Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 461 - Chương 452: Vẫn Còn 10 Giây!

Chương 452: Vẫn còn 10 giây! Chương 452: Vẫn còn 10 giây!Chương 452: Vẫn còn 10 giây!

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com
Ngươi rất thông minh, tiếp theo ta sẽ hỏi ngươi ba sự kiện, nếu ngươi thông minh thì năm phút đồng hồ sau ta sẽ biến mất trước mặt ngươi.

Lý Diệu lạnh nhạt nói:

Thứ nhất, Đại Giác Khải Sư Đoàn vì sao lại đuổi giết các ngươi, thật sự chỉ đơn giản là bởi vì ngươi làm thịt mấy trăm đầu heo sao? Cũng không phải là ngươi giết người sau đó cướp được thứ gì đó chứ?
>
Không có, ta thật sự là tiến hành đánh cướp một phá thuyền vô cùng bình thường!


Phong Vũ Minh như phát hoảng lên, yết hầu liên tục rung động, nói:

Đó là một con thuyền phủ kín dấu vết chắp vá, chiến hạm vận tải cấp 'Cá lức', trên thuyền chỉ có một vài tên nông dân, kho dùng để chuyên chở hàng hoá đều là hạt lúa cùng một chút pháp bảo dùng để nuôi trồng, cũng không thu được chút gì có giá trị, so sánh ra còn kém xa một vụ làm ăn bình thường nhất!
>
Cũng không có mấy trăm người, trên chiến thuyền này tổng cộng chỉ gồm có chín mươi tám người, ngay từ đầu ta chỉ tùy tiện giết mười mấy tên để lập uy, nhưng lại có một bà già lao tới muốn cắn ta, nói cái gì mà ta đã giết chết cháu trai của nàng, lại còn dám nhổ nước miếng lên tinh khải của ta, vì vậy ta liền giết chết tất cả!


Ánh mắt Lý Diệu chợt phát lạnh:

Bởi vì cái này cái mà Đại Giác Khải Sư Đoàn đã đuổi giết các ngươi trong suốt hai tháng thời gian?
>
Không sai, chúng chính là một đám chó điên!


Nhắc tới Đại Giác Khải Sư Đoàn, khuôn mặt của Phong Vũ Minh đột nhiên vặn vẹo lên, toát ra sự cừu hận nói:

Bất quá ta chỉ giết hơn mười người bình thường, bọn họ cũng không phải là đối tượng Đại Giác Khải Sư Đoàn cần bảo vệ. Chẳng qua là trên đường đi đám khải sư này lại phát hiện ra hài cốt của một chiếc tàu hàng, dường như đám người này đã tìm thấy một tên còn lại nửa hơi thở, chính người này đã tố cáo tất cả với bọn họ.
>
Hơn nữa đám người của Đại Giác Khải Sư Đoàn này lại lấy một bao hạt lúa làm giá tiền, tiếp nhận sự nhờ vả của người này, một đường dây dưa không nghỉ, đuổi giết chúng ta qua mười mấy tinh vực suốt hai tháng thời gian!

Trải qua hai tháng chém giết, cả hai bên đã chết mất mấy trăm tên khải sư, thậm chí còn có hơn mười tên tu chân giả chết đi!

Một bao hạt lúa!

Không tới một trăm người bình thường!

Chỉ vì những thứ này, lại khiến cho hơn mười tên tu chân giả chết đi!

Dọc theo đường đi. Ta từng mấy lần phát ra thần niệm về phái Đại Giác Khải Sư Đoàn, nói mọi người căn bản không có thâm cừu đại hận gì, cũng không cần phải đánh tới mức lưỡng bại câu thương. Cho dù bọn họ đem tiêu diệt ta thì cha ta cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Thậm chí ta còn nguyện ý đưa cho bọn họ một số tiền. Chỉ cần mọi người đường lớn của ai người đó chạy mà thôi!

Nhưng không nhờ đám chó điên này lại nói, bọn họ đã tiếp nhận nhờ vả, giá tiền chính là một bao hạt lúa, mà bao hạt lúa này đã được bọn họ nấu thành cơm, sau đó ăn tươi từng hạt, tiếp đó lại biến thành phân. Cuối cùng ngay cả phân cũng đã phân hủy sạch sẽ rồi!

Cho nên, lần nhờ vả này không thể rút lui, cho dù đuổi tới tận cùng Tinh Hải thì cũng phải liều chết cùng chúng ta!

Chó điên, đây quả thức là một đám chó điên mất đầu mất đuôi! Tiền bối ngàn vạn lần phải cẩn thận, nếu như bị bọn họ đuổi theo thì cho dù tiền bối có tu vi thâm hậu cũng rất phiền toái!


Lý Diệu gật đầu:

Tốt, chuyện thứ nhất ta rất hài lòng. Kế tiếp là chuyện thứ hai, ta biết phụ thân ngươi chính là Phong Vũ Trọng trên Chu Sào Tinh, là một ngoan nhân hung danh vang dội, là một tên Thâu Tinh tung hoành trong vài thập niên qua, nhất định hắn đã tích lũy được rất nhiều của cải.
>
Ngươi là nhi tử độc nhất của hắ. Đấy lại là lần đầu tiên ngươi đi ngoài ra “săn thú”, chắc chắn hắn sẽ rất lo lắng, mặc dù hắn sẽ không đi theo nhưng nhất định sẽ để ngươi mang theo rất nhiều tiền bạc, vật tư cùng pháp bảo bên mình.

Chúng ta làm Thâu Tinh, đương nhiên sẽ không có ngân hàng tồn tại ở ngoài, không thể dám chắc có thể lấy được hàng hóa tốt nhất nên thứ có thể mang bên mình thì liền mang theo.

Cho nên mau lấy Càn Khôn Giới trên người ngươi giao ra đây.


Phong Vũ Minh giật mình một cái, nghiến răng nói :
Phía dưới sườn trái của giới tử trang phục chiến đấu của ta có một cái túi bí mật, Càn Khôn Giới thì ở bên trong. Tiền bối có thể tự lấy, cứ coi như là vãn bối đưa cho tiền bối.

Lý Diệu cười một cái:

Ta còn chưa có nói xong, quy tắc của chuyện thứ hai là như thế này.
>
Đầu tiên, mặc dù khớp xương của ngươi là ta bóp nát, nhưng bằng vào thực lực Trúc Cơ hậu kỳ của ngươi thì chỉ cần dùng thần niệm trực tiếp khống chế bắp thịt cũng có thể miễn cưỡng hành động, chỉ là hơi đau nhức mà thôi, cho nên ta sẽ không ra tay, chính ngươi đưa cho ta.

Thứ hai, thỏ khôn có ba hang, ta không tin người như ngươi lại chỉ mang trên mình một mai Càn Khôn Giới.

Phụ thân ngươi làm Thâu Tinh lâu năm, nhất định sẽ truyền dạy cho ngươi không ít thần thông bí pháp, trong lòng của ngươi và ta đều hiểu rõ, mọi người đều có một vạn phương pháp có thể giấu một mai Càn Khôn Giới ở trên người mà không bị kẻ khác tìm ra trong khoảng thời gian ngắn.

Ta cũng không muốn phí thời gian, cũng không có hứng thú tra hỏi bức cung ngươi.

Cho nên, ta đoán chắc chắn ngươi sẽ mang theo tổng cộng ba mai Càn Khôn Giới trên người, hiện tại ta sẽ buông ngón tay ra, khởi động quá trình đếm ngược, thì ngươi sẽ chủ động đưa ba mai Càn Khôn Giới cho ta.

Nếu như quá trình đếm ngược kết thúc vậy thì ngươi cũng không cần xuất ra ba mai Càn Khôn Giới nữa, khi đó ngươi đã là người chết.

Nếu ngươi thật sự mang theo hai mai Càn Khôn Giới trên người thì ngươi cũng sẽ chết.

Nếu ngươi mang theo bốn mai Càn Khôn Giới, vậy thì ngươi đã kiếm được một chiếc rồi, ngươi có thể giấu đi một mai Càn Khôn Giới có giá trị cao nhất.


Lý Diệu vừa nói, vừa nâng ngón tay lên, sau đó hắn liền bắn ra một đạo kình phong, khiến cho hai tay của Phong Vũ Minh được tự do.

Quá trình đếm ngược lại được khởi động một lần nữa.

33 giây, 32 giây, 31 giây. . .

Trong đầu Phong Vũ Minh vốn có trên trăm hoạch, có thể giấu đi một mai Càn Khôn Giới trọng yếu nhất nhưng hắn lại không nghĩ tới Lý Diệu lại nham hiểm như thế, trong lúc nhất thời tâm thần hắn liền đại loạn.

Trên màn sáng, những con số màu đỏ kia liên tục nhảy lên, giống như là từng đạo lân tinh dữ tợn, đâm vào mắt Phong Vũ Minh như muốn chọc mù hắn.

Trong giây lát, Phong Vũ Minh liền liều mình vặn vẹo cơ thể, phát ra tiếng gào thét như lợn bị thịt:
Tiền bối, ta thật sự chỉ mang theo hai mai Càn Khôn Giới, bên trong có rất nhiều tinh thạch tinh chất cao độ, còn có các đan dược tối thượng phẩm, ta sẽ lấy tất cả ra đưa cho tiền bối, nhưng thật sự là ta chỉ có hai mai, chỉ có hai mai mà thôi!

Lý Diệu bán tín bán nghi nói:
Thật sự là chỉ có hai mai sao?

Phong Vũ Minh vội vàng gật đầu:
Thật sự, thật sự!

Lý Diệu thở dài nói :
Vậy thì tính ngươi không may rồi.

Từng con số lại tiếp tục nhảy lên, 28 giây, 27 giây, 26 giây. . .

Phong Vũ Minh ngẩn người, giống như một tòa tượng đã bị đóng băng, hắn bị đóng băng suốt ba giây đồng hồ, nhưng ba giây này lại dài như là ba ngày ba đêm vậy.

Đột nhiên, tầng băng này liền nổ tan, hắn giống như là con tôm nhảy trên miếng thép, trong miệng hắn phát ra tiếng rít chói tai:
Ba mai! Ta mang theo ba mai Càn Khôn Giới! Ta sẽ lập tức lấy ra cho tiền bối! Mau dừng lại, mau dừng lại!

Lý Diệu vẫn không nhúc nhích, ánh mắt hắn hết sức bình tĩnh nhìn đối phương.

Thời gian vẫn tiếp tục đếm ngược, lúc này chỉ còn lại 21 giây cuối cùng.

Trên mặt Phong Vũ Minh tràn đầy nước mắt nước mũi, hắn cố nén đau nhức, bắp thịt toàn thân như bị một đạo gợn sóng tràn qua, một lát sau, lòng bàn tay hắn liền xuất hiện ba mai Càn Khôn Giới.

Chỉ có một mai Càn Khôn Giới có hình dáng giới chỉ, mai thứ hai giống như một viên nút áo nho nhỏ còn mai thứ ba lại được ẩn giấu bên trong một hộp đựng điều trị dược tề, nằm lẫn bên trong hơn mười con nhộng.

Cho dù Lý Diệu điều chỉnh tinh mắt tới mức nhận biết cao nhất, thì cũng không thể phân biệt được mai Càn Khôn Giới này có phân biệt gì với một con nhộng thông thường.

Nếu như để hắn tự mình lục soát mà nói. Có lẽ có thể phát hiện ra hai mai Càn Khôn Giới phái trước nhưng bởi vì thời gian gấp gáp thì mai Càn Khôn Giới thứ ba này chắc chắn sẽ bị bỏ qua.

Tuy nhiên khi ba mai Càn Khôn Giới này tới tay, Lý Diệu lại vẫn không có đình chỉ thời gian đếm ngược lại, mãi đến khi thời gian chỉ còn lại có 15 giây cuối cùng, hắn mới nâng tay chạm lên màn sáng.

Ta bỏ qua năm giây đồng hồ, chính là cảnh cáo nho nhỏ cho ngươi. Sự kiên nhẫn của ta có hạn, không cần phải đùa giỡn hoa văn gì.
>
Hiện tại, ngươi còn có mười lăm giây để trả lời vấn đề cuối cùng của ta. Nếu như tất cả thuận lợi mà nói thì ba phần chung sau, ta sẽ cao chạy xa bay, còn ngươi sẽ tiến tới sống mái cùng Đại Giác Khải Sư Đoàn.

Nếu như không thuận lợi, vậy thì ngươi đành phải đi vào trong lò phản ứng này tắm rửa, còn tối đa ta cũng chỉ bị lộ thân phận. Ta tin rằng, bằng vào mấy tên chó điên này của Đại Giác Khải Sư Đoàn vẫn không thể ngăn được ta!

Thuận lợi, thuận lợi. Nhất định thuận lợi!


Giao ra ba mai Càn Khôn Giới, Phong Vũ Minh giống như là bị mất đi ba đốt cột sống, thăn thể hắn triệt để cuộn tròn lại, không ngừng run rẩy.

Lý Diệu nói :

Ta muốn đạt được quyền hạn điều khiển cao nhất của tinh não chủ khống trên chiếc tinh hạm này, ta muốn lấy được toàn bộ tin tức mà chiếc tinh hạm này sở hữu, đặc biệt là tất cả tinh đồ mà ngươi tồn trữ.
>
Cho nên, ngươi hãy nói ra mật mã linh văn có quyền hạn cao nhất.

Đừng nóng vội, ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện này cần phải làm như thế nào.

Đầu tiên, ngươi hãy nói mật mã linh văn mật mã cho ta biết. Tiếp đó ta sẽ thiết lập quá trình thời gian đếm ngược thành ba phần chung.

Trong ba phần chuông, ta sẽ xâm nhập vào linh mạng nội bộ của chiếc tinh hạm này. Dùng mật mã linh văn mà ngươi cho ta tới thử.

Nếu như mật mã là thật, thì đương nhiên trong ba phần chung thời gian ta có thể lấy được những thứ ta cần. Sau đó sẽ khiến cho quá trình đếm ngược ngừng lại và biến mất.

Nếu mật mã là giả, trong ba phần chuông ta không chiếm được quyền hạn cao nhất, vậy thì tình huống sẽ lại giống như vừa rồi, ngươi sẽ chết!


Lý Diệu vừa nói, vừa buông ngón tay ra.

14 giây, 13 giây, 12 giây. . .

Ngay cả nửa giây đồng hồ Phong Vũ Minh cũng không do dự, ngoan ngoãn giao ra mật mã linh văn.

Lý Diệu đưa ra ba vấn đề, chính là từng tầng lần lượt tiến lên, từng bước một khiến cho phòng tuyến tâm lý của đối phương bị triệt để nghiền nát.

Ngay ca ba mai Càn Khôn Giới áp đáy giương cũng đã giao ra rồi, thì cho dù giao ra quyền hạn cao nhất với tinh não chủ khống cũng chẳng sao.

Dù sao, bất cứ lúc nào Đại Giác Khải Sư Đoàn cũng có thể đuổi tới, theo như Phong Vũ Minh nghĩ, có lẽ chiếm được quyền điều khiển chiếc tinh hạm này thì vị "tiền bối" Lý Diệu này cũng không dùng được.

Nhưng hắn lại không biết, việc chiếm được quyền hạn cao nhất trong tinh não chủ khống mới là chân chính là thứ mà Lý Diệu muốn.

Ngay khi quá trình thời gian đếm đình chỉ tại mười giây cuối cùng, Phong Vũ Minh giống như một chiếc bao tải rách, vô cùng mất hứng.
Tiền bối, cái phải nói ta đều nói rồi, thứ đáng lấy ra ta cũng đã lấy ra toàn bộ, hiện tại Đại Giác Khải Sư Đoàn bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tới, dù sao tiền bối cũng nên lưu lại một chút thời gian cho ta triển khai phòng ngự chứ?

Phong Vũ Minh uể oải nói, hắn giống như là một con cá trong lòng sông khô cạn, dở sống dở chết.

Ở sâu trong não vực của hắn đang lưu chuyển một cái ý niệm nham hiểm, hắn tính toán sau khi tên "Tiền bối" này rời đi, bản thân phải làm như thế nào mới có thể lợi dụng nhân tố bất ngờ này để triệt để phá rối tình hình chiến tranh.

Có lẽ, hắn có thể dùng tin tức về tên "Tiền bối" này chủ động tiết lộ cho Đại Giác Khải Sư Đoàn? Một gã tội phạm có giá trị như thế chung quy thì cũng có giá trị hơn bản thân hắn rất nhiều!

Có lẽ, hắn cũng nên nắm chắc thời gian tiến công, công phá phòng thủ của tòa thành trấn trước mặt này, biến tất cả những kẻ nhà quê bên trong thành con tin?

Đang chìm trong nghĩ ngợi lung tung, Phong Vu Minh lại nghe thấy vị "Tiền bối" kia nói :
Tốt lắm, ngươi rất hợp tác, ta tin tưởng đoạn mật mã linh văn này là thật, không cần phải thử.

Nghe được Lý Diệu nói, Phong Vũ Minh hết sức vui mừng, trong lòng hắn nở nụ cười thoải mái, trên mặt lại hiện ra biểu tình vô cùng ngoan ngoãn nói:
Tiền bối, này. . .

Lời nói còn chưa phát ra, mỗi một chữ lại giống như là khối băng, triệt để nghẹn lại trong yết hầu của hắn.

Phía trước đồng tử đang co rút lại của Phong Vũ Minh, giáp mặt của vị “tiền bối” này liền chậm rãi mở ra!

Trái tim Phong Vũ Minh thắt chặt từng cơn, dường như ngạt thở.

Hắn biết tất cả các Thâu Tinh rất ít khi cho người khác nhìn thấy mặt thật của mình. Lúc này đối phương muốn lộ ra bộ mặt thật của mình cũng không phải là có thiện ý, mà là đại biểu một thứ khác.

Người nào nhìn thấy này khuôn mặt thật của Thâu Tinh đều phải chết!
Hắn muốn giết ta? Vì cái gì? Việc này không có một chút lợi ích nào đối với hắn!

Phong Vũ Minh vô cùng tuyệt vọng, hắn một vạn lần không nghĩ tới kết quả này lại xảy ra.

Ngay giây phút hắn nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi của Lý Diệu thì sâu trong đáy hắn cháy lên một ngọn hỏa diễm, trong nháy mắt thân thể hắn cuộn lại, không thể tự kiềm chế, liên tục run rẩy lên.
Xem ra là ngươi đã đoán được, ta cũng không phải là Thâu Tinh gì, mỗi một chữ ta vừa nói đều là lừa gạt ngươi.

Con ngươi đen như mực của Lý Diệu nhìn chằm chằm vào Phong Vũ Minh, khiến cho đối phương cực kỳ hoảng hốt, tất cả mọi thứ đều bị hắn thu vào trong đáy mắt. Lý Diệu lập tức mở miệng gằn từng chữ nói:
Mạng chó của ngươi vẫn còn mười giây.

Nói xong, Lý Diệu lập tức thu tay về, quá trình thời gian đếm ngược còn mười giây cuối cùng lập tức được bắt đầu.
Bình Luận (0)
Comment