Chương 2354: Giả thần giả quỷ!
Chương 2354: Giả thần giả quỷ!Chương 2354: Giả thần giả quỷ!
Dọc theo đường hầm mọc đầy “Hỏa Diễm Hoa” cùng các loại rong rêu phát sáng chân thấp chân cao đi vào bên trong, không cẩn thận giẫm phải bào tử mềm nhũn nằm úp sấp, sẽ “Phốc” một tiếng nhộn nhạo vô số bụi lập lòe tỏa sáng, muôn màu sặc sỡ, hoàn cảnh sâu thẳm mà kỳ diệu như thế, giống như dẫn hai người vào một dị giới trước nay chưa từng có.
Càng đi sâu vào bên trong, càng có thể cảm giác được một loại tiếng “Ong ong” tai người không nghe được, ngay cả trong không khí mơ hồ lưu động cũng tràn ngập vằn nước cùng gợn sóng vi diệu. Đó là dấu hiệu vô số ý niệm va chạm, dây dưa, khuếch tán.
Cổ nhân xưng là “ý niệm”, người hiện đại gọi là “dòng tin tức”, trong não từng sinh mệnh trí tuệ thiên nhiên đã quay cuồng vô số dòng tin tức, chỉ cần trải qua tu luyện nhất định, liền có thể bằng vào sóng điện não mang những dòng tin tức này phóng ra, cũng chính là “ý niệm phóng ra ngoài”.
Bình thường ý niệm chỉ là dòng tin tức mơ mơ hồ hồ, không trọn vẹn lại không thể miêu tả chính xác, nói ví dụ “ta đi ăn cơm” ý niệm này, thời gian địa điểm cùng sắc thái đều miêu tả không rõ, tin tức có thể truyền thật ra cực ít.
Nhưng người tu luyện lấy linh năng mang ngàn vạn ý niệm ngưng tụ cùng một chỗ, tạo thành “thần niệm”, chính là tập hợp thể tin tức đã từng tổ chức cùng áp súc cao độ, cùng là “ta đi ăn cơm” luồng thần niệm này, là có thể mang thời gian, địa điểm ăn cơm thậm chí sắc hương vị đồ ăn hết thảy bao quát trong đó, cũng lấy tính chỉ hướng cao độ truyền cho đối phương, làm đối phương cũng cảm giác được chua cay mặn ngọt đắng rõ ràng. Dù sao, chua cay mặn ngọt đắng những cảm giác này, nói đến cùng cũng chỉ là đầu dây thần kinh và tế bào não truyền tin tức mà thôi.
Giờ phút này, tự do trong không khí, đó là dòng tin tức đặc thù nào đó nằm giữa “ý niệm” cùng “thần niệm”.
Tuy tin tức trong mỗi một luồng gợn sóng ẩn chứa không nhiều, nhưng có ngàn vạn gợn sóng cuồn cuộn không ngừng từ chỗ sâu nhất của đường hầm ập tới, giống như một vùng biển lớn cổ xưa mà thần bí, đang không ngừng nghỉ lúc nào cuồn cuộn bọt sóng vẩn đục.
Mục tiêu rõ ràng như thế, căn bản không cần Long Dương Quân định vị, Lý Diệu và Lệ Gia Lăng đẩy nhanh bước chân, rất nhanh xuyên qua ba cánh cửa bịt kín viễn cổ nguy nga vô cùng, lại vỡ tan tành, tới trong một chỗ hang động dưới lòng đất khí thế hoành tráng, liếc một cái không nhìn thấy được giới hạn.
Hang động dưới lòng đất quy mô to lớn như thế, thể tích có thể so với một pháo đài vũ trụ, thường thường sẽ chỉ phát triển ở thượng tầng trong vỏ quả đất, mà nơi này là chỗ vỏ quả đất và lớp phủ tiếp xúc, thậm chí đã xâm nhập đến trong lớp phủ. Theo lý thuyết, tuyệt đối không có khả năng thiên nhiên phát triển ra một không gian nguy nga to lớn như cung điện thế này.
Khả năng duy nhất, nơi này là không gian sinh tồn nhân tạo sinh mệnh trí tuệ khai thác ra.
Hơn nữa nhìn từ quy mô, còn không phải nhân loại sinh mệnh trí tuệ chiều cao khoảng hai mét như vậy khai thác, tám chín phần mười là Bàn Cổ tộc hoặc là Nữ Oa tộc cự linh thần cao mười mấy mét, mấy chục mét như vậy khai thác.
Quả nhiên, Lý Diệu mang linh năng rót vào trên đôi mắt, ở trên vách đá hai bên thấy được vô số văn tự ngăn nắp, mềm mại đẹp đẽ, giống văn tự hồng hoang hắn nhìn thấy ở bí cảnh Côn Luân, chiến hạm Nữ Oa còn có địa cung Bàn Cổ như đúc.
Những văn tự hồng hoang này, đều là lấy linh năng cứng rắn khắc ở trên vách đá, bởi vì linh năng dư dả, hấp dẫn vô số “Hỏa Diễm Hoa” và rong rêu phát sáng bám vào trên nó, lâu ngày, liền hình thành phù văn phát sáng mờ ảo, mang đến ánh sáng mơ hồ cho hang động thâm thúy không đáy.
Nương ánh sáng, Lý Diệu nheo mắt hướng cái đáy hang, cũng chính là nơi vô số ý niệm cuồn cuộn đánh giá, hơi kinh hãi.
Hắn nhìn thấy đầu người nhấp nhô, rậm rạp, ít nhất hơn một ngàn tên dã nhân.
Ở dưới lòng đất tài nguyên thiếu thốn, không khí loãng, thế này đã tính là một số lượng kinh người, vài bộ lạc đều “dốc hết cả ổ” rồi.
Làm hắn giật mình thật ra không phải số lượng dã nhân, mà là tộc duệ người Hồng Hoàn, người Hắc Giáp và người Dạ Dực, ba bộ lạc vốn có thù không đợi trời chung, nên không chết không thôi, thế mà đều ngồi khoanh chân, hai tay quy củ đặt ở trên đầu gối, trên khuôn mặt dữ tợn mà dị dạng tràn đầy bình tĩnh cùng chờ mong, vô cùng thành kính chăm chú nhìn ở giữa đám người.
Hơn một ngàn dã nhân làm thành một vòng, giữa vòng là mấy chục cây măng đá nhô lên cao cao, bên trên măng đá bị gọt phẳng, hình thành những cái ghế đá cùng đài cao, mấy chục tín đồ Vô Ưu giáo đội nón khoác áo choàng màu xám ngồi xếp bằng ở trên ghế đá, tiến vào trạng thái minh tưởng huyền diệu nào đó, lắc lư cái đầu ngâm xướng chú văn cổ quái, dẫn dắt toàn bộ dã nhân phóng thích và tiếp thu ý niệm.
Mà ở phía trên mấy chục tín đồ Vô Ưu giáo quây quanh, trên một cây cột đá cao nhất, Long Dương Quân cũng là tư thái y hệt, phong tư yểu điệu nói không nên lời, lại tỏ ra tiên phong đạo cốt, bảo tướng trang nghiêm.
“Kẻ này...”
Khóe mắt Lý Diệu không ngừng run rẩy, nếu không phải sớm đã biết mặt mũi thật của Long Dương Quân, thật sự vô cùng có khả năng bị tạo hình tính mê hoặc cực mạnh này của cô lừa rồi!
Cô cũng khoác một cái áo choàng rộng thùng thình thuần khiết không tỳ vết, lại lấy tài liệu ánh huỳnh quang lập lòe tỏa sáng nào đó luyện chế thành, khi khoác ở trên người, cả người đều như là bị những mảng hào quang màu trắng sữa bao phủ, đã thánh khiết cao quý, lại khiến người ta thấy không rõ lắm tướng mạo sẵn có của cô, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài như thác nước xõa xuống, đen đến mức kinh tâm động phách của cô, còn có một đôi chân trần hoàn mỹ không sứt mẻ như ngọc thạch tạo hình.
Đáng giận nhất là, chỗ nửa mét phía trên đầu cô, thế mà còn đội một cái quầng sáng lập lòe tỏa sáng, chậm rãi xoay tròn, xoay tròn mỗi một vòng, sẽ phóng ra từng gợn sóng nhu hòa. Lý Diệu đánh giá đây là pháp bảo công kích tinh thần nào đó, có diệu dụng yên ổn thần hồn, mê hoặc lòng người, nhưng nhìn qua, lại cộng thêm cho cô vài phần cảm giác thần bí thiên nữ hạ phàm.
Tên bất nam bất nữ này, thật không hổ là xuất thân yêu nghiệt ở Cổ Thánh Giới điên đảo âm dương, mê hoặc chúng sinh, từ tạo hình đến khí chất, thực con mẹ nó chuyên nghiệp!
“Bọn họ rốt cuộc đang làm gì?”
Lý Diệu mơ hồ cảm thấy một màn trước mắt có chút quen thuộc, chỉ sợ không phải “tẩy não” cho dã nhân, tẩy hết thất tình lục dục cùng tình cảm dã man của bọn họ đơn giản như vậy.
Hơi nhớ lại một lát, Lý Diệu nhất thời trừng lớn hai mắt, hắn đã nhớ ra!
Một màn trước mắt, cùng một màn tù binh Thánh Minh trong ngục Thần Uy bạo động kia tương tự cỡ nào!
Lý Diệu lúc lẻn vào ngục Thần Uy chuẩn bị giải cứu Lôi Thành Hổ, vừa lúc gặp tù binh Thánh Minh bạo động, mà trao đổi giữa tù binh chưa chắc cần thông qua ngôn ngữ, lại là thông qua phương thức “ý niệm cộng hưởng” nào đó, làm ngàn vạn tù binh Thánh Minh đều thống nhất cao độ như một người!
Lệ Gia Lăng và Lệ Linh Hải đều từng nói cho Lý Diệu, người Thánh Minh có được thần thông cực kỳ đặc thù, mặc dù giữa người thường, cũng có được dị năng nào đó tương tự truyền thần niệm, làm tính đoàn kết cùng tính tổ chức của bọn họ mạnh hơn xa chiến sĩ bình thường dưới quyền đế quốc. Một điểm này, bù lại rất nhiều sự thiếu thốn ở phương diện chiến lực bậc cao của Thánh Minh.
Không ngờ, Long Dương Quân cũng biết chơi chiêu này!
Nói cách khác, cô không chỉ truyền thụ người dưới lòng đất phương pháp đè nén tình cảm cùng dục vọng, “cả người lẫn vật vô hại” như vậy, cô còn thông qua phương thức “thần niệm cộng hưởng”, hướng những người bị tẩy não đó hạ đạt chỉ lệnh nào đó không thể cho ai biết!
Ặc, đợi một chút, Long Dương Quân đã chủ động mời hắn đến nơi đây, vậy cũng không tính là “không thể cho ai biết”, tóm lại... rất giảo hoạt, rất quỷ quyệt, rất nguy hiểm là được rồi!
Lý Diệu trừng mắt, ngưng tụ thần niệm, hóa thành một tia chớp, hung hăng bổ vào mi tâm Long Dương Quân trên đài cao: “Diễn trò làm nguyên bộ, ngươi sao không làm mấy đôi cánh gà đeo ở trên vai chứ?”
Tiếng “Ong ong” thâm thúy thần bí dừng lại.
Có lẽ là ảo giác, ngay cả phù văn hồng hoang rợp trời rợp đất, lập lòe tỏa sáng trên vách hang xung quanh cũng ảm đạm đi rất nhiều.
Đám dã nhân trời sanh tính hung tàn, kiệt ngạo bất tuân tất cả đều đứng lên, lại chưa phát ra nửa tiếng tru lên, cũng không nhìn Lý Diệu lấy nửa cái, vô thanh vô tức biến mất trong bóng đêm, chui vào trong khe hở sâu hơn nữa.
Ngay cả mấy chục tín đồ Vô Ưu giáo mặc áo bào xám kia, cũng lén lút không biết trốn đi nơi nào rồi.
Long Dương Quân thản nhiên nhìn quét Lý Diệu một cái, khẽ phủi sạch trường bào hoàn mỹ loang loáng, giẫm cầu thang không tồn tại, đạp hư không, từ trên cột đá đi từng bước xuống.
“Tốn sức vậy làm chi, ngươi trực tiếp nhảy xuống không phải được rồi?”
Lý Diệu lại ném qua một luồng thần niệm, “Ta không tin độ cao mấy chục mét nhảy xuống, còn có thể làm ngươi ngã gãy chân!”
Long Dương Quân chăm chú nhìn Lý Diệu một cái thật sâu, lạnh lùng đáp lại: “Bớt nói nhảm, đi theo ta.”
Lý Diệu trầm ngâm một lát, hắn có không ít bí mật tạm thời còn chưa thể để Lệ Gia Lăng biết, cũng không phải không tin được sư tử nhỏ, mà là chẳng may bất hạnh, Lệ Gia Lăng thật sự bị Vũ Anh Kỳ bắt đi cùng trở thành vật dẫn đoạt xá, vô cùng có khả năng toàn bộ ký ức đều bị Vũ Anh Kỳ cắn nuốt.
Như vậy, mọi thứ bây giờ Lý Diệu nói cho Lệ Gia Lăng về Tinh Diệu Liên Bang, liền vô cùng có khả năng bị Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ biết.
Cho nên, tạm thời chỉ có thể tủi thân và uất ức Lệ Gia Lăng một phen trước.
Lý Diệu bảo Lệ Gia Lăng tạm thời ở bên ngoài chờ, thuận tiện giao cho gã một ít pháp bảo đo vẽ bản đồ, bảo gã thăm dò một phen biên giới cùng kết cấu của cái hang nhân tạo này, tự mình đi theo Long Dương Quân, đi hướng chỗ sâu nhất của cái hang.
Trong tầng nham thạch ở sâu trong cái hang, thế mà cứng rắn cắm vào một vật chứa nhân tạo cực lớn, chẳng qua lâu ngày, bị nhiệt độ cao áp suất cao luyện, lại lọt vào khoáng vật chất ăn mòn, đã sớm biến thành tồn tại kiểu như hoá thạch, không thể so sánh nổi với bí cảnh Côn Luân với chiến hạm Nữ Oa, cơ bản mất đi giá trị khai quật.
Lý Diệu vốn còn đang nghi hoặc, vì sao ở sâu trong lòng đất sẽ có một chiếc chiến hạm to lớn, cẩn thận quan sát hồi lâu mới nhìn rõ, không phải tinh hải chiến hạm, mà là xe khoan đất loại siêu khổng lồ cùng pháp bảo đào hầm lò nham thạch vỡ nát.
Kết cấu đại thể của nó không khác mấy “Địa Hành Thần Long” dưới lòng đất Vũ Anh giới do tổ chức Tinh Quang sử dụng, thể tích đương nhiên lớn hơn vô số lần, hẳn là xe khoan đất những người khổng lồ Bàn Cổ tộc hoặc là Nữ Oa tộc sử dụng.
Giờ phút này, pháp bảo khoan đất tiên tiến nhất ngày xưa đã biến thành cung điện sụp đổ tử khí nặng nề, vừa lúc trở thành thần miếu của các dã nhân.
Lý Diệu theo phía sau Long Dương Quân, tới trong chiếc xe khoan đất thời hồng hoang này, quả nhiên nhìn thấy không ít thi hài to lớn đã mất nước cao độ cùng hiện ra hình thái hoá thạch, hoặc là đầu người thân rắn, hoặc là ba đầu sáu tay, hoặc là mặt xanh nanh vàng, như thần ma hạ phàm.
Thi hài “thượng cổ thần ma” tương tự, Lý Diệu không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, ở trong bí cảnh Côn Luân cùng chiến hạm Nữ Oa đều thấy nhiều rồi, cũng chẳng có gì lạ nữa.
Nhưng, hắn rất có thể tưởng tượng sự sợ hãi cùng rung động của những người dưới lòng đất kia lúc lần đầu tiên nhìn thấy những “thượng cổ thần ma” này, có lẽ Long Dương Quân chính là dùng những thi hài này để lừa gạt bọn họ, mới làm bọn họ nghĩ lầm cô là “Thiên nữ hạ phàm, sứ giả của thần” nào đó nhỉ?