Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 500 - Chương 483: Đến Không Sơn Vực

Chương 483: Đến Không Sơn vực Chương 483: Đến Không Sơn vựcChương 483: Đến Không Sơn vực

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com
Hoan nghênh mọi người đi tới Không Sơn Đao Kiếm viện bảo tàng, Không Sơn vực chúng ta chính là căn cứ luyện chế pháp bảo loại đao kiếm lớn nhất Phi Tinh giới, Không Sơn Đao Kiếm viện bảo tàng chính là một trong những viện bảo tàng trưng bày pháp bảo cận chiến chuyên nghiệp nhất trong toàn bộ Phi Tinh giới, ta chính là hướng dẫn viên, các ngươi có thể gọi ta là ‘Kiếm nương’!

Bắt đầu từ ba ngày trước khi Không Sơn Luận Kiếm diễn ra mỗi năm một lần đã có vô số du khách cùng người yêu thích đao kiếm đi tới Không Sơn vực.

Phần lớn người yêu thích đao kiếm đều sẽ đến tham quan, du lãm Không Sơn Đao Kiếm viện bảo tàng nổi danh này, đối với một ít kiếm si đao mê (yêu thích đao kiếm như si như mê) mà nói, đây thậm chí là một loại “Hành hương”.

Viện bảo tàng vô cùng rộng rãi sáng sủa cũng bị chen tới nỗi nước chảy không lọt. Lúc này Lý Diệu hỗn tạp ở trong đám người giống như nước chảy bèo trôi, đầu óc hắn có chút choáng váng. Ở trên bầu trời khắp nơi đều trôi nổi một người mặc yếm hồng, giống như một nữ hài đáng yêu đang cõng lấy trường kiếm, nàng chính là người hướng dẫn giả lập trong viện bảo tàng.

Mọi người đều biết, từ khi thế giới cổ tu hoàn toàn tan vỡ, cuộc đại phản công của văn minh nhân loại được bắt đầu, tu chân giới hiện đại chúng ta đã luyện chế đao kiếm qua bốn giai đoạn, hiện tại mọi người đang tiến vào ‘phòng chân khí kiếm ’, chính là giai đoạn thứ nhất.
>
Hơn một vạn năm trước, thời điểm lý luận tu chân hiện đại vừa nảy sinh, nhận thức của tu chân giả đối với linh năng vô cùng thô thiển, phần lớn tu chân giả đều là Luyện Khí kỳ, vì lẽ đó liền sinh ra phương pháp lấy khí lưu cao áp để khởi động chân khí kiếm. Thời điểm đó, chân khí kiếm chính là lợi hại nhất, nếu như có thể mang một phần linh khí tiêu chuẩn áp súc đến một phần trăm, trong nháy mắt lại thả ra toàn bộ thì sẽ tạo ra uy lực vô cùng kinh người, có thể lấy hình thái ‘Phun khí thức’ giúp những tu chân giả Luyện Khí Kỳ không am hiểu phi hành bay lên không trung, triển khai chém giết tại không gian ba chiều càng thêm linh hoạt, đa dạng.

Phòng triển lãm kế tiếp chính là giai đoạn thứ hai, phòng máy móc kiếm!

Ở trên cơ sở của chân khí kiếm, các luyện khí sư môn đã không ngừng nghiên cứu, rốt cục bọn họ cũng tìm ra cách khiến linh năng cùng máy móc dung hợp lại một cách hoàn mỹ. Những luyện khí sư môn này đã nghiên cứu, phát minh ra các loại binh khí khó mà tin nổi. Một loạt pháp bảo như Liên Cứ kiếm, Rung Động chiến đao mà chúng ta biết rõ chính là mô hình do lý luận ở thời kỳ này hoàn thành và bước đầu luyện chế ra! Đặc điểm của pháp bảo cận chiến thời kỳ này chính là linh năng chỉ làm năng lượng khởi nguồn, dùng để khởi động máy móc, tạo ra lực xoay tròn, rung động, tăng hiệu quả của quá trình chém giết mà không chủ động tham dự tiến công.

Tiếp tục tiến xuống phía dưới, mọi người sẽ đi vào phòng trưng bày hợp hình đao kiếm. Đây chính là loại pháp bảo đao kiếm mà hiện nay được mọi người chọn dùng, là phương án giải quyết chủ yếu nhất.

Hợp hình pháp bảo cận chiến thông thường như Liên Cứ kiếm, Rung Động chiến đao chính là loại hình máy móc có năng lực công kích, đồng thời linh năng có thể trực tiếp chuyển hóa thành ánh kiếm, lưỡi đao bắn ra chém giết địch nhân. Loại hình thức song trọng công kích này làm phạm vi công kích được gia tăng rất lớn, đồng thời khiến cho thủ đoạn phòng ngự của kẻ địch càng thêm khó có thể chống đối.

Hiện nay trong Tu Chân giới, đã xuất hiện không ít pháp bảo cận chiến thuần túy dùng linh năng cấu tạo thành phong mang, như là Quang Năng kiếm, Linh Tử chiến đao, đây chính là pháp bảo loại đao kiếm đời thứ bốn. Tuy rằng hiện tại, dưới sự ràng buộc của mô hình cùng cấu tạo kích phát linh năng nên có rất nhiều vấn đề tồn tại, nhưng ưu thế của vũ khí thuần linh năng đã từ từ hiển hiện ra. Chắc hẳn ở tương lai không xa. loại pháp bảo này sẽ trở thành chủ lưu trong tu chân giới!

Ngoại trừ các loại danh kiếm, bảo đao của tu chân giới hiện đại ra, viện bảo tàng chúng ta còn thu gom có lượng lớn mảnh vỡ của phi kiếm thượng cổ, xin mọi người hãy theo ta đồng thời tiến vào ‘Cổ kiếm phòng’!


Lý Diệu bỏ ra một buổi sáng, đi theo “Kiếm nương”, loanh quanh trong Đao Kiếm viện bảo tàng, say sưa nhìn ngắm tất cả.

Sau khi kết thúc nửa tháng tu luyện tàn khốc, đây cũng coi như một loại thả lỏng hiếm thấy.
Ùng ục…

Bụng hắn rất không hăng hái kêu lên. Đạo âm thanh này lại đặc biệt to rõ.

Lập tức ở xung quang có không ít người đều dùng ánh mắt khá là quỷ dị nhìn quét qua hắn vài lần, nhưng khi những người này phát hiện ra tạo hình của hắn thì ánh mắt của họ càng trở nên quỷ dị hơn.

Lý Diệu cũng không phải cố ý giả vờ giả vịt, hắn đã chính diện lâm vào vấn đề hết tiền khá là lúng túng.

Nửa tháng trước, có thể nói hắn là eo mang bạc triệu. Từ trên người Phong Vũ Minh, hắn đã cướp đoạt được một số tài phú lớn, sau đó Lôi Đại Lục lại đưa cho hắn một bút tài phù khác đầy đủ cho người bình thường sống khá giả trong mấy năm.

Có điều số lượng tiền mà tu chân giả sử dụng là phi thường khủng bố, đặc biệt vì cuộc chiến Không Sơn Luận Kiếm này nên Lý Diệu đã tăng trình độ tu luyện lên tới cực hạn.

Không nói hắn thuê phòng tu luyện cùng luyện khí thất mất bao nhiêu tiền một ngày, cũng chẳng nói hắn tu luyện tiêu hao mất bao nhiêu thiên tài địa bảo, cũng chẳng nói tới linh đan diệu dược mà hắn ăn mỗi ngày ăn trị giá bao nhiêu tiền, chỉ nói hắn tới việc hắn vì duy trì sự nhạy cảm của hai tay, mỗi ngày dùng một loại “Bích Thủy cao” đặc chế bôi lên hai tay đã mất hơn vạn Phi Tinh tệ!

Mà sau khi hắn dùng mấy triệu Phi Tinh tệ đập xuống, cuối cùng chỉ vẻn vẹn tăng độ nhạy cảm của ngón áp út lên 0,1% mà thôi.

Thế nhưng Lý Diệu cũng không còn cách nào, cao thủ tranh chấp, thắng bại trong gang tấc, chỉ với độ nhạy cảm sai biệt 0,1% thì vô cùng có khả năng cũng chính là điểm khác nhau của ‘Kiếm chủ’ cùng năm mươi tên cuối cùng.

Lý Diệu cẩn thận nghiên cứu qua video hai mươi lần Không Sơn Luận Kiếm trước kia liền phát hiện sau khi tiến vào ba mươi người đứng đầu, trình độ cạnh tranh trở nên vô cùng cao, đặc biệt có vài luyện khí sư đi ra từ các đúc kiếm thế gia, mỗi người đều có được kỳ công tuyệt nghệ sâu không lường được, không có một ai là hạng dễ nhằn.

Không Sơn Luận Kiếm cũng không cấm những tuyển thủ lần trước tới dự thi, vì lẽ đó trong số những cao thủ luyện khí này thì rất nhiều người sẽ có khả năng trở thành đối thủ của hắn.

Cơ hội được quyết đấu cùng những truyền nhân thế gia cùng cao thủ nhất lưu này cũng không nhiều nên Lý Diệu vô cùng quý trọng lần thi đấu này, hắn quyết định lấy trạng thái tốt nhất nghênh chiến, không tiếc vốn liếng lấy tiền ra tu luyện.

Tu chân giả dùng tiền là một loại bản lĩnh, nếu như trong vòng ba ngày một tên tu chân giả có thể hấp thu hết thiên tài địa bảo có giá trị hơn mười triệu mà không chút lãng phí thì đây nhất định là một tên cao thủ vô cùng đáng sợ.

Lấy thực lực của Lý Diệu đương nhiên là hắn phương pháp kiếm tiền của mình. Tuy nhiên giải thi đấu sắp tới, hắn không muốn lãng phí thời gian, mấy ngày cuối cùng hắn liền tiến hành huấn luyện mang tính khôi phục, lượng tiền hắn tiêu dùng cũng không nhiều lắm, thoáng tính toán một phen liền trực tiếp đi tới Không Sơn vực.

Bởi vì tòn bộ tiền trên người hắn đều dùng ở trên thiên tài địa bảo nên đối với hình tượng của bản thân hắn cũng không hề chú ý. Trải qua tu luyện với cường độ cao, y phục trên người hắn đều bị mài ra lỗ thủng, hắn cũng chỉ đành trước tiên qua loa một lần, cũng may khi bắt đầu thi đấu ban tổ chức sẽ phát ra trang phục luyện khí thống nhất nên hắn cũng không cần lo lắng.
Không bằng đi tìm một hiệu cầm đồ, cầm cố một hai khối mảnh vỡ cổ pháp bảo?

Trong Càn Khôn giới của Lý Diệu có lượng lớn mảnh vỡ cổ pháp bảo cùng các loại tinh thạch hi hữu, luận giá trị thì trăm phần trăm hắn chính là một phú hào không hơn không kém.

Có điều tất cả luyện khí sư đều có một tật xấu, một khi thiên tài địa bảo vào tới tay thì cũng giống như mọc lên trên người bọn họ vậy, nếu như bất đắc dĩ phải đổi đi thì cũng giống như là cắt đi cái mũi của bọn họ vậy.

Lý Diệu do dự nửa ngày, lại nghĩ tới mười ngàn tác dụng của các mảnh vỡ cổ pháp bảo nên cuối hắn vẫn là cắn răng bỏ cái ý niệm này đi.

Ngày mai, tổ công tác sẽ bắt đầu tiếp đón người tới dự thi, lúc đó sẽ có nơi ăn ở và nghỉ ngơi thống nhất, Lý Diệu thực sự không cần thiết lãnh phía một khôi mảnh vỡ cổ pháp bảo ở trên cái vấn đề này.
Ra ngoài xem xem, có chút ẩm thực tiện nghi gì với số lượng lớn hay không, ta cũng chỉ cần no là được.

Lý Diệu xoa nắn cái bụng, âm thầm cân nhắc.

...

Trong tay Tạ An An đang nâng một quyển kiếm phổ tự động biến hóa thành các hình án khác nhau, đây chính là vật kỷ niệm của Đao Kiếm viện bảo tàng.

Nàng trợn to hai mắt, hai tay chống quai hàm, thỉnh thoảng lại nhảy nhót giống như một con thỏ nhỏ, chỉ cần nhìn thấy thứ gì tốt, liền lẻn đến bên người một vị nữ tử, hô to gọi nhỏ:
Long tỷ tỷ, Long tỷ tỷ, mau đến xem, là ‘Thiên Long Kỳ Nha Kiếm’, ở cuộc thi trong lớp học ta từng gặp được kết cấu đồ của nó nhưng ta đã làm rơi mất, không ngờ ở nơi này cũng có!

Long Vân Tâm hơi nhướng mày, âm thầm véo lên mông Tạ An An một cái, dùng âm thanh hơi chút tức giận nói:

Tạ An An, ngươi nói nhỏ thôi có được hay không, ngươi tốt xấu gì cũng là học sinh thuộc luyện khí hệ của đại học Phi Tinh chúng ta. Ở trong giới luyện khí sư, Tạ gia cũng có chút tiếng tăm, ngươi đừng làm ra một bộ dạng người nhà quê vào thành, cái gì cũng chưa thấy qua, có được hay không?
>
Tốt, tốt, đau quá!


Tạ An An liên tục gật đầu.

Hỏa hầu của nàng còn chưa đủ, thực lực cũng không đủ, chỉ có thể đảm nhiệm làm tình nguyện viên tại Không Sơn Luận Kiếm, phụ trách công tác sơ tuyển báo danh, về sau lại phụ trách công tác tiếp đón tuyển thủ tới dự thi.

Còn Long Vân Tâm lại đến từ một đúc kiếm thế gia phi thường lợi hại, Long gia, ở trong giới luyện khí sư, Long gia chỉ yếu hơn một đường so với hai đại đúc kiếm thế gia kéo dài hàng ngàn năm qua, Mạc gia cùng Hoàng Phủ gia.

Năm ngoái, Long Vân Tâm từng tham gia Không Sơn Luận Kiếm và đạt được thành tích đứng thứ hai mươi mốt t, năm nay nàng từng thề nhất định phải giết vào mười vị trí đầu.

Long, Tạ hai nhà chính là thế giao, từ nhỏ Tạ An An đã giống như cái đuôi chạy theo Long Vân Tâm, đương nhiên nàng rất nghe lời của tỷ tỷ!

Có điều chỉ vừa mới nghe lời được hai giây đồng hồ, con ngươi Tạ An An lại trừng lớn lên:

Long tỷ tỷ, Long tỷ tỷ, ngươi xem, người bên kia thật giống như thiếu trang chủ Chu Tiếu Ngọc của Đồng Tuyết Kiếm Trang, ngay cả cao thủ như vậy cũng tới tham gia Không Sơn Luận Kiếm! Không được, chúng ta mau nhanh qua đó tìm hắn, xin kí tên!
>
Ngươi trở lại cho ta!


Long Vân Tâm hận tới nghiến răng, tính cách của vị muội muội này có chút mơ hồ, nhưng lại vô cùng si mê với đao kiếm, là một kiếm si trăm phần trăm, không hơn không kém. Tuy nhiên thiên phú của nàng cũng không ra sao, có thể thi vào luyện khí hệ của đại học Phi Tinh đã là cực hạn, không thể làm gì khác hơn là một lòng một dạ, mang tất cả ý thích chuyển lên các danh kiếm cùng các cao thủ về kiếm, chỉ cần nàng nhìn thấy nhân vật có chút danh tiếng trong giới luyện khí sư thì sẽ hô to gọi nhỏ, lôi kéo sự chú ý của người khác.

Không phải chỉ là Chu Tiếu Ngọc thôi sao, có gì đặc biệt chứ, năm ngoái hắn cũng chỉ cao hơn ta hai bậc mà thôi, năm nay ta nhất định sẽ chém hắn, chém thành mười tám đoạn!
>
Ồ...


Tạ An An có chút oan ức rụt trở về, nhưng đôi mắt to tròn của nàng vẫn chuyển loạn. Chỉ hai giây sau, cả người nàng chợt chấn động, suýt chút nữa nhảy lên:
Cao thủ thần bí!

Lúc này đầu Long Vân Tâm đều lớn hơn một vòng, theo tầm mắt của Tạ An An nhìn sang, nàng chỉ nhìn thấy một vị thanh niên chừng hai mươi tuổi, mái tóc trên đầu rối bời như tổ chim, ăn mặc thì rách rưới, lại mang theo một bộ găng tay màu xám lớn thoạt nhìn có vẻ rất buồn cười. Hai tay người này đang dùng sức xoa bụng, dáng dấp giống như một tên đang có cái bụng đói cồn cào.

Trong khoảnh khắc Long Vân Tâm trợn mắt ngoác mồm:
Tạ An An, ngươi là nhìn từ nơi nào thấy hắn là một cao thủ thần bí?

Lời của nàng còn chưa dứt, Tạ An An đã lao ra ngoài!

Nửa tháng trước, ở địa điểm báo danh giả lập trong Thái Hư Ảo Cảnh Tạ An An đã gặp phải tên cao thủ thần bí kia, người này có thể dùng chưa tới một phút thời gian liền hoàn mỹ thông qua kiểm tra khiến nàng không thể quên. Tạ An An lại không nghĩ tới người thần bí này ở ngoài đời thực vẫn là một bộ dạng này, chỉ là thân hình hắn lại càng thêm thon gầy hơn một điểm, nên nàng chỉ nhìn một chút liền nhận ra được!

Lúc đó nàng là nhân viên phụ trách báo danh, không thể tùy tiện hỏi han, thế nhưng bắt đầu từ ngày mai, nàng chính là nhân viên tiếp đãi của lần thi đấu này, tiến tới chào hỏi người ta, chiêm ngưỡng một hồi phong phạm của cao thủ, cũng là rất hợp lý!
Bình Luận (0)
Comment