Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2299 - Chương 2255: Lão Tổ Tông!

Chương 2255: Lão tổ tông! Chương 2255: Lão tổ tông!Chương 2255: Lão tổ tông!

“Ngươi còn có mặt mũi liên hệ gia tộc?”

Lão nhân diện mạo cực giống Lệ Linh Hải, già nua mà phẫn nộ gầm nhẹ, khóe miệng không ngừng run rẩy, “Ngươi đã làm những gì vậy!”

“Ở trong miệng lưỡi chính quyền bốn đại gia tộc thống nhất, ta đã là một người chết, nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn, qua vài ngày nữa các ngươi sẽ hướng bên ngoài công khai tin hoàng hậu đã chết nhỉ?”

Lệ Linh Hải cười tủm tỉm nói: “Một người chết, một du hồn có thể làm gì, trừ báo thù, cái gì cũng không làm được, có phải hay không, phụ thân đại nhân?”

“Ngươi ―― “

Lệ Minh Hiên phụ thân Lệ Linh Hải đặc biệt phẫn nộ, hai mắt hầu như ngưng tụ thành hai cục than lửa, muốn vượt qua khoảng cách vài đại thiên thế giới, đốt túi da cùng thần hồn con gái thành tro tàn. Lão nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi còn biết ta là phụ thân của ngươi! Ngươi có biết, ngươi cố tình làm bậy, hầu như sắp hại chết tất cả nhánh này của chúng ta hay không.”

“Ta đương nhiên biết ngài là phụ thân ta, lại không biết phụ thân đại nhân còn có nhớ, ta là con gái ngài hay không?”

Lệ Linh Hải ảm đạm nói: “Khi thế thân của ta ở đế đô bị tập kích, ngài hẳn là không biết đó chỉ là một thế thân, còn tưởng là bản thân ta nhỉ, lại không biết khi đó ngài là nghĩ như thế nào, trơ mắt nhìn con gái hương tiêu ngọc vẫn sao?”

Lệ Minh Hiên nhất thời nghẹn lời, nếp nhăn cùng cơ thịt trên mặt run rẩy một đợt.

Một giây trước, lão tựa như muốn trút toàn bộ oán độc cùng phẫn nộ xuống trên thân con gái, một giây sau, lại đánh mất toàn bộ động lực và hy vọng, suy sụp nói: “Nói cho ta biết, A Phong thế nào rồi, vì sao sau Vũ Anh chi loạn mãi không có tin tức của nó, có phải hay không ngươi... Có phải ngươi làm hay không?”

“Phụ thân đại nhân, có biết vì sao hơn một trăm năm trôi qua, ngài vẫn là vẻn vẹn một trưởng lão của Lệ gia, lại ngay cả một chút góc áo của tộc trưởng cũng không chạm tới, đời này đến chết cũng chỉ là như thế hay không?”

Lệ Linh Hải cười nói: “Vấn đề lớn nhất của ngài, chính là hai con mắt đều mù ―― Lệ Linh Phong loại người vụng về như lợn đó, thật không hiểu ngài rốt cuộc coi trọng hắn điểm nào, lại nện xuống ở trên người hắn nhiều tài nguyên như vậy!

“Ta đã sớm báo mãi cho ngài, con heo này không đáng đầu tư, sẽ chỉ mang tài nguyên nhánh này của chúng ta vất vả tích lũy mấy trăm năm lãng phí hết, cuối cùng hoàn toàn không xoay người được, còn sẽ liên lụy đến ngài cùng huynh đệ tỷ muội khác.

“Kết quả ngài lại không nghe, bây giờ tốt rồi, trận chiến Vũ Anh giới tiêu diệt người tu chân bị hắn làm nát bét, thậm chí ở trước mặt toàn bộ đế quốc trở thành trò cười lớn, làm Lệ gia chúng ta, đặc biệt một nhánh này của ngài mất hết mặt mũi!

“Con heo như vậy, còn có tư cách gì ở lại tiếp tục lãng phí tài nguyên gia tộc, cho dù thực có người đi ra thanh lý môn hộ, cũng xem như giúp chúng ta kịp thời ngăn cản tổn hại, ngài cần gì phải chú ý như thế chứ?”

“Ngươi, ngươi, thật là ngươi làm!”

Tròng mắt Lệ Minh Hiên lập tức thiêu đốt thành màu tím, ngón tay chỉ Lệ Linh Hải cũng run lẩy bẩy, “Ngươi điên rồi, thật sự điên rồi!”

“Không sai, từ một khắc các ngươi hạ độc hại chết thế thân của ta trở đi, ta đã điên rồi, rõ đầu rõ đuôi điên rồi.”

Lệ Linh Hải tiếp tục mỉm cười nói: “Tuyệt đối đừng tùy ý trêu chọc một kẻ điên, bởi vì kẻ điên ra tay là xưa nay bất kể hậu quả, không có chút logic nào.”

“Ta thực hối hận.”

Lệ Minh Hiên mắt lộ hung quang, lại bất đắc dĩ nói: “Lúc trước không nên đưa ngươi vào cung, không nên...”

“Vậy qua một bên chậm rãi hối hận đi. Ngươi cùng Lệ Linh Phong giống nhau đều là heo cùng phế vật, không đáng lãng phí thời gian quý giá của ta.”

Lệ Linh Hải thản nhiên nói: “Ta biết giờ phút này, toàn bộ lứa cha chú còn có trưởng lão của Lệ gia hết thảy đều đang theo dõi tuyến đường thông tin này, hơn nữa tộc trưởng cũng nhất định ở phía sau ngươi ―― So với tốn hơi thừa lời với ngươi kẻ không làm chủ được như vậy, không bằng để tộc trưởng tự mình đi ra nói với ta?”

Lệ Minh Hiên nheo mắt thật sâu, nói từng chữ một: “Điều đó không có khả năng, ngươi phạm tội ác tày trời, đã trở thành phản đồ cùng kẻ địch lớn nhất của Lệ gia, cho dù bị ngươi nhất thời may mắn xâm nhập Cốc Vũ giới lại như thế nào, tinh nhuệ gia tộc rất nhanh sẽ đánh về Cốc Vũ giới, mang ngươi bầm thây vạn đoạn, chỉnh đốn gia pháp!”

“Phải không?”

Lệ Linh Hải khẽ nhíu mày, hơi che miệng mũi, nhẹ nhàng hắt xì, “Hắt xì!”

Lệ Minh Hiên nhất thời biến sắc.

Bởi vì Lệ Linh Hải ở lúc hắt xì, còn gửi đi một đoạn video ngắn gọn, giờ phút này đã bị đại lão các nhánh của Lệ gia nhìn thấy rõ ràng.

Trong video, là hình ảnh một con tàu vũ trụ hao hết khiên linh năng, bọc thép thủng lỗ chỗ ở dưới công kích tập trung hỏa lực hóa thành tro bụi.

Chỉ 0.1 giây, Lệ Linh Hải hắt xì còn chưa xong, con tàu vũ trụ này đã ở dưới ngàn vạn cột sáng lấp lánh đan xen hoàn toàn hủy diệt, hóa thành mảnh vụn loang loáng.

Một góc video còn kèm theo hơn trăm ô hình ảnh nho nhỏ, trong mỗi một ô đều là một tù binh giam giữ ở trong tàu vũ trụ, mỗi một tù binh đều sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, sợ hãi đến cực điểm.

Theo tàu vũ trụ phát nổ, những tù binh này cũng hết thảy bị lửa cắn nuốt, ngay cả kêu thảm cũng không kịp phát ra, liền hóa thành một mảng hư vô màu trắng ngà.

“Ta không thích giọng điệu ngươi nói chuyện, phụ thân đại nhân, cho nên làm ra một ít khiển trách nho nhỏ.”

Lệ Linh Hải cười tủm tỉm nói: “Trên con tàu vũ trụ này của hạm đội Cốc Vũ hình như đều là con em trung tâm Lệ gia chúng ta, đều là huyết mạch của các vị trưởng lão cùng cha chú, về phần cụ thể là huynh đệ tỷ muội của một nhánh nào, ta không có thời gian phân biệt cẩn thận, không bằng đợt lát nữa gửi tới video chi tiết, mời phụ thân đại nhân xác nhận thay nha?

“Nghe đây, phụ thân đại nhân, con gái bây giờ không muốn nhìn thấy khuôn mặt ngu như heo này của ngài nữa, cũng không muốn nghe được thanh âm không có chút tính xây dựng của ngài.

“Vừa rồi tàu vũ trụ như vậy, con gái bắt làm tù binh không dưới một trăm cái. Từ giờ trở đi, mỗi phút ta sẽ đánh nổ một con tàu vũ trụ tính cả mọi người bên trên, thẳng đến khi tộc trưởng đồng ý đi ra nói chuyện với ta mới thôi.

“Nếu ngài lại phát ra chút thanh âm không có ý nghĩa, ta liền đánh nổ ngoài định mức một con tàu vũ trụ, thẳng đến lúc mang toàn bộ tàu vũ trụ, toàn bộ tù binh xử lý hết mới thôi, nghe hiểu chưa?”

Lệ Minh Hiên tức đến phát cuồng: “Ngươi ―― “

Khóe miệng Lệ Linh Hải cong lên một nụ cười tàn nhẫn, bàn tay ngọc thon thon chậm rãi nhếch lên hai ngón tay như búp măng: “Hai chiếc, ngài lại hại chết con em Lệ gia của cả hai con tàu, mời tiếp tục.

“Ta không sao cả, dù sao ta vốn là một người chết, người chết trừ kéo theo càng nhiều người chết chung với cô ấy, còn có cái gì đáng giá theo đuổi đâu?”

Lệ Minh Hiên hoàn toàn sửng sốt.

Sau đó, bọt khí muôn màu rực rỡ đã che lão đi.

Khi bọt khí một lần nữa tản ra, bóng người sâu trong màn hình hơi tỏ ra mơ hồ đã biến thành một lão già đồ đen thân gù, nếp nhăn chồng chất như núi, giống như người thủ vệ Cửu U hoàng tuyền.

Bản thân Lệ Minh Hiên cũng tính là một lão già tóc bạc đầy đầu, nhưng lão già đồ đen này lại như là so với lão càng già hơn năm trăm tuổi, quả thực là một pho tượng hoá thạch biết thở không biết có thể đi đường được hay không.

Mặc dù lão nhìn qua như là một tảng đá có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, thậm chí ngũ quan cũng bị nếp nhăn chồng chất như núi bao phủ, nhưng khi đôi mắt nhỏ sâu trong nếp nhăn lấp lánh ngẫu nhiên hiển lộ ra, vẫn sẽ làm cho dù cường giả Nguyên Anh cũng sinh ra cảm giác uy hiếp không rét mà run, mồ hôi đầm đìa, giống như ở trong thể xác lúc nào cũng có thể theo gió rồi biến mất này, ẩn giấu lại là một luồng thần hồn từng cắn nuốt mười vạn tám ngàn yêu ma.

Lão giả này, đó là tộc trưởng Lệ gia, một trong bốn đại tuyển đế hậu của đế quốc Chân Nhân Loại, kẻ nắm giữ tinh hải nhẹ nhàng ho khan một tiếng có thể khiến mấy chục tinh cầu chấn động lên, Lệ Kiến Đức!

Lệ Kiến Đức là một vị nhiều tuổi nhất trong bốn đại tuyển đế hầu, là nhân vật phong vân trên đương nhiệm thủ tướng đế quốc Đông Phương Vọng một thế hệ, sớm ở một trăm năm trước đã từng đảm nhiệm thủ tướng đế quốc dài đến ba mươi năm.

Lúc quyền diễm ngập trời, từng một tay nắm giữ các giới quân sự chính trị của đế quốc cùng với công việc lớn nhỏ trong hoàng cung, bao gồm Lệ Linh Hải trở thành thái tử phi thậm chí hoàng hậu, cũng là lão chuyên quyền độc đoán, một tay an bài.

Đang độ tuổi xuân, lão từng xông lên cảnh giới “Phân Thần kỳ” trong truyền thuyết, lợi dụng sức tính toán so với siêu cấp máy tính càng mạnh hơn gấp trăm lần, mang công việc lớn nhỏ của Lệ gia đều xử lý gọn gàng ngăn nắp, mở rộng ở các lĩnh vực xung quanh, thậm chí dẫn dắt Lệ gia hướng thế lực cường đại nhất Đông Phương gia tộc khởi xướng khiêu chiến.

Chỉ tiếc, dã tâm của lão quá lớn, mà thực lực tổng hợp của Lệ gia cùng Đông Phương gia tộc lại có một đoạn chênh lệch, kết quả của lo lắng hết lòng, đấu đá, tranh đấu gay gắt, thần hồn của lão thật sự thiêu đốt quá mức lợi hại, sinh mệnh cũng bị cạn kiệt nghiêm trọng, không thể giữ ở Phân Thần kỳ mấy chục năm, liền một lần nữa ngã về Hóa Thần kỳ đỉnh phong.

Nghe nói dùng não quá độ còn lưu lại rất nhiều di chứng, không thể không hàng năm dựa vào dược vật chế từ thiên tài địa bảo duy trì, không còn phong thái khi tráng niên.

Dù vậy, mặc dù mấy chục năm sau đó rời khỏi chính đàn đế quốc, cũng chưa đảm nhiệm chút chức vụ nào ở triều đình, nhưng mọi người đều biết, Lệ Kiến Đức vẫn nắm giữ chặt chẽ quyền lực quân sự chính trị, kinh tế, truyền thông, khoáng sản… các lĩnh vực đế quốc, là một trong “vốn vị vua không ngai lớn” hoàn toàn xứng đáng.

Tuy hôm nay sau một trăm năm, Lệ Kiến Đức thoạt nhìn già khọm thậm chí hấp hối, cho dù một trận gió lạnh cũng có khả năng thổi tắt thần hồn không trọn vẹn của lão, nhưng chỉ cần đôi mắt nhỏ như rắn độc kia của lão còn có thể nở rộ hào quang, vô luận trong ngoài Lệ gia đều không ai dám khiêu chiến quyền uy của lão.

Bởi vì mọi người vẫn nhớ rõ, một trăm năm trước “Ngân Hồ” Lệ Kiến Đức đối phó kẻ địch của lão, rốt cuộc có bao nhiêu âm hiểm, tàn khốc cỡ nào, khủng bố cỡ nào!

Lệ Kiến Đức gia chủ Lệ gia Một trong bốn đại tuyển đế hậu, với hoàng hậu đế quốc Lệ Linh Hải.

Tổ phụ và cháu gái, lẳng lặng đối diện.

“Hoàng hậu điện hạ.”

Đến cuối cùng, thế mà vẫn là Lệ Kiến Đức mở miệng trước, vận khí hồi lâu, lúc này mới đứt quãng, hàm hồ nói: “Thứ lão thần tuổi cao sức yếu, bệnh hiểm nghèo trong người, không thể hành lễ hết, khụ khụ, khụ khụ khụ khụ.”

Lão hít thở mong manh bắt đầu ho khan.

Lệ Linh Hải cười: “Lão tổ tông, hoàng hậu điện hạ đã mất, giờ phút này đứng ở trước mặt ngài chỉ là một phần tử bình thường của Lệ gia, là cháu gái ruột của ngài, không cần đại lễ như thế?”

“Ồ?”

Lệ Kiến Đức hơi khoát tay, bên cạnh lập tức có tùy tùng thân hình to lớn, khí chất dũng mãnh đưa lên ống nhổ, sau khi hậm hực cả buổi, lại thở hổn hển cả buổi, “Ngân Hồ” ngày xưa mới tiếp tục nói: “Như vậy, cháu gái ngoan của ta vì sao mà đến?”

“Vì tương lai đế quốc, càng vì tương lai Lệ gia.”

Ánh sao chợt lóe trong mắt Lệ Linh Hải, mái tóc bạc không gió tự động, chém đinh chặt sắt nói: “Vì thực hiện nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của lão tổ tông, để Lệ gia đánh bại Đông Phương gia, trở thành ‘gia tộc số một’ đế quốc Chân Nhân Loại!”
Bình Luận (0)
Comment