Chương 2355: Trao đổi hữu hảo mà thẳng thắn
Chương 2355: Trao đổi hữu hảo mà thẳng thắnChương 2355: Trao đổi hữu hảo mà thẳng thắn
“Như thế nào, nhìn thấy ta nói không ra lời, còn chưa cân nhắc rõ nên gạt người như thế nào sao?”
Lý Diệu nhìn bóng lưng lạnh lùng lại thần bí khó lường của Long Dương Quân, hừ lạnh nói: “Bộ dáng thật ra giả vờ rất giống, so với ‘Bạch Liên lão mẫu Vạn Minh Châu’ còn giỏi giả thần giả quỷ hơn, ta trước kia làm sao lại chưa phát hiện, ngươi còn có một mặt như vậy chứ?”
“Ngươi không phải rất rõ, ta cũng có hai tầng nhân cách sao?”
Long Dương Quân cũng không giận, tự mình hướng sâu trong xe khoan đất siêu khổng lồ không nhanh không chậm đi đến, thản nhiên nói: “Đại bộ phận thời điểm trong quá khứ, ngươi nhìn thấy đều là một mặt ta tương đối có khuynh hướng ‘Nữ Oa tộc’, mà hiện tại ngươi nhìn thấy, là một mặt ‘Bàn Cổ tộc’ của ta.
“Đã đưa ngươi tới sâu trong lòng đất, ta liền không có chút nào giữ lại nữa, mở to mắt của ngươi ra, cẩn thận nhìn cho rõ một mặt này của ta!”
Lý Diệu dừng lại bước chân, đề cao cảnh giác, toàn bộ tinh thần đề phòng, trầm giọng nói: “Đừng đi vào trong nữa, ngươi rốt cuộc có mục đích gì!”
Long Dương Quân mỉm cười nói: “Đừng sợ, ta nói như thế nào cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, đã từ trong tay Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ không sợ phiêu lưu cứu ngươi, lại đưa ngươi tới hang ổ của mình tỉ mỉ trị liệu, lại có lý do gì sẽ hại ngươi chứ? Ngươi hoàn toàn không cần thiết khẩn trương như vậy. Nói thực ra, mặc dù ta thật muốn gia hại ngươi, cũng càng có khuynh hướng từ trên lý niệm nghiền áp chết tươi ngươi, từng tấc một phá vỡ đại đạo của ngươi, xem bộ dáng ngươi nghiến răng nghiến lợi, tức sùi bọt mép lại bất đắc dĩ, mà không phải vô cùng đơn giản từ trên thân thể chà đạp ngươi, tiêu diệt thân thể là thô bạo nhất, nhàm chán nhất, đúng không?”
Lý Diệu nghiến răng nói: “Ân cứu mạng của ngươi, ta tự nhiên sẽ không quên, lần tới chẳng may ngươi bị Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ chà đạp đến lúc thương tích đầy mình, vô cùng thê thảm, ta tự nhiên cũng sẽ về cứu ngươi! Nhưng, ân cứu mạng là ân cứu mạng, đại đạo chi tranh là đại đạo chi tranh! Ngươi hẳn là rõ nhất. Chẳng qua ta là một người rất có lập trường, tính nguyên tắc cực mạnh, là một người tu chân chí công vô tư, quên mình vì người, máu đào lòng son, vĩnh viễn trung thành, ở trước mặt trái phải rõ ràng, ta là tuyệt đối sẽ không lùi bước!”
“Phải không?”
Long Dương Quân rốt cuộc dừng bước, quay đầu liếc Lý Diệu một cái, trên khuôn mặt băng lạnh cùng lạnh nhạt dần dần hiện lên một nụ cười quen thuộc, “Nhưng ta không cảm thấy mình vượt qua nguyên tắc của ngươi, ngươi cần gì phải đằng đằng sát khí, một bộ dáng muốn khởi binh vấn tội như vậy chứ?”
“Vậy ta hỏi ngươi, ngươi vừa rồi đang làm gì, chẳng lẽ không phải đang tẩy não cho dã nhân dưới lòng đất, muốn tẩy đi tình cảm cùng dục vọng của bọn họ?”
Lý Diệu chính nghĩa nghiêm khắc, “Còn có, ngươi có thể hay không tắt đi quầng sáng trên đầu trước, mọi người nói chuyện hẳn hoi, đừng làm ra những hiệu quả hình ảnh ánh sáng tràn ngập hơi thở thần bí vậy. Ngươi nếu nhất định phải như vậy, ta cũng có thể toàn thân quấn đầy hồ quang vang lên ‘tanh tách’, lại làm ra cái đầu ánh vàng lượn lờ bùng nổ, ngang hàng câu thông với ngươi như vậy!”
“Thật ngại quá, quên mất.”
Long Dương Quân đưa tay nhẹ nhàng vung lên, quầng sáng vòng tròn lơ lửng ở đỉnh đầu dần dần ảm đạm, cuối cùng biến thành một cái vòng kim loại màu bạc sáng, bị cô nhét vào trong nhẫn Càn Khôn.
Cô bình thản ung dung nói: “Nói ta đang giả thần giả quỷ, cái này ta không phủ nhận, dù sao vô luận cư dân khu 10084 hay là những dã nhân dã man mông muội kia, đều sẽ không dễ dàng tín nhiệm một người tới từ bên ngoài, nếu không phải ngụy trang thành sứ giả của thần ma, thật sự không có cách nào nhanh chóng lẫn vào bên trong bọn họ, làm bọn họ tuyệt đối tin tưởng ta, do đó bình ổn chiến hỏa cùng phân tranh của bọn họ.
“Huống chi, cái gọi là ‘sứ giả của hồng hoang thần ma’, cũng không tính là hoàn toàn làm bộ, ta vốn chính là người thừa kế Bàn Cổ tộc cùng Nữ Oa tộc mà!
“Về phần ta nói tẩy đi tình cảm cùng dục vọng của bọn họ, cái này thật sự quá oan uổng ta, cũng quá xem trọng ta rồi.
“Lệ Gia Lăng chẳng lẽ chưa nói cho ngươi sao, cái gọi là tình cảm cùng dục vọng đều là quyết định bởi cơ sở vật chất. Ở nơi vật chất phong phú thật lớn, tin tức trao đổi vô cùng thường xuyên và thuận lợi, an toàn sinh mệnh của dân chúng có thể được bảo đảm kiên cố, phương hướng tương lai phát triển cũng thiên hình vạn trạng, tình cảm cùng dục vọng của dân chúng tự nhiên hiện ra trạng thái ‘trăm hoa đua nở’, mỗi người đều có được thất tình lục dục cực kỳ phong phú, đều nhiệt tình không cản trở, giỏi về biểu đạt bản thân, không có chút xíu che giấu nào.
“Nhưng mà, những người khu vực xa xôi bần cùng khốn khổ lại bế tắc tới cực điểm, không nhìn thấy chút hy vọng nào, từ sống đến chết đều sống ở nơi đó, trời sinh đã chất phác, lạnh lùng, chết lặng, đã không có chút khát khao đối với tương lai, cũng cực ít có dục vọng nào khác ngoài sinh tồn cùng sinh sản, mặc dù ở sâu trong lòng có gợn sóng tình cảm gì, thường thường cũng che giấu vô cùng tốt. Cái này không phải đương nhiên sao?
“Hệ thống sinh thái sâu vạn mát dưới lòng đất, là một hệ thống bán nhân tạo tương đối đơn giản lại cực độ cằn cỗi, ngươi xem xem hoàn cảnh đơn điệu chán nản chung quanh, ngươi cho rằng dã nhân sinh sống ở nơi này, sẽ có được tình cảm cùng dục vọng phong phú cỡ nào đây, còn cần ta đi ‘tẩy não’ cho bọn họ sao? Thật buồn cười!”
Lý Diệu không chút dao động, hừ lạnh một tiếng nói: “Vậy ngươi vừa rồi rốt cuộc đang làm cái gì, vì sao dã nhân ba bộ lạc khác nhau, vốn nên không đội trời chung, không chết không thôi, lại có thể ngoan ngoãn ngồi ở dưới chân của ngươi, hòa thuận ở chung?”
“Không sai, ta đã dạy bọn họ một ít pháp môn đè nén tình cảm, nhưng chủ yếu là dạy bọn họ như thế nào đè nén sự phẫn nộ của mình, quẳng đi thù hận không cần thiết.”
Long Dương Quân vẻ mặt quang minh chính đại, bộ dáng không thẹn với lương tâm, nói: “Trải qua hơn vạn năm chém giết tanh máu, ở trong địa vực tối tăm không có ánh mặt trời này, sâu trong não vực người Hắc Giáp, người Dạ Dực và người Hồng Hoàn, không còn có bao nhiêu tình cảm tốt đẹp, chỉ còn lại có thù hận khắc cốt ghi tâm, không thể xóa nhòa, ai cũng không biết thù hận này rốt cuộc vì sao dựng lên, chỉ biết là không mang một hai bộ lạc trong đó hoàn toàn tiêu diệt, là sẽ tuyệt không dừng lại.
“Lúc ta vừa tới lòng đất, ba bộ lạc Hắc Giáp, Dạ Dực cùng Hồng Hoàn đang chuẩn bị dốc toàn bộ lực lượng, triển khai một trận đại chiến tanh máu vô tiền khoáng hậu, tuy bộ dáng bọn họ là dữ tợn cùng xấu xí một chút, nhưng nói như thế nào cũng là một thành viên của nhân loại, là tạo vật của Bàn Cổ cùng Nữ Oa tộc, vô luận đứng ở trên lập trường nào, ta đều không hy vọng bọn họ đồng quy vu tận, tự chịu diệt vong.
“Cho nên, ta dùng phương thức trong khả năng cho phép, giúp bọn họ bình ổn chiến tranh, bảo vệ sinh mệnh quý giá của hơn một ngàn tên dã nhân. Như thế nào, người tu chân Lý Diệu, cái này cũng vi phạm đạo hiệp nghĩa của ngươi sao, chẳng lẽ ngươi hy vọng ta khoanh tay đứng nhìn, trơ mắt nhìn những dã nhân này giết chóc lẫn nhau, diệt sạch lẫn nhau?”
Lý Diệu sửng sốt một phen, chợt cười lạnh nói: “Nói như thế, ngươi vẫn là tràn đầy ý tốt?”
“Ta có phải ý tốt hay không, quan trọng lắm sao?”
Long Dương Quân nhẹ nhàng bâng quơ cười, “Chính cái gọi là ‘luận tích bất luận tâm’! Vô luận ta trên chủ quan có mục đích gì không thể cho ai biết, ít nhất trên khách quan, ta quả thực đã bảo vệ sinh mệnh quý giá của nhiều dã nhân như vậy, giảm bớt đau khổ của khu 10084 còn có rất nhiều cư dân thành trấn dưới lòng đất, thậm chí... Lấy phương thức nào đó mang bọn họ ngưng tụ lại, mang cho bọn họ tính tổ chức cao độ, oa, ta làm nhiều việc tốt như vậy, ta cảm thấy ngươi nên vỗ tay ủng hộ ta mới đúng, vì sao ngược lại muốn khởi binh vấn tội chứ?”
“Tính tổ chức cao độ? Đúng rồi, ta nhớ ra rồi.”
Lý Diệu nói: “Trường hợp ngươi khống chế dã nhân dưới lòng đất, cùng trường hợp ta ở trong ngục Thần Uy nhìn thấy quan chỉ huy Thánh Minh thống lĩnh chiến sĩ bình thường như cùng một mẹ sinh ra, ngươi chỉ sợ không chỉ là muốn bảo vệ sinh mệnh quý giá của những dã nhân này đơn giản như vậy, còn muốn mang bọn họ biến thành công cụ của ngươi nhỉ?”
“Không phải ‘khống chế’, nói chuẩn xác hơn, ta chỉ là đang ‘trao đổi’ với dã nhân mà thôi.”
Long Dương Quân giải thích: “Đây là một loại phương thức trao đổi rất đặc thù, gần như dùng sóng điện não để trực tiếp câu thông, ngươi có thể xưng là ‘thông linh’ .
“Trên lý luận, mỗi người thường không cần trải qua tu luyện đặc thù, đều là có thể ‘thông linh’, đại não chúng ta ở lúc đầu sinh ra đã có được năng lực như vậy, giống như ‘mẹ con chung lòng’, giữa anh chị em sinh đôi ‘lòng có Linh Tê’ vân vân, đều là hiện tượng thông linh sóng điện não tràn ra ngoài dẫn tới.
“Rất nhiều người lần đầu tiên tới nơi nào đó, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác cổ quái rất quen thuộc, giống như rất lâu trước kia đã tới*, thật ra chẳng qua là hắn trong lúc vô tình tiếp thu được sóng điện não của người bên cạnh, ‘thông linh’ mà thôi.
*: hiện tượng Deja vu
“Nhưng, ở trong cuộc sống hằng ngày, trong đầu người thường tràn ngập tràn đầy thất tình lục dục cùng ý thức của mình, lại quen dùng sóng âm để truyền tin tức, dần dần che phủ loại năng lực này.
“Chỉ cần mang thất tình lục dục áp chế đến cực hạn, tận lực chạy xe không não vực của mình, lại thêm dẫn đường nhất định, tự nhiên mà vậy có thể khôi phục năng lực ‘thông linh’, nói như thế nào đây, giống như thính giác của người mù luôn đặc biệt sâu sắc, ‘một số’ người đại não tàn phế nào đó, ngẫu nhiên đều có thể nghĩ ra chủ ý thiên tài như sao băng lướt qua, đều thuộc về ‘hiệu ứng bồi thường’ trên sinh lý.
“Cho nên, ta vừa rồi không phải đang tẩy não cho các dã nhân, chỉ là đang lấy phương thức ‘thông linh’ nói chuyện với bọn họ, cùng ngươi đi lên chỗ cao vung tay hô hào, dùng những khẩu hiệu nhiệt huyết sôi trào kia đi phấn chấn lòng người, cũng không có gì khác nhau.”
Long Dương Quân trước sau tâm bình khí hòa, kiên nhẫn tiếp nhận, Lý Diệu dù có lửa giận đầy bụng cũng không phát ra được, chỉ có thể nửa tin nửa ngờ nói: “Thông linh? Có khoa trương như vậy hay không!”
“Có.”
Long Dương Quân thản nhiên nói: “Chẳng qua, ngươi nhất định không nắm giữ được loại năng lực này, bởi vì thần hồn, tình cảm cùng ý chí của ngươi thật sự quá mức mãnh liệt, ngươi căn bản không có khả năng đè nén thất tình lục dục cùng ý thức của mình, hoàn toàn chạy xe không đại não.”
Lý Diệu vẫn hoài nghi: “Đã có phương thức câu thông thuận tiện như vậy, mọi người chỉ cần nghĩ một chút liền có thể câu thông, vậy vô luận Bàn Cổ, Nữ Oa hay là nhân loại cần gì phải tiến hóa ra năng lực ngôn ngữ chứ, chẳng phải là làm điều thừa, lùi bước nhiều sao?”
“Cái này ngươi sai rồi, chấn động sóng âm phát ra ngôn ngữ trên thực tế là phương thức trao đổi so với trực tiếp sóng điện não trao đổi ‘thông linh’ càng tiên tiến hơn.”
Long Dương Quân nghiêm túc nói: “Vấn đề lớn nhất của ‘thông linh’ là, chỉ có thể dùng để truyền một ít khái niệm đại khái mơ hồ không rõ, hơn nữa sẽ dẫn tới cách nghĩ của toàn bộ tộc đàn tiếp cận. Khi sóng điện não của mọi người đều hỗn tạp cùng một chỗ, tất nhiên đẩy nhanh tốc độ cùng hiệu suất trao đổi, nhưng một vạn tộc nhân cũng chỉ có một ý tưởng, ở trong cạnh tranh tàn khốc chọn lọc tự nhiên, hiển nhiên là cực kỳ bất lợi, chỉ cần một quyết sách ngu xuẩn, sẽ chôn vùi toàn bộ tộc đàn.
“Dùng ngôn ngữ để trao đổi, nhìn như lạc hậu hiệu quả thấp, lại có thể mang đại não từng tộc nhân hoàn toàn bảo hộ, mỗi người đều thật sự hình thành cá thể độc lập, nắm giữ năng lực quý giá độc lập tự hỏi, làm tộc đàn chỉnh thể có được đủ loại ý tưởng thiên hình vạn trạng, cam đoan ở trình độ lớn nhất tính đa dạng cùng tính phong phú của quyết sách. Ở trên con đường tiến hóa, đây mới là thứ quan trọng nhất, bảo hiểm nhất.”