Chương 2257: Độc như rắn rết, tội nghiệt ngập trời!
Chương 2257: Độc như rắn rết, tội nghiệt ngập trời!Chương 2257: Độc như rắn rết, tội nghiệt ngập trời!
Mỗi một nếp nhăn của Lệ Kiến Đức đều đọng lại, thật sự hóa thành một viên hoá thạch vừa lạnh vừa cứng, trầm mặc rất lâu mới nói: “Ngươi thực dám làm như thế?”
“Nhìn vào mắt của ta, lão tổ tông.”
Lệ Linh Hải ghé mặt tới, làn da trắng muốt hoàn mỹ không có sợi màu máu nào, lại có những luồng khí đen mơ hồ lưu chuyển ở dưới da thịt, cuối cùng ngưng tụ đến sâu trong đôi mắt, làm đáy mắt thông thấu như băng hiện ra hai điểm đen to bằng mũi kim.
Cô tăng thêm giọng điệu, lập lại một lần nữa, “Nhìn vào mắt của ta nói cho ta biết, ta vì sao không dám làm như thế?
“Đừng quên, một tháng trước ở đế đô, các ngươi vừa mới bày ra một lần ‘sự kiện hoàng hậu bị tập kích’, đã quyết định hoàn toàn diệt trừ ta hoàng hậu đế quốc không quá nghe lời này, chẳng qua lực lượng của ta vượt xa xa các ngươi tưởng tượng, mới chưa thành công mà thôi.
“Bây giờ, mọi người xé rách da mặt, toàn bộ kế hoạch cùng toàn bộ thực lực của ta đều đã bại lộ, nếu không được ăn cả ngã về không, dốc sức liều một phen nữa, chẳng lẽ còn rửa cổ ngoan ngoãn chờ chết sao?”
“Cho dù ngươi dám làm như thế…”
Lệ Kiến Đức bình tĩnh nói: “Hành động phát rồ, mất sạch nhân tính như thế, cũng không có khả năng được toàn bộ phái cách tân cùng các binh sĩ ủng hộ. Không có bọn họ ủng hộ, kế hoạch điên cuồng của ngươi căn bản sẽ không thành công.”
“Ta không cần được toàn bộ quan binh ủng hộ, ít nhất bây giờ, chỉ cần có một bộ phận nhỏ nòng cốt có thể tuyệt đối phục tùng ta là được.”
Lệ Linh Hải cười lạnh nói: “Dựa vào một bộ phận nhỏ nòng cốt này, trước hủy diệt Vũ Thần tinh, giết chết mấy trăm triệu, vài tỷ người, hoàn toàn quyết liệt với gia tộc.
“Quan binh còn lại đang khống chế tàu vũ trụ ở trong tinh hải mênh mông của Cốc Vũ giới truy đuổi tàn binh hạm đội Cốc Vũ, căn bản không kịp ngăn cản ta, chờ lúc bọn hắn phát hiện, chỉ có thể trơ mắt nhìn vô số pháo đài vũ trụ cùng bến tàu quỹ đạo hừng hực thiêu đốt rơi xuống mặt đất.
“Chờ sau khi hủy diệt thật sự xảy ra, gạo nấu thành cơm, những quan binh không rõ chân tướng này trừ tùy tùng ta huyết chiến đến cùng, còn có lựa chọn nào khác sao? ‘Tội nghiệt ngập trời’ như vậy, tuyệt đối không có khả năng đạt được bất cứ sự rộng lượng khoan hồng cùng đặc xá nào, mặc dù ngài vỗ ngực cam đoan đặc xá các quan binh không rõ chân tướng, bọn họ cũng sẽ tuyệt đối không tin tưởng.
“Huống chi, ngài căn bản không có khả năng làm ra đặc xá như vậy, đúng không. Nếu không làm sao đối mặt được với mấy trăm triệu, vài tỷ oan hồn Vũ Thần tinh, làm sao đối mặt các nhánh lớn gia tộc có lượng lớn ích lợi ở trên Vũ Thần tinh đây?
“Cho nên, hủy diệt Vũ Thần tinh, sẽ chỉ cường hóa lực ngưng tụ nội bộ chúng ta cùng sức thống trị của ta ta đối với hạm đội liên hợp phái cách tân, mang chiến lược ngọc đá cùng vỡ tiến hành đến cùng!”
Lệ Kiến Đức hít sâu một hơi, cứng rắn áp chế xúc động ho khan, nói: “Ngươi cũng biết mình ‘tội nghiệt ngập trời’ ?”
“Tôn nhi đương nhiên biết.”
(tôn nhi: cháu)
Lệ Linh Hải lại lần nữa mỉm cười, “Nhưng tôn nhi càng biết, đạo lý ‘Thiết câu giả tru, cướp đoạt chính quyền giả hầu*’, cái gọi là tội nghiệt ngập trời, cũng chẳng khác nào không có tội nghiệt, một chút cũng không có.
(*: kẻ phạm tội ăn trộm thì bị xử tử, còn kẻ lật đổ cả một quốc gia chẳng những không bị xử mà lại còn trở thành chư hầu một phương. Cốt lõi nằm chính ở chỗ “quyền lực”, nói lên sự bất công vô lý của cuộc đời)
“Huống chi, vừa chết trăm rồi, trái phải đều là chết, tội nghiệt ngập trời hay không, lại có cái gì khác nhau đâu?
“Đương nhiên, lão tổ tông ngài hoàn toàn có thể không tin mọi thứ tôn nhi nói, bây giờ liền cường công Cốc Vũ giới, nhìn xem có thể ở trước khi tôn nhi hủy diệt cả Vũ Thần tinh, cứu ra vài thành thị công nghiệp nặng khổ tâm kinh doanh mấy trăm năm hay không.
“Nhưng, mặc dù chiến lược của tôn nhi thất bại toàn bộ, tình huống tệ nhất, tôn nhi ít nhất cũng có thể dẫn dắt tàn binh, hóa thành giặc cỏ, ở nội địa Lệ gia chạy trốn cùng quậy phá nhiều năm, vẫn có thể tạo thành thương tổn nặng nề với Lệ gia, làm ba nhà còn lại sinh ra ý mơ ước đối với Lệ gia.
“Đây không phải là điều tôn nhi mong muốn, nhưng nếu ngài nhất định không chịu nghe lời tâm huyết của tôn nhi, tôn nhi cũng chỉ có thể đã làm thì làm cho trót!”
Nhìn đôi mắt Lệ Linh Hải hơi mang ý cười lại ma mỵ đến cực điểm, Lệ Kiến Đức lại trầm mặc hồi lâu, thở dài một tiếng thật dài nói, chậm rãi nói: “Tôn nhi tốt, gia gia đồng ý quan điểm của ngươi, cha ngươi thật là một con heo, năm đó sao có thể không nhìn ra tiềm chất của ngươi, thế mà sẽ lựa chọn đưa ngươi vào cung làm cái gì thái tử phi, thật sự là phí phạm của trời!
“Nếu hắn có thể kịp thời phát hiện dã tâm cùng lực lượng chất chứa ở chỗ sâu nhất huyết mạch ngươi, đưa ngươi đến chỗ ta bồi dưỡng thật tốt, có lẽ ta sẽ không cần gặp phải cục diện quẫn bách không ai nối nghiệp, thời kì giáp hạt.
“Cha ngươi con heo như vậy, thật sự là chết một trăm lần cũng không đủ nha!”
“Bây giờ do lão tổ tông tự mình phát hiện, cũng không muộn.”
Trên mặt Lệ Linh Hải không có chút vui mừng chiếm chút thượng phong, nụ cười đoán không ra vẫn bao phủ ở trên ngũ quan kinh tâm động phách, thản nhiên nói: “Bây giờ gia tộc tổn thất không quá lớn, phái cách tân cũng chưa cờ xí tươi sáng nhắm đầu mâu vào bốn đại tuyển đế hầu gia tộc, chỉ nhắm vào gian nịnh ở đế đô mà thôi, chỉ cần lão tổ tông đồng ý nghiêm túc lắng nghe nhu cầu của tôn nhi cùng phái cách tân các vị đạo hữu, cục diện vẫn nắm ở trong tay chúng ta, nắm ở... Trong tay lão tổ tông!”
“Nhu cầu của phái cách tân?”
Lệ Kiến Đức từ chối cho ý kiến nói: “Các ngươi muốn cái gì?”
“Rất đơn giản, hy vọng Lệ gia một trong bốn trụ cột lớn của đế quốc, có thể nghe được tiếng hô đến từ binh sĩ tiền tuyến cùng người tu tiên tầng dưới chót thế giới ngoại vi.”
Lệ Linh Hải không chút hoang mang nói: “Có thể ủng hộ cử chỉ chính nghĩa ‘Tôn hoàng thảo nghịch, thần võ cách tân’ của chúng ta, theo chúng ta cùng nhau diệt trừ gian nịnh trong đế đô nguyên lão viện, tiêu diệt khối u ác tính ký sinh ở sâu trong máu thịt đế quốc, xây dựng một đế quốc mới càng thêm tốt đẹp cùng cường đại!”
Lệ Kiến Đức đảo loạn đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh: “Ai là gian nịnh, ai là khối u ác tính?”
Lệ Linh Hải lớn tiếng nói: “Đông Phương gia dám có gan đi quá giới hạn đến trên hoàng tộc, tự xưng ‘gia tộc số một’, chính là u ác tính của đế quốc thậm chí văn minh nhân loại!
“Đông Phương gia và nguyên lão phụ thuộc gia tộc nó, chính là gian nịnh tội ác tày trời, nên tru diệt cửu tộc!
“Vì đế quốc, vì văn minh nhân loại, phải tiêu diệt Đông Phương gia, chúng ta những chí sĩ phái cách tân này đầy lòng nhân ái, chính là ở dưới đại nghĩa như vậy tập kết, vô luận trả giá thế nào, cũng phải tru diệt quốc tặc, cứu vớt đế quốc!
“Nhưng đối mặt Đông Phương gia thâm căn cố đế, tài hùng thế lớn và binh lực hùng hậu, chỉ dựa vào lực lượng phái cách tân chúng ta, vô luận như thế nào cũng xa xa không đủ. Lão tổ tông, mời kêu gọi lực lượng toàn bộ Lệ gia cùng toàn bộ gia tộc phụ thuộc cùng nhau đứng ở bên chúng ta, ủng hộ chúng ta đi!”
Lệ Kiến Đức không dây dưa ở vấn đề Đông Phương gia có phải “gian nịnh” cùng “khối u ác tính” hay không, lại nói: “Lực lượng phái cách tân lại thêm Lệ gia, liền có thể dứt khoát lưu loát, dao sắc chặt đay rối giải quyết Đông Phương gia, mà không phải hai bên hình thành cục diện xấu hổ giằng co không thôi, thậm chí kéo đế quốc vào vũng bùn nội chiến sao?”
Lệ Linh Hải thong dong nói: “Phái cách tân cộng thêm Lệ gia, đủ để hình thành thế cân bằng lực lượng ngang nhau với Đông Phương gia, muốn lấy khí thế sấm sét hoàn toàn đánh tan Đông Phương gia, tự nhiên còn hơi tỏ ra không đủ.
“Nhưng nếu ba nhà trong bốn đại tuyển đế hầu gia tộc đều liên hợp lại, lại thêm lực lượng phái cách tân, thì đủ lấy thế bẻ gãy nghiền nát, quét ngang ngàn quân, một hơi diệt trừ khối u ác tính này!”
Lệ Kiến Đức lại cười lên như quạ đen, hai mắt phát ra hào quang như có hứng thú: “Cháu ngoan, ngươi có thể thuyết phục hai nhà còn lại cùng nhau lấy hạt dẻ trong lò lửa sao?”
“Ta không thể, nhưng tin tưởng lão tổ tông nhất định có thể.”
Lệ Linh Hải mỉm cười nói: “Nếu không, ta cần gì phải mang theo ‘thành ý’ lớn như vậy tìm đến lão tổ tông chứ?”
Lệ Kiến Đức nói: “Nếu ta cũng không thể thì sao?”
“Vậy tôn nhi chỉ có thể đi chịu chết đây.”
Lệ Linh Hải ảm đạm nói: “Thân là đường đường hoàng hậu đế quốc Chân Nhân Loại, ít nhiều dùng mấy tinh cầu để chôn cùng, không quá phận nhỉ?”
Lệ Kiến Đức khẽ ho khan, bất động thanh sắc tính toán.
“Tôn nhi tuyệt đối tin tưởng thủ đoạn của lão tổ tông, nhất định có cách thuyết phục hai vị tuyển đế hầu còn lại, chủ yếu nhất là, ba đại tuyển đế hầu gia tộc đối với Đông Phương gia sớm có bất mãn cùng oán hận chất chứa thật lớn, chỉ là thiếu một cái lý do đấu tranh, cơ hội hợp tác mà thôi.”
Lệ Linh Hải bình tĩnh tự nhiên nói: “Cái gọi là chính trị, đơn giản là trò chơi cân bằng. Bầu sinh thái chính trị đế quốc Chân Nhân Loại năm trăm năm trước, chính là cân bằng giữa hoàng quyền và bốn đại tuyển đế hậu; đợi tới năm trăm năm sau, hoàng quyền suy sụp, liền biến thành cân bằng trong bốn đại gia tộc.
“Bốn đại tuyển đế hầu gia tộc, như bàn bốn chân, chỉ có cao thấp giống nhau, mới có thể cam đoan đế quốc lâu dài ổn định, bất cứ một nhà nào độc đại, đều tương đương với lật bàn không chơi, muốn một lần nữa tẩy bài.
“Đây vốn là ăn ý trong lòng biết rõ với nhau, mấy trăm năm qua mọi người đều luôn tuân thủ quy củ, nhưng một hai trăm năm gần đây Đông Phương gia lại giả ngu, phá hư quy củ, điên cuồng bành trướng hẳn lên, đến bây giờ mơ hồ có được lực lượng vượt lên gấp đôi bất cứ một gia tộc nào còn lại.
“Tôn nhi ngược lại rất muốn biết, Đông Phương gia kịch liệt mở rộng thế lực như vậy, rốt cuộc muốn làm gì, lại muốn bành trướng tới khi nào mới là điểm dừng đây? Chẳng lẽ thật muốn thay thế Vũ Anh hoàng tộc, đảo điên đế quốc Chân Nhân Loại, trở thành kẻ thống trị tinh hải hoàn toàn xứng đáng, ‘gia tộc số một’ danh chính ngôn thuận sao?
“Thực có ngày đó, Lệ gia lại nên như thế nào, hai nhà còn lại lại nên như thế nào, lại làm ‘tòng long chi thần’ một lần, hướng Đông Phương gia ba quỳ chín vái sao? Mặc dù chúng ta thật sự nguyện ý quỳ xuống dập đầu, Đông Phương gia lại có lá gan này, thản nhiên nhận lấy hay không?”
Lệ Kiến Đức tựa như đang ngủ, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng hơi nhắm lại.
Nhưng Lệ Linh Hải lại biết rõ, vị tổ phụ cáo già này đang rất nghiêm túc nghe, phân tích, tự hỏi.
“Lão tổ tông, đừng cảm thấy tôn nhi là đang nói chuyện giật gân, đạo lý ‘kẻ mạnh thì mạnh mãi’, ở trong cạnh tranh tàn khốc của người tu tiên chính là chân lý không thể bàn cãi, đối với thế giới trung bình và nhỏ ngoại vi đế quốc mà nói, bốn đại tuyển đế hầu gia tộc là ‘kẻ mạnh thì mạnh mãi’, nhưng ở trong bốn đại gia tộc, Đông Phương gia chẳng lẽ không phải cũng là ‘kẻ mạnh thì mạnh mãi’? Tốc độ bành trướng Đông Phương gia càng ngày càng nhanh, bây giờ không nghĩ cách ngăn cản, liền vĩnh viễn không ngăn cản được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn hắn một hơi nuốt chửng chúng ta!”
Lệ Linh Hải đề cao giọng, bộ dáng giận lão không tranh, nghiến răng nói: “Đối với Lệ gia mà nói, còn tồn tại một tai hoạ ngầm khác càng thêm trí mạng. Lệ gia chưa chắc là một cái yếu nhất trong bốn đại tuyển đế hầu gia tộc, lại vừa vặn ở giai đoạn xấu hổ thời kì giáp hạt, bây giờ lão tổ tông vẫn còn, còn có thể miễn cưỡng đấu với Đông Phương gia, nếu không bắt lấy cơ hội phát ra một đòn trí mạng, chờ một ngày lão tổ tông không chống đỡ được nữa, còn có ai có thể đại biểu lợi ích Lệ gia, đối kháng Đông Phương gia chủ như mặt trời giữa trời, thủ tướng đế quốc Đông Phương Bác?”