Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2329 - Chương 2285: Phong Tình Của Một Kiếm Này!

Chương 2285: Phong tình của một kiếm này! Chương 2285: Phong tình của một kiếm này!Chương 2285: Phong tình của một kiếm này!

Đông Phương Minh Nguyệt vốn là nữ nhân tướng mạo tương đối nhạt nhẽo, tuy tinh xảo nhưng không để lại ấn tượng quá sâu.

Không có khác biệt quá lớn với nữ giới làm văn phòng phố tài chính khu buôn bán này tùy ý có thể thấy được.

Nhưng từ nụ cười khóe miệng chậm rãi nhộn nhạo ra, giống như là bầu trời dần dần hiện lên cầu vồng, làm sức quyến rũ toàn thân nàng hoàn toàn phác họa cùng phóng ra.

Đôi mắt kia như là ẩn chứa chuyện xưa hơn trăm năm, nhìn chằm chằm Lý Diệu, sâu trong đôi mắt cũng nhộn nhạo gợn sóng vi diệu, không giống đang nhìn con mồi và kẻ địch, ngược lại như là ở đầu đường ngẫu nhiên gặp một người bạn cũ đã lâu không gặp, có loại hương vị vừa mừng vừa kinh ngạc.

Lý Diệu lại không có “mừng”, chỉ có “kinh”, kinh đến mức ngay cả xương cụt cũng co lại.

Con ngươi, cơ bắp thậm chí mỗi một đầu dây thần kinh của hắn đều co lại đến cực hạn, nhẫn Càn Khôn ở đầu ngón tay, đầu lưỡi thậm chí dưới khố bộ vị không tưởng được rục rịch, lúc nào cũng có thể phun ra mười bảy mười tám món pháp bảo trí mạng thổi tóc qua cũng đứt, tinh khải cũng có thể xuyên thủng.

Đông Phương Minh Nguyệt mỉm cười lười biếng, cùng một vẻ mặt khác tựa cười mà không cười, thần bí khó lường sâu trong ký ức của hắn trùng hợp cùng nhau.

Lý Diệu bây giờ còn không chắc Đông Phương Minh Nguyệt rốt cuộc có phải người kia, không đúng, phải nói, “sinh vật” kia hắn hoài nghi cao độ hay không.

Nếu không phải, Đông Phương Minh Nguyệt chỉ là chiến sĩ hắc ám của Đông Phương gia, là tâm phúc trung thành và tận tâm đối với Đông Phương Vọng, vậy Lý Diệu bây giờ liền rơi vào trong khốn cảnh thật lớn, nói không chừng cần vận dụng tinh khải thậm chí Cự Thần Binh mới có thể thoát thân.

Nếu là... “sinh vật” kia, càng khủng bố hơn so với “Đông Phương Minh Nguyệt thật sự” gấp trăm lần, phát động Cự Thần Binh cũng không nhất định có thể chạy thoát!

Ở trán Lý Diệu, mồ hôi không ngừng nghỉ chảy từng giọt, rất nhanh ở khóe mắt cùng gò má hình thành dòng chảy nhỏ giọt.

Quần áo quanh thân truyền đến tiếng “rẹt, rẹt” cực kỳ bé nhỏ, đó là tiếng hắn mơ hồ kích động khiên linh năng, xé rách sợi vải.

Trong đầu một vạn cái ý niệm điên cuồng đảo quanh, bản đồ kết cấu lập thể toàn bộ khu buôn bán thậm chí cả thành phố đặc biệt Bạch Thạch từ bầu trời đến năm trăm mét dưới lòng đất rõ ràng vô cùng hiện ra, vẽ ra cho hắn mấy trăm con đường chạy trốn.

Nhưng bị nụ cười càng lúc càng đậm của Đông Phương Minh Nguyệt tập trung, toàn bộ tuyến đường chạy trốn giống như đều biến thành đường chết.

Đông Phương Minh Nguyệt vừa cười, vừa hút nhẹ một ngụm nước trái cây, cũng chưa có tính toán gọi liệp yêu sư xung quanh đi lên vây công.

Nhưng ánh mắt của cô, lại là một khắc cũng chưa từng rời khỏi Lý Diệu đã tỉ mỉ ngụy trang.

Tâm tư Lý Diệu xoay chuyển thật nhanh, hừ lạnh một tiếng, thế mà vẻ mặt tự nhiên đi về phía cô.

Không cần ôm tâm lý may mắn nữa, hội trưởng hiệp hội liệp yêu sư xuất hiện ở đây, còn đủng đỉnh uống nước trái cây, tuyệt đối không phải trùng hợp, người cô ta chờ chính là mình!

“Thật là ngươi?”

Lý Diệu vừa đi, vừa lấy thần thông truyền âm nhập mật, mang ba chữ đưa vào trong tai Đông Phương Minh Nguyệt, cũng quan sát sắc mặt, ý đồ từ trên biểu cảm nhỏ bé của cô phân tích ra vài phần manh mối.

Đông Phương Minh Nguyệt cười mà không nói, hai mắt lại thật sự cong thành hai vầng trăng non, ánh mắt đầu tiên là tùy ý hướng xung quanh quét một vòng, sau đó lại rơi xuống trên một cái bàn trống cách vách mình.

Ý tứ đó, giống như là bảo Lý Diệu cẩn thận liệp yêu sư mai phục ở xung quanh, vừa muốn Lý Diệu sau khi né tránh liệp yêu sư, ngồi ở cách vách cô, hai người bí ẩn trao đổi một phen.

Lý Diệu nhíu mày thật sâu, trong đầu hãy còn quanh quẩn hình ảnh đối phương lúc lần trước biến mất, nếu thật sự là “nó”, có thể xưng “sinh vật” khủng bố nhất toàn đế quốc giờ phút này cũng không đủ, nó rốt cuộc muốn làm gì, mình nên hay không...

Đúng lúc này, báo động đột nhiên sinh ra!

Đông Phương Minh Nguyệt tựa như đoán chắc Lý Diệu tuyệt đối sẽ không dễ dàng mắc mưu, thậm chí không đợi Lý Diệu thật sự đi qua, môi đỏ mọng ngậm ống hút nhếch lên, một luồng sát ý từ sâu trong ống hút vô thanh vô tức bắn nhanh ra, lao thẳng tới mi tâm Lý Diệu!

Mi tâm của Lý Diệu đau đớn đến hầu như muốn vỡ ra, hai cái vòng vàng sâu trong đôi mắt chợt lóe rồi biến mất, điều động toàn bộ thần kinh, cơ bắp cùng gân cốt toàn thân đồng thời chấn động, mới trong đường tơ kẽ tóc né tránh thứ Đông Phương Minh Nguyệt từ trong ống hút phun ra!

Mà thứ này lại ở sau khi đi sát qua huyệt Thái Dương hắn, nổ tung ra, hóa thành một làn băng sương như có như không, như sợi tóc quỷ mỵ nhẹ nhàng rơi ở trên mặt Lý Diệu.

Là băng, nói chuẩn xác hơn, là vô số bông tuyết cực kỳ nhỏ, sau khi bị Đông Phương Minh Nguyệt từ trong ly hút ra, ngưng tụ thành kim nhỏ như lông trâu, hướng Lý Diệu thổi tới!

“Cần hung hăng như vậy hay không!”

Trong lòng Lý Diệu chửi ầm lên.

Luồng băng sương như có như không này giống như chui vào trái tim hắn, làm nhịp tim cũng thoáng ngưng trệ một lát.

Hắn cuối cùng biết vì sao hoàng hậu đế quốc Lệ Linh Hải có tử long chân khí hộ thể, cũng sẽ mơ hồ sinh ra cảm giác uy hiếp đối với Đông Phương Minh Nguyệt.

Cao thủ chiến đấu, có hai loại hình thức, một loại là không kiêng nể gì, không để ý tất cả mang linh năng cùng lực phá hoại đều phóng thích đến cực hạn, chém sóng, phá núi thậm chí hủy thiên diệt địa, thanh thế có bao nhiêu kinh người thì biến thành kinh người bấy nhiêu, hiệu quả âm thanh hình ảnh ngầu bao nhiêu thì đánh đến ngầu bấy nhiêu. Rong ruổi tinh hải, tung hoành thiên quân vạn mã, thường thường đều là so đấu như thế.

Nhưng một loại hình thức khác cao cấp hơn, chính là nâng nặng mà như nhẹ, giấu tu di trong hạt cải, ở trong gang tấc, bất động thanh sắc thi triển ra sát chiêu mạnh nhất, thậm chí đánh ra thần thông cấp Nguyên Anh, nhưng người qua đường gần trong gang tấc vẫn không hay biết gì!

Độ khó của cái sau, hiển nhiên so với cái trước cao hơn gấp mười có thừa.

Trừ linh năng cùng sức chiến đấu bành trướng vô hạn, càng chú trọng sức khống chế tuyệt đối cùng sức tính toán chính xác cao độ.

Khi tu luyện đến mức tận cùng, hái lá ném hoa thậm chí thổi hơi cũng có thể đả thương người, mà người đứng xem thậm chí mục tiêu cũng không biết chết như thế nào.

Đông Phương Minh Nguyệt vừa rồi ra tay, chính là biểu hiện hoàn mỹ của loại hình thức chiến đấu này.

Cô mang kim nhỏ băng tuyết từ trong ống hút thổi ra, chợt tăng tốc đến ít nhất gấp ba vận tốc âm thanh, nhưng ống hút yếu ớt thế mà chưa nổ tung, hơn nữa đã không có tiếng nổ đinh tai nhức óc, cũng chưa xuất hiện bức tường âm thanh trắng xoá, người qua đường đông như dệt cửi trên đường chưa có một ai cảm giác được, một đòn không trúng, tức khắc hóa thành băng sương tản ra, quả thực là linh dương húc sừng, không dấu vết có thể tìm ra.

Phải biết rằng, nơi này là trên mặt đất, là khu thương vụ trung ương thành phố đặc biệt Bạch Thạch, làm việc cùng sinh sống ở đây tuyệt đại đa số đều là người tu tiên, mặc dù không phải người tu tiên loại hình chiến đấu, cảm giác cũng càng thêm sâu sắc hơn xa xa so với người bình thường.

Nhưng trừ Lý Diệu bị đám băng sương mờ nhạt đó dọa toát ra mồ hôi lạnh đầy lưng, người ngoài hoàn toàn chưa phát hiện chút nào một cuộc chiến đấu kinh tâm động phách đang tiến hành!

Lý Diệu gian nan nuốt nước miếng, nhanh chóng đánh giá Đông Phương Minh Nguyệt, hoặc là nói sức chiến đấu mới nhất của “nó”.

Ở trong mắt Lý Diệu, Đông Phương Minh Nguyệt vừa rồi nhìn như nhẹ cùng tùy ý thổi một cái, thậm chí có tính uy hiếp hơn so với một đao chặt đứt một chiếc tinh thạch chiến hạm.

Đáng chết, nếu hắn không phải ở lúc tới đế quốc mạnh mẽ đột phá cảnh giới Hóa Thần, vẫn ngưng lại ở cấp Nguyên Anh, nói không chừng đã bị một cây kim này trực tiếp đục cái lỗ máu ở mi tâm, ngay cả thần hồn cũng sẽ bị đâm nổ!

Tất cả phân tích cùng mắng chửi trên đây, đều hoàn thành ở trong vòng 0.1 giây.

Nhưng khi Lý Diệu lại hung hăng nhìn chằm chằm tiệm đồ ngọt, bên cạnh cái bàn trắng thuần đã không có một bóng người.

Chỉ có con mèo con kia nhảy đến trên bàn, cong lưng, hướng Lý Diệu không có ý tốt nhe răng.

Lý Diệu không chút do dự, thế mà tiếp tục mặt không đổi sắc đi về phía tiệm bánh ngọt.

Nếu Đông Phương Minh Nguyệt ẩn núp ở trong đám người chuẩn bị tập kích hắn, vậy nơi cô ta không có khả năng ẩn núp nhất, chính là trong cửa hàng bánh ngọt.

Lúc đi ngang qua cái bàn Đông Phương Minh Nguyệt vừa rồi ngồi, ngón tay Lý Diệu nhẹ nhàng búng, nước trái cây tính cả ống hút Đông Phương Minh Nguyệt từng uống chén liền rơi vào trong tay Lý Diệu, bị túi công văn che khuất.

Vừa rồi Đông Phương Minh Nguyệt không đeo bao tay, cho nên trên ly vô cùng có khả năng lưu lại vân tay cô, mà trên miệng ly cùng ống hút đều có khả năng lưu lại nước bọt cô. Đương nhiên, vô luận vân tay cùng nước bọt đều không hẳn là thật, nhưng cầm về nghiên cứu một phen cũng không có tổn thất gì.

Đại lục chính của Thiên Cực tinh đã vào hè, loại tiệm đồ ngọt bên đường này đều thích bày ở bên ngoài mấy cái bàn, bên trên lại dựng những cái mái che nắng nho nhỏ để che nắng. Lý Diệu bước một chân vào cửa tiệm, tay trái ngưng tụ ra một lưỡi đao gió mắt thường không thể phân biệt, nhẹ nhàng bắn ra, đánh gãy kết cấu cố định của mái che nắng.

Ở trong tiếng kinh hô của ông chủ cùng khách nhân, mái che nắng như dù nhảy, che kín mấy khách hàng đồng thời cũng chặn cửa tiệm chật hẹp, nếu có ai muốn đi theo phía sau Lý Diệu tiến vào, nhất định sẽ bị hắn phát hiện.

Lý Diệu trước khi bước vào cửa tiệm, thần niệm trước hết đi một bước quét toàn bộ bên trong cửa tiệm, sau khi vào tiệm không có một lát chần chờ, đến thẳng toilet, năm giây sau từ cửa sổ toilet nhảy ra ngoài, từ trong một ngõ nhỏ bên cạnh chui ra, lại thay đổi một bộ tạo hình, biến thành một người trẻ tuổi quần áo nhăn nhúm, vẻ mặt quẫn bách cùng sầu khổ, giống như vừa mới thất nghiệp.

Hắn vừa than thở ở trong đám người chen qua chen lại, vừa ngưng thần tĩnh khí quan sát mỗi người xung quanh. May mắn, toàn bộ liệp yêu sư đại khái đều lao về phía sào huyệt vừa rồi của hắn, nơi này cũng không có uy hiếp, giống như là một tấm ảnh chụp đen trắng yên lặng bất động...

“Bá!”

Lý Diệu lại điều động tiềm năng thân thể đến cực hạn, mới có thể ở trong 0.01 giây mang xương cổ vung về phía sau mười lăm độ, trước mắt lóe lên một tia sáng trắng, giống như có một thanh phi kiếm thổi tóc qua là đứt, như cầu vồng, tuyệt thế vô song từ trán sát qua, ba sợi tóc xiêu xiêu vẹo vẹo bay xuống.

Nếu không phải Lý Diệu phản ứng kịp thời, một kiếm này vô cùng có khả năng từ hai mắt hắn xẹt qua, hoàn toàn cắt đứt tròng mắt của hắn!

Chăm chú nhìn lại, nào có phi kiếm gì, chỉ là áp súc không khí đến mức tận cùng, áp súc thành một lưỡi đao gió vô ảnh vô hình mà thôi, thủ pháp giống hắn vừa rồi đánh gãy mái che nắng tiệm đồ ngọt như đúc, nhưng “kiếm thuật” so với hắn cao minh hơn mấy lần.

Cũng đúng, “nó” ngày xưa ở Cổ Thánh Giới, chính là danh gia kiếm thuật gần với “Kiếm Si” Yến Ly Nhân, được xưng tuyệt thế kiếm tiên “số hai thiên hạ”.

Phong tình của một kiếm này, càng vượt xa xa phía trên “Kiếm Si” Yến Ly Nhân thời đại Cổ Thánh Giới, hoàn mỹ đến tột đỉnh.

Lý Diệu theo phương hướng đao gió phóng tới nhìn lại, liền nhìn thấy Đông Phương Minh Nguyệt ở cách hắn hơn trăm mét mỉm cười. Cách xa nhau trăm mét phát ra một kiếm điện quang thạch hỏa, kinh tâm động phách, vẫn không kinh động nửa người qua đường.

Cô cũng không cải trang trang điểm, vẫn là diện mạo nhẹ nhàng vừa rồi, dung nhập hoàn mỹ vào trong đám người cùng bối cảnh, giống nhau là một bóng người đen trắng bé nhỏ không đáng kể trong ảnh chụp tập thể đen trắng.

Mặc dù thần niệm Lý Diệu gắt gao tập trung cô, cô vẫn như cũ có loại hương vị mơ hồ bất định, đoán không ra, giống như hơi mất tập trung một cái, cô sẽ biến mất lần nữa, như giọt nước tan vào biển lớn.

Cô hướng Lý Diệu chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, giống như một kiếm trí mạng vừa rồi căn bản không phải cô phát ra.

“Long Dương Quân!”

Lý Diệu nghiến răng nghiến lợi, ở đáy lòng hung hăng rít gào, “Đừng tưởng ngươi kích hoạt huyết mạch quỷ dị cái gì bán Bàn Cổ bán Nữ Oa thì ghê gớm bao nhiêu, thực coi cảnh giới Hóa Thần của Lý lão ma ta là giả à. Đến đi, mọi người chơi một trận, ai sợ ai chứ!”
Bình Luận (0)
Comment