Chương 2423: Con người đích thực, trong thế giới mới! (1)
Chương 2423: Con người đích thực, trong thế giới mới! (1)Chương 2423: Con người đích thực, trong thế giới mới! (1)
Từ Chí Thành nói một buổi, thật sự khiến Lý Diệu suy nghĩ rất nhiều, hắn hổ thẹn nói: “Xin lỗi, Từ hộ pháp, cách nghĩ của ta quả thực quá... ‘Cao cao tại thượng’ một chút.”
“Tuyệt đối đừng nói như vậy, ở trong ‘siêu nhân’, người tốt có thể giống ngươi thiệt tình thực lòng mang quảng đại người thường coi là đồng bào, cũng toàn tâm toàn ý kề vai chiến đấu với chúng ta thật sự không nhiều, chỉ là có một số nỗi đau cắt thịt, là thứ ngươi vĩnh viễn không thể hội được.”
Từ Chí Thành nhìn bóng người bận rộn của con rối linh năng cách đó không xa, nhếch miệng cười nói: “Chúng ta là phát ra từ trong lòng cảm tạ ngươi, đương nhiên cũng cảm tạ hai đứa bé rất đáng yêu này —— các ngươi tên Tiểu Minh và Văn Văn đúng không, thật sự phi thường cảm ơn các ngươi, vì mọi thứ đã làm cho toàn bộ công nhân Xưởng Sắt Lớn cùng người nhà.
“Chúng ta đều là người thô lỗ tầm nhìn hạn hẹp, không có năng lực cũng căn bản không muốn suy xét chuyện của mấy trăm năm sau, ta chỉ biết các ngươi có ân lớn với chúng ta, nếu không có các ngươi xâm nhập linh võng và cướp lấy nhiều con rối linh năng như vậy, chúng ta căn bản không chiếm lĩnh được Xưởng Sắt Lớn, cũng không kiếm được nhiều vật tư như vậy đi cung cấp nuôi dưỡng mấy vạn, mấy chục vạn người.
“Ai đối tốt với chúng ta, chúng ta liền đối tốt với người đó, ai mang chúng ta coi là con kiến cùng cỏ rác, chúng ta không thể nhịn được nữa thì liều mạng với hắn —— Ta nghĩ, đây là chân lý mộc mạc nhất, đặt khắp bốn bể đều chuẩn nhỉ? Cái gì... Trí tuệ nhân tạo mạnh cũng tốt, sinh mệnh tin tức cũng thế, chúng ta thật sự không hiểu cái đó rốt cuộc là cái gì, nhưng ân cứu mạng của các ngươi, chúng ta lại vĩnh viễn sẽ không quên.
“Có ân báo ân, có thù báo thù, nếu có một ngày các ngươi cần giúp, chỉ cần không chê chúng ta lực lượng bé nhỏ không đáng kể, xin tin tưởng, người vượn lòng đất chúng ta nhất định sẽ đứng về phía các ngươi!”
“... Cảm ơn Từ đại thúc.”
Hai đứa trẻ từ phía sau Lý Diệu thò đầu, khuôn mặt nhỏ đầu tiên là mê mang, tựa như có chút xấu hổ ở trước mặt nhân loại bình thản thừa nhận thân phận của mình, nhưng nghe lời Từ Chí Thành nói, trên khuôn mặt mũm mĩm, đỏ bừng lại nhộn nhạo ra bốn cái lúm đồng tiền mờ nhạt, phát ra tiếng cười từ trong lòng.
“Lý đạo hữu, ngươi có biết thức ăn tổng hợp là chế tạo ra như thế nào không?”
Từ Chí Thành chưa hết thèm, tiếp tục nói: “Vì cung cấp nuôi dưỡng nhiều công nhân và người nhà như vậy, Xưởng Sắt Lớn còn có nhà xưởng thức ăn tổng hợp phụ thuộc mình, cho nên ta cũng thoáng hiểu biết quá trình chế tạo thức ăn tổng hợp.
“Loại đồ này thật sự chưa thể nói là mỹ vị khỏe mạnh gì, nó thường thường là dùng thịt béo, xương cốt không đáng tiền nhất bỏ nước hòa tan, lại trộn các loại sợi cùng thuốc cổ quái, ở trong nhiệt độ cao áp suất cao ngưng tụ thành hình.
“Vì tiết kiệm phí tổn, thậm chí sẽ chọn dùng nguyên liệu hư thối biến chất, mà vì sát diệt bệnh khuẩn trong nguyên liệu, cũng kéo dài thời gian chứa đựng, lại sẽ rót vào lượng lớn thuốc sát trùng cùng chất bảo quản, cuối cùng chế tạo ra thức ăn tổng hợp, mới có thể bảo tồn vài năm, mấy chục năm thậm chí hơn trăm năm.
“Thức ăn tổng hợp có thể bảo tồn hơn trăm năm, rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu chất bảo quản, có thể nghĩ mà biết! Loại đồ này nếu là ăn quanh năm suốt tháng, đối với thân thể khẳng định không có chỗ tốt gì, sẽ tăng lên rất nhiều tỷ lệ béo phì, tỷ lệ bệnh mãn tính thậm chí u ác tính phát bệnh.
“Nhìn từ lâu dài, thức ăn tổng hợp không phải thứ tốt gì, đây là chân lý ngay cả người vượn lòng đất cũng biết.
“Nhưng mà ——
“Nếu đối mặt một đám nạn dân đã đói bụng năm ngày năm đêm, đã sớm bụng đói kêu vang, lung lay sắp đổ, lúc nào cũng có thể đói chết tươi, rõ ràng có lượng lớn thức ăn tổng hợp có thể phát phóng, lại lấy ‘thức ăn tổng hợp quá mức không tốt cho sức khỏe’ làm lý do, cứng rắn giữ lại bọn nó không phát phóng, thậm chí mang thức ăn tổng hợp tiêu hủy hết trước mặt nạn dân, đây lại là dạng hành vi gì?
“Đế quốc Chân Nhân Loại hôm nay, người thường ở trong nước sôi lửa bỏng, sống không bằng chết, ăn bữa hôm lo bữa mai như người vượn lòng đất chúng ta còn có rất nhiều, lòng đất đế đô, quặng mỏ trên tinh cầu tài nguyên, trong khoang thuyền tầng dưới chót trên tàu vũ trụ tràn ngập khí thải cùng phóng xạ... Toàn bộ người thường chịu đủ cực khổ cùng tra tấn, chẳng lẽ không phải đều là dân đói bụng đói kêu vang, hấp hối?
“Lý đạo hữu ngươi cũng đã nói, những... Sinh mệnh tin tức này có khả năng thay đổi đế quốc, thậm chí ở trong tinh tú khắp trời nhấc lên một cơn bão thay trời đổi đất, vậy tương đương với thức ăn tổng hợp có thể giúp toàn bộ nạn dân vượt qua nạn đói, mang mọi người cứu sống trước rồi nói tiếp, mọi người chết sạch, còn nói chuyện gì văn minh!”
Lý Diệu cảm thấy má mình cũng sắp cháy lên, trong đầu không biết sao toát ra năm chữ —— sao không ăn cháo thịt?
(Tấn Huệ đế Tư Mã Trung là vua thứ hai của nhà Tây Tấn trong lịch sử Trung Quốc. Theo “Tấn thư” và “Tư trị thông giám”, Tư Mã Trung nổi tiếng là ông vua không có năng lực cai quản đất nước. Trong thời gian trị vì, hoàng đế này đã khiến loạn bát vương xảy ra, gây kiệt quệ triều Tây Tấn.
Trong “Tư trị thông giám” còn liệt rõ câu chuyện chứng minh trí tuệ “ngắn ngủn” của Tư Mã Trung. Một hôm, khi đang dạo chơi trong Hoa Lâm viên của hoàng cung, vua bỗng nghe thấy tiếng kêu của ếch trong đầm bèn ngây ngô hỏi thị thần: “Ếch nó kêu vì việc công hay vì việc tư đấy?”.
Đám thị thần nghe vậy há hốc miệng, không biết trả lời thế nào cho phải. Lại có lần, đất nước khổ sở vì lâm vào nạn đói, dân tình chết như rạ, gạo không có nửa hạt để ăn. Hay tin, Huệ đế buột miệng hỏi: “Dân chúng không có cơm ăn, sao không ăn cháo thịt?”. Cháo thịt với nguyên liệu gạo tinh và thịt nạc vốn là món khoái khẩu của Tư Mã Trung.)
Hắn phi thường xấu hổ nói: “Thì ra mọi thứ ta vừa rồi nói, Từ hộ pháp đã sớm nghe hiểu.”
“Rất nhiều thời điểm, hiểu hay không, không quan trọng.”
Từ Chí Thành nói: “Nạn dân ở lúc bước đường cùng, đói đến hốt hoảng, ngay cả bùn đất cũng có thể vo viên nuốt vào no bụng; Người vượn lòng đất chúng ta ở lúc không thể nhịn được nữa, quyết định đứng lên phản kháng, ngay cả Thánh Minh và Thiên Ma cũng có thể đầu nhập vào —— Bùn đất không thể ăn, Thánh Minh cùng Thiên Ma đều không phải thứ gì tốt, đạo lý đơn giản như vậy, chẳng lẽ chúng ta thật sự không hiểu? Nhưng hiểu những đạo lý này rồi lại như thế nào, có thể thay đổi cái gì, có thể cứu cái mạng nhỏ của chúng ta sao?”
“Ta hiểu rồi.”
Ánh mắt Lý Diệu đầu tiên là sắc bén đến cực hạn, sau đó lại dần dần thâm trầm cùng ảm đạm xuống, thẳng đến cuối cùng, sâu thẳm như biển, “Từ hộ pháp, ngươi vừa rồi nói văn minh nhân loại không phải là một chỉnh thể không thể phân cách, mà là có phân chia ‘văn minh nhân loại của người tu tiên’ cùng ‘văn minh nhân loại của người thường’, cái này thật sự rất có đạo lý, nếu có thể đả kích chính xác, chỉ hủy diệt ‘văn minh nhân loại của người tu tiên’, đương nhiên không còn gì tốt hơn.
“Nhưng ngươi phải biết, nhỡ đâu có một ngày, cơn bão hủy diệt cuối cùng thật sự buông xuống, chưa chắc sẽ chính xác như vậy, nếu khiến tất cả văn minh nhân loại đều sẽ xảy ra... thay đổi nào đó không thể nghịch chuyển, lại nên như thế nào?”
“Người khác như thế nào, ta không biết, nhưng ta có thể dùng một câu nói truyền lưu dưới lòng đất vạn năm qua để trả lời ngươi.”
Từ Chí Thành cười cười, nói: “ ‘Văn minh’ chúng ta ở dưới lòng đất sinh sản sinh lợi hơn vạn năm cũng chưa đoạn tuyệt, trái lại so với người trên mặt đất cùng trong vũ trụ, bảo lưu lại càng nhiều câu chuyện xưa hơn nữa, một chuyện xưa trong đó nói —— ở cổ đại rất lâu rất lâu trước kia, có một bạo quân tự cho mình là ‘Thái Dương vương (vua Mặt trời)’, dùng thủ đoạn vô cùng tàn bạo cùng khủng bố để trị dân chúng dưới trướng, dân chúng không thể nhịn được nữa, thường xuyên nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mặt trời nói —— ngươi cái mặt trời đáng hận này, rốt cuộc khi nào mới có thể tắt? Nếu có cơ hội, chúng ta nguyện ý cùng nhau diệt vong với ngươi!
“Đây là đáp án của ta, ta không đại biểu người khác, chỉ đại biểu bản thân ta, chỉ cần tu tiên văn minh có thể hủy diệt, ta có thể tín ngưỡng và đầu nhập vào bất luận kẻ nào, Thánh Minh, Thiên Ma, chư thiên thần phật cùng sinh mệnh tin tức, ai tới cũng không sao cả, chỉ cần có thể xảy ra một chút thay đổi, thay đổi, thay đổi! Vô luận như thế nào, cũng không thể tệ hơn nữa, đúng không?”
Lý Diệu lẩm bẩm: “Thật không ngờ, ngài so với ta còn cấp tiến cùng cực đoan hơn.”
“Nếu không cấp tiến cùng cực đoan, cũng không làm nổi đại hộ pháp Vô Ưu giáo nha!”
Từ Chí Thành cười ha ha, mỗi một nếp nhăn đều lập lòe tỏa sáng, “Ở trong mắt người tu tiên, người không an phận thủ thường, không muốn vì ‘văn minh nhân loại vĩ đại’ nguyện trung thành cùng kính dâng, không tiếc trả giá tất cả cũng phải tìm kiếm thay đổi cùng đảo điên như ta, tự nhiên là phản đồ cùng ác ma vô cùng cực đoan cùng cấp tiến, cực độ nguy hiểm cùng tà ác, thậm chí là tội ác tày trời!
“Nhưng ta lại không để ý gì ——anh hùng trong mắt một số người nào đó, tất nhiên là ác ma trong mắt một số người khác, chỉ cần làm rõ mình rốt cuộc là anh hùng của ai, ác ma của ai là được.
“Rất nhiều thời điểm, bị một ít người coi là ác ma, không những không phải chuyện xấu, ngược lại là vô thượng quang vinh. Người tu tiên rít gào cùng nguyền rủa, chính là ca ngợi tốt nhất đối với sự nghiệp của chúng ta, có lẽ đối với Lý đạo hữu mà nói, cũng giống vậy nhỉ?”