Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 499 - Chương 482: Bạch Khai Tâm Bí Mật

Chương 482: Bạch Khai Tâm bí mật Chương 482: Bạch Khai Tâm bí mậtChương 482: Bạch Khai Tâm bí mật

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

Năm phút sau khi Lý Diệu đi, Bạch Khai Tâm lặng yên không một tiếng động đi tới bên người Lôi Đại Lục, vẻ mặt hắn vô cùng tối tăm, mi tâm giống như đang cất giấu một đạp nước sắp tan vỡ.

Vừa mới xác thực được tin tức, Phong Vũ Trọng đã phát điên, hắn đã tuyên bố giải thưởng lớn trên Chu Sào Tinh, hắn muốn làm thịt tất cả người của Đại Giác Khải Sư Đoàn chúng ta, nguyên văn là ngay cả một con bọ chét trên tinh hạm của chúng ta cũng không buông tha! Nếu như ai có thể tìm ra hung phạm giết chết con trai của hắn, bất luận sinh tử, đều được trọng thưởng một chiếc tinh hạm!
>
Hiện tại, toàn bộ Chu Sào Tinh đều rối loạn cả lên, vô số Thâu Tinh, thích khách, thần thâu, thám tử, tất cả đều coi chúng ta là mục tiêu.


Lôi Đại Lục vuốt chòm râu ngổn ngang như gốc rạ, ung dung thong thả nói:

Rất bình thường, chúng ta đã làm thịt đưa con độc nhất của hắn,, nếu như Phong Vũ Trọng không có hành động gì vậy thì sau này hắn làm sao có thể hỗn ở trên Chu Sào Tinh được?
>
Có điều Khải Sư Đoàn cùng Thâu Tinh đã sớm trong cục diện không chết không thôi, phàm là mấy Khải Sư Đoàn đứng đầu Phi Tinh giới, có ai là không có bị tinh trộm săn giết. Thế nhưng tiếng tăm của họ cũng không phải thổi ra mà là giết ra đấy thôi!

Phong Vũ Trọng muốn trả thù, vậy thì cứ đến là tốt rồi, mọi người đi ra ngoài tu chân, là so xem quả đấm của người nào lớn hơn, đao của ai nhanh hơn!

Lần này chúng ta có thể kéo đến nhiều tài trợ như vậy, nhận được nhiều người thuê quảng cáo như vậy, có nhiều ngân hàng chịu cho chúng ta vay như vậy, lại sắp xếp cao thủ Song Hoàn Môn ngày đêm cường hóa Kim Giác Hào như vậy, ngươi và ta rõ ràng trong lòng, đây không phải là do các đại tông phái đều biết tình cảnh của chúng ta, vì vậy đã phát ra sự chống đỡ to lớn giúp cho sức chiến đấu của Kim Giác Hào tăng lên trong vòng nửa tháng.

Phong Vũ Trọng cũng giống như chó mất chủ, không biết có bao nhiêu cường giả đang chờ lấy cái đầu trên cổ của hắn, lần này hắn coi chúng ta là thành mục tiêu, nhưng ta nhìn hắn nhiều nhất chỉ là bọ ngựa, ‘bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau’!

Nói chung. Đừng có căng thẳng như thế, cũng không thể bởi vì sợ, mà cả đời trốn trong Thiên Phàm tinh vực không đi ra ngoài được. Nếu như chúng ta thật sự gặp gỡ Phong Vũ Trọng, vậy thì đánh, đánh không lại, vậy thì chạy, chạy không thoát, vậy thì chết!


Bạch Khai Tâm nhếch khóe miệng, hiện ra một nụ cười khó coi, nói:
Bất cứ chuyện gì qua cái miệng của ngươi đều trở nên đơn giản như vậy.

Lôi Đại Lục nhổ xuống một sợi râu thô ngắn, nhẹ nhàng bắn qua một bên:

Con người của ta không thích động não, làm sao đơn giản thì làm.
>
Có điều, nhiệm vụ lần này chúng ta cũng sẽ không dẫn Hổ Sát Doanh theo, hãy để bọn họ đi Song Cực vực. Nơi đó là có tổng bộ của vài cái tông phái tu chân, tinh trộm không thể triển khai hành động quy mô lớn. Hãy tìm một cái trại huấn luyện, để đám tiểu tử này huấn luyện ba, năm tháng, nắn bóp gấn cốt của bọn họ, đợi tất cả đều gió êm sóng lặng lại nói sau.


Bạch Khai Tâm gật đầu nói:
Được, ta đi sắp xếp.

Trong miệng nói vậy nhưng thân thể lại bất động, con mắt hắn tỏa ra ánh sáng lấp lánh, dường như hắn còn có lời muốn nói.

Lông mày Lôi Đại Lục chợt nhíu lại:
Còn có việc gì sao?

Bạch Khai Tâm trầm mặc thật lâu, rốt cuộc vẫn mở miệng nói:

Vừa nãy tại sao ngươi không hỏi hắn?
>
Hỏi cái gì?

Ngươi biết mà.

Quên.

Quên?


Bạch Khai Tâm cắn răng, đôi bạch mi thật dài của hắn loạn run, nói:

Ngươi không cảm thấy lai lịch của Lý Diệu thật sự rất có vấn đề sao? Ở biên thùy Tinh Hải, một dị nhân tuỳ tiện tu luyện, liền có thể tu luyện ra luyện khí thuật với trình độ kinh khủng như thế sao?
>
Hơn nữa cảnh giới của hắn lại có chút quá cao! Ta cùng Hùng bá, Bạch Trạch từng cùng nhau cẩn thận phân tích qua. Dưới cục diện ở Ám Viêm Tinh, muốn chữa trị tấm chắn linh năng, chạy ra khỏi Chân Linh tụ biến cùng vòng xoáy lưu tinh, cho dù là vận khí tốt thì cũng cần phải có thực lực Trúc Cơ kỳ!

Kỳ ngộ liên tục, từ một người bình thường, thức tỉnh linh căn, biến thành tu chân giả Luyện Khí kỳ thì ta tin tưởng, thế nhưng lại một hơi xông lên Trúc Cơ kỳ? Lại không nửa điểm lai lịch truyền thừa? Làm sao có khả năng!

Được, ta tạm thời cho tất cả những thứ này đều là thật sự, như vậy chuyện sau đó lại giải thích như thế nào?

Ngươi đưa hắn một bộ Bát Tí chiến khải, trắc toán ra đồng bộ suất của hắn là 37%, sau đó không lâu, ở trên sàn đấu giả lập tại Thế Giới Tinh Khải liền xuất hiện một cao thủ thần bí có tên là ‘Kền Kền’, người này có đồng bộ suất dưới 40% nhưng lại liên tiếp chiến thắng không ít cao thủ nhất lưu, còn tinh khải lúc đầu hắn điều khiển chính là Bát Tí chiến khải!


Lôi Đại Lục nói:
Cho nên?

Đáy mắt Bạch Khai Tâm toát ra sự cảnh giác sâu sắc:
Vì lẽ đó, ngươi không cảm thấy vô cùng có khả năng Lý Diệu chính là vị cao thủ khủng bố đã làm thịt Phong Vũ Minh kia sao?

Lôi Đại Lục tiếp tục nói:

Cho nên?
>
Còn có...


Bạch Khai Tâm như kích động lên:

Nếu hắn thật sự có thể vô thanh vô tức lẻn vào Ngạc Ngư chiến hạm, lấy sức một người làm thịt Phong Vũ Minh, lại trong thời gian ngắn ngủi mấy phút đồng hồ liền từ trong miệng Phong Vũ Minh, tra hỏi ra vị trí của thẻ ngọc mấu chốt nhất, thậm chí còn thành thạo, điêu luyện trộm đi cơ sở dữ liệu khổng lồ trong tinh não chủ khống của Ngạc Ngư chiến hạm, thuận lợi nổ tung nửa chiếc chiến hạm, qua chuyện này có thể thấy hắn quả thật là một con quái vật đáng sợ!
>
Một con quái vật như vậy lại ở trên Kim Giác Hào mấy tháng, đến cùng thì hắn là ai, mục đích của hắn là cái gì, sự tồn tại của hắn sẽ mang đến biến hóa như thế nào đối với Đại Giác Khải Sư Đoàn, chẳng lẽ chúng ta không nên biết rõ sao?

Thời điểm thoát ra khỏi Ám Viêm Tinh, ta đã nói ra phần lớn hoài nghi cho ngươi, nhưng cho tới giờ khắc này, dường như ngươi cũng không có mảy may triển khai điều tra!


Lôi Đại Lục rất chăm chú nghĩ một hồi, gật đầu nói:

Thật giống như ngươi đã từng nói, có điều ngươi cũng biết, đoạn thời gian đó có nhiều sự tình khiến ta bận bịu như vậy, làm sao có thời giờ xử lý những chuyện nhỏ nhặt này, ta liền quên rồi!
>
Việc nhỏ? Một không rõ lai lịch, bằng sức một người có thể phá hoại một chiếc tinh hạm lại ở trên Kim Giác Hào mấy tháng, ngươi cảm thấy đây là việc nhỏ sao?


Bạch Khai Tâm như sắp nhảy cẫng lên.

Thời điểm chiêu mộ người mới thì yêu cầu của chúng ta cũng chỉ có một, đó chính là hắn có thể cùng chúng ta đồng thời vượt qua sóng to gió lớn, bão táp thiên thạch, đồng thời cắn răng kiên trì tiến đến Thiên Phàm tinh vực.
>
Tất cả những thứ này, Lý Diệu đều làm được.

Trong mấy tháng hắn ở trên thuyền, tất cả nhiệm vụ chúng ta bàn giao cho hắn, hắn đều hoàn thành một cách viên mãn, mà ở thời điểm xuyên qua Ám Viêm Tinh, nếu không có hắn thì toàn bộ chúng ta đều phải lưu lại ở nơi đó.

Nếu như ngươi cẩn thận nghiên cứu qua tình hình của tấm chắn linh năng thì cần phải biết, mặc dù đối với một tên luyện khí sư Trúc Cơ kỳ mà nói, cũng cần phải mang tính mạng ra đánh bạc, liều lĩnh trải qua nguy hiểm cửu tử nhất sinh mới có khả năng chữa trị.


Lúc này, ánh mắt Lôi Đại Lục trở nên đặc biệt trong suốt, bình tĩnh, kiên quyết nói:

Khi đối mặt với Chân Linh tụ biến, vòng xoáy lưu tinh, chúng ta đã từng kề vai chiến đấu, đồng sinh cộng tử, như vậy ở trong mắt ta, Lý Diệu chính là huynh đệ của ta, hắn chính là thành viên chân chính của Đại Giác Khải Sư Đoàn.
>
Về phần hắn đến từ nơi nào, hắn là người nào, hắn biết bao nhiêu loại thần thông. Hắn thích ăn cơm hay là man đầu (đầu của man nhân), yêu thích đàn ông hay là nữ nhân thì liên quan gì đến ta?

Mọi người đi ra tu chân giới, lưu lạc trong Tinh Hải, giãy dụa cầu sinh, đều sẽ có vài điểm quá khứ, muốn nói thì hắn đã sớm nói rồi, hắn không nói vậy thì chính là không muốn nói, không thể nói, không có cách nào nói, nói ra sẽ tổn thương cảm tình.

Con người của ta, rất đơn giản, rất lười biếng, ta không muốn đi hỏi quá khứ của Lý Diệu, cũng giống như xưa nay ta chưa từng hỏi. Tại sao trên người ngươi lại có hình xăm linh văn của Chu Sào Tinh.


Bạch Khai Tâm đầu đầy nộ hỏa, đang muốn phát tác nhưng khi nghe thấy câu nói cuối cùng của Lôi Đại Lục lại làm hắn triệt để dại ra, cặp bạch mi thật dài kia cũng bất động lại.

Rơi vào trạng thái cứng ngắc cả nửa ngày, trong khoảnh khắc giống như có một cái giáp trụ vô hình quanh thân hắn vỡ tan, cả người hắn như gù xuống, môi khô khốc rung động, nhẹ giọng nói:

Ngươi. Ngươi biết từ lúc nào?
>
Quên.

Ta không phải là Thâu Tinh.

Ta tin tưởng, cái hình xăm kia rất mơ hồ, nhìn qua cũng có chút vặn vẹo, hẳn là ở lúc còn rất nhỏ, nói không chừng là mới vừa sinh ra liền xăm lên.

Ta có nỗi khổ tâm trong lòng.

Vì lẽ đó ta cũng không buộc ngươi nói ra. Này này này, ngươi đừng làm ra một bộ dạng đáng thương như thế nhìn ta. Ta vẫn biết, thực ra sâu trong nội tâm của ngươi rất muốn tìm một người để nói hết ra nhưng lại không tiện mở miệng, vì lẽ đó ta nhất định phải mạnh mẽ bức bách ngươi, ngươi mới sẽ biết thời biết thế thao thao bất tuyệt sao? Ngươi cũng không cần phải nín nhịn như thế chứ?


Bạch Khai Tâm mạnh mẽ lườm Lôi Đại Lục một cái, lại hơi ngượng ngùng nở nụ cười khổ:
Tại sao hôm nay ngươi lại muốn nói ra?

Ánh mắt trong suốt của Lôi Đại Lục chợt chớp động, phủ thêm thần thái cợt nhả nói:
Thực ra ta cũng không muốn nhắc tới, cảm giác nói ra sẽ có chút lúng túng, có điều kỹ xảo của ngươi thực sự quá vụng về, mỗi ngày luôn bày ra bộ mặt như ăn khổ qua (mướp đắng) kia, quả thực giống như là viết ở trên trán mấy chữ; ‘Kỳ thực sâu trong nội tâm ta có một tuyệt đại bí mật, ta tuyệt đối không thể nói cho các ngươi, bằng không mọi người sẽ không thể làm huynh đệ được, các ngươi tuyệt đối không nên hỏi ta, ta đã nhịn được tới rất khổ cực, các ngươi vừa hỏi, nói không chừng ta thật sự sẽ nói ra’; thành thật mà nói, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt như bị táo bón này của ngươi ta đều rất muốn đánh một quyền lên mũi ngươi, nhìn xem khuôn mặt của ngươi có thể trở nên sinh động hơn hay không!

Bạch Khai Tâm hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, vẻ mặt hắn lại trở nên bình tĩnh một lần nữa. Nhưng trong tròng mắt hắn dường như trở nên tối tăm, hào quang trong mắt mỏng manh đi không ít, hắn gật đầu nói:

Ta rõ ràng, chuyện của Lý Diệu hãy chấm dứt ở đây đi, tiếp đó, chúng ta cần toàn lực ứng phó sự trả thù của Phong Vũ Ngục!
>
Vậy là được rồi!


Lôi Đại Lục mạnh mẽ nhổ xuống một sợi râu, lăn qua lăn lại trên đầu ngón tay, sau đó liền bắn ra, một sợi râu nho nhỏ bắn lên cửa sổ thủy tinh liền phát ra một tiếng nổ vang:
Nên đến liền đến đi, nắm đấm sắt của lão tử đã sớm khó nhịn nổi đối với chuyện này rồi!

...

Nửa tháng sau, tại Không Sơn vực.

Đây là một mảnh vỡ thế giới có phong cảnh vô cùng ưu mỹ, hợp lòng người, dưới nền đất có rất nhiều loại khoáng vật quý hiếm, dưới áp lực cao của lòng đất thôi hóa ngàn vạn năm, thấm xuống lòng đất, lại bị hệ thống nước ngầm mang lên mặt đất, khiến cho nước sông cùng dòng suối đều phát ra ngân sắc vô cùng sáng sủa, đặc biệt ở trong các khe núi, những dòng suối ngân sắc này lại rất dày đặc, được xưng là “Ngân Toái Thanh Khê”, đẹp không sao tả xiết.

Nước trong những dòng suối như vậy cũng không thích hợp để mà lại rất thích hợp dùng cho việc luyện khí, đúc kiếm.

Vì lẽ đó Không Sơn vực này liền trở thành địa phương đặt sơn môn của không ít tông phái luyện khí cùng đúc kiếm thế gia.

Những pháp bảo, đặc biệt là pháp bảo cận chiến như đao, kiếm được rèn ra từ nước trong những dòng suối ngân sắc này chính là tinh phẩm thiên kim khó cầu trong Thiên Phàm tinh vực!

Không Sơn vực cũng không lớn, giữa bầu trời lại có hơn trăm tòa Phù Không Sơn to lớn trôi nổi, bên trong mỗi một toà Phù Không Sơn đều đan xen chằng chịt, quanh co vô số động đá, mà người ở nơi này liền lợi dụng những động đá này, không ngừng mở rộng, những nơi có thể lợi dụng liền mở rộng ra gấp mấy chục lần, hình thành từng toà “không sơn pháo đài”, từ đó cái tên Không Sơn vực mới được hình thành.

Trải qua ngàn năm phát triển, nơi này đã trở thành căn cứ luyện chế pháp bảo cận chiến trọng yếu nhất tại Phi Tinh giới.

Phóng tầm mắt nhìn tới, đây giống như một thế giới chi kiếm, hải dương chi đao. Khắp sơn thủy đều trải rộng luyện khí lô, đúc kiếm trì, cùng vô số mộ kiếm, đao sơn, cắm đầy các loại binh khí hình thù kỳ quái tỉa ra ánh sáng lấp lánh lóa mắt.

Tại tu chân giới thời cổ đại, mục đích thiết trí mộ kiếm là để binh khí vừa luyện chế ra hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, khiến cho đao kiếm chứa đựng tinh hoa nội liễm, ngọa hổ tàng long.

Còn đối với lý luận của tu chân giới hiện đại thì là để binh tướng tĩnh trí một quãng thời gian, tiêu trừ hết lực kết cấu bên trong, tiến hành quá trình rèn đúc nhất lưu, cứ như vậy năm lần bảy lượt, tiêu hao mấy năm thời gian luyện chế ra, đao kiếm mới thật sự là tuyệt phẩm!

Giữa bầu trời, có vô số người duỗi ra ngân dực lóng lánh sau lưng, tự do bay lượn

Đây là một loại pháp bảo cá nhân tên là “Phi Dực”, loại pháp bảo này so phi toa càng thêm linh động hơn, có không ít người tu luyện cơ sở càng yêu thích sử dụng Phi Dực di chuyển qua lại trong Phù Không Sơn hơn.

Phía trên một toà Phù Không Sơn, có khắc năm đại tự giống như rồng bay phượng múa:
Đao Kiếm viện bảo tàng.

Nơi này đột nhiên xuất hiện một thanh niên mang quần áo mộc mạc, cả người toát lên vẻ phong trần mệt mỏi, hai con mắt hắn vô cùng thâm thúy, hai tay đeo một bộ găng tay màu xám vô cùng xấu xí, đang theo sóng người, chậm rãi đi vào viện bảo tàng.
Bình Luận (0)
Comment