Chương 2572: Đột nhiên dữ tợn!
Chương 2572: Đột nhiên dữ tợn!Chương 2572: Đột nhiên dữ tợn!
Tề Nguyên Báo đã run rẩy tới mức sắp nôn ra cả ngụm lớn nhiên liệu, gào khóc thảm thiết: “Không, không trách Hắc Phong vương, đều là ta gieo gió gặt bảo...”
“Ngươi có nhận thức này thì tốt, chứng minh giác ngộ của ngươi đề cao rất nhanh đó!”
Lý Diệu ba chân bốn cẳng giúp cơ thể giả bằng máy của Tề Nguyên Báo khôi phục hình thức bình thường, dùng sức chọc đầu gã, mang hộp sọ sắt thép cũng chọc vang lên “Phành phành”, “Thành thật khai ra, rốt cuộc có phải ngươi đang tác quái hay không, hoặc là ngươi còn che giấu chuyện gì, Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ có cho ngươi chỉ lệnh bí mật khác hay không?”
“Không, không phải ta, thực không phải ta!”
Tề Nguyên Báo tủi thân và uất ức khóc ra hai hàng dầu bôi trơn, kêu la: “Ta thật sự cái gì cũng không biết, đã sớm mang tất cả bố trí của mình ở chợ lớn Thất Hải khai ra hết rồi, Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ cũng chưa cho chúng ta chỉ lệnh bí mật khác —— hắn chỉ là bảo chúng ta nghĩ cách tước quyền lực Kim Ngọc Ngôn, nhưng không đến vạn bất đắc dĩ, tận lực đừng thương tổn tính mạng Kim Ngọc Ngôn, mặc dù thật muốn giải quyết Kim Ngọc Ngôn, cũng phải chờ tới sau khi trận chiến Thất Hải thắng lợi.
“Là bản thân ta vàng đỏ nhọ lòng son, mới nóng lòng cầu mong thành công, nếu Vũ Anh Kỳ còn cho chúng ta chỉ lệnh bí mật khác, ta có một vạn lá gan, cũng không dám ở lúc này xuống tay a!”
“Hình như cũng đúng.”
Lý Diệu trầm ngâm một lát, cảm thấy lấy trí tuệ của Tề Nguyên Báo, thật sự không giống bộ dáng độc thủ phía sau màn, mấu chốt là kẻ này nhảy ra quá sớm, ngay từ đầu đã ở nơi đó động cái là thét gào, không phù hợp hình tượng nhà âm mưu hắc ám, nhà âm mưu thật sự, không nên từ đầu tới cuối luôn rất thu mình, mặc dù luôn xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, lại luôn bị mọi người xem nhẹ sao?
Trong lòng Lý Diệu căng thẳng, bỗng nghĩ đến một người, “Tỷ tỷ ngươi, Vũ Anh Cầm Tâm đâu?”
“Ta, ta không biết nha.”
Tề Nguyên Báo vẻ mặt mờ mịt, “Ta và tỷ ấy là bị tách ra giam lỏng, chúng ta căn bản không có khả năng liên hệ tin tức, ta cũng không biết tỷ ấy rốt cuộc ở nơi nào.”
“Hỏi ngươi một lần nữa, vấn đề này cực kỳ mấu chốt, nhất định phải thành thành thật thật trả lời ta!”
Lý Diệu vẻ mặt giọng nói đều dữ tợn nói: “Cả sự kiện, toàn bộ kế hoạch dùng ‘Di hồn đại pháp’ ám sát Kim Ngọc Ngôn, rốt cuộc là ngươi nghĩ ra trước, hay là tỷ tỷ ngươi nghĩ ra trước?”
“Cái này...”
Tề Nguyên Báo sửng sốt rất lâu, thần hồn nhộn nhạo ra gợn sóng không xác định, “Ta cũng không nói chắc.”
Lý Diệu sốt ruột nói: “Cái gì gọi là ‘Ngươi cũng không nói chắc’, ai nghĩ ra trước cũng không nói chắc?”
“Hoàn thành kế hoạch hẳn là ta đưa ra trước, nhưng tính khả thi trên kỹ thuật lại là tỷ tỷ của ta nói ra trước, mới kích phát dã tâm của ta.”
Tề Nguyên Báo nói: “Vũ Anh Cầm Tâm vốn chính là minh tu sư phi thường lợi hại, ở trên con đường tu luyện thần hồn, thậm chí nắm giữ vô số pháp môn cổ quái, ngay cả ta cũng chưa từng nghe nói, tỷ ấy có một ngày rất hưng phấn đến nói với ta, tỷ ấy ở trên tu luyện ‘Di hồn đại pháp’ lấy được đột phá, có thể không chút tổn thương và không lộ dấu vết trao đổi thần hồn hai người, thậm chí ngay cả cường giả Nguyên Anh kỳ trở lên cũng có thể trao đổi thân thể, ta khẽ động tâm, mới nghĩ ra chi tiết kia.”
“Đợi một chút —— “
Lý Diệu nheo mắt, nháy mắt bóp chặt trọng điểm, “Ngươi được xưng ‘Quỷ Treo Cổ’, là thích khách vương bài quỷ dị bí ẩn nhất thế giới ngoại vi đế quốc, cho nên mới có thể tu luyện pháp môn tế luyện thần hồn cường hãn, nhưng Vũ Anh Cầm Tâm trăm năm qua cơ bản đều ở lại Vạn Giới Thương Minh cùng bên cạnh Kim Ngọc Ngôn, là nhân tài trên thương trường, cô ta dựa vào cái gì có thể nắm giữ pháp môn tu luyện thần hồn so với ngươi còn nhiều hơn, các ngươi không phải ra từ cùng lò sao?”
“Cái này, ta không biết.”
Tề Nguyên Báo bất đắc dĩ nói: “Ta cùng tỷ tỷ tuy đều đạt được gia tộc truyền thừa, nhưng năm đó một nhà già trẻ chúng ta đều bị diệt môn, chỉ còn lại có hai ta sau khi chạy ra, lại lạc mất mấy chục năm, thẳng đến sau khi đôi bên đều có một phen thành tựu nho nhỏ mới lần nữa gặp nhau, trong lúc đó tỷ ấy rốt cuộc có gặp gỡ gì, đã bái người nào làm sư phụ, tu luyện thần thông gì, thậm chí đi di tích cùng động phủ nào, tự nhiên sẽ không nói hết cho ta biết.
“Mọi người đều là người tu tiên, mặc dù giữa chị em ruột, có chút bí mật cũng rất bình thường, ta có rất nhiều thần thông áp đáy hòm, cũng chưa nói cho tỷ ấy đâu!”
Sắc mặt Lý Diệu trở nên cực kỳ khó coi: “Đã như vậy, vậy cô ta tu luyện ‘Di hồn đại pháp’ hoàn toàn mới, vì sao phải lòng như lửa đốt chạy tới nói cho ngươi?”
Tề Nguyên Báo sửng sốt, nói: “Đúng vậy, bây giờ ngẫm lại, chuyện này là có chút kỳ quái, bình thường hai chị em chúng ta là đều tự tu luyện, cho dù tu luyện thành thần thông gì mạnh mẽ vô cùng, cũng rất ít nói cho đối phương, nhiều nhất có đôi khi gặp gỡ vấn đề, hoặc là cần người khác hộ pháp, mới sẽ tìm đối phương trao đổi.
“Ta, ta khi đó cũng không nghĩ nhiều như vậy, còn tưởng tỷ ấy là nhất thời hưng phấn quá, trong lúc vô tình mới nói ra...”
Lý Diệu nghiến răng, nói từng chữ một: “Cho nên, nếu không có Vũ Anh Cầm Tâm đột phá ở trên ‘Di hồn đại pháp’, dã tâm của ngươi căn bản sẽ không bùng nổ, ám sát nhằm vào Kim Ngọc Ngôn căn bản không có khả năng phát động, nói cách khác, cả sự kiện ở bề ngoài chủ mưu tuy là ngươi, nhưng trên thực tế kẻ làm chủ thật ra là cô ta, bao gồm ngươi, cũng là bị cô ta dùng ám chỉ tâm lý cực kỳ xảo diệu, từng bước một đẩy đi!”
Tề Nguyên Báo sửng sốt rất lâu, nói: “Cái này, bây giờ ngẫm lại, có lẽ là thế?”
Lý Diệu cả giận nói: “Vậy ngươi lại không nói sớm!”
Tề Nguyên Báo vẻ mặt khóc tang nói: “Bản thân ta cũng chưa ý thức được một điểm này, huống chi sớm nói ra, Hắc Phong vương chẳng lẽ sẽ tin tưởng ta sao? Có thể hay không cho rằng ta là đẩy trách nhiệm hết đến trên thân Vũ Anh Cầm Tâm, do đó giải vây cho mình, sau đó liền càng thêm khinh rẻ ta, thống hận ta, tra tấn ta, ngược đãi ta, lăng nhục ta thì sao?”
Lý Diệu nhất thời nghẹn lời, hít sâu một hơi, thả ra thần niệm tìm tòi chỗ giam lỏng Vũ Anh Cầm Tâm.
Vì định vị mấy nhân vật quan trọng này, hắn trừ lưu lại ký hiệu ở trên cơ thể giả bằng máy của Tề Nguyên Báo, còn ở trên cổ Vũ Anh Cầm Tâm đeo vào một cái vòng cổ truy tung, mỗi phút mỗi giây đều hướng ra ngoài phóng ra gợn sóng tần suất đặc thù, trong vòng phạm vi mấy ngàn mét, Lý Diệu tâm niệm khẽ động, liền có thể quét được.
Nhưng bây giờ, thần niệm Lý Diệu quét lại là trống rỗng, không thu hoạch được gì.
Điều đó không có khả năng, vòng cổ truy tung của Lý Diệu chắc chắn vô cùng, hơn nữa hôm qua vừa mới nạp đầy linh năng, mặc dù Vũ Anh Cầm Tâm bị nổ tan xương nát thịt hoặc là bị kiến trúc sụp đổ đè thành bánh thịt, vòng cổ truy tung cũng không có lý do sẽ mất đi hiệu lực.
Khả năng duy nhất, chính là Vũ Anh Cầm Tâm đeo vòng cổ truy tung bỏ chạy, ở nháy mắt vụ nổ xảy ra, liền đánh chết toàn bộ thủ vệ bên người, nghênh ngang bỏ đi.
Lý Diệu một lần nữa ở trong lòng hung hăng mắng một trận, mắng mình thật sự là đầu heo, chịu thiệt nhiều lần như vậy còn chưa tăng trưởng trí nhớ —— như Tề Nguyên Báo kẻ ngay từ đầu đã nhảy ra bên ngoài giương nanh múa vuốt, khẳng định là kẻ chết thay, tiểu lâu la, Vũ Anh Cầm Tâm thu mình như vậy, mới nên trọng điểm chiếu cố mới đúng!
“Tạm thời tin tưởng ngươi một lần, nếu như bị bổn vương điều tra rõ ngươi đang nói dối, bổn vương nhất định mang ba hồn bảy vía của ngươi, xé rách từng luồng để nhắm rượu!”
Lý Diệu bóp cổ Tề Nguyên Báo, hung hăng vung, mang hắn vung đến giữa không trung, ngay sau đó bay lên đạp một cước, mang kẻ này trực tiếp đá ra ngoài cửa sổ, đạp bay đến giữa không trung cao hơn trăm mét, thuận thế phong kín cơ thể giả bằng máy của kẻ này, tùy ý hắn kêu oa oa hướng mặt đất rơi xuống.
Dù sao thằng nhãi này là quỷ tu, cơ thể giả bằng máy lại đủ da dày thịt béo, ngã là ngã không chết, nhiều nhất lại chịu chút đau khổ nho nhỏ mà thôi.
Đây là biện pháp để gã nhanh nhất thoát khỏi cao ốc thiêu đốt.
Ngay sau đó, đôi chân Lý Diệu khẽ bước, trực tiếp đạp vỡ mặt đất, một đường đập rơi xuống dưới ba tầng sàn gác, hướng phòng giam lỏng Vũ Anh Cầm Tâm lao đi.
Quả nhiên, hành lang và trong phòng đều rỗng tuếch, trừ bảy tám thi thể thủ vệ, cái gì cũng không có, Vũ Anh Cầm Tâm đã biến mất.
Lý Diệu quỳ một gối xuống đất, kiểm tra những thi thể thủ vệ này, lại điều tra tới mức cảm thấy hết hồn.
Những thủ vệ này không phải bị vụ nổ sinh ra sóng xung kích chấn ngất, cũng không phải bị sàn đè chết, mà là bị người ta dùng thủ pháp nặng, đang sống sờ sờ nổ tung sọ não, đánh vỡ óc, mang thần hồn cũng đánh tan thành mảnh vụn, nháy mắt chết oan chết uổng.
Đại não mọi người đều run rẩy như là bong bóng rót đầy nước, ngay cả một luồng tàn hồn cũng không lưu lại, Đại La Kim Tiên cũng không cứu được.
Có hai hộ vệ kịp thời triệu hồi ra tinh khải mặc ở trên người, bao gồm đầu cũng dùng mũ giáp chắc chắn nhất bảo hộ, vẫn khó thoát khỏi cái chết.
Nhìn từ vết nắm đấm lưu lại ở trên mũ giáp, lún sâu ba phân, vô cùng rõ ràng, kẻ tập kích thậm chí không mặc tinh khải, chỉ bàn tay trần, đã mang những người vạm vỡ mặc tinh khải này đánh chết tươi.
Lý Diệu dùng nắm tay của mình so sánh một phen, vết nắm tay khắc ở trên mũ giáp so với nắm tay của hắn nhỏ hơn vài vòng, rõ ràng là nắm tay của một nữ nhân.
Là Vũ Anh Cầm Tâm.
Lòng Lý Diệu chìm đến trong vực sâu không đáy.
Toàn bộ tư liệu đều nói, Vũ Anh Cầm Tâm là minh tu sư thuần túy, nằm giữa người tu tiên loại quản lý cùng loại nghiên cứu, không có sức chiến đấu quá mức cường hãn.
Kim Ngọc Ngôn cũng nói cho Lý Diệu, suốt trăm năm, hắn cũng chưa từng thấy lão bà của mình động thủ như thế nào, Vũ Anh Cầm Tâm là dùng não, mà không phải dùng nắm tay.
Bao gồm bản thân Lý Diệu, ở trước khi giam lỏng, cũng từng tiến hành kiểm tra toàn diện đối với Vũ Anh Cầm Tâm, cũng chưa tra ra cô ta có chút khác thường nào.
Nếu nói, cô là lấy tinh thần chỉ minh tu sư có công kích, thôi miên những thủ vệ này, làm bọn họ tự giết lẫn nhau, đồng quy vu tận, Lý Diệu còn có thể lý giải.
Nhưng dùng nắm tay của mình, từng cú đấm một mang nhiều thủ vệ như vậy đánh chết tươi, lực lượng thậm chí xuyên qua hai bộ tinh khải, coi tinh khải là vỏ giấy, cái này… cái này sao có khả năng?
Lý Diệu trầm ngâm một lát, bỗng nghĩ đến cái gì, cả khuôn mặt hầu như đều sắp biến thành màu than đen, vội vàng chạy vội đến một đầu khác của hành lang đi thăm dò.
Còn chưa xông vào phòng, hắn đã ở trên hành lang phát hiện một thi thể khác, thi thể của một nữ tử.
Đây là một nữ tử xương gò má cao ngất, hai mắt cực lớn, hai tay cũng dài tới đầu gối.
Cô chết không nhắm mắt, đôi mắt đã sớm đọng lại tràn ngập nghi ngờ cùng sợ hãi, miệng há thật to, tựa như muốn phát ra tiếng hò hét không thể tưởng tượng.
Nhưng ngực của cô lại lõm xuống thật sâu, hầu như có thể nhìn thấy xương cột sống.
Cái trán cũng có một lỗ thủng nho nhỏ, xỏ xuyên mãi đến gáy, tổ chức não bên trong hết thảy bị linh diễm đốt hết.
Cô chính là nổi danh ngang Tề Nguyên Báo, một trong “bốn đại tử thần”, thủ lĩnh Huyết Khô Lâu sát thủ đoàn, một trong những tay bắn tỉa mạnh nhất đế quốc, Hồng Nương Tử.