Chương 2570: Thắng lợi tức là chính nghĩa!
Chương 2570: Thắng lợi tức là chính nghĩa!Chương 2570: Thắng lợi tức là chính nghĩa!
Nhìn Bạch lão đại vẻ mặt tủi thân và uất ức cùng nịnh nọt hỗn hợp, lại xen lẫn một chút vẻ mặt lòng đầy căm phẫn, Vân Tuyết Phong thực có chút không dám chắc.
Hắn lại đi qua đi lại hồi lâu, vừa mở miệng, lại hỏi ra một câu thừa thãi: “Điều ngươi nói, đều là nói thật?”
“Hoàn toàn là thật đó, Tuyết soái!”
Bạch lão đại chỉ thiếu chưa đấm ngực dậm chân kêu oan, “Thuộc hạ ăn gan hùm mật báo, dám lừa gạt Tuyết soái nửa câu? Nếu không phải Hổ Sơn hầu làm thật sự quá phận, lại giành trước hướng tàu thuộc hạ đang ngồi khởi xướng tấn công mãnh liệt, thuộc hạ làm sao dám đuổi tận giết tuyệt đối với một gã đường đường đế quốc tam đẳng hầu, làm như vậy đối với thuộc hạ có chỗ tốt gì, thuộc hạ không sợ sau chuyện Tống gia trả thù dữ dội sao?
“Nếu thuộc hạ dám ở trên chuyện này lừa gạt Tuyết soái, chẳng khác nào đồng thời đắc tội Tống gia và Vân gia, vậy cho dù tinh hải có rộng lớn hơn nữa, còn có nửa tấc đất cho thuộc hạ đặt chân sao? Tuyết soái minh giám, minh giám a!”
“Ừm...”
Vân Tuyết Phong không chút dao động, vẻ mặt hung ác nham hiểm nói: “Nhưng Tống Vũ Thạch không phải nói như vậy, có một dúm thủ hạ của Tống Trường Liệt chạy thoát ra ngoài, cách nói của bọn họ hoàn toàn trái ngược với ngươi, đều nói là ngươi động thủ trước, muốn xung đột hạm đội của Tống Trường Liệt!”
“Bọn họ đương nhiên là nói như vậy rồi, chẳng lẽ ăn ngay nói thật, nói mình muốn giựt giây lượng lớn tàu vũ trụ đào tẩu, kết quả tự chịu diệt vong sao?”
Bạch lão đại thật sự là muốn mang lồng ngực xé ra, mang lục phủ ngũ tạng lấy hết ra cho Vân Tuyết Phong xem, “Tuyết soái, bây giờ mọi người đều không có chứng cớ cứng, nhưng xin ngài suy xét theo lẽ thường, thuộc hạ cùng người của Tống Trường Liệt, lời ai nói tương đối hợp tình hợp lý? Chẳng lẽ ta thật sự phát điên, không có lý do gì muốn xung đột với một đế quốc tam đẳng hầu, thuận tiện mang mạng nhỏ của mình cũng chơi xong? Cái này căn bản không có đạo lý nha!”
Vân Tuyết Phong trầm ngâm hồi lâu, vẫn không làm rõ được lắm, có chút tâm phiền ý loạn nói: “Bổn soái cũng biết, những người tu tiên Tống gia này xưa nay kiêu ngạo ương ngạnh quen rồi, đặc biệt Hổ Sơn hầu Tống Trường Liệt này, thằng cha kiệt ngạo bất tuân, đã sớm không ai không biết, không ai không hiểu, ta cũng không tin ngươi dám chủ động trêu chọc hắn.
“Nhưng việc này liên lụy rất lớn, dù sao cũng là một vị đế quốc tam đẳng hầu chiết kích trầm sa, còn chết ở trong tay ‘quân đội bạn’, Tống Vũ Thạch thế nào cũng muốn bổn soái cho lão một câu trả lời, nếu không vô cùng có khả năng dao động lòng quân, làm đại liên minh trăm vạn tàu vũ trụ sụp đổ trong khoảnh khắc, cho nên...”
“Tuyết soái, thuộc hạ là kẻ thô lỗ không hiểu quy củ, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, nếu nói sai, mong Tuyết soái không lấy làm phiền lòng.”
Bạch lão đại nuốt ngụm nước bọt, bộ dáng như là hạ quyết tâm, thẳng thắn nói: “Thật ra liên quân bốn đại gia tộc tấn công tinh vực Thất Hải, ở mặt ngoài là chân thành hợp tác, trên thực tế lại là đều mang ý xấu, đặc biệt Tống gia những người đó, ngay từ đầu đã chưa từng muốn để Tuyết soái thoải mái đánh thắng một trận này.
“Nếu Tuyết soái thế như chẻ tre, bẻ gãy nghiền nát đánh thắng một trận, uy danh Tuyết soái cùng Vân gia tăng vọt gấp mười, Tống gia lại nào có thể ở trong tranh đấu đế vị nhất quyết cao thấp cùng Vân gia đây?
“Cho nên, Tống gia khẳng định sẽ nghĩ cách cãi cọ với Tuyết soái, tìm các loại lý do hướng Tuyết soái làm khó dễ, chế tạo đủ loại phiền toái cho Tuyết soái.
“Thuộc hạ và Tống Trường Liệt xung đột tất nhiên là cái cớ vô cùng tốt, nhưng cho dù không có chuyện này, bọn họ vẫn có thể tìm được cái cớ khác nha!
“Trăm vạn tàu vũ trụ ùn ùn xen lẫn cùng một chỗ, muốn xảy ra một chút ma sát còn không dễ dàng sao? Thuộc hạ thậm chí hoài nghi, Tống Trường Liệt là phụng mệnh lệnh Tống Vũ Thạch, cố ý đến chế tạo ma sát, chỉ là cuối cùng tình thế không khống chế được, đùa với lửa có ngày chết cháy thôi.
“Tóm lại, Tống gia bây giờ gây chuyện thị phi, đùn đẩy mọi cách, chính là không tới gần Tuyết soái, không phục tùng Tuyết soái chỉ huy, đúng không? Nếu thuộc hạ không đoán sai, bây giờ bên người Tuyết soái, hẳn là không có mấy chiếc chiến hạm đến từ Tống gia nhỉ, toàn bộ tàu vũ trụ Tống gia đều đã chạy xa xa, tự thành một thể nhỉ?”
Bạch lão đại càng nói càng hưng phấn, hoàn toàn chưa chú ý tới gương mặt Vân Tuyết Phong càng lúc càng âm trầm.
“Lớn mật!”
Mây đen trên mặt Vân Tuyết Phong rốt cuộc nổ tung, nổi giận gầm lên một tiếng.
Bạch lão đại ở màn hình đối diện run lên một cái, tựa như lúc này mới ý thức được mình nói quá phận, hoang mang hoảng hốt xin lỗi: “Thuộc hạ vô lễ, Tuyết soái thứ tội, thuộc hạ trung thành và tận tâm đối với Tuyết soái, nhật nguyệt chứng giám! Ý tứ thuộc hạ là nói, đám người kia của Tống gia là vô luận như thế nào cũng không đáng tin cậy, chỉ có đích hệ của chính Vân gia, còn có hạm đội của Vĩnh Xuân hầu cùng với Trung Nghĩa Cứu Quốc quân của thuộc hạ, mới là lực lượng Tuyết soái có thể tuyệt đối tín nhiệm, Tuyết soái mời xem, đây là chiến lực thuộc hạ cùng Vĩnh Xuân hầu một ngày qua tụ tập được.”
Bạch lão đại mang số liệu đại bộ phận tàu vũ trụ gần đây tụ tập ở dưới trướng mình đều gửi qua, số mạn tàu cùng tên tàu rậm rạp phủ kín cả màn hình, còn đang không ngừng lăn lộn tăng lên.
Đương nhiên, bên trong ẩn đi đại bộ phận chiến hạm của “hạm đội liên hợp Kẻ Phóng Hỏa”.
“Nhiều như vậy!”
Vân Tuyết Phong cả kinh, chuyển giận thành vui.
“Vốn cũng không có nhiều như vậy, nhưng chúng ta sau khi đánh chìm ‘tàu Hổ Gầm’, những tàu vũ trụ kia dưới trướng Hổ Sơn hầu, tự nhiên đều quay sang đầu nhập chúng ta bên này.”
Bạch lão đại nói: “Tuyết soái minh giám, nếu chúng ta lúc ấy không động thủ, nơi này ít nhất 90% tàu vũ trụ đều sẽ bị Hổ Sơn hầu mang đi, phong phú lực lượng Tống gia, chúng ta mang theo 10% tàu vũ trụ còn lại, lại có mặt mũi nào tới gặp Tuyết soái? Bên tăng bên giảm vậy, đến cuối cùng lực lượng Tống gia trên chiến trường lớn hơn xa xa lực lượng của Vân gia, vậy trừ chúng ta hạng người trung nghĩa này, lại có ai còn nhận thức Tuyết soái vị ‘chủ soái’ này?”
“Cái này...”
Vân Tuyết Phong vừa nghĩ đến Tống Vũ Thạch vừa rồi bộ dáng cao ngạo ngang ngược, một ngọn lửa giận vô danh liền từ bàn chân đốt thẳng tới thiên linh cái.
Đối đầu kẻ địch mạnh, còn muốn nội đấu, Tống gia lần này thật sự quá đáng rồi!
“Tuyết soái, thuộc hạ còn có một câu không biết nên nói hay không. Thật ra có một đạo lý, vô luận ở giới tinh đạo hay là trong thế giới người tu tiên, đều là chân lý không thể bàn cãi, ‘Thắng lợi tức là chính nghĩa’ .”
Bạch lão đại quan sát, lại hướng trong tâm khảm Vân Tuyết Phong đưa lời, “Cục diện bây giờ, ngài và Tống Vũ Thạch ma sát đã đặt tới bên ngoài, nếu trận chiến này thất lợi, hoặc là đánh ướt át bẩn thỉu, thương vong thê thảm nặng nề, vậy vô luận ngài hướng Tống Vũ Thạch giải thích như thế nào, thậm chí cắt đầu thuộc hạ cho Tống Vũ Thạch làm cầu đá, Tống gia cũng sẽ không hài lòng, vẫn sẽ tiếp tục truy cứu trách nhiệm của Tuyết soái.
“Dù sao, cái đầu vừa bẩn vừa thối này của thuộc hạ giá trị mấy đồng tiền, chẳng lẽ Tống Vũ Thạch và cao tầng Tống gia thật sự để ý sao? Mục tiêu thật sự của người ta không phải thuộc hạ, mà là Tuyết soái, là Vân gia đó!
“Như vậy, Tuyết soái lại phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, từng bước thoái nhượng như thế nào, mới có thể làm Tống Vũ Thạch thậm chí toàn bộ Tống gia hài lòng? Chẳng lẽ thế nào cũng phải để tôn thất do Tống gia ủng hộ làm hoàng đế, mới có thể hóa giải ảnh hưởng của chuyện này? Trả giá như vậy, Tuyết soái trả giá nổi sao, Vân gia lại trả giá nổi sao?
“Mặt khác, nếu Tuyết soái có thể dứt khoát lưu loát, bẻ gãy nghiền nát đánh thắng một trận, ai còn có thể lấy loại việc nhỏ này để công kích Tuyết soái? Hổ Sơn hầu Tống Trường Liệt lâm chiến lùi bước, bị Tuyết soái thiết diện vô tư, chém giết ngay tại trận, phấn chấn sĩ khí thật lớn, cho nên mới lấy được hoa trái thắng lợi huy hoàng. Nếu như thế, lâm vào cục diện bị động liền biến thành Tống gia, liền đến lượt Tống Vũ Thạch đi giải thích, vì sao người tu tiên Tống gia bọn họ, đều là người nhát gan sợ hãi không dám lên, lâm trận lùi bước như thế!”
“Đủ rồi!”
Đôi mắt Vân Tuyết Phong trở nên thâm thúy vô cùng, giống như đầm lầy nọc độc sôi trào, nháy mắt quyết định chủ ý, lại phất tay ngắt lời Bạch lão đại: “Nên làm như thế nào, bổn soái tự có chủ trương, không tới lượt ngươi khoa tay múa chân!”
“Vâng, vâng, thuộc hạ quan tâm sẽ bị loạn, thật sự lắm lời quá rồi.”
Bạch lão đại cúi đầu thật sâu, “Tuyết soái tính toán không bỏ sót, đã sớm hiểu rõ chiến cuộc hỗn loạn, có nắm chắc tất thắng, thuộc hạ chỉ cần thề sống chết nguyện trung thành, ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của Tuyết soái là được, nào cần tới óc heo của thuộc hạ, để trừ lo giải nạn cho Tuyết soái chứ?”
“Bổn soái trước kia chưa phát hiện, Bạch Tinh Kiếm ngươi vậy mà lại là một nhân tài như vậy, xem ra có thể ở trong vòng vài năm ngắn ngủn, quật khởi ở trong giới tinh đạo tanh máu quả thực có vài phần chân tài, chỉ cho ngươi làm một cái tư lệnh ‘Trung Nghĩa Cứu Quốc quân’, thật sự quá tủi thân và uất ức ngươi!”
Vân Tuyết Phong nhìn Bạch lão đại một cái thật sâu, nói: “Ngươi giờ ở nơi nào, bao lâu có thể hội quân với ‘tàu Tuyết Lở’?”
Nói xong, Vân Tuyết Phong mang tọa độ của mình gửi qua.
Đáy mắt Bạch lão đại lóng lánh hào quang thâm trầm, nói: “Nếu tất cả thuận lợi, nhiều nhất trong vòng mười hai giờ, có thể chạy tới bên người Tuyết soái, nhưng...”
Lông mày Vân Tuyết Phong nhướng lên cao: “Nhưng cái gì?”
“Nhưng, thuộc hạ muốn biết, chẳng may ở ven đường lại gặp tàu vũ trụ bốn đại gia tộc, đặc biệt tàu vũ trụ bị Tống gia bám trụ, đang hướng vòng ngoài tinh vực chạy trốn, thuộc hạ nên xử lý như thế nào đây?”
Bạch lão đại nói: “Cần mang bọn họ... Cùng nhau mang tới đây hay không? Nếu bọn họ cũng kịch liệt phản kháng như Hổ Sơn hầu thì sao?”
Vân Tuyết Phong trầm mặc thật lâu, như là bị một bóng ma vô hình bao phủ.
“Nói lời thừa, đương nhiên phải mang bọn họ cùng nhau đưa đến, chẳng lẽ bọn họ vạn dặm xa xôi nhảy đến tinh vực Thất Hải, là tới tọa sơn quan hổ đấu sao?”
Vân Tuyết Phong lạnh lùng nói: “Về phần kịch liệt phản kháng, hừ, ngươi xem mà làm đi, dùng lời nói mới rồi của ngươi mà nói thắng lợi tức là chính nghĩa!”
...
“Tìm được tọa độ của Vân Tuyết Phong rồi!”
Ngay sau khi Vân Tuyết Phong và Bạch lão đại đối thoại không bao lâu, nội khu chợ lớn Thất Hải, trung tâm chỉ huy hạm đội hộ tống của Vạn Giới Thương Minh bộc phát ra một mảng hoan hô.
Trong bản đồ tinh vực trực tiếp bao phủ cả trung tâm chỉ huy đã che kín rậm rạp điểm sáng màu đỏ cùng màu lam, đó là đánh dấu tàu vũ trụ hai bên địch ta đã bị quét ra.
Không ít điểm sáng màu đỏ cùng màu lam gắt gao dây dưa cùng một chỗ, không ngừng lóng lánh hào quang ngắn ngủi, đại biểu những tàu vũ trụ này đang hừng hực khí thế chém giết.
Dụng thần niệm nhẹ nhàng đụng vào những điểm sáng này, còn có thể nhận được một chuỗi con số thiên văn tin tức, đó đều là số liệu liên tục cập nhật thời gian thật trên chiến trường.
Lý Diệu trước kia phần lớn là lấy thân phận đao nhọn xông vào tuyến đầu chiến trường tinh hải, chỉ là từ thị giác phi thường hẹp để quan sát chiến cuộc biến hóa, lại rất ít thoải mái ở lại trong trung tâm chỉ huy, từ góc độ toàn cục, trên cao hướng xuống thấy rõ cả chiến trường, trong lúc nhất thời có chút rảnh rỗi tới mức không được tự nhiên.
Nhưng hắn cũng biết, lần này là thật sự “quyết thắng ở ngoài ngàn dặm”, Bạch lão đại ở trong hạm đội liên hợp bốn đại gia tộc xé ra khe hở thật lớn, càng truyền tống tới tọa độ chính xác của tàu tổng chỉ huy quân địch, quả thực ý nghĩa trận này nắm chắc chín phần mười rồi!