Chương 2263: Ta là trung tướng!
Chương 2263: Ta là trung tướng!Chương 2263: Ta là trung tướng!
“Làm phiền, ngài cẩn thận xem xét chút nữa xem thế nào?”
Triệu Chấn Vũ ngày xưa ở quê hương thét ra lửa, làm ăn không vốn (tức là làm cướp), nào từng nói “làm phiền” từ ngữ mất tự nhiên như vậy, nhưng đến trong lớp tướng tá học tập, học lại rất nhanh. Hắn thật cẩn thận châm chước giọng điệu, cố gắng hạ thấp tư thái, cười lấy lòng nói: “Đây là pháp bảo gia truyền hẳn hoi, chỉ riêng thân đao đã là dùng Hách Đồng, Bí Ngân còn có Thái Dương Tinh Kim chín lần rèn chín lần nung chế ra, trong chuôi đao còn có con chip khống chế tiên tiến nhất, một lần có thể tồn trữ hơn trăm thần thông có tính công kích dẫn mà không phát, lúc gặp nguy hiểm có thể tự động bay ra bảo vệ chủ, vài lần đều ở trên chiến trường cứu ta một mạng, ta hận không thể dùng máu trong tim mình bảo dưỡng nó, sao là ‘Không con chip không phù trận không thần thông’ chứ?
“Riêng lần trước bảo dưỡng, đã tốn của ta con số này, một ngàn tinh tệ! Bây giờ giá chỉ ba ngàn? Vậy không phải trò cười... Dù sao, ngài buông tay chút, tám ngàn, tám ngàn được không, ta hôm khác lại tới chuộc.”
Giám bảo sư trẻ tuổi mặt mày nhẵn nhụi kia sụp mí mắt, đẩy chiến đao trở về, nói: “Chiến đao rách nát, giá chốt ba ngàn, nhiều thêm một tinh tệ ―― không lấy!”
Nụ cười trên mặt Triệu Chấn Vũ cũng cứng đờ, sắc mặt thay đổi ba lần, ánh mắt có chút tan rã, từ Thất Tinh Đoạn Ngọc Đao trượt đến trên chóp mũi giám bảo sư, lại từ chóp mũi giám bảo sư trượt đến trong đại sảnh.
Hắn sợ gặp được người quen, đặc biệt chọn lúc ít người để làm, lúc này trong đại sảnh tiệm cầm đồ trống rỗng, chỉ có hai gã hộ vệ cao lớn vạm vỡ, lưng hùm vai gấu, huyệt Thái Dương và mi tâm đều nhô lên cao cao khoanh tay, ở chéo bên cạnh lạnh lùng nhìn hắn.
Lại nhìn giám bảo sư kia, hai mí mắt sắp dính cùng một chỗ, đầu không ngừng vẽ vòng, lại không nhìn đao của hắn cùng chính hắn thêm lần nào nữa.
Triệu Chấn Vũ cầm bảo đao gia truyền lên, hung hăng xách quần, sải bước đi ra ngoài, đi đến nửa đường, nghiến chặt răng hàm, lại quay lại, bỏ đao xuống, lại từ trong lòng lấy ra một cái bọc nhỏ khăn lụa gấp kín, cẩn thận mở ra từng tầng một, lấy ra một miếng sắt tuyên khắc hoa phù trận, đặt tới trên quầy, thở phì phò nói: “Làm phiền, mời một vị nữa đi ra, đánh giá cái giá đi, năm vạn, có năm vạn ta cầm luôn!”
Giám bảo sư trẻ tuổi lười biếng nâng mí mặt, cũng không nhìn miếng sắt lấy một cái, tựa cười mà không cười nói: “Địa khế* à?”
(*: giấy tờ nhà đất)
“Đúng.”
Triệu Chấn Vũ trầm ổn nói: “Địa khế trên tinh cầu tài nguyên khu vực mới khôi phục, phạm vi trăm dặm, cả ba ngọn núi, có sẵn căn cứ đào mỏ, phương tiện phụ thuộc từ lòng đất đến mặt đất đầy đủ mọi thứ ―― Đây không phải pháp bảo bình thường, mời chuyên gia ngành bất động sản của quý tiệm đi ra, xem cho kỹ đi.”
Giám bảo sư trẻ tuổi cười cười, nhếch lên ngón tay vuốt địa khế một cái, lại đẩy miếng sắt nhỏ trở về, lắc đầu nói: “Không cần.”
“Không cần?”
Triệu Chấn Vũ choáng váng, cuống lên, cũng mặc kệ việc không đắc tội với người ta, kêu to lên: “Địa khế này là vô cùng chính xác, bên trên còn in con dấu lớn của hoàng đế bệ hạ cùng nguyên lão viện, thủ tục đều là đầy đủ hết, chờ căn cứ đào mỏ dọn dẹp xong, lợi nhuận một năm ít nữa cũng có mấy trăm vạn tinh tệ, ta bây giờ chỉ cầm năm vạn, sao lại không lấy.”
“Nói để vị... Tướng quân này biết.”
Giám bảo sư trẻ tuổi nói: “Đây không phải quy củ của một nhà ‘Đông Sơn’ chúng ta, mà là quy củ toàn bộ tiệm cầm đồ khu 36 bàn luận tập thể ra. Địa khế tự nhiên là thứ tốt, nếu là địa khế đất liền cùng quyền sở hữu mỏ của đế quốc, đó là đồng tiền mạnh như vàng mười, giá cầm cao tới đâu chúng ta cũng nuốt trôi ―― Nhưng khu vực mới khôi phục sao, lại là một câu chuyện khác.”
“Chuyện gì vậy?”
Triệu Chấn Vũ cắn răng, nắm địa khế ở trong lòng bàn tay, “Đều là lãnh thổ đế quốc mà!”
“Phải, khắp thiên hạ, đều là đất vua, đất đương nhiên đều là đất của đế quốc.”
Giám bảo sư trẻ tuổi thấy hắn mặt đỏ tai hồng, nhẫn nại giải thích: “Nhưng mọi người đều biết, Thánh Minh ở lúc rút lui đã làm chiến lược đất khô cằn rất mạnh, toàn bộ tinh cầu tài nguyên khu vực mới khôi phục đều náo loạn chướng khí mù mịt, hỗn loạn, hầu như mỗi một chỗ căn cứ đào mỏ đều bị hoàn toàn phá hỏng, ngay cả mỏ quặng mấy ngàn mét dưới lòng đất cũng bị ô nhiễm.
“Muốn xử lý ô nhiễm, xây dựng lại căn cứ đào mỏ, thẳng đến lúc khôi phục đưa vào hoạt động, không có mười mấy hai mươi năm thời gian và tiền lấy ức vạn để tính, là tuyệt đối không có khả năng thành công.
“Mỏ này của ngài, nghĩ cũng là tương tự nhỉ?
“Đương nhiên, thật có thể khôi phục sản xuất bình thường, một năm mấy triệu, mấy chục triệu cũng có khả năng, nhưng giai đoạn trước đầu tư lớn như vậy, thời gian và phí tổn lại tính như thế nào đây?
“Ngài bây giờ lấy miếng địa khế này cầm đồ lấy năm vạn, nhìn qua là chúng ta chiếm hời lớn, nhưng nếu nói ngài không đến chuộc, thứ này kẹt trong tay chúng ta, chẳng lẽ chúng ta còn vạn dặm xa xôi chạy đến khu vực mới khôi phục, bỏ vào cả đống nhân lực vật lực khai phá mỏ sao?
“Một điều mấu chốt nhất, bây giờ tuy tiền tuyến củng cố, nhưng ai biết có một ngày Thánh Minh có thể ngóc đầu trở lại hay không? Chờ chúng ta thực sự ‘hự hự’ nện vào cả đống thời gian cùng phí tổn, dùng mười mấy hai mươi năm mang căn cứ đào mỏ khôi phục gọn gàng ngăn nắp, kết quả lại biến thành chiến khu, trở thành đất khô cằn, giỏ trúc múc nước công dã tràng, vậy chúng ta đành phải trước cắt cổ sau thắt cổ!
“Chính là có băn khoăn như vậy, cho nên toàn bộ tiệm cầm đồ, tiệm thế chấp hoặc là trung tâm giao dịch quyền tài sản ngầm của khu 36, đối với địa khế và quyền sở hữu mỏ của khu vực mới khôi phục đều là tương đối cẩn thận, trên nguyên tắc, hết thảy không thu, nhưng ngài nếu thực đang chờ tiền để dùng, ta ngoại lệ phá quy củ, một vạn tinh tệ bang giúp bảo quản vài ngày được không?”
Triệu Chấn Vũ nghe mà trợn mắt há hốc mồm, run rẩy vươn một ngón tay: “Một vạn?”
“Một vạn, đều là giá này.”
Giám bảo sư trẻ tuổi thành khẩn nói: “Không chỉ khu 36, ngài dù là bay ra năm ngàn dặm, khu khác cũng thế, chỉ cần các siêu cấp tập đoàn đào mỏ tài hùng thế lớn kia không thu, thứ đồ chơi này không ai dám nhận!”
“Đây chính là ân điển của bệ hạ!”
Triệu Chấn Vũ cứng cổ, gầm nhẹ: “Là hạm đội của lão tử chém giết đẫm máu mười mấy năm, bao nhiêu mạng người mới đổi lấy, nói là định giá ít nhất ít nhất ―― Tám trăm vạn!”
“Đã là ân điển của bệ hạ, vậy đi tìm bệ hạ thôi!”
Khẩu khí giám bảo sư trẻ tuổi cũng trở nên lạnh lùng, hướng hai hộ vệ cao lớn vạm vỡ bên cạnh nhìn quét đôi lần, cười khẩy nói: “Hoặc là ngài đi về trước, nghĩ cách khôi phục mỏ này, chỉ cần có thể khôi phục sản xuất bình thường, lại để chuyên gia ban bất động sản của chúng ta đánh giá kỹ càng, đừng nói tám trăm vạn, một ngàn tám trăm vạn cũng có khả năng ―― khu 36 ai chẳng biết, cửa hàng Đông Sơn chúng ta là thành tín tin cậy nhất, không bắt nạt phụ nữ trẻ em.”
Hai gã hộ vệ thẳng lưng, pháp bảo treo bên hông đụng vào nhau, vang lên đinh đương.
Triệu Chấn Vũ tức đến ngất đi, lại đành chịu, đầu óc choáng váng mang mấy miếng sắt cứng ngắc khác từ trong túi sát người lấy ra, xếp một hơi ở trên quầy, tức giận đến mức run run nói: “Những… những huân chương này, lại thêm thanh đao này, một vạn tinh tệ!”
Giám bảo sư trẻ tuổi thở dài, từ trong lòng lấy ra một mắt kính riêng lẻ màu đỏ sậm đặt ở trên mắt phải, nhìn nửa giây, thản nhiên nói: “Địa khế không thu, chiến đao ba ngàn, huân chương hai ngàn, tổng cộng năm ngàn tinh tệ đế quốc, cầm hay không cầm?”
“Hai ngàn?”
Triệu Chấn Vũ hoàn toàn chấn động, chợt giận không thể át, giơ tay mang huân chương dùng sức hướng đẩy về phía trước mặt giám bảo sư trẻ tuổi, “Nhìn cho rõ, mở to hai mắt nhìn cho rõ, một huân chương Bảo Đỉnh bậc hai, một huân chương Thanh Vân bậc hai, còn có một huân chương Hắc Tinh bậc ba, là huân chương Hắc Tinh! Con mắt này cùng cánh tay này của lão tử đổi lấy huân chương Hắc Tinh, chỉ hai ngàn? Chỉ hai ngàn!”
“Bảo Đỉnh cùng Thanh Vân đều là năm trăm, Hắc Tinh bậc ba là một ngàn, giá thị trường chính là như thế.”
Giám bảo sư trẻ tuổi không chút dao động nói: “Nửa năm qua không ít quân gia như ngài đến đế đô, trên người cái gì cũng thiếu, chỉ huân chương nhiều nhất, vật nhiều giá rẻ, không ai cần mà! Ngày hôm qua một vị quân gia tới cầm một huân chương Hắc Tinh bậc hai, giá chào hai ngàn năm trăm tinh tệ, người ta cũng không nói gì đã cầm. Miếng Hắc Tinh bậc ba này của ngài, một ngàn đã là giá phải chẳng, đây còn là hôm nay, qua mấy ngày nữa hẳn là còn rẻ hơn chút, tám trăm chưa chắc đã thu đâu!”
Hai ngàn rưỡi, một ngàn, tám trăm.
Vật nhiều giá rẻ, không có ai cần!
Triệu Chấn Vũ chỉ cảm thấy trong đầu mình có cái gì hung hăng nổ vỡ ra, hai lỗ tai mắt vang lên ong ong, miếng huân chương Hắc Tinh bậc hai kia không ngừng phóng đại, các ngôi sao làm bối cảnh giống như hóa thành vô số tàu vũ trụ của Thánh Minh, thả xuống ngàn vạn bom tinh thạch hạng nặng, mang đội ngũ của hắn cùng hắn nổ cho máu thịt bay tứ tung, tan xương nát thịt.
“Bốp!”
Con ngươi Triệu Chấn Vũ đỏ máu, bộ mặt dữ tợn, đầu óc còn chưa phản ứng lại, tay phải rút ra súng tên nổ mini bên hông trước, vỗ thật mạnh ở trên quầy.
“Đây là súng chuyên dụng phát cho tướng quân đế quốc, giá trị bao nhiêu?”
Hắn rống một tiếng, lại hung hăng móc ra mắt trái tinh thạch của mình, cũng nện ở trên quầy.
“Đây là mắt giả của trung tướng đế quốc quân, giá trị bao nhiêu?”
Lại vặn, bẻ, giật, rầm rầm giật cánh tay giả xuống, ném về phía giám bảo sư trẻ tuổi.
“Đây là lão tử cánh tay, giá trị bao nhiêu, nói a, giá trị bao nhiêu, giá trị bao nhiêu kia!”
Hắn giống như lại về tới năm tháng quang huy ngày xưa làm tinh đạo, kiệt ngạo và cuồng bạo hoàn toàn phóng thích, thế mà một bước lao đến trên quầy, muốn đi túm áo giám bảo sư kia.
Lại không ngờ trên quầy nhìn như trống rỗng, thật ra ở giữa triều phụng và khách hàng lại bố trí phù trận phòng ngự cường đại. Hắn vừa thò tay, liền có mấy chục luồng hồ quang từ bốc góc quầy bắn nhanh ra, hung hăng bổ hắn ra ngoài, ngã chỏng vó ở trên mặt đất.
Còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm, hai gã hộ vệ như sói như hổ kia đã sớm lao lên, đoản côn hồ quang lượn lờ hướng chỗ yếu hại quanh thân hắn đâm loạn, khiến tiếng kêu thảm thiết biến thành bọt mép phun ra.
“Các ngươi không thể như vậy!”
Tất cả điên cuồng của Triệu Chấn Vũ đều hóa thành tủi thân và uất ức, gầm rú xé tim xé phổi: “Ta từng đổ máu ở tiền tuyến, ta từng lập công cho đế quốc, ta là đường đường chính chính trung tướng đế quốc quân, quan tư lệnh trung tướng hạm đội!”
“Trung tướng?”
Hai gã hộ vệ phủ đầu đánh bừa, một người trong đó cười dữ tợn nói: “Lão khọm, biết đây là chỗ nào không? Đế đô! Một pháp bảo đập đến trên đường đế đô, đập chết mười người, năm tên chưởng môn, tám tên trung tướng!”
“Ta làm thịt các ngươi!”
Triệu Chấn Vũ đưa tay sờ loạn, muốn móc Thất Tinh Đoạn Ngọc Đao của mình, lúc này mới nhớ tới bảo đao gia truyền còn đặt trên quầy, hơn nữa chiến đao cũng không đủ tinh thạch để khởi động, đã không phát huy ra được thần thông tự động phòng ngự, chỉ có thể vịt chết còn mạnh miệng gào khan, “Chờ đó, các ngươi chờ đó cho ta, chờ ta khôi phục thực lực... Ta là trung tướng!”