Chương 2508: Thiếu nữ kinh hồn ký!
Chương 2508: Thiếu nữ kinh hồn ký!Chương 2508: Thiếu nữ kinh hồn ký!
“Hoắc!”
Đám đông lính đánh thuê đều kinh ngạc than thở, tâm trí đầy hướng tới, giống như làm một con chó dữ dưới chân Vĩnh Xuân hầu Lệ Vô Tật cũng là vô thượng quang vinh.
“Trước mắt, Trung Nghĩa Cứu Quốc quân dưới trướng Vĩnh Xuân hầu đã hoàn thành chỉnh biên, xông ra khỏi chợ Lam Thiên, nghe nói bọn họ vừa rồi trong ác chiến ở tinh vực Vạn Cốt đánh khá xuất sắc —— thừa dịp hai bên dây dưa đến sức cùng lực kiệt, đột nhiên nhảy đến trung ương chiến trường, khoảng cách bước nhảy gần như vậy, có chút vô ý sẽ dẫn phát phản ứng dây chuyền có tính tai nạn, bọn họ cũng dám, thật sự là một đám chó điên không hơn không kém!”
Thập Tự Truy Hồn Kiếm mặt mày hớn hở nói: “Ai cũng không ngờ bọn họ sẽ lấy phương thức này ra sân, kết quả bị bọn họ lấy thế bẻ gãy nghiền nát dẹp yên tinh vực Vạn Cốt, chẳng những phá hủy hạm đội hộ tống của Vạn Giới Thương Minh ở tinh vực Vạn Cốt, ngay cả quân lính tản mạn phương diện bốn đại gia tộc, cũng bị bọn họ thu nạp không ít, thực lực mạnh mẽ đến tột đỉnh!
“Hừ, các ngươi là biết, bây giờ lực lượng bốn đại gia tộc đưa vào chiến trường ngoại vi đế quốc, đều là hạm đội tuyến hai cùng tạp bài chiếm đa số, hạm đội số lượng nhiều nữa, nhưng ý chí chiến đấu lại không cao, giằng co mấy tháng với hạm đội hộ tống của Vạn Giới Thương Minh cũng không bắn phát đạn phát pháo nào cũng có cả đống người, khó được Trung Nghĩa Cứu Quốc quân biết đánh như vậy, không cần bao lâu, khẳng định sẽ trở thành trung tâm của toàn bộ hạm đội hạng hai, giống như nam châm, mang vô số lực lượng hấp dẫn tới.
“Dưới trướng Vĩnh Xuân hầu lão nhân gia hắn nuôi dưỡng một con chó dữ như vậy, địa vị hắn ở trong bốn đại gia tộc còn cần nói sao?”
Nói một buổi, làm đám đông lính đánh thuê nở hoa trong lòng, Phích Lịch Thiểm Điện Đao kia cũng không thể không cúi đầu nói: “Như vậy, đại ca ngài ở chỗ Vĩnh Xuân hầu lão nhân gia hắn cũng có cửa sao?”
Hai người vừa rồi xưng hô nhau “lão huynh ngươi”, lúc này, Thập Tự Truy Hồn Kiếm lại biến thành “đại ca” của Phích Lịch Thiểm Điện Đao.
Thập Tự Truy Hồn Kiếm day day mũi, mỉm cười nói: “Cửa tự nhiên là có —— ta có một người anh em kết nghĩa, ban đầu cũng là tinh đạo làm ăn không tiền vốn, về sau đầu phục một cường giả Kim Đan Lệ gia, bái người ta làm nghĩa phụ, cường giả Kim Đan này chính là cháu nuôi của Vĩnh Xuân hầu lão nhân gia hắn!”
“Ai da!”
Bao gồm Phích Lịch Thiểm Điện Đao ở trong, đám đông lính đánh thuê đồng thời tán thưởng, “Đó là tâm phúc của Vĩnh Xuân hầu đấy!”
“Cho nên, có một tầng quan hệ này, nhỡ đâu lúc tình hình không ổn, đi đầu nhập vào Vĩnh Xuân hầu lão nhân gia hắn, còn không đơn giản sao?”
Thập Tự Truy Hồn Kiếm ngừng lại một chút, lại cười lạnh vài tiếng, nói: “Đương nhiên, Vĩnh Xuân hầu Lệ Vô Tật là người anh hùng dũng cảm cỡ nào, lính tôm tướng cua tầm thường đi đầu nhập, tự nhiên là nhìn cũng lười nhìn, cho nên chúng ta không thể tay không tới cửa, mà là cần kết thành một đoàn, ở chợ lớn Thất Hải lập mấy công lao to lớn, như vậy, tương lai đi theo Vĩnh Xuân hầu lão nhân gia hắn làm tùy tùng hiệu lực, tiền đồ tự nhiên không thể hạn lượng!”
“Không sai, không sai, đại ca nói đúng lắm!”
Phích Lịch Thiểm Điện Đao là người đầu tiên vỗ ngực kêu lên, “Từ nay về sau, các anh em chúng ta liền theo đại ca làm chủ, sai đâu đánh đó, cùng đi đoạt lấy vinh hoa phú quý, công lao ngút trời này!”
“Đúng đúng đúng, đại ca, sau này chỉ đi theo ngài cây ‘Thập Tự Truy Hồn Kiếm’ này lăn lộn!”
“Một ngày là đại ca, cả đời là đại ca, từ nay về sau anh em chúng ta sẽ cùng tiến cùng lui, đồng sinh cộng tử, ai muốn động vào đại ca, trước qua ‘Hổ Răng Cưa’ ta một cửa ải này!”
Đám đông lính đánh thuê đều rút ra binh khí, gõ vang leng keng, làm ra tư thái thiết huyết dũng cảm.
Thập Tự Truy Hồn Kiếm vui mừng quá đỗi, cười đến mức không khép được mồm: “Cho nên ta vừa rồi nói, đây là thời đại tốt nhất, chính cái gọi là ‘loạn thế xuất anh hùng’, chúng ta các anh hùng này, nhất định ở thời đại tốt như vậy bộc lộ tài năng, lăn lộn ra trò, đánh ra một mảng thiên địa!”
Hoắc Đông Linh ở bên cạnh nghe đám lính đánh thuê này đối thoại không kiêng nể gì, quả thực ngay cả phổi cũng sắp tức nổ, hận không thể mang từng cái hộp cơm đều đập tới trên mặt đám lính đánh thuê vô sỉ này, chỉ vào cái mũi bọn họ chửi ầm lên: “Các ngươi đám người tu tiên này đánh trận, đánh cho dân chúng đều sắp không còn đường sống rồi, rốt cuộc tính là ‘thời đại tốt nhất’ cái gì, các ngươi lại tính là ‘anh hùng’ cái gì chứ!”
Đoạn suy nghĩ này đương nhiên chỉ có thể nghĩ chút mà thôi, trên mặt dù chỉ một chút cũng không thể biểu lộ ra, chỉ có thể cắn chặt môi, ăn nói khép nép hầu hạ đám “chân nhân” cùng “đại gia” này.
Nhưng cô không muốn trêu chọc đám lính đánh thuê này, lính đánh thuê lại không chịu buông tha cho cô. Khi cô nơm nớp lo sợ mang hộp thức ăn hai tay nâng cho lính đánh thuê, Thập Tự Truy Hồn Kiếm kia bỗng nhiên bắt lấy cổ tay cô, cười nói: “Tiểu cô nương thật trẻ tuổi, lần đầu tiên rời xa nhà sao, có sợ không?”
Hoắc Đông Linh như là bị rắn độc trơn tuột cuốn lấy cổ tay, cả người đều cứng lại, nói không nên lời.
“Vị chân nhân này...”
Đồng bạn bên cạnh vội bước lên phía trước, cúi đầu khom lưng cười lấy lòng, lại thình lình Phích Lịch Thiểm Điện Đao kia bỗng nhiên đứng dậy, một bạt tai tát rơi ba cái răng của đồng bạn Hoắc Đông Linh: “Vô liêm sỉ, có ai muốn nói chuyện với ngươi sao? Ngươi có tư cách nói chuyện ở trước mặt các ông đây sao?”
“A!”
Nhìn thấy đồng bạn bị tát bay ra, nửa khuôn mặt lập tức sưng tím lên, Hoắc Đông Linh không khỏi hoa dung thất sắc, theo bản năng kinh hô một tiếng.
“Tiểu cô nương, đừng sợ, chúng ta không phải người xấu, đều là... hảo hán bang Truy Hồn.”
Nụ cười của Thập Tự Truy Hồn Kiếm càng thêm phát ngấy, năm ngón tay như năm con rắn độc hướng trên khuỷu tay của Hoắc Đông Linh bò tới, “Tiểu cô nương trẻ tuổi xinh xắn như vậy, lại xông đến tinh vực hỗn loạn nguy cơ bốn bề như thế, chậc chậc chậc chậc, người lớn nhà các ngươi không sợ ngươi xảy ra chuyện sao?
“Một mảng tinh vực này không thái bình, tuy nói cách chợ lớn Thất Hải đã rất gần, nhưng hạm đội hộ tống của Vạn Giới Thương Minh lại quản không được mỗi một đoạn đường, lúc nào cũng sẽ có tàu săn giết của bốn đại gia tộc lui tới, nhỡ đâu thật sự gặp tàu săn giết, ngươi nụ hoa nũng nịu như vậy, sẽ phải hương tiêu ngọc vẫn, quá đáng tiếc nha!”
Hoắc Đông Linh sắp khóc, vài tên thuyền viên còn lại cũng ngây ra như phỗng, thở mạnh cũng không dám, hành khách còn lại thấy đám lính đánh thuê này người đông thế mạnh, hung thần ác sát, người nào dám ra mặt lung tung?
“Nhưng, đừng sợ, có bang Truy Hồn chúng ta đây!”
Năm ngón tay của Thập Tự Truy Hồn Kiếm bò, bò, bò đến mép trong khuỷu tay tiểu cô nương, ở trên làn da mẫn cảm nhất của tiểu cô nương nhẹ nhàng vẽ vòng, “Hảo hán bang Truy Hồn chúng ta, ở vùng này cũng có tiếng tăm không nhỏ, hắc bạch lưỡng đạo đều xài được, mặc kệ Vạn Giới Thương Minh hay là bốn đại gia tộc, nơi nào không có anh em của chúng ta? Cho nên, không có việc gì, nhỡ đâu thực gặp phải tàu săn giết, chúng ta khẳng định sẽ bảo vệ ngươi.
“Đúng rồi, xem xương cốt ngươi nhu nhược như vậy, mấy ngày hôm trước liên tục bước nhảy nhiều lần như vậy, không phải đã chịu nội thương gì chứ? Cần đại thúc tiêu hao vài phần công lực quý giá để giúp ngươi kiểm tra thân thể một phen hay không, đừng khách khí, bước nhảy tinh hải tổn thương cơ thể nhất, ngươi trẻ tuổi như vậy, để lại di chứng gì thì không ổn. Yên tâm, đại thúc thích nhất giúp đỡ người ta, không thu tiền của ngươi, miễn phí...”
Hoắc Đông Linh sợ tới mức mặt không còn chút máu, liều mạng giãy dụa, lại nào thoát được ma chưởng của một người tu tiên.
Thập Tự Truy Hồn Kiếm cười hai tiếng quái dị, năm ngón tay nắm khuỷu tay tiểu cô nương nhẹ nhàng run lên, lập tức khiến quanh thân tiểu cô nương bủn rủn, không đứng thẳng được, sắp hướng trong lòng hắn ngã tới.
“Ai u —— “
Thập Tự Truy Hồn Kiếm cười nói: “Tiểu cô nương thời nay thật chủ động nha!”
Hắn đang muốn dang hai tay ôm Hoắc Đông Linh vào trong ngực, thình lình sau lưng truyền đến một lực lượng to lớn, hầu như muốn đá vỡ cả xương sống của hắn, mang hắn trực tiếp đá bay ra ngoài, va lên trên một đống hộp thức ăn, nước chảy lênh láng đầy người.
Chật vật không chịu nổi quay đầu nhìn, Hoắc Đông Linh lại được một nhân vật thần bí mặc áo da màu đen, khoác áo choàng liền mũ màu đen, còn đeo kính gió màu đen thật lớn, mỗi một tấc làn da đều bị bọc rất kín bảo vệ ở sau người.
“Ta đói rồi.”
Người thần bí toàn thân màu đen lạnh lùng nói: “Vì sao cơm của chúng ta còn chưa đưa tới!”
Câu này, nghe qua là nói với Hoắc Đông Linh phía sau hắn.
Nhưng từ trong bộ kính gió màu đen rộng thùng thình kia lại nở rộ ra sát ý vô ảnh vô hình, khóa chặt mỗi một tên ô hợp của cái gọi là “bang Truy Hồn” trước mặt.
“Ngươi!”
Thập Tự Truy Hồn Kiếm giận tím mặt, cùng Phích Lịch Thiểm Điện Đao liếc nhau, hai người tu tiên cấp thấp đồng thời quát to một tiếng, lao về phía người áo đen thần bí, lại lấy đao kiếm thành danh nháy mắt ra khỏi vỏ, ngay sau đó ——
Người áo đen hừ lạnh một tiếng, sau đó liền nghe “Phành phành” hai tiếng, đao kiếm của hai gã lính đánh thuê đều từ chuôi kiếm cùng chuôi đao trở lên đồng loạt gãy, một lần nữa rơi về trong vỏ, thứ bọn họ nắm ở lòng bàn tay vung, chỉ là hai đoạn tay cầm ngắn ngủn mà thôi.
“...”
Thập Tự Truy Hồn Kiếm cùng Lôi Đình Thiểm Điện Đao nhìn nhau, nhìn mặt cắt trơn nhẵn như gương sững sờ, mồ hôi lạnh lập tức ướt đẫm đũng quần, bốn chân “Rắc rắc rắc rắc” run cầm cập.
“Ta đói rồi.”
Người áo đen lập lại một lần nữa, “Vì sao cơm của chúng ta, còn chưa đưa tới!”
Một chữ “tới” cuối cùng như cự chùy ngàn cân, mang Thập Tự Truy Hồn Kiếm và Phích Lịch Thiểm Điện Đao chấn ngã xuống đất, mỗi một cái xương toàn thân đều đang run rẩy, như thế nào cũng không bò dậy được.
Mấy tên lính đánh thuê vừa rồi còn lời thề son sắt muốn “cùng tiến cùng lui, đồng sinh cộng tử” với đại ca, càng ôm đầu lui ở bên cạnh, đến thở mạnh cũng không dám phát ra một tiếng.
Người áo đen không thèm nhìn bọn hắn lấy một cái, yên lặng xoay người, trở lại góc của mình, ngồi xuống ở bên cạnh một đồng bạn khác khoác áo choàng màu xám.
Trái tim Hoắc Đông Linh nhảy lên loạn nhịp “Phành phành”, đầu óc trì độn nữa cũng biết là người thần bí này cứu mình, nhìn chung quanh khoang thuyền một vòng, thấy mọi người đều đang run rẩy, bao gồm lính đánh thuê vừa rồi còn hung thần ác sát, căn bản ngay cả nhìn cũng không dám nhìn người đồ đen thần bí cùng đồng bạn của hắn trong góc một cái, vội vàng thu thập hai hộp đồ ăn sạch sẽ, đưa đi cho hai hành khách ở một cảng tiếp tế tiếp viện trước mới lên thuyền, dung mạo không kinh người này.
“Cảm… cảm ơn.”
Cô gái bưng hộp thức ăn tới, lại cầm đũa lau rồi lại lau, lau sạch sẽ, rất cung kính nâng đến trong tay người thần bí, có chút vụng về nói.
Trong lòng lại rối hét cả lên —— Hắn vừa rồi hẳn là đánh thắng hai gã lính đánh thuê nhỉ? Hai gã lính đánh thuê đó không phải là người dễ trêu chọc, vậy người thần bí này lại lợi hại bao nhiêu đây? Hắn lợi hại như vậy, khẳng định là người tu tiên nhỉ, nhưng người tu tiên sao có thể không ức hiếp dân chúng, ngược lại còn bảo hộ cô chứ? Đây là âm mưu gì sao, hay là hắn có ý đồ lớn hơn nữa...
Nghĩ nghĩ, trong lúc vô tình liếc người thần bí một cái, Hoắc Đông Linh thất thanh kêu lên: “A!”
Người thần bí cũng chưa tháo mũ, tháo kính gió, lại kéo ra khóa kéo ở cổ dựng thẳng, lộ ra nửa dưới khuôn mặt.
Hắn trên mặt dài một tầng đen sì đoản mao, giống như là nào đó hung mãnh mà nhanh nhẹn miêu khoa động vật, hoặc là... Hắc báo!
Hoắc Đông Linh chỉ kêu nửa tiếng đã bịt chặt miệng của mình, thầm nhủ xong đời rồi, cô khẳng định đã mạo phạm đại gia người tu tiên nhìn qua rất lạnh lùng tàn khốc, tính tình không tốt lắm này, người ta khẳng định sắp giận dữ rồi.
Nào ngờ, người tu tiên bộ dạng giống như báo đen này chỉ hừ một tiếng, liền “nén giận” bưng lên hộp thức ăn lặng lẽ ăn cơm.
Ngược lại là tên đồng bạn bên cạnh kia bỏ nón, lộ ra một gương mặt bình thường lại ấm áp lòng người, cười tủm tỉm nói: “Suỵt, tiểu cô nương đừng sợ, đệ đệ của ta bộ dạng xấu chút, nhưng nhân phẩm vẫn không tệ, sẽ tuyệt không làm bị thương ngươi. Đến, ngồi bên cạnh chúng ta tán gẫu đi!”
Hắn vỗ nhẹ nhẹ sàn bên người, ý bảo cô gái ngồi xuống.
“Ai?”
Hoắc Đông Linh lần nữa cứng ngắc, gương mặt vừa mới khôi phục vài phần màu máu lại trắng bệch, cái này gọi là “Mới rời đầm rồng, lại vào hang hổ”!
“Ta, không, đại gia, van cầu ngươi... Ta còn nhỏ... Ta bất liêu (từ này dịch rất khó sát nghĩa, có thể hiểu là còn ít tuổi, hàng chưa phát triển)...”
Hoắc Đông Linh khóc không ra nước mắt, yếu ớt nói.
“A —— “
Hành khách diện mạo bình thường kia gãi gãi mái tóc rối bời như tổ chim, tựa như hiểu cái gì, nhất thời không biết nên khóc hay cười, thế mà vươn bốn ngón tay thề, “Ngươi đừng hiểu lầm, ta cam đoan, không, ta thề, thật sự chỉ là đơn thuần nói chuyện phiếm, không có hoạt động khác.”