Chương 2286: Ám chiến!
Chương 2286: Ám chiến!Chương 2286: Ám chiến!
Lý Diệu nhẹ nhàng ho khan một tiếng, bụng hơi nhô lên vài cục phồng, giống như có mấy con chuột chạy lung tung ở quanh thân, dần dần chui vào đến trong ống quần.
Lúc từ phía dưới quần chui ra, lại là bốn con rối chiến thú to bằng bàn tay, hình thái con nhện tinh xảo linh lung!
Bốn con rối chiến thú ở trên đất nhẹ nhàng run lên, lập tức tiến vào trạng thái tàng hình, “Vù vù vù vù”, hướng Đông Phương Minh Nguyệt hoặc là nói đối thủ cũ “Long Dương Quân” Lý Diệu ở Cổ Thánh Giới quen biết, không nam không nữ, nửa địch nửa bạn, biến ảo khó dò bổ nhào tới.
Bốn con rối chiến thú này bị thần niệm Lý Diệu khống chế, động tác đã mềm nhẹ lại nhanh nhẹn, ở trong đám người linh hoạt xuyên qua, thế mà không va chạm vào chân nửa người qua đường, nháy mắt lướt tới dưới chân Long Dương Quân.
Long Dương Quân bĩu môi, tựa như chán ghét chiêu thức của Lý Diệu quá thiếu sáng tạo cũng quá dễ đối phó, một chút tính khiêu chiến cũng không có.
Lý Diệu cười lạnh một tiếng, lưng bốn con rối chiến thú tàng hình bỗng tách ra, từ bên trong nhảy ra hơn trăm con rối chiến thú siêu mini hình thể nhỏ hơn, so với bọ chó không lớn hơn bao nhiêu, cũng ở trạng thái tàng hình, vô thanh vô tức, chưa nhấc lên chút gợn sóng, hướng chỗ yếu hại quanh thân Long Dương Quân lao tới!
Chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đủ cả, ở trên thân hình kim loại cùng tinh thạch to bằng bọ chó tuyên khắc hơn trăm phù trận có tính công kích, còn ở trong bao con nhộng trong bụng tồn trữ nọc độc gặp máu là chết, ngay cả đan điền cũng có thể ăn mòn. Thủ pháp luyện khí xuất thần nhập hóa như vậy, cũng chỉ có Lý Diệu đại sư tinh thông thuật luyện khí cổ rèn thủ công này mới có thể thi triển ra.
Hơn trăm con “bọ chó tàng hình” tập kích, rốt cuộc làm Long Dương Quân phát ra một tiếng hô khẽ, rước lấy người qua đường đều ghé mắt.
Gò má của cô nháy mắt nổi lên hai mảng gợn sóng màu đỏ.
Lý Diệu biết đám “bọ chó tàng hình” này không vây được Long Dương Quân, lại sải bước về phía trước, lại lần nữa xâm nhập dòng người như nước chảy, nhanh chóng tính toán độ cao nhà lầu hai bên, mặt trời chói chang chiếu xạ ở trên tường thủy tinh nhà cao tầng mang đến góc độ ánh sáng, tốc độ dòng người đi qua, cùng với kết cấu quảng trường, suy tư về phương án chiến đấu hoàn mỹ nhất.
Quả nhiên, ba giây sau, thần niệm nối tiếp giữa hắn cùng con rối chiến thú hết thảy chặt đứt, trên trăm cái cửa sổ nhỏ trong não vực tất cả đều đóng cửa, toàn bộ “bọ chó tàng hình” đều bị Long Dương Quân giải quyết.
Sau lưng truyền đến sóng nhiệt thẹn quá hóa giận, không cần quay đầu cũng có thể nhìn thấy Long Dương Quân đang cắn chặt môi đuổi theo.
Phía trước là một con đường, tuy tuyệt đại đa số phương tiện giao thông đều xuyên qua ở giữa không trung, nhưng chung quy có chút công cụ giao thông công cộng và xe đặc chủng là chạy trên mặt đất, hơn nữa lúc đám đông quá mức mãnh liệt, đám người một ngang một dọc cũng sẽ xung đột, cho nên, nơi này vẫn đặt đèn chỉ thị giao thông, cũng lấy đếm ngược biểu hiện thời gian có thể thông qua.
Giờ phút này, chính là Lý Diệu bên này thông hành, thời gian còn lại năm giây.
Thần niệm Lý Diệu như bạch tuộc vô hình hướng đèn chỉ thị giao thông cuốn đi, những luồng linh năng xâm nhập con chip khống chế đèn chỉ thị giao thông, thần không biết quỷ không hay mang tốc độ đếm ngược chỉnh nhanh 20%.
Như vậy, nếu Long Dương Quân tiếp tục bảo trì tốc độ không thay đổi, ở lúc hắn vừa mới xuyên qua đầu đường, Long Dương Quân sẽ bị chặn ở tại chỗ.
Long Dương Quân quả nhiên đẩy nhanh bước chân.
Cô giờ phút này vẫn duy trì ngụy trang công sở bình thường, nếu thi triển thân pháp cao minh nhất xuyên qua ở trong đám người như thủy ngân rót xuống đất không khỏi quá mức cổ quái, chỉ có thể giả bộ có việc gấp, ra sức đẩy ra người qua đường phía trước.
Ngay tại lúc đếm ngược còn lại hai giây, Long Dương Quân đi vào lộ khẩu.
Mà lúc này, ánh mặt trời cũng vừa lúc từ tường thủy tinh hình cung nghiêng hướng lên trên của một tòa nhà lớn bên trái chiếu xuống, như bị kính lúp ngắm nhìn thấy, không nghiêng không lệch, bắn vào hai mắt Long Dương Quân!
Đây là cạm bẫy Lý Diệu tỉ mỉ sắp đặt cho Long Dương Quân, mang hoàn cảnh bình thường không có gì lạ, cũng biến thành vũ khí trí mạng nhất.
Chẳng qua, Long Dương Quân mấy chục năm trước chính là tuyệt thế cao thủ cảnh giới Nguyên Anh kỳ đỉnh phong, càng không phải nhân loại bình thường, mà có được huyết mạch thượng cổ đến từ hồng hoang thời đại.
Cô ở trong chiến dịch đối kháng Vực Ngoại Thiên Ma của Tinh Diệu Liên Bang cắn nuốt lượng lớn lực lượng Vực Ngoại Thiên Ma, dần dần kích hoạt huyền bí sâu trong huyết mạch, mặc dù không có mắt cũng có thể rõ ràng cảm giác toàn bộ thế giới, huống chi chỉ là bị ánh mặt trời chói mắt chút tài mọn như vậy?
Võng mạc của cô chỉ co lại 0.01 giây liền lập tức khôi phục bình thường.
Mà trong 0.01 giây này, cô cũng cảm giác được Lý Diệu ở phía trước dùng mũi chân nghịch cái gì, ngay sau đó thân hình hạ thấp, khí tức cả người biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Lúc chen lên nhìn, mới phát hiện đó là một cái nắp cống thoát nước, vốn phủ đầy bụi đã lâu, lúc này đã có dấu hiệu buông lỏng.
Bên cạnh còn có một lão già mặt đầy nếp nhăn có chút giật mình nhìn nắp giếng, trong mồm than thở, giống như đang nói mình có phải hoa mắt hay không, sao giống như có người đột nhiên biến mất?
Long Dương Quân cười lạnh trong lòng: “Thật sự là chó không đổi được tính ăn cứt!”
Dùng mũi chân thật cẩn thận đẩy ra mép nắp giếng, mang một luồng thần niệm phóng thích xuống thăm dò, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, khuôn mặt nháy mắt trắng bệch.
Cô vừa rồi cũng thi triển thần thông thiên thị địa thính (nhìn trời nghe đất), mang dung mạo và thân hình mọi người chung quanh đều gắt gao ghi nhớ trong lòng, nhưng lão già tóc trắng xoá, mặt đầy nếp nhăn này bên cạnh, lại là chưa bao giờ xuất hiện ở trong ấn tượng của cô!
Suy nghĩ này vừa mới đảo quanh trong đầu cô, “lão già” Lý Diệu này đã ra tay!
Mười ngón tay nhìn như động kinh run rẩy, như lão nhân bình thường run run theo thói quen, nhưng mỗi một lần run rẩy đều ý nghĩa một lưỡi đao gió phá đá ngưng tụ lại, hung hăng bắn về phía chỗ yếu hại quanh thân Long Dương Quân.
Trên gương mặt trắng bệch của Long Dương Quân lại nở rộ ra đóa hoa màu đỏ non, mười ngón tay thon dài như búp măng cũng nhẹ nhàng gảy, mang toàn bộ đao gió đều diệt trừ vào vô hình, thậm chí chặt đứt thần niệm Lý Diệu khống chế, xoay phương hướng mấy lưỡi đao gió trong đó, ngược lại hướng Lý Diệu cuốn ngược về!
“Bá bá bá bá bá bá bá!”
Trong vòng ba giây, hai người đã nhanh như tia chớp giao phong hơn một ngàn lần.
Nhưng người qua đường gần trong gang tấc đều xem nhẹ, hoàn toàn không ý thức được hai con “quái thú” đáng sợ nhất đang ngủ đông ở bên cạnh bọn họ, so đấu kinh tâm động phách.
Kiếm thuật của Long Dương Quân rõ ràng hơn Lý Diệu một bậc, từ lúc ban đầu bất ngờ không kịp phòng bị phản ứng lại, rất nhanh cướp lấy quyền chủ động, từng lưỡi đao gió như là mấy trăm hơn một ngàn phi kiếm vô ảnh vô hình lại mỏng như lông trâu, đâm khiến đôi mắt Lý Diệu cũng đầy hố lõm.
Mắt thấy Lý Diệu đang luống cuống tay chân ứng phó, sắp mất chừng mực, từ dưới chân Long Dương Quân, trong nắp cống thoát nước vừa mới bị di động lại lén lút chui ra vài sợi Tơ Đan Tinh Vân Mẫu trong suốt đơn độc, hướng hai chân của cô quấn vòng qua!
Những sợi Tơ Đan Tinh Vân Mẫu này cho dù còn chưa đạt tới trình độ sắp hàng đơn phân tử, nhưng cũng kém không mấy, là sắc bén nhất, khiên linh năng cùng cường hóa bọc thép gì cũng có cơ hội cắt đứt.
Vừa rồi tất cả đều là che giấu, đây mới là sát chiêu của Lý Diệu!
Long Dương Quân một lần nữa nghiến răng, hiệp này luống cuống tay chân lại biến thành cô, hơi tỏ ra chật vật tránh thoát Tơ Đan Tinh Vân Mẫu quấn quanh, cũng mang Tơ Đan Tinh Vân Mẫu hung hăng chặt đứt, khi lại ngẩng đầu nhìn, Lý Diệu lại một lần xâm nhập đám người, lại chuyển hướng về phía con đường bên phải.
“Rầm! Rầm rầm rầm rầm!”
Đúng lúc này, sâu trong nhà cao tầng phía sau hai người truyền đến từng đợt tiếng nổ.
Đám liệp ma nữ Nguyệt Vô Song quả nhiên tin tưởng phán đoán của Lý Diệu, sớm kịp một bước rút lui, tránh kết cục bước vào cạm bẫy, toàn quân bị diệt.
Nhưng cũng không tránh khỏi đánh với đám liệp yêu sư thẹn quá hóa giận, triển khai một cuộc chiến truy đuổi mạo hiểm kích thích.
Hơn trăm bộ tinh khải ở giữa nhà cao tầng đan xen ngang dọc, thi triển ra thần thông tính phá hoại mạnh nhất và hiệu quả âm thanh hình ảnh đẹp mắt nhất, vừa vặn như những đám lửa ban ngày tận tình nở rộ.
Lại là kích động tới mức tường thủy tinh ùn ùn nổ tung, mảnh vỡ như thiên nữ tán hoa rải xuống.
Người qua đường đang qua lại trên đường cái nhất thời loạn hết cả lên, ùn ùn kinh hô chạy trối chết, chui vào trong cửa hàng cùng cao ốc hai bên tránh né.
Lý Diệu và Long Dương Quân xen lẫn ở trong đám đông hỗn loạn, tình hình chiến đấu thay đổi trong nháy mắt trở nên càng thêm phức tạp.
Nhưng đám người kinh hãi, mảnh vỡ thủy tinh cùng bầu trời như thiên nữ tán hoa liên tiếp không ngừng phát nổ, cũng cho bọn họ không gian ra tay lớn hơn nữa.
Lý Diệu và Long Dương Quân đều mơ hồ có thể đoán ra đối phương băn khoăn.
Lấy thực lực không chênh lệch nhiều của hai người bọn họ, thật muốn đánh nhau to, khẳng định phải mở ra toàn bộ con bài chưa lật.
Nhưng bọn họ đều có quá nhiều bí mật ở trên người, rất nhiều thần thông với pháp bảo đều không muốn dễ dàng lộ ra.
Đặc biệt Long Dương Quân, nàng - nó không phải là nhân loại, mà là “Nữ Oa tộc ở lúc trạng thái phôi thai, đã bị lực lượng Bàn Cổ tộc xâm nhập”, một loại tồn tại cổ quái ai cũng nói không rõ như vậy.
Cho dù cô có thể tạo thành sát thương nghiêm trọng đối với Lý Diệu, khẳng định cũng phải hiện ra nguyên hình. Ở đế quốc coi Bàn Cổ tộc là uy hiếp trọng đại, làm như vậy không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.
Cho nên, vô luận Lý Diệu hay là Long Dương Quân, đều không muốn mang liệp ma nữ cùng liệp yêu sư thậm chí khác người tu tiên hấp dẫn tới, mà là hy vọng lấy phương thức của chính bọn họ để giải quyết vấn đề.
Mảnh vỡ thủy tinh đang ở giữa không trung cấp tốc rơi xuống, bỗng như là được rót vào sinh mệnh quỷ dị, từng mảnh bay ngang ra, “Bốp bốp bốp bốp”, va chạm lẫn nhau, va chạm thành bột phấn màu trắng bay lả tả.
Mà chỗ bột phấn màu trắng này, lại ở dưới lực lượng thần bí thao túng, ngưng tụ thành những thanh phi kiếm to bằng kim thêu hoa, lấy phương thức quỷ dị nhanh như điện chớp lại lặng yên không một tiếng động hướng hai bên đường hung hăng bắn đi.
Giờ phút này, trên đường đã không có một bóng người, mọi người đều chạy trốn tới trong chợ cùng cửa hàng hai bên, tùy ý mảnh vỡ thủy tinh va đập ầm ầm ở trên mặt đất.
Lý Diệu và Long Dương Quân chia ra thuộc hai bên đường, không nhanh không chậm đi về phía trước, cách một trận “mưa rào thủy tinh” bắn nhau, “phi kiếm thủy tinh” ùn ùn từ quanh thân bọn họ cọ sát qua trong đường tơ kẽ tóc, sau đó lại lần nữa hóa thành từng đám cát trắng, nhẹ nhàng rơi xuống.
Tuy không có chút tiếng vang cùng khói thuốc súng, nhưng tình hình chiến đấu kịch liệt, so với liệp ma nữ cùng liệp yêu sư chiến đấu trên đỉnh đầu càng hung hiểm hơn gấp trăm lần.
Bỗng, Lý Diệu đứng lại.
Phía trước là một chỗ nhà ga xe lửa tinh quỹ trong lòng đất, từ khu thương mại hai bên đường, phân biệt có cửa ra vào có thể đi xuống.
Đây là một trạm xe, là giao lộ hai tuyến đường tinh quỹ trong lòng đất, trong lòng đất bốn phương thông suốt, lối rẽ rất nhiều.
Hắn nhổ một bãi nước miếng, mang một thanh phi kiếm thủy tinh cuối cùng Long Dương Quân phóng tới đánh vỡ nát, thân hình nhẹ nhàng chợt lóe, nhập vào trong đám người như ruồi bọ không đầu, đầu cũng không ngoảnh lại hướng trạm xe lửa tinh quỹ trong lòng đất chen chúc đi.