Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2261 - Chương 2217: Cỗ Máy Lên Đủ Dây Cót

Chương 2217: Cỗ máy lên đủ dây cót Chương 2217: Cỗ máy lên đủ dây cótChương 2217: Cỗ máy lên đủ dây cót

Lý Diệu phát hiện mình thay đồng phục ngục tốt tuyệt đối là một sai lầm.

Đối mặt tội phạm nghiêm trọng như núi lở sóng thần, điên cuồng đến cực điểm, hắn mặc vào đồng phục ngục tốt, giống như là hải đăng trong bão táp mưa sa, sóng triều ngập trời, muốn bắt mắt bao nhiêu thì bắt mắt bấy nhiêu.

Mặc dù đám tội phạm nghiêm trọng kia đã ở trong Thần Uy Ngục mấy năm mấy chục năm, sức chiến đấu không lớn bằng trước kia, không chịu nổi người đông thế mạnh, nháy mắt đã bao phủ Lý Diệu.

Cho dù Lý Diệu có thể một lượt liên tục đánh nổ vài tên tù phạm, lại một cước quét ra mười mấy két không gian, cũng không ngăn cản được tội phạm nghiêm trọng người trước ngã xuống, người sau tiến lên xung phong ―― Ở trong hoàn cảnh lửa cháy bốc hơi, khói thuốc súng tràn ngập, tội phạm nghiêm trọng phía sau vô cùng có khả năng hoàn toàn không biết phía trước đã xảy ra chuyện gì, chỉ cắm đầu, một hơi xông về phía trước.

Liên tục đánh lui mấy đợt trọng phạm, lại khiến Lý Diệu biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, toàn bộ tù phạm bốn phương tám hướng ùn ùn lao về phía hắn, mấy trăm tráng hán cơ bắp cuồn cuộn, diện mạo dữ tợn gắt gao ngăn cản hắn, xếp thành tháp thịt người cao mười mấy mét.

“Thật sự là một lần nhiệm vụ thẩm thấu lẻn vào thất bại nhất đời này!”

Trong lòng Lý Diệu tru lên, chỉ có thể đổi chiến thuật, không vội dùng linh năng đánh bật đại hán đầy người, mà là ở phía dưới núi người biển người gian nan cựa quậy.

Khi hắn rốt cuộc bò ra khỏi núi thịt, đồng phục ngục tốt trên người đã biến mất không thấy, thay thế vào đó là một bộ quần áo tù màu da cam dính vết máu loang lổ, thân hình cũng trở nên giống tù phạm quanh mình lưng hùm vai gấu, cơ bắp cuồn cuộn, gân xanh tráng kiện như rồng che kín toàn thân, trên khuôn mặt càng là đôi mắt đỏ rực, môi trợn ra ngoài, nhe răng trợn mắt, như hung thú.

“Tự do! Tự do!”

Lý Diệu vung nắm tay to như cái nồi, mơ hồ không rõ, kêu lên như quỷ khóc sói tru, “Giết giết giết giết giết giết giết, các huynh đệ giết thống khoái!”

Vô số hung nhân như thủy triều tràn qua bên người hắn, hung hăng va chạm với ngục tốt phía trước.

Tựa như có ngục tốt ở dưới sự tuyệt vọng kích hoạt phù trận tự bạo của tinh khải, mang chính mình cùng trọng phạm chung quanh đều cuốn vào trong quả cầu lửa hủy diệt, luồng khí làm vô số người cùng tay chân cụt đều quẳng đến giữa không trung, hóa thành mưa máu tầm tã hắt xuống, mỗi người dưới lòng đất đều bị hắt đầy đầu, hóa thành người máu!

Lý Diệu vừa ở sâu trong não vực phác họa bản đồ đồ kết cấu Thần Uy Ngục cùng tuyến đường ngắn nhất mình cần đột phá, vừa ở dưới trọng phạm yểm hộ lao về phía đường ống thông gió đi thông khoang giam thứ ba, nhưng còn chưa đợi hắn đi đến lối vào gần nhất của đường ống thông gió, cửa áp suất nối liền mấy phòng giam hết thảy phát ra tiếng nổ cùng tiếng trục trặc “bốp bốp bốp”.

“Bá bá bá bá” !

Ngay cả cửa áp suất toàn bộ phòng giam, thế mà hết thảy mở ra!

Bây giờ, toàn bộ phòng giam độc lập với nhau của cả tòa Thần Uy Ngục, hết thảy bị nối tiếp với nhau.

Trình độ hỗn loạn, nháy mắt tăng lên chục lần!

Cùng lúc đó, khung đỉnh ở đỉnh đầu mọi người, ba cửa áp suất hình tròn cũng chậm rãi mở ra, từ trong đó bay ra vô số con rối chiến đấu hình tròn, xoay loạn “vù vù” bay đến đỉnh đầu mọi người.

“Rắc rắc rắc rắc”, từ trong thân hình kim loại tròn vo phân liệt ra bốn đôi cánh ổn định cùng sáu khẩu Hỏa Thần pháo xoay tròn, sau khi khóa mục tiêu tù phạm, lập tức điên cuồng phun ra hỏa lực hung hãn tuyệt luân!

Thần Uy Ngục tòa ngục giam siêu cấp này mấy trăm năm cũng chưa từng bị công phá cùng đào thoát, rốt cuộc từ trong đả kích bất ngờ không kịp đề phòng dần dần tỉnh táo lại, bắt đầu phát huy ra thực lực nó nên có.

Nhìn từng hàng trọng phạm bị bắn tới, còn có mấy trăm con rối chiến đấu cùng lúc khóa mục tiêu mình, nháy mắt bắn tới màn đạn do hơn một ngàn đầu đạn nổ tạo thành, Lý Diệu bỗng nhiên rất hoài niệm đồng phục ngục tốt mình vừa mới lột xuống!

“Các ngươi đến sớm chút thì tốt bao nhiêu!”

Lý Diệu nghiến răng, chạy trối chết, ở trong mưa bom bão đạn thi triển thân hình nhanh nhẹn đến cực hạn, thật sự là hóa thành một chùm ánh sáng vừa nhỏ vừa dài lại có thể chuyển động linh hoạt, làm mấy trăm công kích trượt hết, thậm chí dùng linh ti nhẹ nhàng quấy nhiễu những đầu đạn còn gào thét giữa không trung, làm bọn nó đã không đến mức phát nổ, lại có thể hơi thay đổi phương hướng, va chạm cùng đầu đạn khác, khiến đôi bên lệch khỏi quỹ đạo đường đạn hoặc là trực tiếp phát nổ.

Dù vậy, hắn cũng chưa thể thoải mái thở dốc được nửa phút.

Hệ thống tự động hoá của con rối chiến đấu Thần Uy Ngục tựa như có được một bộ phép tính đặc thù, nếu mục tiêu nào đó tấn công lâu không được, sẽ tăng lên trình độ uy hiếp cùng quan trọng của mục tiêu đó, tự động triệu tập nhiều con rối chiến đấu hơn đến đối phó.

Nói cách khác, nếu hai con rối chiến đấu không đối phó được Lý Diệu, vậy bốn con, tiếp theo là tám, mười sáu, ba mươi hai, sáu mươi tư... Tăng lên gấp bội như thế, ngay cả Lý Diệu cũng có chút sứt đầu mẻ trán, mệt mỏi ứng phó.

Rốt cuộc, ở trước khi mấy ngàn con rối chiến đấu hết thảy nhắm Hỏa Thần pháo vào hắn, Lý Diệu có chút chật vật thoát đi khu vực khoang giam thứ nhất, lao vào một đường ống thông gió ở đỉnh đầu trong truyền thuyết rộng rãi đến mức xe ngựa có thể đi được.

Trời biết, hắn là hoài niệm cỡ nào loại đường ống thông gió truyền thống kia, vừa nhỏ vừa dài, khúc chiết uốn lượn, che kín các loại hệ thống phòng ngự đỉnh cao nhất!

May mắn, bởi vì trong Thần Uy Ngục một mảng hỗn loạn, mà đường ống thông gió lại là trọng điểm kẻ địch xâm nhập, người Thánh Minh thông qua con đường thông suốt bốn phương này rót vào lượng lớn sương độc cùng khói đặc, cho nên lúc này, trong đường ống thông gió không có một bóng người, ngục tốt vốn nên trú thủ ở chỗ này, không phải hút vào quá lượng khói độc cùng khí thể có tính ăn mòn, sắc mặt rất khó coi ngã lăn xuống đất, chính là chạy trối chết hoặc là tiếp viện các khoang giam giữ bạo động.

Nhưng cái này không ý nghĩa hành trình đường ống thông gió của Lý Diệu sẽ thoải mái khoái trá.

Trước mắt hiện lên khí thể như có như không, tản ra lân quang nhàn nhạt, trong xoang mũi cũng truyền đến từng tia hương vị ngọt ngấy, như là có vô số đôi ma trảo nho nhỏ, muốn theo xoang mũi một đường tiến vào sâu trong não vực của hắn.

Sâu trong não vực, chuông cảnh báo vang lên mãnh liệt, khói độc trí mạng cùng khí thể có tính ăn mòn thậm chí có khả năng tổn thương trung khu thần kinh của một cường giả Hóa Thần!

“Kỹ thuật sinh hóa của Thánh Minh, thế mà tiên tiến đến loại trình độ này!”

Lý Diệu cả kinh.

“Nói lời thừa, đừng quên, ngọn nguồn Thánh Minh chính là văn minh Bàn Cổ, mà văn minh Bàn Cổ cùng văn minh Nữ Oa ở cùng một cấp bậc, văn minh Nữ Oa có thể sáng tạo ‘Yêu tộc’, kỹ thuật sinh hóa sao có khả năng không tiên tiến?”

Huyết Sắc Tâm Ma nói nhanh, “Lại nghĩ phòng thí nghiệm Bàn Cổ sâu trong Vĩnh Dạ Băng Nguyên của Cổ Thánh Giới, nơi đó không phải còn ngủ đông một loại cua khổng lồ dưới lòng đất quỷ dị, có thể rót vào trong cơ thể người chất lỏng thần bí nào đó, biến nhân loại thành Bàn Cổ tộc sao, đây lại há không phải một loại kỹ thuật sinh hóa nghe rợn cả người?”

Lý Diệu im lặng, nghĩ qua cũng đúng.

So với Đế Quốc Chân Nhân Loại chiếm thế giới màu mỡ nhất tinh hải trung ương, binh nhiều tướng mạnh, tài nguyên phong phú, dân cư đông đúc mà nói, Thánh Ước Đồng Minh là lấy nơi cằn cỗi góc tinh hải, để tiến hành trận chiến tranh ngàn năm khí thế to lớn, hoành tráng mạnh mẽ này.

Sở dĩ kịch chiến ngàn năm còn có thể mơ hồ chiếm thượng phong, một mặt tự nhiên là dựa vào dân chúng cuồng nhiệt mà kiên định, một mặt khác chính là dựa vào pháp bảo, truyền thừa cùng kỹ thuật đào móc ra trong các loại di tích hồng hoang.

Cho nên, chỉ luận kỹ thuật mà nói, ở trong Thánh Minh, đế quốc và liên bang ba nhà này, trước mắt hẳn vẫn là Thánh Minh cao nhất.

Trên chiến trường tinh hải quy mô lớn, chênh lệch kỹ thuật một hai trăm năm có lẽ có thể xem nhẹ không tính.

Nhưng loại đánh bất ngờ quy mô nhỏ này, một phe có được kỹ thuật mũi nhọn, không thể nghi ngờ chiếm lợi lớn.

“Ong ong ong ong ong ong!”

Khi Lý Diệu ngừng thở, khóa chết lỗ chân lông, thậm chí ngay cả trên võng mạc cũng bao trùm một tầng linh năng mỏng manh làm ô dù, ở trong sương độc và khí thể có tính ăn mòn không ngừng bò về phía trước, liền nghe được trong bóng đêm phía trước truyền đến từng đợt tạp âm, một đàn “ong độc kim loại” xuất hiện.

Lũ súc sinh nhỏ này hiển nhiên là thay thế thủ vệ Thần Uy Ngục, trở thành chủ nhân mới của đường ống thông gió.

“Vù vù vù vù!”

Cảm giác được Lý Diệu tản mát ra nhiệt lượng mỏng manh, “ong độc kim loại” ùn ùn bắn ra gai nhọn lập lòe ánh sáng lạnh, lấy tư thái xoắn ốc hướng Lý Diệu hung hăng bắn tới!

Lý Diệu hừ lạnh một tiếng, thần niệm như nước lũ vỡ đê tràn về phía trước, ý đồ phá hư kết cấu bên trong toàn bộ “ong độc kim loại”.

Không ngờ tài liệu luyện chế đám ong độc kim loại này thực có chút kỳ quái, là một loại hợp kim đặc chủng Lý Diệu chưa bao giờ gặp, có được tính phản xạ linh năng cực mạnh, từng luồng thần niệm của Lý Diệu đụng vào trên lớp vỏ ong độc kim loại, thế mà lại 90% đều bị phản xạ trở về.

“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”

Lý Diệu còn chưa kịp cắt đổi loại hình thức quấy nhiễu thứ hai, ong độc kim loại ùn ùn phát nổ ở bên người hắn, tuy chưa thể thương tổn được hắn mảy may, lại mang đường ống thông gió chỗ hắn nổ ra một lỗ thủng thật lớn.

Tiếng chém giết cùng tiếng nổ phía dưới lập tức va chạm màng tai hắn.

Nơi này chính là khoang giam giam giữ tù binh Thánh Minh.

Toàn bộ tù binh Thánh Minh mặc quần áo tù màu đỏ đậm hết thảy đều được thả ra, đang liều mạng hướng ra phía ngoài chạy trốn.

Đây vẫn là lần đầu tiên Lý Diệu nhìn thấy chiến sĩ Thánh Minh quy mô lớn như thế ―― Hơn nữa là người Thánh Minh không rót vào hệ thống mô phỏng tình cảm, chân thật nhất.

Cảm giác đầu tiên của hắn chính là gặp được ngàn vạn cương thi, lông tóc dựng cả lên nói không nên lời.

Tuy nhiều tù binh Thánh Minh như vậy đều như dòng lũ mãnh thú đang hướng về hành lang bốn phương tám hướng lao đi, mọi người lại đều là vẻ mặt lạnh lùng, biểu cảm bình tĩnh, nhìn không ra chút thống hận nào với ngục tốt, khát vọng đối với tự do, hoặc là loại tình cảm đè nén quá lâu mà biến dị đó ―― Cho dù một chút xíu cũng không có!

Bạo động quy mô lớn như vậy, Lý Diệu lại chưa nghe được một tiếng gào khóc thảm thiết, thậm chí ngay cả người Thánh Minh bị thương nặng, cũng chỉ gục đến một bên ôm vết thương lẳng lặng chờ chết, ngẫu nhiên có một số người trên mặt hiện ra một tia biểu cảm đau khổ, nhưng cũng rất nhanh cứng rắn đè nén xuống, giống như “vẻ mặt đau khổ”, là thứ càng thêm đáng sợ so với “bản thân đau khổ”.

Lý Diệu vừa rồi còn cảm thấy, đám trọng phạm cùng hung cực ác kia của khu giam giữ thứ nhất, đã là yêu ma quỷ quái trong Tu La địa ngục.

Nhưng những người Thánh Minh trước mắt như cỗ máy máu thịt, mới chính thức khiến Lý Diệu lý giải được, cái gì gọi là “tà ác vượt qua Đế Quốc Chân Nhân Loại một trăm lần” !

Từ ánh mắt trống rỗng, khóe miệng chết lặng, gương mặt lạnh như băng, còn có hơi thở phần mộ nồng đậm kia của bọn họ có thể nhìn ra, bọn họ căn bản không phải ở vì sinh tồn cùng tự do của mình mà chiến, bị giam giữ ở sâu trong Thần Uy Ngục một trăm năm, một ngàn năm đối với bọn họ mà nói đều là chuyện không sao cả, bọn họ chỉ là đang chấp hành một mệnh lệnh, là công cụ bị lên đủ dây cót, một lần nữa kích hoạt mà thôi!
Bình Luận (0)
Comment