Chương 2353: Chém giết của dã nhân!
Chương 2353: Chém giết của dã nhân!Chương 2353: Chém giết của dã nhân!
Trừ “Hỏa Diễm Hoa”, Lý Diệu và Lệ Gia Lăng còn phát hiện các loại sinh mệnh lòng đất cổ quái, tính đa dạng của sinh vật làm Lý Diệu nghĩ tới tình huống ngày xưa thăm dò ở trong hồ nước màu bạc dưới lòng đất Hài Cốt Long Tinh.
Nhưng, hầu như toàn bộ sinh mệnh sâu trong lòng đất, đều như là biến dị thể muôn màu sặc sỡ của sinh mệnh mặt đất, mà không phải thiên nhiên sinh thành, xem ra, cũng là đã tiếp nhận từng một thế hệ sinh mệnh trí tuệ điều chế gien cùng nhân công can thiệp từ văn minh Bàn Cổ cùng Nữ Oa tới nay, mới có thể sinh tồn ở trong hoàn cảnh ác liệt như thế.
Môi trường sống của tuyệt đại đa số sinh mệnh lòng đất, đó là chỗ tránh nạn ở trong thời gian mấy chục vạn năm không ngừng sụp đổ, vùi lấp cùng bỏ hoang.
Ngắn ngủn nửa ngày, Lý Diệu và Lệ Gia Lăng đã đi ngang qua ba chỗ tránh nạn bỏ hoang, hoặc là nói di tích cổ đại.
Di tích cổ đại nghe qua là chỗ tương đối thần bí khó lường, ẩn chứa vô số bảo tàng, làm cường giả các phe đều đuổi cũng không đi. Tựa như Tinh Diệu Liên Bang từng phát hiện bí cảnh Côn Luân, cùng với chiến hạm Nữ Oa và địa cung Bàn Cổ ở sâu trong Vĩnh Dạ Băng Nguyên phụ cận Bắc Cực của Cổ Thánh Giới.
Nhưng di tích có được hệ thống duy trì đặc thù, hoặc là bị đóng băng sâu trong Bắc Cực, cho nên có thể hoàn hảo không tổn hao gì như vậy, thật sự là tồn tại trong vạn không có một, vô cùng hiếm có.
Tuyệt đại đa số di tích trải qua từ một vạn năm đến mấy chục vạn năm thời gian ăn mòn, pháp bảo và thi hài có chút giá trị đã sớm hủy diệt hết, không phải hóa thành tro bụi, chính là lẫn làm một thể với dung nham, mất đi mọi khả năng khai quật cùng chữa trị.
Ba chỗ di tích phụ cận khu 10084 chính là như thế.
Hệ thống máy tính sức tính toán vô cùng cao minh trước kia đã sớm biến thành lớp vỏ rỗng loang lổ vết gỉ, vặn vẹo biến hình; Phù trận nhiệt độ dùng để tinh lọc không khí và làm mát cũng đều bị rêu xanh và dây leo bao trùm; Tuyệt đại bộ phận thông đạo đều bị đá sụp đổ cùng nham thạch nóng chảy phun trào ra bịt lại, mơ hồ có thể thấy được dấu vết kẻ gặp nạn cuối cùng ở trước khi chết đau khổ giãy dụa. Dấu vết này hết thảy biến thành hoá thạch, khắc rõ ràng ở trên vách đá lồi lõm.
Vô luận chủ nhân những di tích này, là Bàn Cổ tộc hoặc Nữ Oa tộc mấy chục vạn năm trước nắm giữ tinh hải, hay là cổ tu mấy vạn năm trước tuy mông muội lại kế thừa lượng lớn hồng hoang bí bảo, hoặc là hậu duệ quý tộc Yêu tộc thời đại Đại Hắc Ám ba vạn năm, thậm chí là nhóm người tu chân hiện đại đầu tiên thời đại đế quốc Tinh Hải... Đều không có gì khác biệt, quang vinh và văn minh của bọn họ đều đã tiêu tán, thi hài bọn họ cũng chưa trở về nguyên hình, hào quang ảm đạm của “Hỏa Diễm Hoa” xẹt qua dấu vết bị rong rêu bao trùm của bọn họ, mặc dù thằn lằn cùng con rắn nhỏ vội vàng bò qua cũng khinh thường để ý đối với tro tàn của bọn họ. Trong đó thật sự không có chút gì có thể hút cùng cắn nuốt.
Nhưng, tìm được di tích, liền ý nghĩa cách dã nhân không xa.
Bởi vì đại bộ phận dã nhân, chính là hậu duệ của người trong những di tích này.
Lý Diệu và Lệ Gia Lăng đều dùng linh năng bao lấy từng luồng thần niệm, như gợn sóng như hướng bốn phía nhộn nhạo, quả nhiên ở không lâu sau, đã ở sâu trong bóng tối phát hiện tung tích vài tên dã nhân.
Hai người thưởng thức một trận phục kích chiến đặc sắc tuyệt luân.
Ban đầu, là một người Hồng Hoàn săn giết đối với một người Hắc Giáp.
Hình thể người Hồng Hoàn so với người bình thường nhỏ gầy hơn chút, chiều cao ước chừng ở khoảng 1m5, nhưng từng bó cơ thon dài mạnh mẽ quanh thân, như là mang dây thừng buộc chặt lại với nhau, ẩn chứa sức bật kinh người.
Bọn họ nhẹ nhàng, tao nhã như là báo săn dưới lòng đất có hai hàm răng nhọn trên dưới lòi ra như dao găm cực độ hung tàn, vừa vặn có thể từ phía sau cắn chặt đầu của một nhân loại, theo hốc mắt chui vào, nháy mắt phá hư tổ chức não. Ở sâu trong lòng đất, trừ nhân loại ra không có thú có vú cỡ lớn nào nữa, cấu tạo răng nanh như vậy, chỉ có thể nói rõ bọn họ đã quen lấy đồng loại làm thức ăn.
Lý Diệu đặc biệt chú ý một phen đôi mắt người Hồng Hoàn, phát hiện quả nhiên như Lệ Gia Lăng miêu tả, con ngươi là dạng vòng màu đỏ tươi, từng vòng hướng ra phía ngoài khuếch tán, ở trong bóng tối cũng rạng rỡ tỏa sáng, nếu là lúc bị “Hỏa Diễm Hoa” chiếu rọi, càng lập lòe tỏa sáng, tràn ngập lực lượng hút tâm hồn người ta.
Xem ra, trừ “nhìn trong bóng đêm”, còn kèm theo công kích tinh thần thiên nhiên nào đó, là tương tự thần thông “uy hiếp”, “rung động”, tuy cực kỳ mỏng manh, nhưng dùng để đối phó con mồi bình thường, ngược lại cũng dư dả.
Vành tai bọn họ cũng vừa to vừa bẹp, đan xen ngang dọc từng nếp nhăn, nghe nói sâu trong nếp nhăn che kín khí quan cảm giác cực kỳ sâu sắc, có thể thông qua sóng âm truyền lại, cảm ứng địa hình địa mạo xung quanh, với hơi thở cùng nhịp tim của con mồi.
Có được vũ khí sắc bén tìm tòi cùng tiến công sắc bén như thế, người Hồng Hoàn liền trở thành thợ săn số một trong khu vực hắc ám tử vong, tồn tại ở đỉnh của chuỗi thức ăn.
Lúc Lý Diệu cảm giác được người Hồng Hoàn này, gã đang treo ngược ở trên một cái hang, rón ra rón rén hướng một người Hắc Giáp khác đang cắn nuốt thằn lằn bò đi.
Lý Diệu vốn tưởng người Hắc Giáp là tồn tại vừa rộng vừa bẹp, như con rùa, tận mắt nhìn thấy, mới phát hiện người Hắc Giáp cũng cực kỳ nhỏ gầy, giáp đen quanh thân cũng không phải bền chắc như thép, mà là kết cấu tinh mịn như vảy cá, càng giống Cửu Dư hơn.
Trừ một thân giáp đen, bọn họ chưa tiến hóa ra nhiều vũ khí mang tính công kích hơn, ở trong quyết đấu với người Hồng Hoàn, tự nhiên phải ở cửa dưới.
Mắt thấy người Hắc Giáp lạc đàn hơn nữa ngây thơ vô tri này sắp chết ở trong tay người Hồng Hoàn, Lý Diệu đang suy tư nên ngăn cản hai gã dã nhân chém giết hay không.
Bỗng nhiên, ngay tại lúc người Hồng Hoàn hướng người Hắc Giáp tung người vồ tới, một cục bên cạnh nhìn như măng đá đột nhiên động đây, mang một cục bóng đen hướng người Hồng Hoàn hung hăng ném tới, lập tức đập người Hồng Hoàn ngã xuống đất.
Thế mà lại là một người Dạ Dực ngụy trang thành nham thạch!
Đối với “màu sắc tự vệ” tinh diệu của người Dạ Dực, Lý Diệu chấn động. Tuy hắn bị thương nặng chưa lành, hơn nữa chỉ kích phát ra một phần mười thần niệm đi trinh sát, nhưng người Dạ Dực này thế mà có thể tránh được hắn quét, thiên phú của chủng tộc ở sâu dưới lòng đất tiến hóa ra cũng tính là khá sắc bén.
Hơn nữa, đây rõ ràng là một cái cạm bẫy bố trí trước, do người Hắc Giáp làm mồi, người Dạ Dực đảm nhiệm chủ công, cùng nhau săn bắn người Hồng Hoàn sơ ý này. Bọn họ có thể bố trí cạm bẫy kín kẽ như thế, có thể thấy được hào quang trí tuệ chưa hoàn toàn mất đi, vẫn tính là phạm trù “nhân loại”, mà không chỉ là dã thú khoác da người.
Bóng đen người Dạ Dực chọi ra, tựa như là cấu kiện hợp kim siêu cường trên pháp bảo nào đó, lại mang theo góc cạnh bén nhọn, vung lên như lang nha bổng, người Hồng Hoàn chung quy là thân thể máu thịt, chưa từng tu luyện linh năng, ăn một đòn nặng này, theo tiếng mà ngã xuống đất, máu chảy như suối.
Mắt thấy người Hắc Giáp và người Dạ Dực kêu “Ngao ngao” muốn đi lên cắn đứt yết hầu con mồi, Lý Diệu từ sâu trong bóng tối đứng lên, cũng thoáng tăng lên trình độ linh năng kích động quanh thân.
Sự cảnh giác đối với nguy hiểm của cư dân lòng đất vô cùng sâu sắc, người Hắc Giáp và người Dạ Dực ngay cả nửa giây do dự cũng không có, liền vứt bỏ con mồi, lùi về sâu trong bóng tối, bỏ trốn mất dạng.
Lý Diệu vẫn chưa ngăn cản bọn họ, lại tiến lên xem xét tình trạng của người Hồng Hoàn này.
Đầu bị một vết thương nặng, xương sọ từ chỗ huyệt Thái Dương bên trái lõm xuống thật sâu, chỉ có hít vào không có thở ra, mắt thấy là không sống nổi nữa.
Lý Diệu cẩn thận quan sát thân thể người Hồng Hoàn, phát hiện hắn tuy người không mảnh vải, ngực lại có hình xăm bọ cánh cứng cắn ra, lồi lõm gập ghềnh, trên cánh tay phải còn buộc một sợi gân da, bên trên treo hai thanh đao xương sắc bén. Lệ Gia Lăng nói cho Lý Diệu, người Hồng Hoàn có thói quen dùng răng nanh của người chí thân đã chết để mài đao xương, bọn họ tin tưởng hồn phách người chết bám vào trong răng nanh bén nhọn như dao găm, như vậy đao xương sẽ mang tới vận may cho người sống, phù hộ người sống an toàn.
Xem ra, hôm nay chí thân của người Hồng Hoàn này cũng chưa mang đến vận may cho hắn.
Nhưng hình xăm rắc rối phức tạp cùng tập tục độc đáo, cũng đã chứng minh người Hồng Hoàn không phải là thứ người tu tiên nói xấu, dã thú khoác da người, đần độn, mà là một thành viên trong đại gia đình nhân loại.
Lý Diệu ngay cả Yêu tộc giương nanh múa vuốt, hình thù kỳ quái cũng có thể tiếp nhận, tự nhiên càng không có lý do bài xích đối với những tộc duệ dưới lòng đất tốt xấu còn giữ lại đại bộ phận diện mạo nhân loại này.
Đôi mắt kỳ lạ của người Hồng Hoàn dần dần rút đi hào quang ảm đạm, biến thành một mảng tro tàn như nham thạch, lồng ngực cũng hoàn toàn dừng phập phồng, từng bó cơ vẫn luôn căng lên thả lỏng, gân cốt lại co rút và cứng ngắc, làm gã bày ra tư thái cực kỳ vặn vẹo.
Lý Diệu thở dài, mang hai tay người Hồng Hoàn này giao nhau ở ngực, bày ra một bộ dáng bình yên đi vào giấc ngủ, đặt hắn tới góc hang, lại đánh vỡ nham thạch vùi lấp thi thể. Tạm thời, điều có thể làm cũng chỉ có nhiều như vậy.
Lệ Gia Lăng luôn luôn ở bên cạnh yên lặng nhìn, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chưa tung ra nghi hoặc trong lòng.
Sau khi an táng người Hồng Hoàn này, hai người tiếp tục tiến lên.
Hang cùng khe hở phía trước càng thêm lồi lõm cùng bí ẩn, nếu không phải có bản đồ cùng tọa độ chỉ dẫn, lại thêm Long Dương Quân ở lúc xâm nhập lòng đất dùng thuốc ánh huỳnh quang đặc thù phun vẽ ra những cái đầu mũi tên thật lớn, Lý Diệu và Lệ Gia Lăng thật sự không thể nghĩ ra, ở sâu trong lòng đất sơn cùng thủy tận như vậy, thế mà còn có con đường liễu ám hoa minh (hi vọng)*.
*Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn
Tiếp tục hướng phía dưới đi một chút nò một chút, bò một chút đi một chút hồi lâu, phía trước bỗng rộng rãi sáng sủa, thế mà tự dưng xuất hiện một đường hầm đường kính ở ba bốn mươi mét, trên vách hang những vòng hoa văn xoắn ốc, khẳng định là pháp bảo khoan đất loại siêu khổng lồ nào đó khai thác ra.
“Sợ không phải Bàn Cổ tộc hoặc là Nữ Oa tộc ở mấy chục vạn năm trước khai thác!”
Lý Diệu quan sát một phen hoàn cảnh xung quanh nói: “Vốn nên đi thông... Mặt đất? Nhưng về sau, ruộng bể nương dâu, địa chất kịch liệt biến đổi, nửa đoạn đi thông trên mặt đất của đường hầm này hết thảy sụp đổ và vùi lấp, không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại có nửa đoạn phía sau, biến thành hình thái không đầu có đuôi.”
Cuối đường hầm, mơ hồ có ánh sáng.
Hơn nữa không khí hàm lượng không khí và áp suất không khí phía trước đều khác với nơi này, dẫn tới sinh ra không khí lưu động tương tự gió lùa.
Con chip định vị biểu hiện, tọa độ Long Dương Quân ngay phía trước, cuối đường hầm to lớn.
Lý Diệu và Lệ Gia Lăng liếc nhau, đã đến nơi đây, tự nhiên không có gì phải do dự, nếu Long Dương Quân quả thực bụng dạ khó lường, căn bản không cần thiết từ trong tay Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ cứu bọn họ, nếu thật muốn bất lợi đối với Lý Diệu, mười ngày qua không thiếu cơ hội, không cần thiết làm điều thừa mang bọn họ lừa đến nơi đây rồi lại động thủ.
“Đi, đi xem mụ đàn bà này rốt cuộc đang làm trò quỷ gì!” Lý Diệu vung tay lên, sải bước hướng cuối đường hầm bước đi.