Chương 2388: Lâm vào khổ chiến!
Chương 2388: Lâm vào khổ chiến!Chương 2388: Lâm vào khổ chiến!
Các loại tin tức như thế, còn có sách lược chiến thuật các lộ yêu nghiệt liên bang cân nhắc ra—— bao gồm Kim Đồ Dị thủ lĩnh Yêu tộc lúc trước mưu toan chống lại liên bang tiến công, chuẩn bị mang Huyết Yêu giới hóa thành một mảnh đất khô cằn. Đất khô cằn chiến, du kích chiến cùng siêu hạn chiến, tóm lại các loại biện pháp muốn bao nhiêu đáng khinh thì có bấy nhiêu đáng khinh, muốn bao nhiêu không biết xấu hổ thì có bấy nhiêu không biết xấu hổ, muốn bao nhiêu vô sỉ thì có bấy nhiêu vô sỉ, hết thảy theo sóng điện não Lý Diệu bùng nổ, như thiên nữ tán hoa khuếch tán ra.
Toàn bộ Vô Ưu giáo đồ của cả tòa Xưởng Sắt Lớn, tất cả đều đắm chìm trong gợn sóng tinh thần cùng biển tin tức của Lý Diệu, tỉnh tỉnh mê mê suy tư, nhấm nuốt, lĩnh ngộ.
So với vừa rồi đần độn cùng vô tri không sợ, giờ phút này ánh mắt bọn họ đều trở nên trong suốt hơn rất nhiều, đáy mắt dần dần lóng lánh ra các tia lửa mỏng manh.
Mặc dù tia lửa mỏng manh nữa, nếu là ngàn vạn đám ngưng tụ lại với nhau, cũng nhất định có thể chiếu sáng lên bóng tối vô tận!
“Diệu ca... Thế mà thật sự thành công rồi?”
Lệ Gia Lăng và Long Dương Quân đứng ở trên một mảng vách đá tổ ong đã sớm bị bỏ hoang phía tây nam Xưởng Sắt Lớn, ở cao hướng xuống quan sát chiến cuộc, cũng cảm giác được sóng điện não Lý Diệu như nước lũ tràn đê khuếch tán ra.
Lệ Gia Lăng không ngờ Lý Diệu thế mà sẽ lựa chọn một loại phương thức ra ngoài dự liệu như vậy để đả động Vô Ưu giáo đồ, không thể tưởng tượng cảm thán, “Thật không hổ là Diệu ca!”
“Đứa ngốc, hắn cách thành công còn xa lắm!”
Long Dương Quân mặt trầm như nước, ở sâu trong đôi mắt ấp ủ cảm xúc rắc rối phức tạp, không biết là đang chờ đợi Lý Diệu thành công hay là thất bại, lạnh lùng nói: “Vô luận ta đánh giá cao sự ngu xuẩn của hắn như thế nào nữa, hắn lại luôn có thể lần lượt đột phá cực hạn chấp nhận của ta —— Ở trong một trận chiến với Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ, thần hồn hắn bị thương nặng, đổi thành tu sĩ tầm thường đã sớm hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh! Mà hắn may mắn không chết, còn không yêu quý sinh mệnh, vẫn điên cuồng như thế mà khởi động ‘máy khuếch đại sóng não siêu cấp’, phóng sóng điện não của mình ra ngoài.
“Tựa như một ‘đại phú ông’ chải chuốt nhưng mắc nợ chồng chất, hầu như phá sản, còn muốn vung tiền như rác làm từ thiện, rõ ràng là phùng má giả làm người mập.
“Hừ, cách lúc hắn đầu nhập chiến trường đã trôi qua vài cái ba phút đồng hồ, chờ đi, linh diễm thậm chí ngọn lửa thần hồn của hắn rất nhanh sẽ dập tắt, mà con rối chiến đấu trong Xưởng Sắt Lớn thậm chí người tu tiên lén lút căn bản chưa bị hoàn toàn tiêu diệt, càng đừng nói chủ lực của Lệ Minh Huy còn chưa trở về đâu!
“Mang bản thân hoàn toàn thiêu đốt hết, chỉ vì nổi bật trong nháy mắt, sau đó bị người đánh thành bánh thịt heo băm, những người tu chân ngu xuẩn này...”
Lời Long Dương Quân nói như là lời tiên đoán tàn khốc, còn chưa dứt lời, Lý Diệu lơ lửng ở trên không Xưởng Sắt Lớn, linh diễm đã rõ ràng run rẩy cùng ảm đạm đi.
Tuy hắn vẫn duy trì uy thế trăm trận trăm thắng, bình thường Vô Ưu giáo đồ chưa chắc có thể cảm giác được hắn khác với vừa rồi, nhưng Lệ Gia Lăng và Long Dương Quân lại có thể nháy mắt cảm giác được —— Thân thể cùng thần hồn bị thương nặng của Lý Diệu, rốt cuộc khống chế không được, cùng lúc bùng nổ!
Lý Diệu thét lớn một tiếng, cảm thấy sâu trong đầu có một cái hố đen mọc đầy răng nanh chậm rãi trồi lên mặt nước, muốn mang mỗi một tế bào não của hắn đều hút vào nghiền nát.
Từ khi bước vào cảnh giới Hóa Thần tới nay, đại não hắn chưa bao giờ đau đớn như vậy, đau đến mức hắn thậm chí muốn dùng nắm tay đánh nổ đầu của chính mình.
Thần hồn vốn đã che kín “khe hở”, hầu như chia năm xẻ bảy càng rục rịch, cũng không cách nào khống chế hữu hiệu mỗi một mạch máu, kinh lạc cùng bó cơ quanh thân nữa, lục phủ ngũ tạng thậm chí toàn bộ khí quan đều kịch liệt run rẩy lên.
Linh năng tuần hoàn vừa rồi còn đâu vào đấy vận hành siêu cao tốc, nháy mắt như là yếu đạo giao thông trên không đã xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn bịt thành một cục.
Hắn rốt cuộc không duy trì được sức chiến đấu Nguyên Anh kỳ nữa, cảnh giới sụt giảm không thể ngăn chặn như tuyết lở.
“Rốt cuộc... Đến rồi sao?”
Lý Diệu gắng mang một ngụm máu tươi nóng bỏng như nham thạch nóng chảy nuốt về, nhếch miệng cười khổ.
Việc của mình tự mình biết, hắn đương nhiên biết nửa tháng trước hướng Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ đánh ra một phát “pháo phá hoại vượt ngân hà” hào sảng vô song đó đã tạo thành thương tổn lớn bao nhiêu đối với mình.
Có thể chống đỡ lâu như vậy, đã vượt qua mong muốn xa xa.
Nhưng mà...
“Đáng chết, rốt cuộc có bao nhiêu con rối chiến đấu, sao giống như vĩnh viễn giết không hết?”
Con rối chiến đấu cũng sẽ không chịu chiến ca đinh tai nhức óc cùng chiến ý nhiệt huyết sôi trào của hắn quấy nhiễu, vẫn đạp bước máy móc mà băng lạnh, tụm năm tụm ba tụ tập thành tiểu đội chiến đấu, bổ nhào về phía hắn.
Hơn nữa ở trong chiến đấu vừa rồi, tốc độ, động tác cùng thần thông quen dùng của hắn tất cả đều bị camera của con rối chiến đấu quay chụp, vận chuyển đến trong máy tính siêu cấp ở sâu trong Xưởng Sắt Lớn, nhanh chóng phân tích điểm yếu của hắn cùng kế sách ứng đối, tìm kiếm chiến thuật hoàn toàn mới tối ưu hoá.
Theo kho số liệu chiến thuật hoàn toàn mới thăng cấp hoàn thành, những con rối chiến đấu, này trở nên giảo hoạt hơn, âm hiểm hơn, khó chơi hơn, hơn nữa thả lỏng trấn áp đối với Vô Ưu giáo đồ, lại mang tuyệt đại bộ phận hỏa lực đều tập trung đến trên người Lý Diệu.
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”
Hơn một ngàn con rối chiến đấu cùng lúc hướng Lý Diệu nổ súng, màn đạn như gió giật mưa rào điên cuồng tiêu hao khiên linh năng càng lúc càng ảm đạm của Lý Diệu, mà Lý Diệu thậm chí không thể trốn tránh, bởi vì phía sau hắn chính là vô số Vô Ưu giáo đồ, còn có người lòng đất bình thường ngay cả Vô Ưu giáo đồ cũng không tính, những người già phụ nữ trẻ em hắn cần thủ hộ!
Hắn chỉ có thể nghiến răng mang khiên linh năng mở ra đến cực hạn, cứng rắn chống đỡ mấy trăm quả cầu lửa không ngừng phát nổ một đường tiến lên, lao vào trong chiến trận của con rối chiến đấu, triển khai vật lộn gần người thảm thiết nhất!
Một đao, một đao, lại một đao!
Thực lực Lý Diệu ngã xuống đến cảnh giới cứu cực Kim Đan (Kim Đan đỉnh điểm), phương thức chiến đấu của Kim Đan cùng Nguyên Anh vô cùng giống nhau, trực tiếp hơn, tàn khốc hơn, tanh máu hơn, lại là mang một thanh chiến đao dài không đến ba mét đánh ra ánh đao dài mười mấy mét, nơi ánh đao sáng như tuyết đến, chân tay cụt đúc bằng sắt thép bay loạn đầy trời, toàn bộ con rối chiến đấu hết thảy bị chém thành hai đoạn!
Nhưng, Lý Diệu ở cảnh giới cứu cực Kim Đan cũng chưa dừng lại bao lâu, theo hài cốt máy móc bên cạnh càng lúc càng nhiều, cảnh giới của hắn cũng từ cứu cực Kim Đan rơi thẳng xuống Kim Đan bình thường, Kết Đan, rất nhanh ngay cả Kết Đan cũng sắp không giữ được!
“Keng!”
Lần đầu tiên, chiến đao không đâu không phá của Lý Diệu, thế mà bị móng vuốt của một con rối chiến đấu ngăn trở.
Con rối chiến đấu thứ hai nhân cơ hội từ cánh hướng Lý Diệu phát động đánh lén, chiến đao hoàn toàn chém vỡ khiên linh năng của Lý Diệu, để lại ở mặt ngoài tinh khải một vết thương xấu xí.
Mảnh vỡ khiên linh năng như con bướm gần trong suốt chậm rãi tiêu tán, Lý Diệu hoàn toàn bại lộ ở dưới lưỡi đao cùng họng súng của con rối chiến đấu, càng đừng nói trong bóng đêm còn có vô số người tu tiên rục rịch —— Những kẻ vừa rồi còn giấu đầu lộ đuôi tất cả đều nhìn ra Lý Diệu suy yếu, càng phát hiện hắn lại là lẻ loi một mình xông vào chiến trường, tựa như không có viện quân, mắt đảo như rang lạc, sát ý lại không hẹn mà cùng ngưng tụ lại.
Nếu thật có thể đánh chết một cao thủ ù ù cạc cạc toát ra như vậy, là một công lớn.
Càng đừng nói, xem người này tinh khải hoàn mỹ, trên người nhất định cất giấu không ít chí bảo, bây giờ Lệ Minh Huy còn chưa trở về, nếu có thể giết người đoạt bảo...
Trong xoang mũi không ngừng bành trướng của những người tu tiên phun trào ra khí tức mang theo mùi máu tươi.
“Long tỷ tỷ, Diệu ca thật sự không chống đỡ được nữa!”
Lệ Gia Lăng nấp ở trong quặng mỏ bỏ hoang chỗ vách đá cao, nhìn thấy rõ ràng, run giọng nói: “Sao, làm sao bây giờ?”
“Cái gì ‘Làm sao bây giờ’ ? Hắn gieo gió gặt bảo, muốn chết thì chết đi!”
Long Dương Quân mặt đầy sự lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn đi cứu hắn, hoặc là nói, đi chết chung với tên ngu ngốc này?”
Nhìn chiến trường hừng hực khí thế, cùng Lý Diệu giữa chiến trường lập lòe tỏa sáng, Lệ Gia Lăng có chút hoảng hốt, có chút mê mang, lẩm bẩm: “Ta không biết, ta trước kia quả thực chưa bao giờ tiếp xúc... Kẻ khác người như Diệu ca.
“Có lẽ, hắn có đôi khi thật là rất ngây thơ với ấu trĩ, căn bản không giống một cường giả Hóa Thần đức cao vọng trọng, ví dụ như đám người Lệ Linh Phong.
“Nhưng trước kia ta và Lệ Linh Phong đám người tu tiên đó cùng một chỗ, mỗi một giây đều phải căng thẳng thần kinh, mỗi một giây đều phải lo lắng đề phòng, không có lúc nào là không phòng bị đả kích ngấm ngầm hay công khai, loại cuộc sống đó thật sự là rất mệt, rất tuyệt vọng.
“Nhưng lúc ở cùng Diệu ca, cuộc sống lại phi thường thả lỏng, phi thường vui vẻ, hoàn toàn không cần lo lắng bất cứ chuyện gì —— đây là cuộc sống ta chưa bao giờ trải qua, ta không muốn Diệu ca cứ như vậy chết đi, chết ở loại địa phương này!
“Van cầu ngươi, Long tỷ tỷ, theo ta cùng đi giúp hắn đi!”
“Giúp hắn?”
Long Dương Quân cười nhạt, đánh giá Lệ Gia Lăng từ trên xuống dưới, “Xem ra ngu ngốc thật sự có thể lây bệnh, ngươi rốt cuộc có còn là người tu tiên hay không, thế mà cũng học được ‘Vui với việc giúp người’ rồi sao?”
Lệ Gia Lăng đỏ mặt lên, kinh ngạc suy nghĩ rất lâu, vậy mà lại không phủ nhận, chỉ là nói: “Ta từng giết người, cũng từng giúp người, ở trước khi giết người ta từng vô số lần tưởng tượng tư vị giết người, còn cho rằng đó nhất định là chuyện phi thường tuyệt vời, phi thường sảng khoái.
“Đợi tới sau khi thật sự giết người, ta mới phát hiện chuyện này không tuyệt vời cùng sảng khoái như vậy, ngược lại tư vị giúp người, nghe được người khác cảm tạ cùng cười vui tương đối tốt.
“Long tỷ tỷ, ngươi nhất định từng giết rất nhiều người, giết người thực thú vị như vậy sao? Còn thú vị hơn giúp người sao?”
Long Dương Quân nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không biết, ta chưa từng giúp ai.”
“Không đúng, ngươi từng giúp.”
Lệ Gia Lăng nghiêm túc nói: “Ngươi không phải nói, lúc mình vừa mới tới lòng đất, từng giúp công nhân Xưởng Sắt Lớn thoát khỏi bóng ma của ‘Thiên Ma hàng lâm’ sao? Bọn họ hẳn là phát ra từ trong lòng cảm tạ ngươi chứ? Nghe được bọn họ cảm tạ, ngươi không vui sao?”
Long Dương Quân nheo mắt, phóng ra hai tia sáng sắc bén, nhìn chằm chằm Lệ Gia Lăng: “Thằng nhóc, ngươi đây là đang dạy ta sao?”
“Long tỷ tỷ, ngươi tức giận rồi.”
Lệ Gia Lăng dâng lên mười hai vạn phần dũng khí, đối mặt với Long Dương Quân, “Ngươi rốt cuộc là đang tức Diệu ca ngu xuẩn, hay là đang tức mình không có dũng khí như Diệu ca?”
“Ta đang tức ngươi thằng nhỏ ngốc này!”
Một tay Long Dương Quân mang Lệ Gia Lăng tạo thế lao ra kéo về, “Đừng quá coi thường ‘Diệu ca’ chết tiệt này nhà ngươi, ngươi cho rằng như vậy có thể mang hắn đẩy vào tuyệt cảnh sao? Hắn còn có con bài chưa lật, nào cần ngươi loại thằng nhóc mèo ba chân này đi thêm phiền!”