Chương 2337: Siêu ngân hà, phá hư pháo!
Chương 2337: Siêu ngân hà, phá hư pháo!Chương 2337: Siêu ngân hà, phá hư pháo!
Đang lúc Lý Diệu lấy hơn trăm liều thuốc cường hóa làm chất dẫn cháy, làm não vực sôi trào như núi lửa bùng nổ, sinh mệnh lực hoàn toàn phát ra, chiến đấu của Long Dương Quân cùng Vũ Anh Kỳ trong biển sâu cũng thể hiện ra trạng thái gay cấn.
Lĩnh vực của hai bên, thủy tinh cùng sương mù đen, xen kẽ cùng dây dưa lẫn nhau, giống như là hai con hồng hoang hung thú hung hăng cắn cổ nhau, cài răng lược.
“Thiên Tinh” cùng “Địa Ngục Tinh”, hai bộ Cự Thần Binh đều bị lĩnh vực của đối phương tập trung, không thể động đậy chút nào.
Nhưng linh diễm hai bên tuôn ra, lại như là mạch nước ngầm đáy biển cuồng bạo nhất, ở bốn phương tám hướng đánh ra mấy trăm hơn ngàn vòng xoáy, thậm chí lan đến đồng bằng đáy biển, làm đồng bằng đáy biển vốn bền chắc như thép cũng xuất hiện khe hở rậm rạp như mạng nhện.
Quanh cái hố to “Hoàng Kim Đại Thứu” sụp đổ xuống, trên vách đá không chắc chắn càng giăng ngang dọc vô số khe hở, không ngừng mở rộng và kéo dài.
Lý Diệu nhân cơ hội phóng ra những ánh đao vô ảnh vô hình, làm nhão kết cấu tầng đá, mở rộng phạm vi khe hở.
Không cần bao lâu, “ầm ầm ầm” một đợt tiếng vang lớn nặng nề, nham thạch quanh đỉnh đầu hắn hết thảy rơi vỡ xuống, gắt gao bao trùm “Hoàng Kim Đại Thứu”.
Càng có vô số bùn cát bốc lên, giống như một đám mây hình nấm ở đáy biển chậm rãi tản ra, đã che phủ tầm mắt hai bộ Cự Thần Binh ở đỉnh đầu, cũng quấy nhiễu cảm giác của hai tuyệt thế cường giả.
Long Dương Quân và Vũ Anh Kỳ đều đặt toàn bộ tinh thần ở trên người đối phương, ai cũng không ngờ được sinh mệnh lực của Lý Diệu sẽ ương ngạnh như thế, dưới tình huống như vậy còn có sức chiến một trận!
“Ôi ôi ôi ôi, Hắc Tinh lão quỷ chết tiệt, đừng cho rằng ‘Kền Kền Lý Diệu’ ta thật sự không có tiền vốn nha!”
Mạch máu quanh thân Lý Diệu đã bành trướng đến cực hạn, kế tiếp liền đến lượt làn da nứt nẻ từng mảng, trong vết thương nở rộ ra lại không nhìn thấy cơ bắp máu tươi đầm đìa, ngược lại nổ bắn ra những chùm ánh sáng màu vỏ quất, giống như tạo thành thân thể hắn không phải máu thịt, mà là một quầng năng lượng thuần túy nhất, cuồng nhiệt nhất, dữ dội nhất!
Lý Diệu hét lên điên cuồng, ở trong khoang điều khiển đứng thẳng trên không, tay chân hết thảy giãn ra như chữ “Đại”, ngón tay cùng ngón chân duỗi thẳng tắp, những luồng linh ti màu vỏ quất từ vết thương rạn nứt bắn ra, cuồn cuộn không ngừng hướng đơn nguyên mỗi một pháp bảo của “Hoàng Kim Đại Thứu” lao đi, “hệ thống thần kinh” của Cự Thần Binh lập tức phong phú gấp mười, nháy mắt lượng truyền tin tức cũng tăng vọt đến tột đỉnh!
“Oành! Oành! Oành! Oành!”
Bốn cái nhẫn Càn Khôn khảm ở xương bả vai cùng xương hông trong Hoàng Kim Đại Thứu nhất thời tỏa sáng rạng rỡ, ở dưới chấn động mãnh liệt, mang lượng lớn cấu kiện cường hóa siêu khổng lồ phun ra.
Linh từ kích động, thần niệm bay lên, từng luồng hồ quang hoặc tím hoặc lam hoặc trắng hoặc đỏ từ trên cấu kiện cường hóa dần dần sinh ra, hồ quang như là kinh lạc có được sinh mệnh, lần lượt hấp thụ cấu kiện cường hóa cùng một chỗ, cuối cùng lại hấp thụ đến trên bọc thép của “Hoàng Kim Đại Thứu”!
“Hoàng Kim Đại Thứu” mất đi một chân, chỉ có thể lấy tư thái “Quỳ một gối xuống đất”, ở dưới sự phụ trợ của đôi tay miễn cưỡng đứng thẳng.
Nhưng điều này cũng không cản trở nó ở trong năm giây ngắn ngủn phủ lên một tầng lại một tầng hoàng kim chiến giáp hoàn toàn mới, thân hình tăng vọt, khí thế kinh người, như người khổng lồ bằng vàng từ sâu trong đáy biển bò ra!
Chiều cao ban đầu hơn ba mươi mét trái lại chưa tăng lên nhiều, nhưng độ rộng lại ước chừng kéo dài gấp đôi có thừa, đặc biệt hai đầu vai, phân biệt xuất hiện một khẩu pháo oanh kích kiểu vác vai bá đạo vô cùng, khay tụ năng đánh phá xoắn ốc hướng vào phía trong lõm xuống giống như hai con mắt thật lớn, tràn ngập lửa giận cùng chiến ý, nhìn chằm chằm chiến trường ở đỉnh đầu.
Cánh chim màu vàng sau lưng vốn đã hóa thành phi kiếm đánh về phía Vũ Anh Kỳ, ngay cả khung xương trụi lủi cũng bị “Địa Ngục Tinh” chấn vỡ cùng vặn gãy, nhưng bây giờ lại nhiều ra tám đôi cánh chim hoàng kim càng thêm thon dài cùng hoa lệ, cuối cánh chim còn phiêu đãng những luồng như đuôi phượng, ở dưới hồ quang quanh quẩn, tỏa sáng muôn màu sặc sỡ.
“Hoàng Kim Đại Thứu” tuy mất đi một chân, nhưng bản thân bộ “chiến thần sáo trang chuyên dụng Cự Thần Binh” trước nay chưa từng có này có được cấu kiện chống đỡ, cái đó giống như là tám chân của con nhện khổng lồ, đâm thật sâu vào trong tầng đá đáy biển, mang cả thân máy cố định chặt chẽ, hòa hợp một thể với mặt đất đáy biển.
Mà hút ánh mắt người ta nhất, chính là ba mươi sáu thanh phi kiếm quanh quẩn quanh thân Cự Thần Binh.
Chiều dài mỗi một thanh phi kiếm đều ở ba bốn mươi mét trở lên, quanh quẩn một vòng lại một vòng hồ quang nổ vang “tanh tách”, nhưng lại ở dưới tác dụng của phù trận cùng linh từ lực tràng không ngừng kéo dài, năm mươi mét, sáu mươi mét, tám mươi mét, một trăm mét!
Mặt ngoài phi kiếm dài trăm mét tuyên khắc phù trận rậm rạp, hầu như ngay cả một tấc chỗ trống cũng tìm không ra, mà cẩn thận quan sát có thể phát hiện, phù trận không phải là chỉ tuyên khắc vào mặt ngoài, mà là tầng tầng thẩm thấu xuống, tuyên khắc mãi đến chỗ trung tâm phi kiếm, lấy bốn chữ “Xảo đoạt thiên công” cũng xa xa không cách nào hình dung, chỗ trung tâm mỗi một thanh phi kiếm, còn khảm vào trong một luồng “kiếm tâm” do tinh tủy luyện chế thành, mà Lý Diệu thế mà lại phát rồ đến mức ở trên những tinh tủy này đều tuyên khắc phù trận có tính công kích!
Không, những “phi kiếm” này thật sự quá dài, căn bản không thích ứng phi hành tốc độ cao cùng nháy mắt đổi hướng, mà tuyên khắc quá nhiều phù trận cũng phá hư nghiêm trọng độ cứng cùng tính bền của chúng, làm bọn nó trở nên dị thường yếu ớt, dễ dàng sụp đổ, thật sự không phải hình thái một thanh phi kiếm đủ tư cách nên có.
Bọn nó căn bản không phải phi kiếm, mà là những đường ray, là một bộ phận của pháo tinh từ, luyện chế ra chỉ chuẩn bị lóng lánh một lần, chỉ cần bắn ra một phát pháo, cho dù bản thân tan xương nát thịt cũng sẽ không tiếc!
Ba mươi sáu đường ray lấy tinh tủy luyện chế thành, hết thảy hội tụ đến ngực Hoàng Kim Đại Thứu hình thái cuồng hóa, cùng nhau tạo thành một khẩu siêu cấp quỹ đạo pháo tinh từ không đâu không phá!
“Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!”
Thần hồn Lý Diệu hừng hực thiêu đốt, lửa giận vạn trượng xuyên thấu quần áo chiến đấu cấp phân tử, tinh khải, Cự Thần Binh và bộ trang bị cường hóa, mang nước biển xung quanh phân giải hết, hóa thành sóng triều ngập trời màu vàng nhạt cùng màu đỏ tươi đan xen, hướng đỉnh đầu tuôn trào.
Năng lượng vô tận chất chứa ở trong tinh tủy, hết thảy bị chiến ý của Lý Diệu điểm hỏa, ba mươi sáu đường ray đầu tiên là trở nên lấp lánh, sau đó trở nên gần như trong suốt, giống như không chịu nổi năng lượng hừng hực kia, sắp hòa tan.
Ở trong không gian hẹp dài giữa ba mươi sáu đường ray, các đốm sao màu bạc sáng bắt đầu hiện lên, đã giống vô số sinh vật phù du biết phát sáng bị từ trường hấp dẫn tới, lại như là cả dải ngân hà đều bỗng dưng xuất hiện ở trước mặt Lý Diệu!
Ngay cả đôi mắt một đỏ một đen của chính Lý Diệu, cũng bị hào quang dải ngân hà này làm đau đớn thật sâu. Hắn cũng là lần đầu tiên không kiêng nể gì mang uy lực cường hóa sáo trang của Cự Thần Binh tăng lên tới... trình độ hủy thiên diệt địa như thế!
Muốn thiết kế một bộ chiến thần sáo trang cho Cự Thần Binh nói dễ hơn làm, cái này không phải là chuyện lý luận suông, một lần là xong, mặc dù có Lệ Linh Hải khẳng khái giúp tiền, cuồn cuộn không ngừng lấy ra tài nguyên trong cổ mộ Đế Hoàng để ủng hộ, tiến triển của Lý Diệu cũng cực kỳ không thuận lợi.
Hắn căn bản không có cách nào giải quyết cấu kiện cường hóa loại siêu khổng lồ vận động trên diện rộng, cùng với vấn đề trong quá trình vận động bảo trì cường độ và độ kết cấu đầy đủ, nói trắng ra một chút, mặc dù hắn thật có thể luyện chế ra một bộ “chiến thần sáo trang loại siêu khổng lồ” như vậy cũng phủ lên cho Cự Thần Binh, lại là trả giá lấy tính cơ động của Cự Thần Binh giảm đến cực hạn.
Mặc vào chiến thần sáo trang loại siêu khổng lồ, Cự Thần Binh liền hầu như không động đậy được, thiết kế như vậy vô luận như thế nào cũng là không thể tiếp nhận.
Lý Diệu vất vả suy nghĩ rất lâu cũng không giải quyết được một vấn đề này, chướng ngại liên lụy tới công trình học và thiết kế học thật sự quá nhiều, có lẽ cần một đoàn đội hơn trăm chuyên gia tạo thành công phá ba năm năm mới có thể thấy hiệu quả bước đầu.
Một mình một ngựa xâm nhập đế quốc Lý Diệu tự nhiên không có nhiều thời gian cùng chuyên gia như vậy, dứt khoát có ý tưởng lạ, đi làm ngược lại. Tính cơ động của Cự Thần Binh đã giảm đến cực hạn, hầu như không thể động đậy, vậy dứt khoát bỏ qua trị liệu, không suy xét vấn đề tính cơ động, chỉ mang một hạng yếu tố “hỏa lực” này tăng lên tới cực hạn, mang Cự Thần Binh biến thành một pháo đài siêu khổng lồ bán tự động, được không?
Đây đương nhiên là một lối suy nghĩ rất vớ vẩn.
Cho nên Lý Diệu căn bản chưa từng nghĩ muốn cho bộ gọi là chiến thần sáo trang loại siêu khổng lồ này đưa vào thực chiến, đây chỉ là một loại nghiên cứu tuyến đầu, là tích lũy số liệu thí nghiệm cùng tính năng tham số, vì tương lai luyện chế cấu kiện tăng phúc chuyên dụng Cự Thần Binh “đích thực” mà làm ra thí nghiệm có tính cơ sở.
Mặc dù hắn muốn mang bộ chiến thần sáo trang vẫn chưa hoàn thành tất cả thí nghiệm này đưa vào thực chiến cũng không có khả năng, bởi vì khẩu pháo tinh từ quỹ đạo này thời gian súc lực thật sự quá dài, trừ phi đánh mục tiêu cố định, nếu là muốn đánh cường giả cấp Nguyên Anh cùng Hóa Thần, thời gian súc lực dài như vậy, người ta hoặc đã sớm chuồn mất, hoặc là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm xông lên cả Cự Thần Binh lẫn pháo đài hết thảy chém nát!
Nhưng bây giờ, tất cả chướng ngại đều đã thanh trừ, tất cả vấn đề đều không phải vấn đề nữa.
Long Dương Quân gắt gao dây dưa Vũ Anh Kỳ, cho Lý Diệu thời gian quý giá súc lực hoàn mỹ!
“Long Dương Quân!”
Lý Diệu ở trong kênh thông tin gầm rú khàn cả giọng, “Khóa chặt hắn, không tiếc trả giá tất cả, khóa hắn thêm ba giây!”
“Cái gì…”
Long Dương Quân hơi kinh ngạc, không ngờ Lý Diệu vừa mới bị đánh tới mình đầy thương tích mặt xám mày tro, thế mà còn sinh long hoạt hổ như vậy, mà khi cô cảm ứng được dưới đống đá hỗn loạn sâu trong bùn lầy thẩm thấu ra năng lượng kinh người, thì càng cả kinh, sau đó trong lòng vui vẻ, “Ngươi cái gã này, ta biết mà!”
“Kền Kền Lý Diệu, ngươi rốt cuộc là quái vật gì!”
Cùng thời điểm, Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ cũng cảm ứng được dưới chân truyền đến gợn sóng linh năng như núi lửa bùng nổ, như là một con hung thú ở sâu trong lòng đất ngủ say ngàn năm đã thức tỉnh. Hắn không ngờ thần hồn Lý Diệu sẽ mạnh đến mức này, rõ ràng bị một đạo tinh thần công kích vô cùng mãnh liệt của mình đánh xuyên qua, người tu luyện tầm thường không nói hồn phi phách tán, ít nhất phải lâm vào trong ác mộng hôn mê ba năm ngày, Lý Diệu lại như không có việc gì, nhanh như vậy có thể làm ra phản kích sắc bén!
“Địa Ngục Tinh” quay vù vù, Vũ Anh Kỳ muốn tránh đi mũi nhọn, lại không còn kịp nữa.
Lĩnh vực thủy tinh của Long Dương Quân đột nhiên tăng phúc mấy lần, ở chung quanh “Địa Ngục Tinh” ngưng tụ thành những bức tường thủy tinh.
Sâu trong đống đá hỗn loạn đáy biển càng lao ra mấy trăm luồng thần niệm của Lý Diệu, dai như đỉa đói khoan vào trong khe hở của “Địa Ngục Tinh”, tư thế muốn mang thần hồn Vũ Anh Kỳ kéo vào lòng đất, cùng chết chung.
Ngực “Hoàng Kim Đại Thứu”, giữa ba mươi sáu đường ray, ánh sao hội tụ thành “ngân hà” hoàn toàn sôi trào lên.
“Mặc dù dốc hết cả dòng ngân hà, cũng không dập tắt được một ngọn lửa trong lòng ta!”
Lý Diệu hốc mắt hãm sâu, đôi mắt so với siêu tân tinh nổ còn lóng lánh hơn, giống như muốn mang thần hồn của mình cũng nạp thêm vào trong pháo tinh từ quỹ đạo đánh ra ngoài, tiếng rống điên cuồng hầu như mang khóe miệng cũng xé rách đến bên tai, “Lão quỷ Hắc Tinh chết tiệt, nếm thử siêu ngân hà, phá phôi pháo này!”