Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2306 - Chương 2262: Lớp Học Tập Tướng Tá

Chương 2262: Lớp học tập tướng tá Chương 2262: Lớp học tập tướng táChương 2262: Lớp học tập tướng tá

Qua mấy chục năm chuẩn bị, hơn mười năm huyết chiến, mấy trăm hơn ngàn vạn mạng người lần lượt lấp vào, liều hết không biết bao nhiêu bộ đội, rốt cuộc chồng chất thành thắng lợi huy hoàng, mà kinh tế quốc dân chỉnh thể đế quốc Chân Nhân Loại cũng đến bên bờ thu vào không bằng chi ra, bờ vực sụp đổ, rất khó duy trì quân viễn chinh mập mạp quy mô như thế, chế độ lại phức tạp như thế tiếp tục tồn tại.

Nguyên lão viện đã chuẩn bị thấy tốt là thu, duy trì chiến tuyến trước mắt, “chấm dứt chiến tranh có thể diện” .

Cắt giảm và co lại đối với quân viễn chinh là điều bắt buộc.

Đám tạp bài quân kia vẫn binh hùng tướng mạnh, còn càng đánh càng hăng, như là kiêu binh hãn tướng dưới trướng “Chiến thần” Lôi Thành Hổ phải xử lý như thế nào còn đang trong thương thảo.

Đám tư lệnh ‘không quân’ liều hết vốn ban đầu thậm chí bản thân cũng đánh thành phế vật, tạp hào tướng quân trong tay lông cũng không có nửa sợi, tự nhiên là đối tượng khai đao đầu tiên.

Đương nhiên, những người này trên danh nghĩa đều là tướng quân đế quốc, không phải chiến đoàn trưởng thì là tham mưu trưởng, tệ nhất còn treo hàm suông “quan chỉ huy Phân hạm đội”, lại ở trong đế quốc phản kích chiến lập công lao hãn mã, từng đống huân chương treo đầy ngực có thể coi là tinh khải để mặc, trực tiếp một cước đá văng ra, không khỏi quá mức bất cận nhân tình, còn tổn hại hình tượng quang huy của đế quốc.

Biện pháp của nguyên lão viện là mang những tư lệnh ‘không quân’ kia đánh hết bộ đội triệu hồi hết đến đế đô, xếp vào “lớp tướng tá học tập trường học quan quân cấp cao Hoàng gia”, sau khi tiến một bước bồi dưỡng đào tạo sâu, có trọng dụng khác.

Cái gọi là “trường học quan quân cao cấp hoàng gia”, nghe tên dọa người bao nhiêu, trên thực tế khó coi bấy nhiêu.

Ở trước khi đám tư lệnh ‘không quân’ này nhét vào, trường quân sự này là chuyên môn vận chuyển quan cao cấp quân cho Ngự Lâm quân.

Ngự Lâm quân, Ngự Lâm quân quang vinh, Ngự Lâm quân trăm trận trăm thắng, một cái tên ngày xưa huy hoàng cỡ nào, làm người ta kính sợ cỡ nào!

Hắc Tinh đại đế Vũ Anh Kỳ lúc khai sáng đế quốc, từng trao tặng năm hạm đội chiến tích chói mắt nhất, thực lực cường đại nhất dưới trướng danh hiệu “Ngự Lâm quân”, Ngự Lâm quân khi đó, thật sự là tinh nhuệ trong vạn mới tìm được một, sát thần sống sót qua trăm trận chiến, vô luận sức chiến đấu, trang bị, đãi ngộ hay là tiền đồ, hết thảy là hạng nhất, là đích hệ của hoàng đế bệ hạ!

Ngày vui ngắn chẳng tầy gang, theo năm trăm năm sau đế quốc hoàng quyền suy sụp, bốn đại gia tộc quật khởi, bốn đại quyền thần sao có thể trơ mắt nhìn hoàng đế bệ hạ có được cho dù một mũi Ngự Lâm quân cường đại, tự nhiên dùng các loại thủ đoạn để ngăn chặn, ăn mòn cùng lợi dụng.

Lại thêm bản thân hoàng tộc cũng không chịu cố gắng, sau ngàn năm ngồi mát ăn bát vàng và ăn mòn mềm hoá, năng lực chinh chiến cùng âm mưu quỷ kế của tổ tông không học được chút nào, ăn uống chơi gái đánh bạc tửu sắc tài vận lại vô sự tự thông còn con mẹ nó có thiên phú dị bẩm.

Sau khi Hắc Tinh đại đế ngã xuống ngàn năm, cái gọi là “Ngự Lâm quân” đã lột xác thành trò cười rõ đầu rõ đuôi, đừng nói so đấu với đích hệ của bốn đại tuyển đế hầu gia tộc, ngay cả tạp bài quân bên ngoài đế quốc cũng không bằng ―― Tạp bài quân tốt xấu ở quê nhà ngẫu nhiên còn tổ chức tinh đạo, hạm đội tư lược các thứ, còn phải xung đột với thế giới kẻ địch ở gần, thậm chí đi Tu La chiến trường tiền tuyến lăn lộn đánh đấm, ít nhiều cũng có chút sức chiến đấu, Ngự Lâm quân chính là một đám phế vật phế nhất của phế nhất, là chuồng heo bốn đại tuyển đế hầu gia tộc dùng để nuôi nhốt hoàng tộc cùng tôn thất, mang toàn bộ họ Vũ Anh đều nuôi thành heo.

Đám tư lệnh ‘không quân’ bị một cước đá vào một cái chuồng heo như vậy, còn có thể có kết quả gì tốt?

Tương lai như thế nào tạm thời bất luận, mấu chốt nhất là trước mắt “trường học quan quân cao cấp hoàng gia” này không tiền không tài nguyên.

Đã đội cái danh “Hoàng gia”, trường quân sự này trên lý luận cùng bốn đại tuyển đế hầu gia tộc là không có nửa xu quan hệ nào, nhân sự quan hệ của đám tạp hào tướng quân, tư lệnh ‘không quân’ này sau khi chuyển dời đến “lớp tướng tá học tập”, tiền lương cùng tiền trợ cấp của bọn họ hết thảy do hoàng thất phụ trách.

Tám trăm năm trước, ai cũng biết, chó mà hoàng đế nuôi trong nhà còn ăn ngon hơn người tu tiên trên địa phương chút, trên đầu ai nếu đội hai chữ “hoàng gia”, thật sự là cảnh giới lúc gặp địch đều tự động thăng một cấp!

Nhưng nay khác xưa, hôm nay ai cũng biết nhà hoàng đế cũng không có ‘cách dạ lương’*, thật sự là nghèo phát điên, dựa hết vào bốn đại tuyển đế hầu gia tộc tiếp tế đứt quãng.

(*: Lấy ý từ câu: 家有隔夜粮,不做孩子王 , Gia hữu cách dạ lương, bất tố hài tử vương – nhà có cái ăn qua ngày, không đi làm vua của lũ trẻ con, theo zhidao.baidu thì đây là 1 câu đánh giá về nghề giáo viên từ thời cổ đại tới hiện đại, hài tử vương chính là giáo viên. Nhà có cái ăn qua ngày thì đừng làm nghề giáo viên. Đương thời mọi người cho rằng giáo viên là “xú lão cửu”, không có địa vị không có điều kiện kinh tế quá tốt, là nghề không chịu nổi bức bách nhất, chỉ cần lúc trong nhà có 1 miệng ăn không bị bức bách không đường nào để đi là tuyệt đối không làm giáo viên.)

Đã là tiếp tế, số lượng tự nhiên sẽ không quá nhiều, chất lượng tự nhiên cũng sẽ không quá tốt, bình thường cũng chỉ miễn cưỡng đủ đám hoàng tộc và tôn thất kia được ăn no mặc ấm, muốn tu luyện sức chiến đấu của thân thể, hoặc là kéo những tàu vũ trụ quê hương mấy trăm năm trước luyện chế ra ngoài thao luyện một phen, là tuyệt đối không dư thừa tài nguyên và nhiên liệu.

Nhưng hoàng tộc cùng tôn thất, ít nhất có một cái tốt ―― không ra ngoài đánh trận, cả ngày ở đế đô sống an nhàn sung sướng nuôi chim nghe hát, mỗi kẻ đều được nuôi trắng trẻo mập mạp, lòng dạ mở rộng chút, cũng là dương dương tự đắc, bình an vui vẻ.

Các tạp hào tướng quân, tư lệnh ‘không quân’ thì không được.

Đao kiếm cùng bí bảo của người Thánh Minh không phải là đồ chơi, đó đều là đồ Bàn Cổ tộc trên chiến trường hồng hoang lưu lại, muốn bao nhiêu âm độc có bấy nhiêu âm độc, muốn bao nhiêu tàn nhẫn có bấy nhiêu tàn nhẫn, dính vào da một chút, cho dù không chết cũng phải bị thương nặng.

Qua mười mấy năm huyết chiến, tạp hào tướng quân nào không phải vết thương chồng chất, bệnh nặng quấn thân, thiếu tay gãy chân, đan điền nứt thành tám cánh hoa? Đừng nói duy trì cảnh giới ban đầu, ngay cả tiền thuốc men cũng là con số thiên văn!

Số tiền này, hoàng thất khẳng định không có.

Bóng cao su từ hoàng thất đá đến bộ quốc phòng, từ bộ quốc phòng đá đến bộ tài chính, từ bộ tài chính đá đến bộ dân chính, lại từ bộ dân chính đá trở lại hoàng thất, đá một vòng lớn trở về, vẫn là hai chữ to thiết họa ngân câu, hết tiền!

Văn nghèo võ giàu, không có tiền ngay cả cơ bắp cũng không luyện được, còn tu tiên cái gì!

Tự nhiên, những tạp hào tướng quân kia đều là có quê hương, quê bọn họ thường thường đều ở thế giới vòng ngoài đế quốc, theo lý thuyết, hoàng thất không quản được họ, quê hương nên quản bọn họ.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, vì đánh trận đế quốc phản kích chiến này, thế giới vòng ngoài đế quốc đã vắt cạn một giọt mồ hôi một giọt máu cuối cùng, mọt kẻ thắng một kẻ nghèo, kinh tế hết thảy ở bên bờ sụp đổ hoặc là đang sụp đổ, nào có tiền cho đám phế vật này tỉ mỉ tu dưỡng?

Một điều nữa, mười mấy năm trước là bọn họ mang theo vô số binh sĩ gióng trống khua chiêng ra ngoài, lời thề son sắt muốn kiếm một hồi phú quý ngập trời, hôm nay phú quý ở đâu còn chưa thấy, binh sĩ đánh hết sạch trước, chính bọn họ kéo thân tàn mặt xám mày tro trở về, nào có mặt mũi gặp phụ lão quê nhà?

Nói càng thực tế hơn chút, mọi người đi ra tu tiên, đều lăn lộn đến cấp số Kết Đan thậm chí Nguyên Anh, ai ở quê nhà còn có thể không có mấy kẻ thù không chết không thôi?

Kẻ thù cũng đang mài đao soàn soạt chờ bọn họ trở về, những người cô đơn, tư lệnh ‘không quân’ này làm sao dám về nhà chui đầu vô lưới?

Quê nhà không thể quay về, trở về cũng không có ý nghĩa, “lớp tướng tá học tập” lại là cái hố to sâu không thấy đáy, mỗi ngày cơm canh đạm bạc đối phó, miễn cưỡng giữ được một cái mạng nhỏ của bọn họ, trải qua cuộc sống không ra người không ra quỷ, thật sự là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng linh, cái gọi là mượn cối xay giết lừa, qua sông đoạn cầu, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!

Triệu Chấn Vũ là một gã “Tư lệnh ‘không quân’, tạp hào tướng quân” điển hình nhất.

Hắn là xuất thân vùng khỉ ho cò gáy vòng ngoài góc vuông thứ nhất của đế quốc, tổ tiên mấy đời đánh đấm cùng hung cực ác không cần mạng, đầu tiên là tạo ra một tông phái rất cường đại, sau đó lại đập nồi bán sắt mang tông phái biến thành mấy chục con tàu vận tải võ trang, bình thường tuân theo pháp luật, thành thành thật thật buôn lậu, có cơ hội cũng làm mấy vụ giết người cướp của.

Đến đời cha, làm ăn càng làm càng lớn, dần dần chướng mắt buôn lậu nhỏ lẻ, lại chính thức thăng cấp thành tư lược hạm đội, cũng chính là tinh đạo* có giấy phép.

(*: cướp vũ trụ)

Đợi phụ thân ở trong một lần làm ăn chết trận cũng không biết bị thủ hạ hại chết, hắn lại trò giỏi hơn thầy, dứt khoát lưu loát xung đột mấy đầu mục còn lại, trở thành quan chỉ huy của tư lược hạm đội, lòng dạ lại so với phụ thân còn lớn hơn ―― Ở biên thùy tinh hải giết người cướp của có có ý tứ gì, giết đến chết cũng chỉ là một kẻ nhà quê, nam nhi tốt sinh ở trong tinh hải, tự nhiên nên kiến công lập nghiệp, làm rạng rỡ tổ tông, bất chấp mọi giá chém giết một hồi!

Vừa vặn lúc này, đế quốc phản kích chiến từ từ kéo ra màn che, đầu óc Triệu Chấn Vũ nóng lên, kéo đội ngũ của mình, lại đánh bạc của cải mấy thế hệ, chiêu mộ một đám không sợ chết, lấy thân phận tư lệnh trưởng quan thiếu tướng hạm đội đế quốc quân, oanh oanh liệt liệt lao vào trong cuộc chiến tranh “vĩ đại mà thần thánh”.

Kết quả, mười mấy năm huyết chiến như là mười mấy năm mơ mộng mờ mịt, huân chương, danh hiệu và lệnh khen ngợi càng ngày càng nhiều, bộ đội lại là càng đánh càng ít, thẳng đến cuối cùng, ngay cả mắt trái cùng tay trái của mình cũng mất, ngay cả đan điền cực kỳ quan trọng cũng bị đánh nổ một nửa, linh căn giống như lão già thối kia nói, mềm đến mức không được nữa, lại quay đầu nhìn, phía sau đã không còn dù chỉ nửa huynh đệ cũ!

Người tu tiên Triệu Chấn Vũ tỉnh mộng.

Nhưng còn chưa đợi hắn cân nhắc rõ ràng rốt cuộc sao lại thế, đã bị người ta từ trong phòng bệnh cao cấp của tổng bệnh viện Vinh Dân khách khách khí khí mời ra, rất khách khí trao tặng hắn huân chương và vinh dự mới, rất khách khí đại biểu đế quốc cảm tạ hắn làm ra vô thượng cống hiến, cuối cùng rất khách khí một cước mang hắn đạp vào trường học quan quân cao cấp hoàng gia, lớp tướng tá học tập.

Lúc này, dưới lòng đất khu 36, Triệu Chấn Vũ mặc một bộ quần áo tướng tá vải nỉ giặt đến mức trắng bệch, mang một cái mũ quân nhân nhăn nhúm vuốt rồi lại vuốt, gấp rồi lại gấp, lại bắt đầu ngẩn người.

Đây là thói quen mới hắn dưỡng thành ở lớp tướng tá học tập.

Ngẩn ra không phải vì ngẩn ra, chủ yếu là nghẹn không chịu nổi, một lòng một dạ cân nhắc chuyện rốt cuộc là thế nào, sao lại từng bước một đánh mất hết thủ hạ cũ?

Dù sao trong lớp tướng tá học tập trừ ngẩn người cũng không có việc khác để làm, rất nhiều tạp hào tướng quân đều theo hắn cả ngày cân nhắc, thật sự cân nhắc không chịu nổi liền khóc lớn một hồi, hoặc là tìm đám tôn thất được nuôi trắng trẻo mập mạp như heo đánh một trận ―― Cho dù bọn họ thiếu tay gãy chân tu vi sụt giảm như thế nào nữa, đánh mấy tên tôn thất vẫn là dễ dàng.

Nhưng, lúc này không phải là thời điểm tốt để ngẩn người.

Triệu Chấn Vũ sửng sốt chốc lát, ánh mắt tan rã liền một lần nữa đọng lại, hai lòng bàn tay đều toát mồ hôi, hầu như muốn vắt mũ quân nhân ra nước, một nửa đau lòng, một nửa thấp thỏm nhìn thanh “Thất Tinh Đoạn Ngọc Đao” này.

Lúc này, Thất Tinh Đoạn Ngọc Đao mười mấy năm huyết chiến cũng chưa rời khỏi người được cầm ở trong tay một người khác, như là một con cá muối.

Đó là giám bảo sư của tiệm cầm đồ, nói kiểu ngày xưa, triều phụng.

Xem bộ dáng vị giám bảo sư này ngoài miệng không râu, xương cốt không đến bốn lạng, không giống đại gia kinh nghiệm phong phú, có lẽ là tay mơ vừa vào nghề không lâu, không dám đánh giá bừa thanh bảo đao gia truyền này của hắn.

“Một thanh chiến đao tạp bài luyện chế từ đồng nát, lưỡi mẻ không sắc, vết gỉ loang lổ, không phù trận không con chip không thần thông, định giá... Ba ngàn tinh tệ.”

Giám bảo sư nhìn đao lại liếc hắn, liếc hắn lại ngó đao, ngáp một cái, ỉu xìu nói.

Lòng Triệu Chấn Vũ trầm xuống ―― Gã nói cái gì, quả nhiên là gà mờ, gã đánh giá sai lầm rồi!
Bình Luận (0)
Comment