Chương 2573: Thiêu đốt cuồng bạo nhất!
Chương 2573: Thiêu đốt cuồng bạo nhất!Chương 2573: Thiêu đốt cuồng bạo nhất!
Hồng Nương Tử tuy cũng là một trong những hung thủ ám sát Kim Ngọc Ngôn, nhưng cô là bị bốn đại gia tộc thu mua, so với Tề Nguyên Báo và Vũ Anh Cầm Tâm thì thuộc về trận doanh khác nhau không đội trời chung.
Hơn nữa Tề Nguyên Báo và Vũ Anh Cầm Tâm đã sớm nhìn thấu kế hoạch của cô, lại cố ý phóng túng cô triển khai ám sát, tương đương là mang cô ném ra làm mồi —— Cô đương nhiên hận Tề Nguyên Báo và Vũ Anh Cầm Tâm thấu xương.
Bao gồm về sau tàn hồn Tề Nguyên Báo có thể nhanh như vậy đã bó tay chịu trói, cũng có công lao Hồng Nương Tử ở trời cao phục giết.
Cho nên Lý Diệu đề nghị Kim Ngọc Ngôn, cố ý mang Hồng Nương Tử giam giữ ở nơi cách Tề Nguyên Báo cùng Vũ Anh Cầm Tâm không xa, để hai thích khách chia ra thuộc về thế lực khác nhau kiềm chế lẫn nhau, nội đấu lẫn nhau, cũng có lợi cho bọn họ khống chế.
Không ngờ, Hồng Nương Tử đường đường Hóa Thần chiến đấu, vô thanh vô tức, không minh bạch chết như vậy.
Lý Diệu nhìn chung quanh, ở trên vách hành lang thậm chí trần nhà phát hiện vài chỗ dấu chân cực sâu, như là có người dùng lực lượng thật lớn đạp ở bên trên.
Dấu chân nhỏ nhắn, thoạt nhìn chính là chân của nữ nhân.
“Bá bá bá bá!”
Tâm tư Lý Diệu xoay chuyển thật nhanh, nháy mắt tính toán và phác họa ra cảnh tượng ngay lúc đó.
Lúc ấy, ở sâu trong cao ốc phát nổ, phá hủy thi thố bảo an cùng cấm chế toàn bộ tầng lầu, làm Vũ Anh Cầm Tâm và Hồng Nương Tử cùng nhau trốn thoát.
Hồng Nương Tử và Lý Diệu cùng Kim Ngọc Ngôn đã sớm đạt thành hiệp nghị, có chút ý tứ bỏ gian tà theo chính nghĩa, chiến trường khởi nghĩa, sở dĩ mang cô giam lỏng ở đây, cũng là làm chút bộ dáng, muốn cô trông coi Vũ Anh Cầm Tâm cùng Tề Nguyên Báo.
Hồng Nương Tử ám sát thất bại, không có khả năng trốn về trận doanh bốn đại gia tộc, tự nhiên chỉ có trung thành và tận tâm đối với Lý Diệu cùng Kim Ngọc Ngôn, cho nên cô vừa phát hiện Vũ Anh Cầm Tâm chạy thoát, lập tức tiến lên ngăn cản.
Có lẽ ở trong mắt cô, Vũ Anh Cầm Tâm chỉ là một minh tu sư sức chiến đấu gầy yếu, căn bản không tốn công sức gì có thể bị cô bắt được nhỉ?
Ai biết, Vũ Anh Cầm Tâm lấy tốc độ cực nhanh, ở hai vách hành lang cùng với trên trần nhà làm cơ động phạm nhỏ bất quy tắc vi, tốc độ nhanh đến tột đỉnh, thế mà ngay cả mắt của Hồng Nương Tử tay súng bắn tỉa đỉnh cấp này cũng không thể bắt giữ được tung tích của cô.
Từ chiều sâu dấu chân để phỏng đoán độ tăng tốc Vũ Anh Cầm Tâm đạt được, cô hẳn là ở trong vòng 0.1 giây liền vượt qua khoảng cách hơn trăm mét, xuất hiện ở trước mặt Hồng Nương Tử, ngay sau đó lấy thủ pháp nặng đánh sụp lục phủ ngũ tạng của Hồng Nương Tử, lại dùng một ngón tay chọc thật sâu vào mi tâm Hồng Nương Tử, linh diễm từ trong ngón tay chợt phun trào, mang linh căn thậm chí đại não Hồng Nương Tử đều thiêu đốt không còn một mảnh.
Toàn bộ quá trình sẽ không vượt qua một giây, tay súng bắn tỉa đỉnh cấp của đế quốc thậm chí không kịp làm ra chút phản ứng nào, đã đi đời nhà ma.
“Ả rốt cuộc... Sao mà làm được?”
Lý Diệu đổi vị trí tự hỏi, thay mình vào nhân vật Vũ Anh Cầm Tâm, thôi diễn một lần lại một lần, vẫn là một vạn cái không nghĩ ra.
Tuy Hồng Nương Tử là tay súng bắn tỉa, không am hiểu đánh giáp lá cà, nhưng dù sao cũng là người tu tiên loại hình chiến đấu, năng lực tác chiến gần người, vô luận như thế nào cũng cường hoành hơn Nguyên Anh loại phi hình chiến đấu rất nhiều.
Đương nhiên, cô là hung thủ ám sát Kim Ngọc Ngôn, vô luận Lý Diệu hay Kim Ngọc Ngôn đều không có khả năng để cô duy trì toàn bộ thực lực ở lại trong phòng giam lỏng, cho nên Kim Ngọc Ngôn bắt buộc Hồng Nương Tử dùng dược vật giam cầm thần hồn, Lý Diệu cũng ở trên cổ tay cùng mắt cá chân Hồng Nương Tử nện xuống xiềng xích phong ấn linh năng vận chuyển, làm cô nhiều nhất có thể phát ra sức chiến đấu Nguyên Anh kỳ sơ giai.
Nhưng cho dù là tay bắn tỉa Nguyên Anh kỳ sơ giai, cũng không phải Vũ Anh Cầm Tâm minh tu sư như vậy có thể nháy mắt giết chết!
Thân thể Vũ Anh Cầm Tâm không khác gì người tu tiên loại hình phi chiến đấu khác, tương đối mềm mại và yếu ớt, đây là điều Lý Diệu cùng Kim Ngọc Ngôn đều từng cẩn thận kiểm tra, sẽ tuyệt đối không sai.
Mặc dù cô nắm giữ bí pháp gì nháy mắt bùng nổ, gây ám chỉ tâm lý rất mạnh đối với bản thân, làm thần hồn vận chuyển quá tải, nháy mắt phát ra sức chiến đấu gấp mười, thân thể suy yếu của cô cũng căn bản ăn không tiêu.
Linh năng bùng nổ cường độ cao như thế, kịch liệt thiêu đốt mấy giờ, sẽ mang cô đốt thành một đống tro tàn.
Cô ta điên rồi sao, rốt cuộc muốn làm gì?
Lý Diệu nghĩ như vậy, dưới tay bỗng cảm giác có chút không đúng, ở cái trán Hồng Nương Tử cẩn thận vuốt ve, kẹp lên một miếng xương vỡ có chút cổ quái.
Miếng xương vỡ này so với răng còn nhỏ hơn, không giống mảnh vỡ sọ, ngược lại như là xương ngón tay người.
Mà hai tay Hồng Nương Tử lại hoàn hảo không tổn hao gì, ngay cả da thịt cũng chưa có chút tổn thương, càng đừng nói xương khớp tan vỡ.
Nhìn mảnh xương vỡ này, trong đầu Lý Diệu nhất thời hiện ra một hình ảnh như vậy——
Ở trong vụ nổ cuồng loạn, Vũ Anh Cầm Tâm như điên như ma lao ra khỏi phòng giam, quanh thân dâng trào linh diễm không bình thường, hướng vài tên thủ vệ cao to, lưng hùm vai gấu, mặc tinh khải lao tới.
Không biết cô từ chỗ nào đạt được lực lượng vượt xa xa năng lực chịu tải của bản thân, quả nhiên mang toàn bộ thủ vệ đều đánh chết tươi, nhưng thân thể suy yếu của cô cũng không chịu nổi linh diễm xâm nhập như nước lũ tràn ra, cùng với lực phá hoại cú đấm mạnh dội ngược trở về, mười ngón tay đều như là pháo “bốp bốp” nổ tung, ngay cả xương ngón tay cũng gãy từng cái, xương vỡ bắn tung tóe.
Mà cô lại như dã thú đánh mất cảm giác đau, không thèm quan tâm hai tay tổn thương, liền dùng đôi tay vỡ tan tành này tiếp tục đánh chết Hồng Nương Tử, sau đó húc vỡ cửa sổ thủy tinh cuối hành lang được khảm mấy chục phù trận phòng ngự, chạy thoát ra ngoài.
Lý Diệu lại quay đầu đi thăm dò thương thế của mấy thủ vệ kia, quả nhiên ở trong mũ giáp lõm xuống thật sâu của hai thủ vệ phát hiện càng nhiều xương vỡ hơn.
Mang những mảnh vỡ này ghép hết lại, hầu như có thể ghép ra vài mẩu xương ngón tay hoàn chỉnh.
Lý Diệu rùng mình.
Vũ Anh Cầm Tâm cho hắn cảm giác, căn bản không phải một minh tu sư, thậm chí không phải một người tu tiên loại hình chiến đấu, mà là một con dã thú, một con hung thú hoàn toàn đánh mất lý trí, bị yêu ma khống chế thần hồn!
Lý Diệu mang toàn bộ xương vỡ nắm trong lòng bàn tay, theo cửa sổ vỡ cuối hành lang Vũ Anh Cầm Tâm chạy đi, bắn nhanh ra.
“Tàu Kiêu Long, xuất kích!”
“Huyết Văn tộc” tiền thân của Huyết Sắc Tâm Ma, chính là khuẩn tới từ ngoài vũ trụ dựa vào máu ký sinh và di động, đối với khí tức cùng loại hình máu là mẫn cảm nhất, từ tơ máu rất nhỏ lưu lại trên mảnh vỡ, có thể truy tung được ngọn nguồn của máu.
Huống chi Vũ Anh Cầm Tâm không kiêng nể gì điên cuồng thiêu đốt thần hồn như vậy, gợn sóng linh diễm của cô tuyệt đối không bình thường, căn bản không che giấu được.
Lý Diệu mang thần niệm tìm tòi mở rộng đến phạm vi mấy chục dặm, quả nhiên ở khu dân cư đông đúc náo nhiệt phát hiện tung tích Vũ Anh Cầm Tâm.
“Rầm, rầm rầm rầm rầm!”
Lúc này, bốn phương tám hướng lại cùng lúc vang lên vụ nổ kịch liệt lúc trầm lúc bổng, chấn động trời sụp đất nứt, tựa như cả tiểu hành tinh đều sắp nổ tung ra, vô số nhà cao tầng lung lay sắp đổ, sương mù đen tràn ngập đến trong cả mảng trời đất.
“Đáng chết, Vũ Anh Cầm Tâm rốt cuộc còn có bao nhiêu đồng đảng ẩn núp ở ngoài, bọn họ rốt cuộc chôn ở chợ lớn Thất Hải bao nhiêu bom tinh thạch, tất cả cái này, rốt cuộc là vì sao chứ!”
Lý Diệu ở giữa cao ốc san sát nối tiếp nhau nhảy nhót xuyên qua, truy tung vết máu của Vũ Anh Cầm Tâm.
Bốn phía không ngừng truyền đến vụ nổ mới, vụ nổ dần dần hướng khu náo nhiệt thổi quét tới, làm rất nhiều thành thị siêu cấp sinh hoạt mấy chục triệu thậm chí hơn trăm triệu dân cư lâm vào một mảng hỗn loạn, hoàn toàn đánh mất trật tự.
Bỗng, giữa trời xanh mây trắng đỉnh đầu mọi người tuôn ra một mảng tia lửa chói mắt, ngay sau đó trời xanh cùng mây trắng đều bắt đầu vặn vẹo, hóa thành vòng xoáy rối tinh rối mù, cuối cùng biến mất không thấy nữa, lộ ra bầu trời sắt thép lạnh như băng.
Bầu trời sắt thép sụp đổ, cả tiểu hành tinh lâm vào một mảng bóng tối, ngay cả toàn bộ nguồn năng lượng cung ứng đều bị chặt đứt, trong bóng đêm vang lên từng mảng tiếng la khóc, tiếng thét chói tai cùng tiếng va chạm của xe thoi bay. xe thoi bay mất đi tự động dẫn đường như là ruồi bọ không đầu va chạm với nhau, thậm chí va chạm nhà cao tầng phụ cận, gây thành vô số thảm kịch.
Chỉ có phù trận chiếu sáng khẩn cấp nguồn năng lượng cung cấp độc lập mới phát ra hào quang màu đỏ sậm, lại chỉ có thể chiếu rọi ra những khuôn mặt thấp thỏm lo âu, làm mọi người càng thêm kích động.
“Thật sự là đòi mạng!”
Lý Diệu càng thêm khẳng định, cái này tuyệt đối không Vũ Anh Cầm Tâm lâm thời nghĩ ra, cũng không phải cô vì cướp đường mà chạy mới chế tạo hỗn loạn —— Nhìn từ hành động không kiêng nể gì tiêu hao linh năng, không tiếc phá hư thân thể mình của cô, cô căn bản không tính sống sót chạy thoát.
Muốn mang nguồn năng lượng cung ứng nội khu trung tâm nhất chợ lớn Thất Hải hoàn toàn chặt đứt, nhất định cần trước đó đã khống chế máy chủ cả tiểu hành tinh, ít nhất cần ở trong máy chủ cấy vào lượng lớn virus không thể.
Lý Diệu ghét nhất dây dưa với kẻ địch vì lý tưởng ngay cả sinh mệnh cũng có thể không cần, hơn nữa đã không biết xấu hổ lại vô sỉ còn thông minh như vậy!
Ngay tại lúc hắn sắp túm được cái đuôi đối phương, tọa độ Vũ Anh Cầm Tâm bỗng nhiên từ mặt đất biến mất.
Lại là chui vào lòng đất thủng lỗ chỗ tiểu hành tinh, trong thế giới đường ống rắc rối phức tạp như mê cung.
Lý Diệu không cần nghĩ ngợi, cũng theo đối phương chui vào lỗ thủng, lao đầu đâm vào.
Mặt đất là khói thuốc súng tràn ngập, một mảng hỗn độn, dưới lòng đất càng là đưa tay không thấy năm ngón, không nhìn thấy chút ánh sáng nào.
“Rầm, rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”
Vụ nổ lúc trầm lúc bổng, ở giữa dây cáp cùng đường ống truyền linh năng giăng khắp nơi không ngừng bùng nổ, mang đến cho thế giới tối tăm một tia sáng lay động bất định, lại mang nơi ở ngoài ánh sáng làm nổi bật càng thêm tối tăm.
Không biết xâm nhập đến nơi sâu bao nhiêu bên trong tiểu hành tinh, hoàn toàn không nhìn thấy lối ra đi thông mặt đất ở nơi nào, Vũ Anh Cầm Tâm bỗng dừng lại không tiến lên, như là cố ý đợi Lý Diệu đến.
Hình ảnh ánh sáng lay động chiếu rọi ra hình cắt của cô, như một nữ yêu tóc rắn cuồng loạn vũ đạo.
Lý Diệu đề phòng toàn bộ tinh thần, cẩn thận bước vào sào huyệt của Vũ Anh Cầm Tâm, rốt cuộc ở giữa ngọn lửa hừng hực thiêu đốt thấy rõ diện mạo thật của cô, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Quả nhiên, vừa rồi một chuỗi công kích cùng chạy trốn vượt qua cực hạn, thương tổn thật lớn thân thể của chính Vũ Anh Cầm Tâm.
Không những hai tay của cô phá thành mảnh nhỏ, bàn tay hoàn toàn bị mài cùn, chỉ còn lại có hai cánh tay máu tươi đầm đìa, thậm chí ngay cả hai chân cũng vặn vẹo quỷ dị, hướng ngoài da thịt chọc ra vô số gai xương trắng bệch, quả thực liếc một cái đã khiến người ta đau tận xương cốt.
Hơn nữa cô ở trong vòng nửa ngày ngắn ngủn đã gầy không thành hình người, máu thịt như đều bị hiến tế cho lực lượng thần bí, cả người đều biến thành một bộ xương khô nhăn nhúm.
Xung quanh còn có mấy trăm hơn một ngàn sợi dây cáp, như sâu mềm có được sinh mệnh đâm thật sâu vào trong cơ thể của cô, nối tiếp với gốc thần kinh và tế bào não của cô, cô như là con rối bị vô số sợi dây kéo khống chế, vung tay chân be bét máu thịt, lơ lửng giữa không trung, hình thành một chữ Thập, mặt có nụ cười quỷ dị, nhìn Lý Diệu không dời mắt.