Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2382 - Chương 2338: Đọ Sức Nguyên Thần!

Chương 2338: Đọ sức nguyên thần! Chương 2338: Đọ sức nguyên thần!Chương 2338: Đọ sức nguyên thần!

Theo biển cả sôi trào cùng tiếng rống giận phá tan mây trời, mỗi một giọt máu cùng mỗi một tế bào của Lý Diệu đều ở nháy mắt cuồng bạo thiêu đốt, quấn quanh thần hồn kích động đến cực hạn của hắn, xuyên qua năng lượng màu bạc sáng chính giữa “Siêu ngân hà phá phôi pháo”, làm quầng năng lượng đơn thuần này có được sinh mệnh, hóa thành một dải ánh sáng màu bạc giương nanh múa vuốt, hủy diệt tất cả, phun ra ngoài!

“ẦM!”

Ba mươi sáu đường ray tinh từ hòa tan hết hướng ra phía ngoài gấp khúc; Hoàng Kim Đại Thứu vốn đã tràn ngập nguy cơ căn bản không chịu nổi lực phản tác dụng mãnh liệt như thế, cấu kiện cường hóa dùng một lần đầu tiên nứt thành ngàn vạn con bướm màu vàng và màu bạc, hướng xung quanh bắn tung tóe ra như thiên nữ tán hoa; Dàn giáo thân thể Cự Thần Binh theo sát sau đó, cũng xảy ra vặn vẹo cùng đứt gãy trí mạng, từ trước đến sau hoàn toàn báo hỏng, chia năm xẻ bảy, ném bay đi xa xa!

Nhưng, quầng năng lượng như ngân hà cuồng nộ kia, lại bọc lấy chiến ý điên cuồng tăng vọt của Lý Diệu, lấy tốc độ không thể tưởng tượng lao về phía “Địa Ngục Tinh” !

“Tít tít tít tít tít tít!”

Vô luận “Thiên Tinh” của Long Dương Quân, hay là “Địa Ngục Tinh” của Vũ Anh Kỳ, hết thảy bị phản ứng năng lượng cao thình lình xảy ra xuyên qua, phát ra cảnh báo đinh tai nhức óc.

“Điều đó không có khả năng!”

Long Dương Quân trợn mắt há hốc mồm, thẳng đến lúc cột sáng màu bạc sát qua bên người mình mới hồi phục tinh thần lại, lại chảy ra mồ hôi lạnh đầy đầu, “Ngắn ngủn vài năm không gặp, lực lượng đỉnh của quái vật này đã tăng lên tới trình độ khủng bố như thế, thế này cũng quá khoa trương đi!”

“Không! Có! Khả! Năng!”

Vũ Anh Kỳ càng phát ra tiếng rống giận tuyệt không tin, từ trường sinh mệnh từ ban đầu cực độ mở rộng nháy mắt biến thành cực độ co rút, mang toàn bộ sương mù đen ở bốn phương tám hướng hết thảy ngưng tụ đến trước mặt mình, cấu thành khiên bảo vệ không thể phá vỡ, sáu khuôn mặt lớn như thần ma trong vòng xoáy màu đen đều trọng điệp với nhau, mở ra cái mồm to như chậu máu, hướng phía cột sáng màu bạc phun ra một cột sáng màu đen!

“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”

Hai cột sáng va chạm, ở trong nước biển phát ra gợn sóng cao hơn một ngàn mét, gợn sóng thậm chí xuyên thấu nước biển sâu mấy ngàn mét, ở trên mặt biển cũng nổ tung hơn trăm cột nước như giao long.

Nhưng, cột sáng màu đen chung quy là gấp gáp ngưng tụ mà thành, chưa phản kháng được bao lâu, đã bị cột sáng màu bạc xen lẫn gợn sóng màu máu, thế như chẻ tre bổ ra, tính cả sáu khuôn mặt to lớn như thần ma kia, đều bị trực tiếp xé rách cùng xuyên thủng!

Cột sáng màu bạc không nghiêng không lệch, trúng vào giữa “Địa Ngục Tinh”, trong nháy mắt mang lớp vỏ “Địa Ngục Tinh” đun nóng đến nhiệt độ cao gần vạn độ, từ huyền thiết ban đầu đen sì, âm u, biến thành tính chất màu vỏ quất gần như trong suốt, không ngừng vặn vẹo biến hình, gần như hòa tan!

Đây chỉ là bước thứ nhất.

“Siêu ngân hà phá phôi pháo” không chỉ là pháo huyền quang tụ lại năng lượng tinh tủy phóng ra ngoài đơn giản như vậy.

Ở sau khi huyền quang đánh thủng khiên bảo vệ linh năng của mục tiêu, cũng mang bọc thép bên ngoài mục tiêu đun nóng đến cực hạn, làm nó đánh mất tính thép cùng độ cứng ban đầu, lượng lớn mảnh vỡ kim loại của “Hoàng Kim Đại Thứu” sau khi vỡ tan tành, cũng hóa thành các hạt kim loại cực kỳ nhỏ bé, lại bị tăng tốc đến cực hạn, hình thành một dòng hạt kim loại năng lượng cao, như mưa rào như bắn nhanh tới, nháy mắt xuyên qua lớp vỏ “Địa Ngục Tinh”, tạo ra hiệu quả như “đạn xuyên thép”!

Cuối cùng, là Lý Diệu hầu như vắt cạn não vực của mình, ngưng tụ thành lực lượng tinh thần.

Hắc Tinh Đại Đế đã không muốn đến đoạt xá hắn, vậy để cho hắn chủ động đến xem, thần hồn lão quỷ chết tiệt này rốt cuộc là mặt hàng gì đi!

Nếu là đối mặt cường giả Phân Thần “bình thường”, cường giả Hóa Thần cho dù chỉ là cường giả Nguyên Anh, Lý Diệu cũng tuyệt không dám lỗ mãng và điên cuồng như thế mà mang toàn bộ tinh thần lực của mình đều trào ra khỏi não vực, đánh bạc hậu quả hung hiểm của “nguyên thần xuất khiếu”.

Bởi vì bình thường thần hồn và thân thể máu thịt của cường giả nối tiếp cực kỳ tinh vi, là chính phẩm nguyên xưởng kín không kẽ hở, rất khó tìm được sơ hở để xâm nhập.

Nguyên thần xuất khiếu, đến trong não vực đối phương kịch liệt chiến đấu, tương đương với “tác chiến sân khách”, phi thường chịu thiệt.

Nhưng tình huống của Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ thì khác, mặc dù cảnh giới ban đầu của gã cao tới đâu, trải qua ngàn năm còn sót lại, đơn giản là vài luồng tàn hồn biến dị cao độ, cực kỳ dị dạng, hơn nữa những tàn hồn này và thân thể Lệ Linh Hải kết hợp hẳn là cũng không tốt, nếu không, gã không cần thiết lòng như lửa đốt phải đổi một thể xác tốt hơn.

Đây là sơ hở lớn nhất của khai quốc hoàng đế đế quốc Chân Nhân Loại.

Cũng là cơ hội duy nhất Lý Diệu chuyển bại thành thắng.

Càng là lý do hàng đầu hắn không để ý tất cả phát động “Siêu ngân hà phá phôi pháo”.

Hắn muốn được ăn cả ngã về không, mang tàn hồn Hắc Tinh Đại Đế, từ trong thân thể Lệ Linh Hải “húc” bật ra!

ẦM!

Ở trên tầng diện huyền diệu mắt thường không thể phân biệt, như có một luồng hào quang màu máu hừng hực thiêu đốt từ trong hài cốt “Hoàng Kim Đại Thứu” nhảy ra, hóa thành một con chiến ưng nhanh như điện chớp, hai cánh chợt run lên, sau đó xoắn ốc bao phủ bên người, như một mũi khoan xoay tròn tốc độ cao, hung hăng húc vào thể xác mở rộng của “Địa Ngục Tinh”.

“A!”

Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ phát ra tiếng kêu quái dị vừa sợ vừa giận, xúc tu kim loại của “Địa Ngục Tinh” nhất thời vung vẩy cuồng loạn, toàn bộ sương mù đen ở xung quanh đều phát ra tiếng rít “kẽo kẹt”, sáu khuôn mặt thần ma chia năm xảy bảy lại còn chưa kịp tiêu tán, hết thảy toát ra biểu cảm đau khổ vạn phần.

Thần hồn Lý Diệu cũng cảm nhận được chấn động vô tiền khoáng hậu, ngàn vạn ngọn lửa thần hồn giống như sắp tắt cùng lúc, trong nháy mắt lại có vô số lực lượng hắc ám rót vào sâu trong thần hồn, làm hắn ở trong cơn hoảng hốt cưỡi ngựa xem hoa thấy được vô số ảo giác.

Hắn như thấy được Vũ Anh giới mấy ngàn năm trước, tu chân văn minh đó phát triển cao độ lại dần dần mập mạp cùng mục nát, kéo thân thể khổng lồ đi hướng diệt vong.

Hắn giống như nhìn thấy Sa Man giới tiếp giáp Vũ Anh giới, ở trong hoàn cảnh ác liệt cát vàng mênh mông cùng gió âm gào rít giận dữ, các cuồng chiến sĩ tín ngưỡng “Xi Vưu đạo” chém giết lẫn nhau, mang máu tươi cùng nội tạng đựng ở trong chén rượu sọ luyện chế thành, hướng chí cao thần trong lòng hiến tế.

Hắn như nhìn thấy Vũ Anh giới suy sụp, Sa Man giới quật khởi, cùng chiến tranh của người tu chân với Xi Vưu đạo, còn có Vũ Anh Kỳ ở trong nham thạch nóng chảy giãy dụa cùng kêu thảm.

Hình ảnh chợt lóe, hiện ra ở trong thần hồn Lý Diệu sâu là vũ trụ mênh mông vô ngần, Vũ Anh Kỳ nằm ở trong một con tàu vũ trụ nho nhỏ giống như quan tài sắt thép, hướng vực sâu tối tăm nhất sâu trong tinh hải trôi đi...

Ngay tại lúc Lý Diệu dốc sức muốn tập trung tinh thần, muốn làm rõ chân tướng vực sâu tối tăm này, trong vực sâu lại đột nhiên mở ra một đôi mắt lập lòe tỏa sáng, hướng hắn phóng tới tia chớp đủ để bổ vỡ tinh cầu.

ẦM!

Nguyên thần Lý Diệu kịch liệt chấn động, bị bắn mạnh ra khỏi “Địa Ngục Tinh”, hội không thành quân trốn về trong thể xác.

“Địa Ngục Tinh” lại lần nữa bị sương mù đen bao phủ, cũng ở dưới sương mù đen yểm hộ hướng xa xa lao đi.

“Kền Kền Lý Diệu!”

Thanh âm Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ vô cùng phẫn nộ, vô cùng dữ tợn, “Trẫm nhất định sẽ về tìm ngươi, vô luận ngươi trốn tới ngõ ngách nào của ba ngàn thế giới, trẫm nhất định sẽ tìm được ngươi, sau đó…”

Long Dương Quân hừ lạnh một tiếng, khống chế “Thiên tinh” hướng phía Vũ Anh Kỳ nhanh chóng chạy trốn đuổi theo, ép Vũ Anh Kỳ cứng rắn mang câu sau của “sau đó” hết thảy nuốt về.

Nguyên thần Lý Diệu trở về vị trí cũ, lại như là vừa mới chết một lần, suy yếu đến ngay cả chớp mắt cũng trở nên vô cùng gian nan, giật giật đầu ngón út một lần cũng sẽ truyền đến đau đớn xé tim xé phổi.

Nguyên thần cùng nguyên thần va chạm, không phải nói giỡn.

Huống chi còn là cùng Hắc Tinh Đại Đế tuyệt thế cường giả cấp bậc này chơi trò “Nguyên thần va chạm”.

Mặc dù thần hồn bổn nguyên Lý Diệu đến từ Địa Cầu thần bí khó lường, cũng suýt nữa bị va đập vỡ nát, ba hồn bảy vía đều sắp phân liệt cùng hủy diệt.

Thẳng đến lúc Long Dương Quân từ trong biển sâu trở về, mang hắn tính cả tinh khải từ trong hài cốt “Hoàng Kim Đại Thứu” vớt ra, Lý Diệu mới miễn cưỡng khôi phục năng lực truyền thần niệm.

“Thế mà xử lý gã rồi?”

Lý Diệu lờ mờ nhìn thấy phía sau “Thiên tinh” nổi lơ lửng một quả cầu sắt lớn thủng trước sau, không phải “Địa Ngục Tinh” lại là cái gì? Trong lòng vui vẻ, quả thực không dám tin vào đôi mắt của mình.

“Không có, bộ Cự Thần Binh này là rỗng, nào có dễ dàng xử lý Hắc Tinh Đại Đế như vậy?”

Long Dương Quân lắc đầu, ngừng lại một chút, chuyển hướng nói: “Nhưng, có thể mang Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ ép tới mức hốt hoảng chạy trốn, ngay cả Cự Thần Binh cũng không kịp thu hồi, ta thật sự... Không biết nên đánh giá ngươi như thế nào.”

“Không có gì phải đánh giá, khụ khụ khụ khụ, hôm nay không phải rất ở trạng thái, khụ khụ, khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ, phát huy không hoàn toàn theo ý, thế mà chưa một phát pháo giết chết gã, đây đều là, khụ khụ, khụ khụ khụ khụ, lỗi của ta.”

Lý Diệu vừa lớn tiếng ho khan vừa điên cuồng phun máu tươi, vừa đứt quãng nói: “Cự Thần Binh của gã cũng bị đánh nổ, cơ hội ngàn năm một thuở, ngươi sao không tiếp tục đuổi?”

“Ngươi hẳn sẽ không cho rằng, đường đường Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ ra ngoài chỉ mang theo một bộ Cự Thần Binh chứ? Theo ta được biết, Cự Thần Binh mang tính thương hiệu của gã tên là ‘Hắc Động Chi Tâm’, tuy không biết rốt cuộc mạnh bao nhiêu, nhưng khẳng định không phải bộ vừa rồi. Ngươi xác định ta thật sự đuổi theo, hắn sẽ không chó cùng rứt giậu, lưỡng bại câu thương với ta sao?”

Long Dương Quân cười nhạt, “Ta lại không muốn làm anh hùng cứu vớt thế giới, vì sao phải làm loại chuyện tốn sức mà chẳng được lòng này? Huống chi ta mơ hồ cảm giác được trên mặt biển còn có vài luồng sát khí cấp Hóa Thần đỉnh phong, đang tìm tòi tung tích chúng ta. Ngươi cảm thấy đó rốt cuộc là viện quân của chúng ta, hay là viện quân của Vũ Anh Kỳ?

“Hoặc là nói, khi các cường giả Hóa Thần đỉnh phong đó khống chế Cự Thần Binh của bọn họ đuổi theo, ngươi còn có thể uy mãnh giống vừa rồi, một pháo một tên, đánh giết bọn hắn?”

“Vậy vẫn là thôi đi.”

Lý Diệu trầm ngâm nói: “Giặc cùng đường chớ đuổi, khụ khụ khụ khụ, hôm nay tạm thời tha cho bọn hắn một mạng, mang cái đầu gởi nuôi ở trên cổ bọn hắn vài ngày, chúng ta vài ngày nữa lại đến, khụ khụ khụ khụ khụ khụ, lấy!”

Long Dương Quân nói: “Ngươi nếu tiếp tục nói như vậy, ta đang suy xét nên bỏ ngươi ở chỗ này tự sinh tự diệt hay không.”

Lý Diệu lập tức cuống lên: “Đừng, xem ở trên phần liên bang cùng Cổ Thánh Giới, mau đỡ ta một cái!”

Hắn ra sức giãy dụa, ở trong nước biển hoa chân múa tay, rốt cuộc bò đến trên đùi Cự Thần Binh “Thiên tinh”, gắt gao bám chặt một vật trang trí ở chân “Thiên tinh”, “Cứ như vậy đi, không nói dối ngươi, ta ngay cả sức khống chế hệ thống động lực của tinh khải cũng không có nữa, phiền toái ngươi dẫn ta một phen, để cho ta được... thở... chút...”

Tiếng Lý Diệu càng lúc càng thấp, ba hồn bảy vía giống như đều chìm vào trong khe hở sâu trong não vực, rơi vào trong một mảng bóng tối thâm thúy.
Bình Luận (0)
Comment