Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 463 - Chương 454: Thiết Đản Cường Giả!

Chương 454: Thiết đản cường giả! Chương 454: Thiết đản cường giả!Chương 454: Thiết đản cường giả!

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

Xem Lôi Đại Lục ăn cơm chính là một sự tình khiến người ta rất hưởng thụ.

Thậm chí là không cần nhìn, chỉ cần nghe âm thanh là có thể khiến người ta nổi lên tính thèm ăn.

“Sì sụp sì sụp” húp tới che cả mặt, "Răng rắc răng rắc" tước tỏi, “ừng ực ừng ực” uống hết lu nước sôi để nguội, sau đó say sưa đầm đìa ợ hơi, cuối cùng "Ào" một tiếng, ném bát to không còn chút thức ăn vào thành thành một đống, hắn lập tức vỗ lên bàn, nói:
Ông chủ, thêm một chén!

Từ khi bọn họ ngồi vào bàn trong góc phòng của một tiểu quán tọa lạc tại Tinh Quân Miếu này cho đến bây giờ mới chỉ qua hơn nửa tiếng đồng hồ.

Lôi Đại Lục đã ngấu nghiến nuốt hết mười sáu chén mì thịt siêu lớn, gặm hết toàn bộ dưa chuột ở trong quán.
Lão bạch, lại một chén? Nước luộc mì ở đây quả thật không sai!

Lôi Đại Lục cười mỉm nói với Bạch Khai Tâm đang ngồi đối diện.

Bạch Khai Tâm hiện lên vẻ không vui.

Đời này dường như hắn chưa từng vui vẻ.

Thân hình hắn vừa cao lại vừa gầy, cũng không thấp hơn một đầu ngón tay so với Lôi Đại Lục nhưng trọng lượng cơ thể chỉ bằng một phần ba Lôi Đại Lục, khí sắc hắn vàng như nghệ, hai đạo bạch mi thật dài giống như bát tự rũ xuống.

Vẻ mặt của hắn vĩnh viễn giống như bệnh nhân vừa mới được chẩn đoán bị bệnh nan y, cho dù đang cười thì vẫn khiến người khác không yên tâm, rất có thể chỉ một giây sau hắn sẽ lại buồn bã rơi lệ.

Vẻ mặt Bạch Khai Tâm tràn đầy sự u ám, hắn vô cùng buồn chán trơ mắt nhìn Lôi Đại Lục, hai tay hắn cầm hai củ tỏi bị hắn coi như đồ ăn vặt, từng chút một nhai nuốt tới không còn một mảnh, cuối cùng vẫn nhịn không được nói:

Ta rất hiếu kỳ, vì cái gì mà bất kể là ở địa phương nào thì ngươi cũng đều có thể cao hứng như vậy?
>
Ngay tại một giây đồng hồ trước ngươi đã tiêu hết tích súc nửa đời của mình nhưng vẫn thiếu tiền để làm một khoản sổ sách cùng ba cái tông phái tu chân, khiến cho 'Kim Giác Hào' mà chúng ta luyện chế ra không tới ba tháng đã biến thành một đống kim loại vụn, làm chúng ta bị vây ở địa phương khỉ ho cò gáy nơi biên thùy Tinh Hải này.

Ngươi ăn cũng không quá lớn lối đi, ngươi xem, lông mao trên da thịt ngươi cũng chưa từng sạch sẽ!

Khiến cho ta có cảm giác, giống như là ngươi điều khiển một chiến hạm toàn bộ võ trang mới toanh, xuất hiện ở vùng trời bên trên tửu điếm cao cấp, xa hoa nhất của Thiên Thánh Thành, hưởng dụng bữa tiệc năm mươi vạn phi tinh tệ, trên đùi lại có hai giai nhân tuyệt trần ngồi!


Lôi Đại Lục hoàn toàn thất vọng nói:

Không phải vậy đâu?
>
Cho dù ta mặt mày nhăn nhó cùng tỏ ra đau khổ, Kim Giác Hào cũng sẽ không cải tử hoàn sinh được?

Lão Bạch, không phải ta nói ngươi, mọi người chúng ta tu chân chính là phải vui vẻ, đừng ngày cứ lo âu tiều tụy vì lo lắng như vậy có được hay không? Trước kia không có Kim Giác Hào chúng ta vẫn dùng chiến hạm vận tải binh bộ không phải là vẫn có thể chinh chiến khắp nơi đấy thôi?

Cứ nghĩ theo hướng có lợi thì ít nhất chúng ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, đánh rớt toàn bộ đám tạp nham kia không chừa một ai đấy thôi!


Bạch Khai Tâm lạnh lùng nói :

Đây cũng không phải nhiệm vụ ta muốn nhận.
>
Chúng ta vốn có thể điều khiển Kim Giác Hào được trang bị đến tận răng, mang theo một thuyền tràn đầy tinh thạch cùng pháp bảo, đang chuẩn bị đi cạnh tranh nhiệm vụ bảo hộ Vạn Lan Vực, nếu như thành công, thì ba, năm năm sau cũng không phải rầu rĩ rồi.

Hiện tại thì sao?

Tinh hạm gần như báo hỏng, linh năng đã tiêu hao hầu như không còn, pháp bảo cũng bị tổn thất rất nhiều!

Không sai, Thiên Thánh Minh chĩa mũi nhọn vào đám Thâu Tinh của Phong Vũ Ngục, treo rất nhiều tiền thưởng, bất quá phần lớn tiền thưởng đều rơi vào trên người Phong Vũ Trọng, lúc này chúng ta cũng chỉ gặp gỡ con hắn. Tiền thưởng ít tới đáng thương!

Lúc này, chúng ta quả là thiệt thòi!


Lôi Đại Lục cười mỉm nói :

Đừng dùng loại ánh mắt 'đau lòng nhức óc' trừng ta, quả thực là ép dân làm phản, tất cả cũng là vì các ngươi yêu thích bộ dáng anh hùng! Ta nhớ khi vừa mới nhìn thấy bọn chúng, Bạch đại quân sư ngươi chính là người thứ nhất nhảy gào khóc muốn giết sạch đám Thâu Tinh này, bộ dáng nọ quả thật là oai phong, lợi hại cùng thô bạo. Người không biết còn tưởng rằng ngươi chính là đội trưởng của Khải Sư Đoàn chúng ta đấy! Bây giờ lại nhớ tới mình chỉ là tham mưu rồi sao?
>
Còn có ngươi, cũng không kêu một tiếng giả trang làm băng sơn mỹ nữ.


Lôi Đại Lục quay đầu, nhếch mép quay về phía góc phòng trong tiểu quán nói:
Diệp Linh Điệp, lúc ấy chính là ngươi cuồng tính đại phát, chỉ kém là không lấy linh năng Thỉ Bạo Thương nhét vào trong lổ mũi ta, nói cái gì nếu ta không đồng ý tiếp thu thù lao một bao hạt lúa thì ngươi sẽ rời khỏi đoàn, một người một ngựa liều mạng cũng đám Thâu Tinh kia! Lời này là ngươi nói đúng chứ? Hẳn là một chữ không sai đi? Đến bây giờ, lỗ mũi ta vẫn không thể hít thở tự nhiên đây!

Trong góc phòng, có một vị nữ tử đoan chính ngồi ở đó, tỏa ra khí tức băng giá, an tĩnh, cự người ngoài ngàn dặm.

Rõ ràng nàng không có thi triển thần thông ẩn nấp, không biết vì cái gì nhưng lúc nào cũng dễ dàng khiến người ta hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của nàng, giống như một mảnh khô diệp trong rừng cây, mặc dù ở gần ngay trước mắt, nhưng lại khiến người ta không thể nhìn thấy.

Vị nữ tử tên Diệp Linh Điệp này đang lau thương.

Vô số cấu kiện pháp bảo vụn vặt như cát đá hối hả chảy qua hai bàn tay khô gầy của nàng, thỉnh thoảng lại tổ hợp thành từng đám súng ống quỷ dị, trong giây lát liền phân giải

Lúc này, mắt đẹp của Diệp Linh Điệp nhàn nhạt quét về phía Lôi Đại Lục một cái. Sau đó nàng liền cúi đầu, một lòng một dạ đắm chìm vào trong thế giới của mình.

Lôi Đại Lục phồng mũi, nâng tay đập lên bàn nói:
Thái độ gì vậy? Ngươi có để đội trưởng đại nhân ta vào mắt hay không? Ông chủ, vì sao mặt ngươi lại không tốt như vậy? Nhớ lấy thêm hai cân thịt cùng ngò rí cho ta!

Trên huyệt Thái Dương của Bạch Khai Tâm nổi lên gân máu, khoé mắt hắn co rúm lại, cố gắng hết mức bình tâm tĩnh khí nói:

Tốt, cứ cho đây là do mọi người cùng hạ quyết định, cũng đừng nói đến việc này nữa, vấn đề hiện giờ chính là chúng ta nên làm gì tiếp theo?
>
Hài tử duy nhất của Phong Vũ Trọng lại bị chúng ta đánh tới chết không toàn thây, ngay cả xương cốt cũng không được nửa khối, nếu như tin tức này truyền ra, hắn nhất định sẽ phát điên.


Lôi Đại Lục phun ra một câu:

Sợ cái chim, hắn là cường giả Kim Đan, ta cũng là cường giả Kim Đan, chẳng qua đánh một hồi, hắn có gì hơn ta?
>
Đừng thếp vàng lên mặt mình.


Bạch Khai Tâm lạnh lùng nói:

Phong Vũ Trọng chính là một tên Thâu Tinh vô cùng hung ác đã hoành hành vài thập niên, Thiên Thánh Minh từng bao vây tiễu trừ hắn vài lần, thậm chí là nửa bước Nguyên Anh tiến tới truy sát cũng đều bị hắn tránh được một kiếp. Nghe nói dọc theo đường chạy trốn hắn đã gặp được rất nhiều kỳ ngộ. Rất có khả năng ngày hôm nay hắn đã đạt đến Kết Đan hậu kỳ, một ngoan nhân như thế mới có thể xưng là ' Kim Đan cường giả' !
>
Còn Lôi đại đội trưởng ngươi bất quá chỉ là một cái Kết Đan Kỳ sơ kỳ, hơn nữa chỉ vừa mới bước vào Kết Đan Kỳ đã bị mấy trăm người đánh hội đồng, bản thân bị trọng thương, linh căn bạo liệt, thật vất vả mới khôi phục được, nhưng vẫn lưu lại nội thương, cuối cùng cả đời này đoán chừng cũng chỉ có thể đạt tới Kết Đan sơ kỳ mà thôi.

Ngươi như thế, tối đa chỉ tính là một cái 'Thiết đản', dựa vào cái gì để đấu pháp cùng cường giả 'Kim Đan' chân chính?

Phong Vũ Ngục chính là Thau Tinh Đoàn bài danh trước hai mươi tại Phi Tinh giới. Là nơi tụ tập những kẻ cùng hung cực ác, thực lực hùng hậu, nếu như Phong Vũ Trọng đột nhiên giận dữ lên thì hắn nhất định sẽ toàn lực săn giết chúng ta. Sau này khi chúng ta lưu lạc trong Tinh Hải nhất định phải xốc lại mười hai phần tinh thần, không thể có chút sơ suất nào. Nếu như thả lỏng dù chỉ nửa phút đồng hồ, một khi bị đám Thâu Tinh giảo sát thì chúng ta chỉ có một kết cục chết không chỗ chôn!


Lôi Đại Lục dùng sức xoa ấn đường, dùng giọng điệu nghiêm túc noí:

Mọi người chúng ta tu chân trọng yếu nhất chính là thông minh, đại trượng phu phải biết co biết duỗi, chỉ cần sau khi chúng ta chạy trở về trung ương tinh vực liền trốn ở trong phạm vi thế lực Thiên Thánh Minh, đổi lốt, thay tên đổi họ, làm con rùa rụt cổ, tiện thể còn có thể tới ngân hàng cho vay nhờ vả, đây chính là một hòn đá ném hai chim!
>
Lại nói. Người hiền tất có thiên trợ, nói không chừng lão Thiên quan tâm tới bố mày, ngày mai Phong Vũ Trọng đã bị kẻ khác tiêu diệt, như vậy thì mưa gió lần này cũng sẽ không còn rồi, ha ha ha ha!


Đúng lúc này, đại môn của tiểu quán bị người một cước đá bay, một đạo thân ảnh giống gió lốc cuồn cuộn tiến vào.

Đây là một lão nhân có mái tóc hoa râm, long tinh hổ mãnh, bả vai rộng lớn như cánh cửa.

Vừa nhìn thì chính là một người có tính tình rất lớn, tính cách quật cường, cặp nhãn cầu to lớn không ngừng chuyển động, giống như hắ muốn tìm mao đầu tiểu hỏa nào đó đánh một trận. Chứng minh bản thân chính là gừng càng già càng cay.

Ở phía trước lão giả này, Lôi Đại Lục liền thu hồi dáng điệu vô tâm hồn nhiên, cười nói:
Hùng bá, Kim Giác hào có khỏe không?

Hùng Đào chính là tổng thanh tra pháp bảo cùng thủ tịch luyện khí sư của Đại Giác Khải Sư Đoàn, phi kiếm nhỏ nhất đến tinh khải to lớn đều do hắn bố trí cùng luyện chế.

Hùng Đào đặt mông ngồi ở trên ghế đắng, khiến cho ghế làm bằng gỗ đắng run rẩy lên, vẻ mặt hắn hiện lên màu sắc xanh đen nói:

Khá lắm, 80% hạng mục pháp bảo đều bị hao tổn nghiêm trọng, tứ phía hạm kiều cũng bị gió thổi xuyên thấu, ở tại cái địa phương quê mùa không có thứ gì này, căn bản là không thể duy tu, nhất định phải đi tới Thiên Phàm Vực, tìm một đại tông phái có công xưởng duy tu.
>
Bất quá Thiên Phàm Vực cách xa nơi này, Kim Giác Hào cũng chỉ còn một hơi, không thể sử dụng xuyên phá tinh không, nếu không tất cả người trên thuyền, đều sẽ hóa thành bột mịn!

May mắn, chúng ta đã cướp được tinh hạm của Phong Vũ Ngục, có thể tháo rời xuống rất nhiều cấu kiện, miễn cưỡng tiến hành sửa chữa, đoán chừng qua ba ngày là có thể lên đường.

Trước mắt, điểm chết người chính là nhân thủ không đủ.

Thời điểm một loạt đại bác bắn trúng mũi tàu đã đánh bạo hộ thuẫn linh năng của chúng ta, lại vô tư bắn trúng gian duy tu chủ hạm, hơn một nửa luyện khí sư đều bị oanh chết!

Một con thuyền tổn hại đến mức muốn báo hỏng lại mất đi hai phần ba luyện khí sư làm nhiệm vụ bảo trì bảo dưỡng, lại muốn trong một tháng thời gian vươt qua kinh đào lãng hải tiến đến Thiên Phàm Vực? Sao có thể chứ!


Lôi Đại Lục nhìn Bạch Khai Tâm một cái, nói:
Lão bạch, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, hiện tại chúng ta đang thiếu rất nhiều nhân công, sao không triển khai tuyển mộ tại chỗ này? Vì sao, ngươi lại không chiêu luyện khí sư?

Bạch Khai Tâm còn chưa mở lời, Hùng Đào đã giành trước nói:

Luyện khí sư có kinh nghiệm phong phú không phải chỗ nào thị cũng có thể tuyển mộ!
>
Ở loại địa phương quê mùa khỉ ho cò gáy này, mặc dù cư dân ở đây lấy việc thu hồi mọi thứ trên Hài Cốt Cổ Chiến Trường để sinh sống, nhưng tối đa trong đám người này cũng chỉ có Duy Tu Sư cấp bậc dân dụng, những người này còn cách luyện khí sư chân chính rất xa!


Bạch Khai Tâm lại nói:
Hơn nữa đội trưởng ngươi lại muốn chúng ta nói rõ cho người ta biết, chúng ta trêu chọc Phong Vũ Ngục, nếu như gia nhập vào liên minh Đại Giác Khải Sư Đoàn chúng ta thì sẽ cực kỳ nguy hiểm, là sự tình mười phần chết chín, loại lời này vừa nói ra khỏi miệng thì sẽ có bao nhiêu người dám đáp ứng lệnh triệu tập?

Lôi Đại Lục tỏ vẻ mười phần không đúng nói:
Đương nhiên phải nói rõ cho bọn họ biết, chúng ta yêu thích cái danh anh hùng, là tự mình đi tìm cái chết, không thể trách người ngoài; thế nhưng người khác cũng không phát bệnh như chúng ta, bọn họ không có lý do gì chết dưới sự trả thù của Phong Vũ Ngục, như vậy chẳng phải là rất oan ức sao? Tính cách trọng yếu nhất của tu chân giả chính là hiền hậu, không thể làm ra sự tình lừa người như thế.

Bạch Khai Tâm thở dài nói:
Chúng ta cũng không bảo ngươi nói sai, tuy nhiên sau khi giải thích rõ ràng thì cũng chỉ có mấy tên hỏng đầu hỏng não, tiểu tử ngu ngốc và những tay già đời đã cùng đường mới nguyện ý đáp ứng lệnh triệu tập, bọn họ có sức lực nâng hai chân lên là đã không sai rồi, làm sao có khả năng tuyển mộ đến cao thủ gì?

Hùng Đào hừ lạnh nói:

Thật ra đã có một tên 'Cao thủ' trẻ tuổi đã đến đây, ngoài miệng còn chưa mọc lông, đã học được bản lãnh thổi phồng da trâu so với bất kỳ ai còn giỏi hơn, hắn nói bản thân thuở nhỏ đã lưu lạc ở biên thùy của Tinh Hải, từng chiếm được sự truyền dạy của dị nhân, lại bị Vẫn Tinh đánh trúng, sau lại ăn được một loại dị quả màu đỏ thắm, tóm lại là gặp được kỳ ngộ liên tục liền thức tỉnh linh căn, tự học thành tài, trở thành luyện khí sư siêu nhất lưu!
>
Kết quả, ta xuất ra một đài tinh không la bàn cho hắn bảo trì nhưng tiểu tử này lại trợn tròn mắt, nói rằng trước kia hắn chưa từng tiếp xúc thứ này.

Tinh không la bàn chính là một loại pháp bảo dẫn đường rất thường thấy ở Phi Tinh giới chúng ta, nếu như không giết heo thì cũng nên nhìn thấy heo chạy chứ, tiểu tử này lại có thể ngẩn người, bày ra dáng vẻ bối rối lo lắng, như vậy mà vẫn xưng là 'Siêu nhất lưu' ? Ai tin hắn chứ!


Lôi Đại Lục nhịn không được cười ra tiếng:

Kết quả thì sao? Hùng bá có đuổi tên tiểu tử này đi chứ?
>
Không có.


Hùng Đào hận tới nghiến răng nói:

Tên dã tiểu tử này cũng không hoàn toàn là đồ mặt dầy, quả thực là hắn đã thức tỉnh rồi linh căn, chính là một tu chân giả, hơn nữa tốc độ ra tay rất nhanh, xem ra là có chút kỳ ngộ, hắn có thể tháo rời cùng bảo dưỡng một chút pháp bảo đơn giản, hiện tại chúng ta đang thiếu hụt nhân công nghiêm trọng nên đánh phải bịt mũi nhắm mắt nhận thức hắn mà thôi!
>
Ta nói chuyện này chính là muốn nói cho ngươi biết, có một tên “cao thủ” quê mùa như vậy cùng đám Duy Tu Sư lợi hại nhất mà chúng ta tuyển được tại nơi này, bằng loại đội ngũ này mà muốn thuận lợi vượt qua Tinh Hải trở lại Thiên Phàm Vực thì hoàn toàn phải xem vận khí rồi!

Vậy là được.


Trên mặt Lôi Đại Lục hiện ra vẻ hồn nhiên vô tâm, cái gì cũng không quan tâm mà tươi cười, vuốt cái mũi nói:
Chỗ nào của ta cũng bình thường, chỉ có vận khí là gần đây rất tốt.
Bình Luận (0)
Comment