Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2383 - Chương 2339: Dị Tộc Cùng Bằng Hữu

Chương 2339: Dị tộc cùng bằng hữu Chương 2339: Dị tộc cùng bằng hữuChương 2339: Dị tộc cùng bằng hữu

Thần hồn Lý Diệu chợt chìm chợt nổi trong bóng đêm, gặp rất nhiều ác mộng hoang đường, kỳ quái.

Bỗng chợt mơ thấy Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ thực hiện được âm mưu, lại lần nữa trở thành quân chủ chí cao vô thượng của đế quốc Chân Nhân Loại, cũng lấy thủ đoạn thiết huyết sát phạt thống nhất cả tinh hải, mang tất cả nhân loại đều biến thành “con gián sắt thép” vì sinh tồn mà bất chấp thủ đoạn.

Cuối cùng, ngàn vạn con gián sắt thép vung xúc tu cùng nanh vuốt hướng Tinh Diệu Liên Bang ùa đi, mặc dù Lý Diệu dạng tay chân che ở trên đường cũng vô ích, rất nhanh cả da lẫn xương bị thủy triều con gián sắt thép cắn nuốt.

Thậm chí, ngay cả chính mình cũng biến thành một con gián sắt thép thân hình cực lớn, diện mạo dữ tợn, ở dưới bản năng nguyên thủy sai khiến, đần độn cắn nuốt một rồi lại một tinh cầu.

Bỗng lại mơ thấy mình trải qua chiến đấu vượt mọi khó khăn gian khổ, rốt cuộc ngăn trở âm mưu của Hắc Tinh Đại Đế, lại lần nữa phong ấn tuyệt thế hung nhân ngàn năm trước này, hoàn toàn hủy diệt, kết thúc tất cả tai nạn gã tạo thành.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, không có Hắc Tinh Đại Đế lãnh tụ tà ác này thống ngự, đế quốc Chân Nhân Loại vẫn là năm bè bảy mảng, bốn đại tuyển đế hầu gia tộc cùng mấy trăm hơn một ngàn quân phiệt của thế giới bên ngoài vẫn lục đục với nhau, sát phạt lẫn nhau, thậm chí ở lúc Thánh Ước Đồng Minh đột kích quy mô cũng không bỏ xuống được ân oán cùng tranh đấu ích lợi với nhau, vì ham muốn riêng của bản thân cãi cọ kéo chân nhau lại.

Cuối cùng, thiết huyết chiến kỳ của đế quốc bị phong ấn vô tình của Thánh Minh thay thế, nhân loại chưa biến thành “con gián sắt thép”, lại biến thành con rối không có tình cảm cùng dục vọng.

Ngàn vạn con rối mặt không biểu cảm vây Lý Diệu ở trong, mắt bọn họ như là những cái giếng cạn không có gợn sóng, nhìn không thấy chút biến hóa. Hình thái như vậy, tựa như so với “con gián sắt thép” vừa rồi càng thêm đáng sợ.

Oan hồn của Hắc Tinh Đại Đế, còn ở phía sau hắn cười lạnh “khặc khặc”, thấp giọng lẩm bẩm: “Thấy chưa, Kền Kền Lý Diệu, đây là hậu quả ngươi ngăn cản trẫm! Tu chân đại đạo của ngươi nhất định đi không thông, chính nghĩa ngươi tự nhận định, sẽ chỉ mang đến tai nạn lớn hơn nữa, chỉ có tu tiên đại đạo của trẫm, mới là đường ra duy nhất của văn minh nhân loại!

“Con gián sắt thép lại như thế nào? Ít nhất người mạnh nhất trong chúng ta có thể sống sót, chỉ cần sống sót liền có hi vọng, ngàn ngàn vạn vạn năm sau, ở trên thi thể hôi thối của những con gián sắt thép này, vẫn có thể nở được đóa hoa văn minh!”

Lý Diệu hãm sâu trong ác mộng, đại não như bị đầm lầy cắn nuốt, tư duy trì độn đến cực điểm, đang không biết nên cãi như thế nào, ảo giác con gián sắt thép, con rối máu thịt cùng Hắc Tinh Đại Đế bỗng biến mất hết, thay thế vào đó là các thần ma thời đại hồng hoang kịch chiến, tràng cảnh hằng cổ mà mênh mông.

Bàn Cổ cùng Nữ Oa, trật tự cùng hỗn loạn, tuyệt đối lý tính cùng tuyệt đối dục vọng... Lấy vũ trụ mênh mông làm chiến trường, trình diễn từng màn va chạm kinh thiên địa khiếp quỷ thần!

Thần hồn của hắn đã như phiêu đãng cao cao ở trên tinh hải, lại như xâm nhập đến mỗi một chỗ cục bộ của chiến trường, từ trên đốm lửa đao kiếm kích động, quan sát và cảm ngộ lý niệm, kiên trì cùng “đại đạo” của hai bên, thời gian cùng không gian hết thảy mất đi ý nghĩa, hắn không biết phiêu đãng ở trên chiến trường bao lâu, bỗng cảm giác được một sự mát mẻ, từ từ tỉnh lại.

Giao diện khống chế của tinh khải tự động biểu hiện ra thời gian, cách lúc hắn phát động “Siêu ngân hà phá phôi pháo”, mới trôi qua hơn hai giờ mà thôi.

Hắn vẫn gắt gao ôm lấy cẳng chân Cự Thần Binh “Thiên Tinh”, bị Long Dương Quân mang theo bơi nhanh về phía trước, dần dần bơi tới giữa biển Ngân Nguyệt, cách chiến trường vừa rồi đã rất xa.

Cám ơn trời đất, sau lưng cũng không có dấu hiệu các lộ đại quân đuổi theo, tạm thời là an toàn.

Nhưng kế tiếp thì nói không chừng. Hắc Tinh Đại Đế đã dám lấy mặt mũi thật xuất hiện trước người ta, hiển nhiên đã phát động thủ đoạn cuối cùng, hắn và Lệ Linh Hải tỉ mỉ mưu tính mấy chục năm, cho dù không thể khống chế toàn bộ đế quốc, ít nhất khống chế đế đô là chuyện mười nắm chắc chín.

Đế đô tuy lớn, nhưng khắp nơi đều là người tu tiên, một khi bị Hắc Tinh Đại Đế khống chế hết, nơi nào là chỗ dung thân của hắn người tu chân này?

“Ngươi tỉnh rồi?”

Thanh âm lạnh nhạt của Long Dương Quân truyền đến, “Cảm giác thế nào?”

Lý Diệu hơi vận chuyển linh năng, lập tức cảm thấy quanh thân mình bao gồm trong não vực đều như là xé rách hơn trăm khe hẹp, không những khổ không muốn sống nữa, lực lượng càng theo những “khe hẹp” này trút ra, căn bản không tụ tập được chút nào.

Lý Diệu đau đến mức rên rỉ hai tiếng, nói: “Cảm giác như là đã chết một lần, lại như là lập tức phải chết.”

“Thì ra ngươi cũng biết!”

Long Dương Quân giọng điệu không tốt nói: “Ta nói ngươi làm sao đột nhiên trở nên uy mãnh như vậy, thế mà một phát pháo bắn Hắc Tinh Đại Đế chạy mất dép, thì ra là không cần mạng nữa đánh bạc toàn bộ thần hồn cùng sinh mệnh lực của mình. Tình trạng ngươi bây giờ, quả thực so với bộ Cự Thần Binh ‘Hoàng Kim Đại Thứu’ rách nát kia càng thêm thê thảm, ít nhất trong mười ngày nửa tháng đừng nghĩ động thủ với người ta, mười ngày nửa tháng sau có thể khôi phục bao nhiêu, cũng là con số chưa biết!”

Lý Diệu nhếch miệng cười thảm, làm một cái mặt quỷ may mắn.

Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ là người thế nào, ít nhất so với Lý Diệu mạnh mẽ hơn cả một đại cảnh giới, có thể từ dưới cơn giận dữ của gã chạy thoát đủ cả đầu đuôi, vô luận trả giá thê thảm nặng nề cỡ nào, cũng là Lý Diệu được hời lớn rồi.

Long Dương Quân không biết đang nghĩ cái gì, bỗng nhiên cười một tiếng, tiếp tục nói: “Nhắm chừng Hắc Tinh Đại Đế cũng chưa bao giờ gặp... người tu chân khác loại như ngươi, vừa mới bắt đầu đáng khinh đến cực điểm, cuối cùng lại uy mãnh rối tinh rối mù, trước sau chuyển biến lớn như vậy, thật là làm hắn không hiểu gì cả, nếu không, hắn cũng chưa chắc sẽ bị một phát pháo cuối cùng này của ngươi đánh trúng.

“Nhưng, còn có một việc ta phi thường tò mò, ngươi bắn ra một phát pháo này, vô luận trúng mục tiêu hay không, ngươi cũng hoàn toàn mất đi sức chiến đấu thậm chí là năng lực hành động, sau đó ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ? Ngươi có lòng tin, ta nhất định sẽ cứu ngươi như vậy?”

Lý Diệu khép hờ mắt lại, rầm rì: “Tình huống lúc ấy nguy cấp như vậy, trừ một phát pháo cuối cùng này, ta thật sự tìm không ra biện pháp chuyển bại thành thắng, vậy ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa, liều một phen!

“Huống chi, ta nghĩ ngươi hẳn là sẽ không trơ mắt nhìn ta rơi vào trong tay kẻ địch nhỉ?”

Long Dương Quân khẽ nhíu mày: “Vì sao?”

“Nếu ngươi không muốn cứu ta, căn bản là sẽ không xuất hiện.”

Khóe miệng Lý Diệu gian nan phác họa ra một cái mỉm cười, “Chúng ta là bằng hữu, bằng hữu không phải chính là ngươi cứu ta ta cứu ngươi, mọi người giảng nghĩa khí!”

“Đừng hiểu lầm, ta sở dĩ xuất hiện, không có bất cứ quan hệ nào với có nghĩa khí hay không, ta chỉ là sợ ngươi sống sờ sờ rơi vào trong tay Hắc Tinh Đại Đế.”

Long Dương Quân nói lạnh như băng: “Bí mật ngươi biết thật sự quá nhiều, trừ bí mật Tinh Diệu Liên Bang, còn có quê nhà ta Cổ Thánh giới, Nữ Oa chiến hạm cùng với bí mật thân phận ta, nhỡ đâu ngươi còn sống rơi vào trong tay Hắc Tinh Đại Đế, những bí mật này hết thảy bị gã biết, vậy thân phận của ta liền hoàn toàn lộ ra ngoài ánh sáng, gã càng thêm không có lý do sẽ tha cho ta, mà ta chiến đấu với gã, thì càng không có phần thắng.

“Cho nên, ta vụng trộm lẻn về, chưa chắc là tới cứu ngươi, cũng có khả năng thật lớn là tới giết ngươi diệt khẩu, chẳng qua ta cẩn thận phân tích một phen thế cục lúc đó, tựa như vẫn là cứu ngươi xác xuất thành công tương đối cao, cho nên mới... Thuận tay cứu ngươi mà thôi.”

“Phải không?”

Lý Diệu mệt mỏi nói: “Không sao cả, chỉ cần mọi người vẫn là bạn là được rồi.”

“Bạn?”

Long Dương Quân hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ta vẫn nhớ rõ, lần trước gặp mặt ngươi, ngươi còn từng nói tám chữ, ‘Phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị’, ngươi thật sự có thể mang ‘Dị tộc’ như ta coi là bạn sao?”

“Câu nói kia, là ta nói sai rồi.”

Lý Diệu không chút do dự, thản nhiên thừa nhận nói: “Ngươi là đúng, tám chữ ‘Phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị’, lúc ban đầu là dùng để hình dung hiện tượng nhân loại tinh cầu khác nhau, thậm chí là nhân loại ở cùng tinh cầu cùng đại lục, chẳng qua kinh độ và vĩ độ ở lại có chút khác nhau, liền coi nhau là dị tộc, không tín nhiệm lẫn nhau, sát phạt nhau thậm chí hủy diệt nhau.

“Bản thân nhân loại đã là có thể hơn nữa ham thích hủy diệt bản thân, vậy vô luận ngươi là... dạng tồn tại gì, ta tựa như cũng không cần thiết quá mức nhìn bằng ánh mắt khác. Bàn Cổ cũng tốt, Nữ Oa cũng thế, Vực Ngoại Thiên Ma hoặc là sinh mệnh mô phỏng đều không sao, cho dù những chủng tộc này hết thảy cùng hung cực ác, nhưng bản thân nhân loại không phải thiện nam tín nữ gì cả, mọi người tám lạng nửa cân, vì sao không thể làm bạn?”

Trong miệng Long Dương Quân phát ra tiếng “Chậc chậc”: “Ngươi thừa nhận sai lầm ngược lại rất sảng khoái, nên nói ngươi không có thể diện, hay là biết sai có thể sửa là đại thiện?”

“Đương nhiên là biết sai có thể sửa là đại thiện, giỏi về phạm sai lầm, càng giỏi về sửa lại sai lầm, đây vốn là ưu điểm lớn nhất của ta!”

Lý Diệu nhắm mắt, cố nén xúc động lại lần nữa muốn ngủ, rên rỉ nói: “Từ khi trở thành người tu chân bắt đầu, ta to nhỏ cũng không biết đã phạm bao nhiêu sai lầm, thậm chí một đường tu luyện cho tới hôm nay, cũng thường xuyên có thời điểm rất ngây thơ cùng ngu ngốc. Nhưng điều này lại có sao đâu? Có sai thì sửa! Hai chữ ‘Tu chân’, không phải là không ngừng phát hiện sai lầm của mình, sau đó sửa lại, lại đi sưu tập nhiều tin tức hơn, đi lên cấp bậc cao hơn, bại lộ ra nhiều sai lầm hơn, lại lần lượt sửa lại, tuần hoàn lặp lại như thế?

“Có lẽ ta sẽ vĩnh viễn phạm sai lầm, nhưng chỉ cần ta hôm nay so với ta ngày hôm qua càng ‘chính xác’ hơn một chút, cách ‘chân’ gần hơn một chút, vậy là đủ!”

Long Dương Quân trầm mặc một lát, thanh âm bỗng nhiên trở nên âm hiểm: “Ngươi không sợ ta có âm mưu gì?”

Lý Diệu nói: “Nếu ngươi thật sự đang mưu tính âm mưu gì vi phạm đạo nghĩa, nguy hại chúng sinh, ta nhất định sẽ ngăn cản ngươi.”

Long Dương Quân cười nhạt: “Chỉ với thân thể như vải rách chắp vá của ngươi bây giờ, nếu không phải bám ở trên chân ta, quả thực ngay cả đường cũng không đi được nữa, ngươi có thể ngăn cản ta?”

Lý Diệu hít sâu một hơi, suy yếu nói: “Cản được hay không là một chuyện khác, nhưng ngăn cản là nhất định phải ngăn cản, thật sự không được, bị ngươi xử lý, về sau xảy ra chuyện gì, cũng không cần ta quan tâm.”

Long Dương Quân không còn lời nào mà chống đỡ, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên tăng tốc.

Lý Diệu nheo mắt, cảm ứng mạch nước ngầm chảy xiết cùng biển lớn sâu thẳm phía trước, không khỏi nói: “Chúng ta... Bây giờ sắp đi nơi nào?”

“Căn cứ bí mật của ta.”

Long Dương Quân cắn răng nói: “Nếu đoạn lời vừa rồi của ngươi tất cả đều là kỹ năng diễn xuất cao thâm, vậy ta thừa nhận mình quả thực bị ngươi lừa, vốn muốn mang ngươi cùng Lệ Gia Lăng thằng nhóc kia tùy tiện tìm góc đáy biển một cước đá văng ra, nhưng... Thôi, mang bọn ngươi đi sào huyệt của ta đi!”
Bình Luận (0)
Comment