Chương 2509: Khốn cảnh của Nam Linh tinh
Chương 2509: Khốn cảnh của Nam Linh tinhChương 2509: Khốn cảnh của Nam Linh tinh
Vô luận so sánh với đám lính đánh thuê hung thần ác sát kia, hay là con báo đen lạnh lùng bên cạnh, hành khách có mái tóc rối bời này nhìn qua đều như là người thường tùy ý có thể thấy được, đã nhìn không ra tuổi, cũng nói không nên lời đẹp hay xấu, trà trộn ở trong đám người, tuyệt đối không nổi bật bộ dáng của hắn, trong giây lát sẽ bị người ta quên.
Nhưng hắn lại có một đôi mắt luôn ẩn chứa ý cười, ánh mắt như là ánh mặt trời ngày đông ấm áp, chẳng những không có chút hương vị tà ác, ngược lại làm tâm linh vừa mới lo lắng hãi hùng của Hoắc Đông Linh đạt được một tia an ủi.
Tiểu cô nương lại quay đầu nhìn thoáng qua, vài tên lính đánh thuê kia đều cuộn mình đến một góc khác của khoang, mỗi người đều mang đầu chôn vào trong hộp cơm, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn nơi này.
Lại quay đầu khi, người này có tốt lắm xem ánh mắt hành khách thế mà giơ lên hai tay, bày ra một bộ mười phần buồn cười bộ dáng, cười nói: “Không có việc gì nhi, ngồi xuống đi, ta họ Lý, ngươi bảo ta ‘Lý tiên sinh’ liền tốt rồi.”
“Lý... Tiên sinh.”
Có lẽ là mắt đối phương quá ôn hòa mà vô hại, lại có lẽ là khoang nhỏ hẹp như thế, đối phương thực có gì ác ý, Hoắc Đông Linh cũng không chỗ nào để trốn, tiểu cô nương thất thần một lúc, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nghĩ nghĩ, lại mang mông hướng con báo đen lãnh khốc bên này xê dịch —— dù sao tri nhân tri diện bất tri tâm, thời buổi này người xấu phần lớn là cười hì hì, tốt xấu con báo đen này vừa rồi còn cứu nàng!
Báo đen liếc nàng một cái, không nói chuyện, bĩu môi, lại tự mình ăn cơm.
“Ngươi tên Đông Linh, đúng không, ta buổi sáng nghe thuyền viên hô lên tên của ngươi, ngươi là con gái chủ tàu.”
Hành khách tóc rối cười tủm tỉm nói, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, từ trong lòng lấy ra một cái vòng tay thuần bạc kiểu dáng đơn giản đưa tới, “Đông Linh, tặng ngươi một món đồ, coi như là... phí cố vấn đi!”
“Đây là —— “
Hoắc Đông Linh càng thêm sợ hãi, lòng rối như tơ vò nghĩ, chẳng lẽ vị đại gia này không phải người tu tiên sao? Nàng còn chưa từng thấy người tu tiên đối với người thường hòa khí như vậy, còn tặng đồ cho người thường.
Trước kia nhìn thấy cực hạn người tu tiên, nhiều nhất chính là giống tên báo đen này bên cạnh, lạnh lùng, coi như không thấy đối với người thường.
Nghĩ như vậy, càng thêm thấp thỏm, Hoắc Đông Linh liều mạng xua tay, không dám nhận đồ của đối phương.
“Cầm đi, cái vòng tay này cũng tính là một món pháp bảo hộ thân nho nhỏ.”
Hành khách đầu tổ quạ nói: “Vừa rồi mấy con chó săn kia nói cũng không sai, bây giờ tinh hải loạn như vậy, ngươi tiểu cô nương như vậy ra bên ngoài xông pha, quả thực không dễ dàng, sẽ gặp phải đủ loại nguy hiểm.
“Nhìn thấy những phù trận xoắn ốc mép trong vòng tay này chưa, đến, đâm rách ngón cái tay phải của ngươi, bảo đảm máu tươi thấm vào vân tay, lại mang vân tay ấn đến trên những phù trận xoắn ốc này xác nhận, liền có thể kích hoạt vòng tay, về sau có người xấu muốn xâm phạm ngươi, vòng tay sẽ tự động đo lường nhiệt độ cơ thể, nhịp tim cùng trình độ tiết adrenalin của người xấu, vượt qua phạm vi cảnh giới, sẽ tự động bắn ra hồ quang mạnh mẽ, còn có thể phóng ra một dấu ấn thần hồn độc đáo, tổng cộng có thể phóng thích mười lần.
“Chỉ cần những người xấu này là người tu tiên, nhất định có thể phân biệt ra chủ nhân của dấu ấn thần hồn này rốt cuộc là... Tu vi gì.
“Ừm, đến lúc đó ngươi cứ nói với những người xấu này, cái vòng tay này là quà do một người bạn tốt của ba ba ngươi, không, là của ông nội ngươi, ở lúc ngươi sinh ra tặng, cho ngươi dùng để bảo đảm bình an, cái khác không cần phải nói nhiều, ta nghĩ, 99% người xấu đều sẽ biết khó mà lui.
“Nhưng, nếu lúc ngươi thân mật với tình lang của mình, nhớ rõ tuyệt đối phải tháo vòng tay xuống nha, ha ha ha ha, bằng không giật tình lang của ngươi thì không tốt!”
Hoắc Đông Linh thẹn thùng cúi đầu, nàng lấy đâu ra tình lang gì chứ, vị Lý tiên sinh này nói chuyện cũng thật thú vị.
“Đây là đồ ăn ngươi tự tay làm sao?”
Hành khách đầu tổ quạ nâng lên hộp thức ăn, hít sâu một hơi, tán dương, “Thơm quá nha, Đông Linh, tay nghề của ngươi thật không tệ!”
Hoắc Đông Linh sửng sốt một phen, lúng túng nói: “Không phải, Lý tiên sinh, đây là thức ăn nhanh kiểu tự nóng rất bình thường, loại sản xuất lượng siêu lớn đó, ừm, trên hộp đóng gói cũng có in.”
Hành khách đầu tổ quạ: “... Chúng ta vào thẳng chủ đề đi, con tàu này của các ngươi là từ đâu xuất phát?”
Hoắc Đông Linh thành thành thật thật nói: “Chúng ta là từ Nam Linh tinh của tinh vực Phi Hồng đến, Lý tiên sinh hẳn là chưa từng nghe nói, đó là một tiểu hành tinh vừa mới khai phá hơn một trăm năm, đến bây giờ cũng chưa hình thành tầng khí quyển củng cố, chỉ có bốn điểm định cư không lớn không nhỏ, ta sinh ra ở trên một điểm định cư trong đó.”
“Nam Linh tinh ta chưa từng nghe, nhưng tinh vực Phi Hồng ta lại biết, nơi đó cách chợ lớn Thất Hải mục đích của chúng ta cũng không gần, đối với các ngươi tàu buôn dân dụng như vậy mà nói, chỉ sợ phải trải qua mấy chục lần bước nhảy tinh hải, lặn lội đường xa mấy tháng mới có thể đến nhỉ, hơn nữa ven đường lại nguy hiểm như vậy.”
Hành khách đầu tổ quạ nói: “Bên ngoài đang hỗn loạn, khắp nơi đều đang đánh trận, nghe nói nhà cầm quyền đã tuyên bố Vạn Giới Thương Minh là tổ chức phản loạn, sắp vây công chợ lớn Thất Hải, vì sao các ngươi còn muốn mạo hiểm tới nơi đó làm ăn? Cho dù ba ba ngươi thật sự cần tiền không cần mạng, ít nhất cũng không nên mang theo ngươi chứ?”
“Chúng ta không có cách nào.”
Hoắc Đông Linh vẻ mặt thê lương nói: “Cuộc sống của chúng ta đám tiểu dân này, đại lão gia tu tiên cao cao tại thượng sao có thể biết chứ? Nam Linh tinh chúng ta vừa mới khai phá một trăm năm, sau lưng cũng không có chỗ dựa cường đại nào, bản thân cũng không có đặc sản gì quá hiếm lạ, đến bây giờ các loại nhu yếu phẩm cuộc sống cũng không thể tự cấp tự túc, không có lương thực bên ngoài vận chuyển đến, chúng ta sẽ đói chết; Không có miếng lọc tuần hoàn nước sạch bên ngoài vận chuyển đến, chúng ta sẽ chết khát; Không có hệ thống củng cố tầng khí quyển cùng nén dưỡng khí bên ngoài vận chuyển đến, chúng ta sẽ phải ngạt chết tươi!
“Trước kia, đường làm ăn của Vạn Giới Thương Minh bốn phương thông suốt, chợ tự do chi chít như sao trên trời, thương đội mỗi tháng đều sẽ định kỳ qua tinh cầu chúng ta, mua khoáng vật địa phương, vận chuyển thức ăn, nước cùng không khí cho chúng ta, thật sự không được, chúng ta còn có thể đi chợ tự do gần nhất mua đồ, chỉ cần nhảy khoảng cách ngắn hai lần, qua lại nhiều nhất một tuần.
“Nhưng bên ngoài vừa đánh trận, chúng ta liền gặp họa, cái gì đó... Bốn đại gia tộc tuyên bố Vạn Giới Thương Minh là tổ chức phản loạn, chặt đứt đường làm ăn, phá hủy chợ tự do, còn ra sức chiêu mộ các lộ tinh đạo đi ra cướp bóc, mang đường sống của dân chúng chúng ta cắt đứt hết.
“Đã suốt ba tháng không có thương đội đi qua Nam Linh tinh chúng ta, thức ăn, nước cùng không khí chúng ta tồn trữ đều sắp hao hết, mà quặng thô chồng chất như núi trên cảng lại căn bản không có ai đến thu mua, mọi người chỉ có thể trừng mắt to nhìn khoáng thạch càng ngày càng nhiều phát sầu.
“Vốn muốn đi chợ tự do ở gần để giao dịch, sau khi đi đối mặt lại là một mảng hỗn độn —— Chợ tự do nơi đó đã gặp phải hạm đội bốn đại gia tộc vây công, bị hoàn toàn phá hủy, ngay cả chúng ta chiếc tàu buôn nho nhỏ này, cũng suýt nữa bị coi là loạn dân ‘theo bọn phản nghịch’ đánh chìm.
“Về sau, chúng ta gặp tàu buôn của mấy tinh vực ở gần tới giao dịch, mới biết được hạm đội của bốn đại gia tộc đã mang chợ tự do của vài đại thiên thế giới phụ cận tất cả đều càn quét, còn có vô số tinh đạo cùng lính đánh thuê bị bốn đại gia tộc hợp nhất, như là sài lang tới lui tuần tra ở trên các con đường hàng, sẽ tuyệt không bỏ qua đội tàu buôn bán của Vạn Giới Thương Minh đi qua.
“Mặc dù có một hai chỗ chợ bí mật còn chưa bị tiêu diệt, nhưng nơi đó giá hàng cũng cao tới mức dọa người, khoáng thạch bình thường Nam Linh tinh chúng ta sản xuất, căn bản không bán được giá, không mua về được bao nhiêu vật tư cần thiết cho sinh tồn.
“Chúng ta muốn ăn cơm, muốn uống nước, muốn duy trì tầng khí quyển loãng ổn định, cũng chỉ có mạo hiểm đến nơi bốn đại gia tộc còn chưa tiến công chiếm đóng—— chợ lớn Thất Hải đến giao dịch, dù sao nơi này hàng hóa đầy đủ nhất, giá cũng thấp một chút, hơn nữa có hạm đội hộ tống của Vạn Giới Thương Minh bảo hộ, hơi an toàn một chút.
“Ài, chúng ta làm sao không biết làm như vậy phi thường mạo hiểm, nhưng trận còn không biết phải đánh bao lâu, nếu không ra giao dịch, chúng ta sẽ kẹt chết sống ở trên Nam Linh tinh! Cha ta là thuyền trưởng kinh nghiệm phong phú nhất Nam Linh tinh, vì quê nhà tồn vong, ông sao có thể làm rùa đen rút đầu?
“Về phần ta, là chủ động yêu cầu theo cha ra ngoài, dù sao, nếu ‘Tàu Gấu Nhỏ’ không mang theo vật tư cần thiết trở về, nhiều nhất trong vòng một năm rưỡi, Nam Linh tinh khẳng định không chống đỡ được, kết cục vẫn chẳng tốt tới đâu!”
Có lẽ là bị ánh mắt ôn hòa của đối phương cảm nhiễm, Hoắc Đông Linh một hơi mang tủi thân và uất ức đầy mình hết thảy phát tiết ra, nói xong, yên lặng rơi nước mắt, lẩm bẩm: “Các ngươi các đại gia tu tiên này, rốt cuộc vì sao phải đánh trận? Đánh trận thì đánh trận, vì sao sẽ không để lại một con đường sống cho dân chúng nhỏ bé chúng ta chứ? Chúng ta muốn giao dịch, chúng ta muốn ăn cơm, chúng ta muốn sống sót!”
Hành khách đầu tổ quạ trầm mặc một lát, khẽ thở dài, nói: “Tình huống như Nam Linh tinh các ngươi, ở thế giới ngoại vi đế quốc còn nhiều không?”
“Nhiều a, sao không nhiều?”
Hoắc Đông Linh cắn răng nói: “Chỉ là tiểu hành tinh giống ở tinh vực Phi Hồng, và Nam Linh tinh không thể tự cấp tự túc, cần dựa vào thương đội ‘truyền máu’ mới có thể sinh tồn đã có bảy tám cái, bắt đầu từ một trăm năm trước, Vạn Giới Thương Minh đã dựng cờ hiệu khai phá tiểu hành tinh, sau khi tiến hành bước đầu sửa chữa với những tinh cầu này, dùng giá rất thấp bán cho người thường, còn có thể trả tiền theo giai đoạn, hầu như lợi tức bằng 0, quả thực nửa bán nửa tặng.
“Lúc ấy rất nhiều người thường đều không biết là kế, ùn ùn mắc mưu, mang ván quan tài cũng lấy ra, từ trong tay Vạn Giới Thương Minh mua rất nhiều tiểu hành tinh cũng di chuyển qua, nếm được hương vị tự do tự tại, xoay người làm chủ.
“Nào ngờ, khai phá một tiểu hành tinh và định cư thời gian dài, không phải đơn giản như vậy. Không sai, Vạn Giới Thương Minh định giá tiểu hành tinh rất rẻ tiền, tính cả phí dụng khai phá thời kỳ đầu, quả thực là lỗ vốn lớn bán phá giá, nhưng đến tiếp sau thức ăn này, hệ thống nước sạch này, đơn nguyên pháp bảo ổn định tầng khí quyển này, rất nhiều vật phẩm tiêu hao đều là từng tháng hoặc là từng quý đều phải bổ sung một lần, không bổ sung còn không được.
“Vạn Giới Thương Minh nắm chặt chỗ đau này của chúng ta, mang bảng giá vật phẩm tiêu hao không ngừng nâng cao, bọn họ lại nắm giữ đội tàu buôn quy mô lớn nhất, hoàn toàn lũng đoạn con đường xuất khẩu của chúng ta, mang giá chúng ta sản xuất ép phi thường thấp, một qua một lại, cư dân tiểu hành tinh chúng ta vất vả một trăm năm, đều là đang làm công cho Vạn Giới Thương Minh.
“Dùng loại biện pháp này, Vạn Giới Thương Minh mang vô số tinh cầu tài nguyên và điểm định cư tiểu hành tinh ngoại vi đế quốc đều nắm ở trong tay, mang chúng ta kéo hết lên thuyền giặc của bọn họ —— muốn nói làm công thì làm công, thuyền giặc thì thuyền giặc đi, cuộc sống miễn cưỡng còn qua được, nhưng bây giờ bốn đại gia tộc đánh Vạn Giới Thương Minh, lại mang đường sống của chúng ta đều đánh gãy hết, ngàn vạn điểm định cư giống với Nam Linh tinh, tất cả đều nguy ở sớm tối, không mạo hiểm đi ra giao dịch, sẽ bị kẹt chết tươi đó!”