Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2308 - Chương 2264: Chỉ Có Thể Thông Cảm...

Chương 2264: Chỉ có thể thông cảm... Chương 2264: Chỉ có thể thông cảm...Chương 2264: Chỉ có thể thông cảm...

Triệu Chấn Vũ bị nắm tay cùng côn điện như bão táp mưa sa bao phủ, con mắt duy nhất như núi lửa bùng nổ nổ đom đóm, trong lúc hoảng hốt trước mắt nảy sinh ra nhiều ảo giác, lại trở lại chiến trường bom bay tứ tung, núi thây biển máu.

Những huynh đệ cũ kia của hắn hết thảy hóa thành ác quỷ tóc tai bù xù, mặt xanh nanh vàng, hướng hắn vươn móng vuốt gầy trơ cả xương, gào khóc thảm thiết kêu lên: “Tư lệnh, phú quý của chúng ta đâu? Lão đại, phú quý ngập trời từng nói đâu?”

Triệu Chấn Vũ kêu “A a” hai tiếng quái dị, cả người đều run rẩy hẳn lên.

Hai gã hộ vệ kia lại phủ đầu vung một chập, lúc này mới túm cổ chân ném hắn ra khỏi tiệm cầm đồ, nặng nề ngã ở vũng nước bẩn của con đường tối tăm.

“Leng keng! Leng keng!”

Mắt giả tinh thạch, cánh tay máy giả, huân chương, địa khế cùng bảo đao gia truyền của hắn đều bị đối phương ném ra, lạnh lùng nện ở trên người hắn.

Chuyện như vậy, nửa năm qua, ở khu 36 hoặc là bất cứ một khu nào dưới lòng đất của đế đô cũng là nhìn quen lắm rồi.

Thậm chí còn nảy sinh một đám kẻ rảnh rỗi, chuyên môn ngồi xổm ở cửa các tiệm cầm đồ, mài đao soàn soạt, chuẩn bị làm hoạt động vô sỉ không biết xấu hổ.

Vừa thấy Triệu Chấn Vũ bị ném ra, liền có đám đông nhàn hán ùa lên, trong miệng kêu la “mau cứu người”, hai tay sờ loạn ở trên người hắn.

Triệu Chấn Vũ bị đánh cho ngắc ngoải, đang lúc trời xoay đất chuyển, chẳng phân biệt được đen trắng, nào có sức giãy dụa?

Miễn cưỡng muốn bảo vệ huân chương, địa khế và chiến đao, thình lình bị người ta ở trên đầu hung hăng đánh một phát, lập tức chết ngất đi.

Năm phút đồng hồ sau, khi lại lần nữa tỉnh lại, chỉ cảm thấy trong xương cốt rét run từng đợt, thế mà ngay cả quần áo vải nỉ tướng tá trên người cũng bị người ta lột không còn một mảnh, huân chương, địa khế và chiến đao càng không cánh mà bay, chỉ còn lại có vài nhàn hán vẫn ngồi xổm tiệm cầm đồ, vừa xỉa răng, vừa cười hì hì nhìn hắn.

Máu Triệu Chấn Vũ hoàn toàn đông lạnh.

Chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều bị rút cạn không khí, không thở nổi dù chỉ nửa hơi, trái tim quặn đau từng đợt.

“Huân chương của ta, địa khế của ta, bảo đao của ta!”

Hắn kêu hai tiếng khàn khàn, ở vũng nước bẩn mò mẫm thật lâu, chỉ mò được một con mắt tinh thạch bị giẫm bẹp, còn có cánh tay kim loại vang lên “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.

Hắn dùng tay phải vung cánh tay trái, như cái xác không hồn lao về phái đám nhàn hán kia.

“Có người đoạt đồ của ngươi, chạy hướng bên kia rồi.”

Đám nhàn hán cười không sợ hãi, có người nháy mắt ra hiệu, hướng sâu trong ngõ hẹp phố nghèo chỉ chỉ.

Triệu Chấn Vũ nghĩ nghĩ, xoay người lại, lại muốn bổ nhào vào trong tiệm cầm đồ.

Đám nhàn hán ùa lên, ba chân bốn cẳng nhấc hắn lên nâng ra khỏi con phố này, có người ghé đến bên tai hắn, thở ra mùi thối hoắc, thấp giọng nói: “Thôi, mất tiền giữ được bình an, ngươi biết ‘tiệm Đông Sơn’ này là sản nghiệp nhà ai không? Đông Phương gia! Đi vào quậy nữa, đánh chết ngươi tên tạp bài trung tướng không binh không súng, ném vào bếp lò nhà xưởng nguồn năng lượng sâu trong khe hở, so với giết con chó càng tiện hơn!”

Triệu Chấn Vũ bị người ta đạp một cước bắn ra.

Chỉ cảm thấy từng cái xương quanh thân đều dùng sức co vào trong, không tự giác gù hẳn lên.

Nhìn lối vào con đường phía sau tối om như ma quật ăn thịt người, sửng sốt hồi lâu, lại không có dũng khí quay trở lại lý luận. Đó là sản nghiệp của Đông Phương gia!

Triệu Chấn Vũ như là một cô hồn dã quỷ, trong lúc trôi giạt, hoảng hốt lượn lờ ở khu 36, cũng không biết mình là về nhà như thế nào.

Lớp tướng tá học tập của trường quan quân cao cấp hoàng gia, tốt xấu cung cấp cho bọn hắn bốn người một gian ký túc xá, như chuồn lợn ổ chó.

Nhưng hắn không phải người cô đơn, còn có lão bà và một đứa con trai cần nuôi.

Triệu Chấn Vũ là xuất thân tinh đạo tư lược hạm đội, lúc ở quê nhà làm ăn giết người vô tính, khắp nơi đều có kẻ thù, mình đi ra đánh trận, tự nhiên không có đạo lý mang lão bà đứa nhỏ để lại ở nhà mặc cho người ta xâm lược.

Hắn ở tiền tuyến liều mạng, lão bà và con trai luôn thuê ở đế đô, lão bà hắn trước kia coi như là xuất thân tu tiên thế gia, đại tiểu thư yêu kiều, sống an nhàn sung sướng, ăn ngon mặc đẹp quen rồi, mấy năm nay ở đế đô luôn ở xã khu sa hoa, hàng năm đốt núi vàng núi bạc.

Mấy năm trước coi như binh hùng tướng mạnh, tự nhiên có các loại con đường có thể kiếm tiền, đưa về đế đô nuôi sống vợ con, Triệu Chấn Vũ ở trước mặt lão bà cũng ưỡn ngực hóp bụng, diễu võ dương oai, nói một không hai.

Cho dù ở bên ngoài tìm tiên tử song tu, cũng là nhu cầu công việc, lão bà nào dám hỏi thêm nửa câu?

Bây giờ đánh hết sạch vốn, hoàn toàn bất đắc chí rồi, ngay cả chính mình cũng bị thương nặng, thực lực sụt đến đáy vực, lúc đối mặt lão bà, Triệu Chấn Vũ tự nhiên là không một chỗ nào có thể cứng lên nữa!

Tiền thuốc men của mình còn chưa biết trông vào đâu, con trai mắt thấy trưởng thành, đến thời khắc mấu chốt thức tỉnh linh căn, đang cần cả đống tài nguyên nện xuống, mình lại quẫn bách đến loại trình độ này, ngay cả huân chương, bảo đao và địa khế đều đã đánh mất... Triệu Chấn Vũ lượn ở cửa nhà hơn nửa giờ, cũng không biết nên đi vào giải thích với lão bà như thế nào, ý nghĩ muốn chết cũng đã có.

Bỗng nhiên, hắn nghe được trong phòng truyền đến tiếng cười bay bay của lão bà.

Nơi này không phải xã khu cao thượng lão bà trước kia thuê ở, chỉ là một chỗ xóm nghèo bình thường của khu 36 mà thôi, nào có phù trận cách âm gì? Triệu Chấn Vũ trợn tròn hai mắt, ghé tai đến trên tường nghe hồi lâu, cằm mở ra từng đoạn.

“Rầm!”

Đúng lúc này, cửa mở rộng, một nam nhân cao to khỏe mạnh, tóc chải bóng loáng từ trong nhà hắn đi ra.

Triệu Chấn Vũ chỉ cảm thấy đầu nặng trịch, thiên linh cái có trọng lượng một vạn tấn ra sức ép xuống, muốn ép hắn vào trong kẽ đất.

Trong lòng có vô số thanh âm đang kêu, thân thể lại như bị vét sạch, ngay cả một ngón tay cũng không nâng lên được.

Nam nhân kia cũng thấy được hắn, rất xấu hổ, sau khi vội ho một tiếng, không biết nghĩ như thế nào, thế mà đi lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, lúc này mới lắc lư, nghênh ngang bỏ đi.

“Hắn vỗ bả vai ta.”

Triệu Chấn Vũ hỗn loạn nghĩ, “Con mẹ nó, hắn thế mà dám vỗ bả vai ta!”

“Ai da.”

Giọng lão bà truyền đến, không mặn không nhạt nói: “Sao ngươi lại tới đây, hôm nay không đi lớp học tập?”

“Ta đi ngươi…”

Mạch máu Triệu Chấn Vũ hoàn toàn trống trơn, tay giơ lên cao cao, còn không kịp hạ xuống, cổ tay đã bị lão bà túm chặt.

Lão bà cũng là người tu tiên, lại là loại hình văn nghệ, trước kia tự nhiên xa xa không phải đối thủ của hắn, nhưng lúc này nhẹ nhàng túm một phát, liền mang hắn kéo vào trong phòng, ném đến trên giường hỗn độn.

Triệu Chấn Vũ như là điện giật nhảy dựng lên, nhìn ổ chăn vò thành một cục, giống như nhìn một ổ rắn độc.

“Hắn, hắn chính là kẻ…”

Triệu Chấn Vũ vẻ mặt giận dữ, thanh âm lại mang theo tiếng nức nở, “Cái gì, cái gì ‘Đông Phương’?”

“Ừm, hắn chính là Đông Phương, ông chủ bây giờ của ta.”

Lão bà vẻ mặt thản nhiên, cẩn thận chải tóc, bình tĩnh nói: “Lão Triệu, chuyện này, mãi không biết nên nói với ngươi như thế nào, hôm nay đã gặp được, vậy thì hôm nay đi, ngươi cũng đừng tức, ngươi cũng đừng giận, nổi trận lôi đình cũng vô dụng, ngược lại tổn thương thân thể của mình, ngươi bây giờ chủ yếu vẫn là dưỡng bệnh quan trọng hơn.

“Ta, cũng không có thời gian cãi nhau với ngươi, đợi lát nữa ta muốn dọn đến ‘khu Vân Dương’, lúc này không phải đang thu dọn đồ sao, ngươi cũng không cần thiết làm trường hợp khó coi như vậy, dù sao vốn ngươi ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, từ trước tới giờ ta cũng chưa từng trở mặt với ngươi, có phải hay không?”

Khu Vân Dương chính là khu người tu tiên tụ cư trên mặt đất có thể được mặt trời trực tiếp chiếu xạ đến, Triệu Chấn Vũ trước kia thuê cho vợ con ở trong một xã khu cao thượng của khu Vân Dương.

Tự nhiên, hoàn cảnh và tiền thuê nơi đây, đều không phải “khu 36” loại khu vực trong lòng đất ngay cả tên cũng không có này có thể sánh bằng.

Triệu Chấn Vũ ngẩn ra hồi lâu, nói: “Đã bao lâu?”

Lão bà cười: “Quan trọng sao?”

Triệu Chấn Vũ trầm mặc, lại gian nan nói: “Vì sao?”

Lão bà thở dài, từ trong lòng lấy ra một tấm thẻ lập lòe ánh vàng, tự tay cắm đến trong lòng Triệu Chấn Vũ: “Ngươi ở tiền tuyến bị thương nặng như vậy, nếu không kiếm được thiên tài địa bảo để trị liệu cho tốt, cảnh giới sụt xuống vĩnh viễn không khôi phục được, trong tấm thẻ này có mười vạn tinh tệ, ngươi cầm chữa thương dưỡng bệnh trước, không đủ, về sau mỗi tháng ta lại cho ngươi, cảnh giới là mệnh căn của người tu tiên, mặc kệ nói như thế nào, khôi phục thực lực trước quan trọng hơn.”

Cả khuôn mặt Triệu Chấn Vũ tái đi, nắm chặt tấm thẻ ở trong lòng bàn tay ném đến trên mặt lão bà, trong đầu lại ma xui quỷ khiến nghĩ: “Lão tử liều mạng đổi lấy ba cái huân chương, mới hai ngàn đồng, lão bà của ta... Mười vạn? Mười vạn!”

“Còn có, chuyện A Hiếu thức tỉnh linh căn, ngươi cũng không cần phải quản, ta đã an bài tốt tất cả.”

Lão bà tiếp tục nói: “Ngươi yên tâm đi, A Hiếu thiên phú xuất sắc như vậy, lại có cả đống tài nguyên nện vào, tương lai nhất định sẽ trở thành người tu tiên so với ngươi càng cường đại hơn.”

Triệu Chấn Vũ khóc không ra nước mắt, há miệng thở dốc, thật sự không biết nên nói cái gì, yết hầu lăn lộn hồi lâu mới nói: “Ngươi ngay cả A Hiếu cũng muốn mang đi?”

Lão bà cười: “Không phải đưa tới chân trời góc biển, chỉ là về ‘khu Vân Dương’ mà thôi. Nó mấy năm qua luôn ở nơi đó, đã sớm quen mọi thứ nơi đó, suốt ngày cãi nhau với ta nói khu 36 vừa bẩn vừa thối, bảo ta vô luận như thế nào cũng phải nghĩ cách dọn về khu Vân Dương!

“Mặc kệ nói như thế nào, nó cũng là họ Triệu, ngươi cũng là cha nó, ngươi lại lo lắng cái gì?”

Triệu Chấn Vũ nhìn tay áo trái trống trơn của mình, vô lực cúi đầu: ...”

“Ta cũng không muốn như vậy, thật sự.”

Lão bà thở dài, ảm đạm nói: “Trong nhà biến thành như vậy, ta trước nay đều chưa rời khỏi ngươi, dù sao vợ chồng nhiều năm như vậy vẫn là có cảm tình, chính là hy vọng ngươi nam nhân chủ nhà này có thể nghĩ cách, lấy ra cái chương trình, nhưng non nửa năm cũng trôi qua rồi, ngươi vẫn mờ mịt, cùng đường.

“Nam nhân nghĩ không ra biện pháp, đành do nữ nhân chúng ta tới nghĩ cách, ta biết phu nhân không ít quan quân cao cấp trong lớp tướng tá học tập các ngươi đều xuất đầu lộ diện ở nơi ăn chơi đàng điếm, vì sao, còn không phải là vì chống đỡ toàn bộ gia đình tiếp tục sao!

“Hôm nay, ngươi nếu chết cũng không để ta đi theo Đông Phương, vậy ta không đi, nhưng tiền thuốc men của ngươi ngày mai ở đâu, tiền ngày kia hai người tu tiên chúng ta duy trì cảnh giới và phí ăn uống cùng thuốc dinh dưỡng ở nơi nào, ngày kia con trai muốn thức tỉnh linh căn phí bồi dưỡng ở nơi nào?

“Có phải chờ tới lúc rồi, ta cũng học phu nhân đám ‘bạn học’ của ngươi đi làm gái nhảu, ngươi mới vui vẻ phải không?”

Lời lão bà nói, từng câu tru tâm.

Triệu Chấn Vũ không còn lời nào để chống đỡ, cấp hỏa công tâm, một lần nữa rên rỉ một tiếng, xiêu vẹo xụi lơ xuống.
Bình Luận (0)
Comment