Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 483 - Chương 466: Tu Chân Giả, Vẫn Là Tu Tiên Giả?

Chương 466: Tu Chân giả, vẫn là tu tiên giả? Chương 466: Tu Chân giả, vẫn là tu tiên giả?Chương 466: Tu Chân giả, vẫn là tu tiên giả?

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com
Hống!

Cảm nhận được hơn nửa đám Lưu Minh Tinh trong cơ thể đều hóa thành linh năng thuần túy nhất bị mỗi một cái tế bào của bản thân triệt để nuốt chửng, loại cảm giác cực kỳ dồi dào này khiến Lý Diệu cảm thấy bản thân dường như đã biến thành một mảnh vũ trụ nho nhỏ, một Tinh Hải nho nhỏ!

Trong lòng Lý Diệu bay lên một đạo minh ngộ huyền diệu khó hiểu.

Xoay tròn, không ngừng xoay tròn, Tinh Thần Đại Hải, đúng rồi không ngừng xoay tròn!

Ngày đó, Lý Diệu chém giết ở sâu trong bão cát, liền từ tính chất xoay tròn của cơn lốc kia lĩnh ngộ được "Liệt Phong Lôi Sát Đao" .

Khi huyết chiến với Hài Cốt Long Ma, hắn cũng dựa vào việc mũi khoan huyền quang cực tốc xoay tròn, mới có thể xuyên thấu qua đám ngân giáp của tên tuyệt thế hung yêu từ bốn vạn năm trước này.

Giờ khắc này, Chân Linh tụ biến lại lấy hình thái vòng xoaý lưu tinh đưa hắn lên một cảnh giới hoàn toàn mới!

Đại não Lý Diệu dường như bị một đạo kim quang xuyên thủng, trong khoảnh khắc vong xoaý lưu tinh như bị hai con mắt của hắn nuốt chửng hoàn toàn, hình thành một đạo ý cảnh huyền diệu không thể nói nên lời ở trong cơ thể hắn, linh năng tân sinh cùng thần hồn mạnh mẽ của hắn đan xen vào nhau, nhanh chóng xoay tròn, vừa như một đạo cơn lốc, vừa giống như một mũi khoan vô hình, mang theo linh căn của hắn, mạnh mẽ đâm ra ngoài!

Ầm! Rầm rầm!

Trong đầu Lý Diệu vang lên ba đạo lôi đình kinh thiên động địa.

Linh căn của hắn giống như nấm mọc sau mưa, còn tráng kiện hơn mấy lần so với vừa nãy, còn có từng sợi kim văn xoắn ốc quấn lên.

Nguyên bản tấm chắn linh năng của Kim Giác Hào đang ở biên giới tan vỡ nhưng chỉ hơi rung nhẹ trong chốc lát liền khó khăn chịu đựng!

Cùng lúc đó, trên hạm kiều, Lôi Đại Lục lại nhảy lên một cái.

Tơ máu trong tròng mắt hắn giống như là từng đạo thiểm điện đỏ đậm đánh xuống. hắn chợt nổi giận gầm lên một tiếng:
Thay đổi hướng đi, dùng hết tốc lực thoát ly!

Trong khoảnh khắc, phía bên phải của Kim Giác Hào lập tức dâng trào ra một đạo ánh sáng vô cùng xán lạn, tốc độ của nó lại tăng lên một lần nữa. Kéo ra một đạo kim sắc trường hà dài mấy trăm km!

Vô số mảnh thiết giáp được cường ở vỏ ngoài chiến hạm đều bị nứt toác ra, hình thành một đạo lôi mang giống như Kim Lân ở phía sau chiến hạm!

Nhưng Kim Giác Hào cũng không có lui lại, mà lại thẳng tiến về phía trước, không ngừng nỗ lực, từ trên một cái tiếp tuyến cực tốc thoát khỏi sự chưởng khống của Chân Linh tụ biến.

Ở sâu trong vòng xoáy lưu tinh tràn ra vô số đạo Hỏa Diễm Toàn Thủ, giống như một con quái thú vô cùng đói bụng, không cam lòng để con mồi trong miệng đào tẩu.

Nhưng thời điểm này, Kim Giác Hào đã đạt được đầy đủ tốc độ. Đây sẽ là kết quả cuối cùng của việc Kim Giác Hào nỗ lực đối kháng cùng lực hút, chỉ có điều ở phía bên phải của Kim Giác Hào đã có lượng lớn mảnh vỡ bị kéo xuống.

Kim Giác Hào giống như Giao Long thoát khỏi gông xiềng. Cho dù phải nhịn đau chém rụng một chân sau cũng muốn liều lĩnh trốn càng xa càng tốt, càng bay càng cao!

Hổ báo đáng vỡ lồng sắt trốn thoát, Giao Long phá mở xiềng xích bay đi!

Cuối cùng Kim Giác Hào cũng thoát khỏi sự cắn nuốt của vòng xoáy lưu tinh. Chạy thoát!

Thành công!
>
Chúng ta đã trốn thoát khỏi Chân Linh tụ biến!

Chúng ta sống sót! Chúng ta lại sống sót!


Trên hạm kiều tràn ngập một mảnh hoan hô, mỗi một khoan thuyền thủng trăm ngàn lỗ đều là một mảnh tung hô, mỗi một hành lang bị tàn phá cũng tràn đầy một mảnh hoan hô!

Tất cả mọi người đều ôm lấy đồng bạn gần nhất bên người, khiến cho từng kiện tinh khải đụng vào nhau phát ra từng đạo âm thanh vang vọng.

Cho tới lúc này, Lôi Đại Lục mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, thân thể hắn giống như mất đi gân cốt, vô lực ngồi sụp xuống ghế chỉ huy, ánh mắt hắn trừng Bạch Khai Tâm, nhếch miệng nở nụ cười:

Ta đã nói cái gì? Bước lên con đường tu chân, quan trọng nhất chính là cái gì?
>
Là tín nhiệm!


Trên mặt Bạch Khai Tâm toát ra vẻ vui mừng như trút được gánh nặng.
Sai. Tu chân giả chúng ta quan trọng nhất chính là con mẹ nó vận khí!

Lôi Đại Lục không tim không phổi cười to.
Ta biết vận khí của Đại Giác Khải Sư Đoàn chúng ta vẫn luôn rất tốt!

Đang lúc này, trong tần số truyền tin lại truyền đến một trận thanh âm huyên náo:

Thông đạo nối tới khoang điều khiển tấm chắn linh năng đã bị mở ra!
>
Nhanh!


Lôi Đại Lục cùng Bạch Khai Tâm đều nhảy lên:
Bạch Trạch chính là đại công thần của chúng ta, tấm chắn linh năng tàn tạ như vậy lại có thể khổ sở chống đỡ đến hiện tại không thể không kể đến công lao to lớn của hắn.

Trên màn sáng rất nhanh liền hiện ra cảnh tượng trong khoang điều khiển tấm chắn linh năng.

Nhưng thời điểm nhìn thấy cảnh tượng trên màn sáng lại để Lôi Đại Lục, Bạch Khai Tâm, Hùng Đào, cùng với mỗi một người nhìn thấy màn sáng đều trợn mắt ngoác mồm, suốt đời khó quên!

. . .

Mười ngày sau, ở Giao Long Vực, tại một bến cảng tàn tạ.
Nguyên Thủy Thiên Tôn! Đây tột cùng là trò chơi quỷ quái gì?

Lúc này, một lão tu sĩ phong phú kinh nghiệm dùng sức dụi dụi con mắt, nhìn chằm chằm vao tòa tinh hạm rách nát đang chậm rãi trôi nổi trên màn sáng, hắn không khỏi hú lên quái dị.

Nếu không phải ở phía sau tinh hạm, thỉnh thoảng lại uể oải phun ra một vệt hào quang thì hắn hầu như muốn hoài nghi đây có phải là một chiếc quỷ thuyền trong truyền thuyết hay không!

Nửa giờ sau, Kim Giác Hào liền thả neo ở trong Giao Long Vực.

Một ngày sau, toàn bộ tu chân giả cùng người bình thường tại Giao Long Vực đều biết có một khải sư đoàn như thế, có một chiếc tinh hạm như thế, lấy một bao hạt lúa làm thù lao, tiếp nhận nhờ vả của một người bình thường, xuyên qua mấy chục tinh vực cùng mảnh vỡ thế giới, truy sát một đám Thâu Tinh cùng hung cực ác, mãi đến tận nơi biên thùy của thế giới mới dùng từng đao chém giết từng tên Thâu Tinh.

Sau đó, bọn họ lại điều khiển chiếc tinh hạm rách rách rưới rưới này phá phong cắt sóng, dũng mãnh xuyên qua quỷ nộ, tranh đấu cùng cùng vòng xoáy lưu tinh, tiến hành chém giết cùng Chân Linh tụ biến, cuối cùng lại thắng lợi trở về!

Trong vòng ba ngày, tất cả truyền thuyết về Đại Giác Khải Sư Đoàn, theo linh mạng, giống như thủy triều lan tràn ra toàn bộ khắp các ngõ ngách trong Phi Tinh giới.

Một chi Khải Sư Đoàn quy mô nhỏ, vô danh tiểu tốt lại dùng một trận chiến thành danh, chấn động Phi Tinh!

. . .

Chu Sào Tinh.

Ở một vạn năm trước, nơi này đã từng là tinh cầu có tài nguyên phong phú nhất trong Phi Tinh giới, ẩn chứa vô số thiên tài địa bảo, được Tinh Hải đế quốc kiến thiết thành trung tâm luyện chế quan trọng nhất Phi Tinh giới.

Tinh hạm cùng pháp bảo được luyện chế ra từ nơi này cuồn cuộn không ngừng cung cấp đến toàn bộ Phi Tinh giới cùng các đại thế giới xung quanh.

Chống đỡ gánh nặng khai thác cùng luyên chế trong thời gian suốt ngàn năm, toàn bộ tài nguyên trên Chu Sào Tinh đều bị tiêu hao gần như không còn.

Từng ngọn núi cao vút trong mây đều bị tiêu diệt cũng với các quáng động dưới nền đất nối liền với nhau trên toàn bộ tinh cầu đều bị đào rỗng, từng đạo bão táp linh năng phẫn nộ cuộn trào bao phủ bầu trời. hải dương bị các loại nọc độc cùng axit ô nhiễm hoàn toàn hiện ra sắc thái bảy màu sặc sỡ tươi đẹp.

Ánh mắt chiếu tới mọi nơi đều không thể nhìn thấy nửa điểm dấu vết của tự nhiên, khắp nơi trên mặt đất đều trải rộng những kiến trúc giống như tổ ong làm bằng kim loại.

Những kiến trúc này hoặc là đâm thẳng mây xanh. Hoặc là thông xuống lòng đất, giống như những tế bào ung thư lạnh lẽo, từng chút ăn mòn sinh mệnh của viên tinh cầu này, sau khi Tinh Hải đế quốc hoàn toàn từ bỏ nơi này thì viên tinh cầu này đã biến thành nơi vô cùng hoang tàn vắng vẻ, nó sẽ chính thức biến thành một tinh cầu bỏ đi.

Nhưng mà, vạn năm sau khi Tinh Hải đế quốc tan vỡ, nơi này lại một lần nữa toả ra hắc ám sinh cơ.

Trải qua thời gian ngàn năm, vô số Thâu Tinh lục tục đi tới nơi này, trung tâm luyện chế pháp bảo cùng căn cứ cải tạo tinh hạm quan trọng nhất trước kia lại bắt đầu lại vận chuyển, phun ra từng luồng khói đen cùng khói độc nồng nặc. Đám Thâu Tinh này cũng tìm ra vũ khí hạng nặng với số lượng kinh người trong kho hàng ẩn sâu dưới mặt đất!

Nếu như nói, Thiên Thánh Thành là trung tâm ở ngoài ánh sáng của Phi Tinh giới, thì Chu Sào Tinh chính là trung tâm trong bóng tối của Phi Tinh giới.

Nơi này là chính lừ mẫu tinh của phần lớn Thâu Tinh.

Những tên "tu chân giả" phản bội, những kẻ cướp hiếp giết người trong Tinh Hải cho đến hung nhân rơi vào Tà đạo, tất cả đều tụ tập ở đây.

Ở sâu trong Chu Sào Tinh, dưới đáy những kiến trúc như tổ ong cùng các đường ống nhằng nhịt khắp nơi, phức tạp như mê cung, trong một gian phòng âm u, Phong Vũ Trọng chậm rãi tiến về phái ba tên tu chân giả.

Tên tuyệt thế hung nhan hoành hành mấy chục năm trên Chu Sào Tinh này từng mấy lần một mình thoát khỏi sự vây quét của Thiên Thánh Minh. Nhìn từ bên ngoài thì hắn là một tên bàn tử béo trắng, nhu ôn văn nhã. Cực kỳ giống như một tên giáo sư đại học có học thức uyên bác.

So sánh với hắn thì ba tên tu chân giả bị khóa chặt xương sống, cuộn mình ở trên ba toà phù trận lại có vẻ rối bù, thậm chí có chút hèn mọn.
Một lần cuối cùng, ngươi có bằng lòng trở thành tu tiên giả hay không?

Trên mặt Phong Vũ Trọng mang theo nụ cười ôn hoà, ung dung thong thả hỏi.

Tên tu chân giả thứ nhất hít sâu một hơi. Nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu nói:

Ta. Là một tu chân giả, vĩnh viễn sẽ là như thế.
>
Được.


Phong Vũ Trọng gật đầu, đáy mắt hắn chợt có quang mang lưu chuyển. Phù trận dưới chân tên tu chân giả này lập tức toát ra một đạo tử sắc hỏa diễm, trong nháy mắt liền thiêu hắn thành tro tàn!
Tu Chân giả, cũng là tu tiên giả?

Phong Vũ Trọng chuyển sang hỏi tên tu chân giả thứ hai, âm thanh hắn vẫn rất nhỏ nhẹ như thế.

Tên tu chân giả thứ hai này cắn chặt răng, ngăn chặn tiếng rít gào ở sâu trong yết hầu, hắn giãy dụa cả nửa ngày, liền phát ra ba chữ từ trong hàm răng:
Tu Chân giả!

Phong Vũ Trọng thở dài một tiếng, đạo tử hỏa thứ hai lập tức cháy lên khiến cho người này hóa thành bụi phấn, thần hồn câu diệt!

Các ngươi thực sự là ngu không thể tả.
>
Từ một sát na khi thức tỉnh linh căn bắt đầu, chúng ta cùng nhân loại đã hoàn toàn trở thành hai chủng tộc khác nhau!

Chúng ta đã vượt qua những sinh linh giống như giun dế này trở thành tiên nhân thần thông quảng đại, không gì không làm được!

Con đường của chúng ta là nhất định phải tiến lên, truy tìm những sức mạnh càng cường đại, truy tìm sự sống dài lâu, thăm dò sự huyền bí của vũ trụ vô tận, sáng tạo nên nền văn minh càng thêm xán lạn huy hoàng!


Phong Vũ Trọng nhìn thẳng vào tên tu chân giả cuối cùng, duỗi ra bàn tay núc ních là thịt, thành khẩn nói:

Bây giờ ngươi quay đầu vẫn còn kịp, hãy tự nhận rõ thân phận của mình đi!
>
Ngươi không phải người! Từ thời khắc ngươi thức tỉnh linh căn thì ngươi đã không còn là người! Cần gì phải bị một thân phận buồn cười như vậy ràng buộc, mà ngươi không bước lên con đường thăng tiên?

Đến đây đi, trở thành tu tiên giả, bước lên Thông Thiên Chi Lộ, truy tìm đạo đạo chân chính, đạt được vĩnh sinh vô thượng!


Yết hầu tên tu chân giả này liên tục lên xuống, con ngươi hắn chợt run rẩy.

Phong Vũ Trọng hừ lạnh:

Người đừng tưởng rằng, sức mạnh của Thiên Thánh Thành là không thể lay động!
>
Chỉ cần tu tiên giả chúng ta thể hiện ra sức mạnh chân chính thì chẳng mấy chốc ngươi sẽ biết, đám tu chân giả ngu không thể ta kia đến tột cùng là yếu ớt cỡ nào, ngươi sẽ biết như thế nào là không đỡ nổi một đòn!

Ta không muốn bắt Yêu tộc bước lên con đường tu tiên bởi vì cái gọi là Yêu tộc, cũng chỉ là một bầy chó do tu tiên giả chúng ta nuôi dưỡng mà thôi!

Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, tu tiên giả hay là tu chân giả?


Tên tu chân giả này lâm vào do dự rất lâu.

Thậm chí khóe mắt của hắn rơi xuống hai giọt nước mắt vẩn đục.

Ánh mắt của hắn dừng lại rất lâu ở hai đống tro tàn trên hai toà phù trận kia, cuối cùng hắn vẫn lắc đầu một cái, dùng một đạo âm thanh yêu ớt giống như muỗi kêu nói rằng:
Ta là người, ta là. . . tu chân giả!

Trong chớp mắt khi nói ra chữ cuối cùng, thân thể hắn liền bị tầng tầng tử hỏa vây quanh.

Trong chớp mắt trước khi biến thành tro bụi, trên mặt tên tu chân giả này hiện ra nụ cười như trút được gánh nặng.

Lúc này, ánh mắt Phong Vũ Trọng cực kỳ âm lãnh, hắn không nói tiếng nào mà chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào ba đám tro tàn kia thật lâu.

Đúng lúc này, tinh não loại nhỏ của hắn nhẹ nhàng chấn động lên.
Bình Luận (0)
Comment