng, cuồng bạo vân vân các loại cảm xúc oán khí sâu nặng tiến hóa ra âm sát!”
“Đây là âm sát, cùng ma đầu tầm thường cũng không có gì khác nhau cả!”
Lý Diệu mỉm cười, hai tay nhanh chóng bắt pháp quyết, linh diễm đỏ tươi ở quanh thân ngưng tụ thành một pháp tướng thần ma cao ba năm mét, linh quang bắn ra bốn phía, cánh tay khẽ vươn ra, dễ dàng bắt lấy mấy con âm sát, nhẹ nhàng bóp một cái, liền bóp nổ thành cảm xúc thuần túy nhất, sau đó há mồm hấp thu vào.
Đây tự nhiên là thủ đoạn của Huyết Sắc Tâm Ma.
Huyết Sắc Tâm Ma và Vực Ngoại Thiên Ma vốn có cùng nguồn gốc, có thể nói là Vực Ngoại Thiên Ma hình thái tương đối cao cấp và đặc thù.
Ở trong một trận chiến đỉnh cao của Tinh Diệu Liên Bang, lại cắn nuốt toàn bộ năng lượng tối của con “Thiên Ma nối mạng” kia, đối với kết cấu từ trường năng lượng tối của Vực Ngoại Thiên Ma có nhận thức tầng sâu hơn nữa.
Những thứ gọi là âm sát này, ngay cả Vực Ngoại Thiên Ma thật sự cũng không tính, chỉ cao hơn cảm xúc tiêu cực thuần túy một cấp, xem như kiểu ma đầu nho nhỏ, số lượng nhiều nữa, đưa đến trước mặt Huyết Sắc Tâm Ma, còn không phải dê vào miệng cọp?
Huyết Sắc Tâm Ma như hùm như sói, gió cuốn mây tan, ăn thùng uống vại, chỉ một lát đã nuốt sạch sẽ âm sát bổ nhào đến trước mặt, hãy còn chưa thấy đủ, phát ra đủ loại thanh âm quái dị bụng đói kêu vang, Thao Thiết đến cực điểm.
Âm sát còn lại lập tức giải tán hết thảy, chạy trốn đến trong gió sét, nào còn dám tới trêu chọc con “tuyệt thế ma quân” này?
Lại khiến Lệ Gia Lăng nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, không ngờ vị “Diệu ca” này vừa rồi nói câu nào cũng là thật, nói muốn ăn sống nuốt tươi âm sát, chính là thật sự cắn nuốt vào, không suy giảm chút nào.
Đáy lòng đánh giá đối với “Diệu ca” quái vật này, không khỏi trở nên càng thêm phức tạp.
“Chuyện gì vậy?”
Lý Diệu quét sạch âm sát trong Xi Vưu thần miếu, trên mặt lại tràn ngập nghi hoặc, nheo mắt, quay đầu nhìn bên ngoài cơn bão mây sét, “Bọn Lệ Linh Phong, hình như chưa đuổi kịp?”
“Hình như vậy.”
Lệ Gia Lăng hơi ngẩn ra nói: “Có thể là nơi này sấm sét tia chớp cùng cơn lốc đá vụn thật sự quá cuồng bạo, tàu vũ trụ của bọn hắn không dám xông vào hay không?”
“Dù vậy, bọn hắn chung quy có tàu đột kích loại nhỏ, chiến toa võ trang mọi địa hình cùng tinh khải chứ, không phải nên phái ra đám đông chiến sĩ xâm nhập vào, bao vây chúng ta nhiều vòng sao?”
Chóp mũi Lý Diệu giật giật, giống như từ trong không khí mang theo hương vị dòng điện ngửi được một tia cảm giác nguy hiểm, “Không đúng, rất không thích hợp, Lệ Linh Phong hình như... Có chuyện gì rồi?”
Bên ngoài cơn bão mây sét, trên đường chân trời mơ mơ hồ hồ, mơ hồ truyền đến một chuỗi tiếng nổ cực kỳ mỏng manh, như bọt khí vỡ tan.
Lý Diệu nhất thời biến sắc hẳn, so với hắn phát hiện Lệ Linh Phong theo đuôi mà tới còn khẩn trương hơn.
“Tám con tàu vũ trụ Lệ Linh Phong mang đến giống như bị người ta đánh bất ngờ, còn bị người ta đánh trở tay không kịp?”
Lý Diệu lẩm bẩm: “Người nào điên cuồng như thế, dám ở nội địa đế quốc Chân Nhân Loại tập kích một trong bốn đại tuyển đế hầu gia tộc, cao thủ thế hệ giữa của Lệ gia?”
Lệ Gia Lăng nói: “Ặc, đó không phải là Diệu ca ngươi sao?”
“Không phải, không giống.”
Khóe mắt Lý Diệu nhảy lên cực nhanh, sắc mặt càng lúc càng nghiêm túc, “Ta chỉ là ở trước mặt Lệ Linh Phong chơi trò trộm gà, thừa dịp thời điểm hắn ngoài tầm tay với phá hoại khắp nơi mà thôi, tuyệt đối không có khả năng đấu chính diện với Lệ Linh Phong.
“Nhưng bây giờ... Lại giống như có người muốn tiêu diệt hết Lệ Linh Phong và tám con tàu vũ trụ của hắn!
“Ai có thực lực như vậy, ai lại có lá gan như vậy, ai có thể nắm bắt thời cơ vừa đúng như thế!
“Rốt cuộc là trùng hợp, hay là đã sớm có người ở trong bóng tối nhìn trộm Lệ Linh Phong, chờ đợi cơ hội có thể ‘Một kiếm lấy mạng’ đây?
“Đi, chúng ta đi Xi Vưu thần miếu!”
Lý Diệu dẫn Lệ Gia Lăng vòng quanh Xi Vưu thần miếu vài vòng, lại không nấp vào trong Xi Vưu thần miếu, mà là tìm được một chỗ khe hở lòng đất thiên nhiên phía sau Xi Vưu thần miếu. Kết quả quét linh năng của Lý Diệu là, khe hở này nối liền một chuỗi hang động lòng đất khúc chiết phức tạp, từng vòng đan xen vào nhau, cuối cùng lại có thể từ một khe hở khác cách hơn năm km thông hướng mặt đất, trước sau đều có đường ra, là chỗ ngủ đông tốt nhất.
Trong khe hở dưới lòng đất, gió sét rít gào cuối cùng đã mỏng manh đi một chút.
Lý Diệu ngồi khoanh chân ở trên mặt đất, năm ngón tay phải chụm lại, nhẹ nhàng đụng vào vị trí linh căn ở mi tâm, khuếch tán thần niệm cảm giác của mình đến cực hạn, xuyên thấu cơn bão mây sét cuồng loạn, hướng phía Lệ Linh Phong “nhìn” tới.